Tất cả mọi người ở trên mảnh đất ngoài thung lũng bị tộc nhân trong thung lũng thu nạp vào trong tộc. Về phần lão già áo xám, cũng đành bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật, không có ý niệm phản kháng.
Thêm nhiều người bắt đầu tu hành Luyện Hồn Thuật, thậm chí lão già áo xám kia cũng cảm thấy hứng thú với thuật này.
Xét thấy tộc nhân tăng nhiều, hơn nữa lúc trước đám người Âu Dương Hoa ra ngoài tấn công bộ lạc khác bắt về tù binh. Đến bây giờ, nam đinh đã hơn năm trăm người, tính trong các bộ lạc ở xung quanh có thể được xếp vào hạng trung bình.
Nhiều người như vậy tụ tập cùng một chỗ, bất kể là bên trong hay bên ngoài thung lũng đều có vẻ chật chội. Đối với việc này, Vương Lâm tự mình bố trí một trận pháp lấy trận pháp cấm chế này làm căn bản, dung hợp trận trong thung lũng và trận pháp phòng hộ của mảnh đất mười dặm.
Phạm vi trận pháp này bảo vệ khoảng hai mươi dặm, như vậy liền giải quyết được vấn đề không gian chật chội.
Mỗi một bộ lạc mới xuất hiện đều cần có một cái tên. Sau nhiều lần Âu Dương Hoa đi hỏi Vương Lâm, liền đặt tên là Luyện Hồn.
Vị trí trung tâm Luyện Hồn bộ lạc trong phạm vi hai mươi dặm chính là thung lũng trước kia. Giờ phút này mọi người ở trong thung lũng đều dọn ra ngoài. Thung lũng được coi là vùng cấm, chỉ có một mình Vương Lâm ở trong, người bên ngoài nếu không được gọi thì không được vào.
Ngoài ra, ở lối vào thung lũng còn có người của Luyện Hồn bộ lạc canh gác như thị vệ.
Thung lũng này nghiễm nhiên trở thành nơi tượng trưng quyền lực cao nhất của Luyện Hồn bộ lạc. Vương Lâm ở bên trong được người trong bộ lạc tôn sùng và kính sợ.
Quy củ của Vương Lâm thủy chung không biến hóa, muốn đạt được khẩu quyết giai đoạn tiếp theo chỉ có ba phương pháp.
Toàn Luyện Hồn bộ lạc, mỗi người đều dùng tối đa thời gian tu hành. Ngày thường trừ bỏ một số người tuần tra gần như không thấy một bóng người. Toàn bộ đều ở trong phòng của mình khoanh chân thổ nạp.
Luyện Hồn bộ lạc lúc này dĩ nhiên không giống bất kỳ bộ lạc nào ở Yêu Linh chi địa, mà càng giống như một môn phái tu chân mới sinh ra.
Cuộc sống của Vương Lâm cũng đắm chìm trong cảnh yên tĩnh. Một mình hắn ở trong thung lũng, dưới thần thông của hắn toàn bộ nhà ở trong thung lũng toàn bộ biến mất, trở thành một nơi giống như tiên cảnh tràn ngập tiếng chim hót líu lo.
Bên trong tiên cảnh, Vương Lâm tự tay dựng một gian nhà gỗ. Căn nhà rất đơn giản, chẳng qua bên trong cái đơn giản ẩn chứa đại đạo. Nếu có tu sĩ thấy nhà gỗ này, chắc chắn lập tức phát hiện mỗi một khúc gỗ chế tạo căn nhà có kích thước lớn nhỏ không giống nhau, nhưng sức nặng lại không có bất kỳ chênh lệch.
Căn nhà đó là nơi Vương Lâm ở. Hắn khoanh chân ngồi trong nhà gỗ, lẳng lặng thổ nạp.
Hắn hấp thu cũng không phải tiên lực mà là yêu lực ở nơi đây!
Thời gian chậm rãi qua đi, trong nháy mắt đã tới mùa đông. Mùa đông ở Yêu Linh chi địa cũng không khác bên ngoài. Bông tuyết màu trắng từ trên trời rơi xuống, khiến cho trời đất đều là một màu trắng xóa.
Vương Lâm đang tĩnh tọa mở mắt đứng dậy, đi ra ngoài. Từng bông tuyết từ bầu trời rơi xuống, hắn lẳng lặng nhìn tuyết rơi, cả người đắm chìm vào bên trong. Ít lâu sau, Vương Lâm ngẩng đầu nhìn phía bầu trời thì thào lẩm bẩm:
- Hai năm rồi!
Hắn đi vào Yêu Linh chi địa cũng sắp được hai năm, qua mùa đông này là vừa tròn hai năm. Hắn nâng tay phải đón lấy một bông tuyết bay xuống. Bông tuyết này dừng trong lòng bàn tay hắn, tản ra một chút lạnh lẽo. Ngay sau đó bông tuyết hòa tan, cùng lúc một tia yêu lực rất nhỏ từ trong lòng bàn tay Vương Lâm tiến vào trong cơ thể.
- Trong Yêu Linh chi địa, vạn vật đều ẩn chứa yêu lực.
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, khoanh chân ngồi trên mặt đất, nhắm chặt hai mắt.
Bông tuyết chậm rãi rơi xuống dừng trên người Vương Lâm. Dần dần càng nhiều, chỉ sau mấy canh giờ Vương Lâm đã biến thành người tuyết.
Cả người hắn không hề động đậy lẳng lặng hấp thu yêu lực trong bông tuyết. Hai năm thời gian này, yêu tinh trong cơ thể hắn đã từ năm giáp khi trước nâng cao tới ba mươi bốn giáp!
Càng về sau nâng cao càng khó, yêu lực ba giáp tương đương với Trúc Cơ kỳ. Gấp mười lần là Kết Đan kỳ, từ đó cứ lấy gấp mười làm một giai đoạn, từng bước tăng cao.
Vương Lâm sở dĩ ngưng kết yêu lực, nguyên nhân căn bản bởi vì yêu lực này có thể dung hợp, gia tăng tiên lực.
Muốn đạt tới Anh Biến hậu kỳ, tiên ngọc của Vương Lâm hiện tại mới gần tạm đủ. Tuy rằng có thu thập trăm năm trước. Về phần tiên ngọc cần thiết tới Vấn Đỉnh kỳ thì lớn đến mức không thể tưởng tượng.
Như vậy muốn nâng cao tu vi, nhất định phải kiếm một con đường khác. Một trong những phương pháp Vương Lâm nghĩ đến đó là dùng yêu lực chuyển hóa.
Phương pháp này Vương Lâm có thể nghĩ đến, dĩ nhiên những người khác cũng sẽ nghĩ đến. Lúc này xem ai hấp thu yêu lực mạnh hơn.
Yêu lực trong mắt Vương Lâm là một loại tiên ngọc khác loại, có thể khiến cho tu vi bản thân được nâng cao.
Hai năm thời gian, Luyện Hồn bộ lạc lần lượt xuất hiện vượt bậc. Theo nhu cầu đối với khẩu quyết tầng tiếp theo, càng ngày càng nhiều tộc nhân đi ra ngoài thung lũng rèn luyện. Ngoài ra, gần như mỗi tháng đều có đội ngũ tộc nhân ra ngoài đánh chiếm một bộ lạc nhỏ.
Bắt được lượng lớn tù binh đồng thời cũng lấy trở về số lượng lớn yêu tinh.
Vì vậy để mở rộng trận pháp, Vương Lâm mất ba ngày nghiên cứu rốt cục mở rộng phạm vi trận pháp thêm hai mươi dặm. Như vậy Luyện Hồn bộ lạc có phạm vi bốn mươi dặm lập tức nhanh chóng trở thành một trong những bộ lạc hùng mạnh trong vòng vạn dặm nơi đây.
Người trong tộc tăng khiến cho người tu hành Luyện Hồn Thuật càng nhiều. Vương Lâm biết rõ, hồn phách trong hồn phiên cần phải tế dưỡng nhiều lần mới có thể phát huy uy lực của nó đến mức lớn nhất.
Phương pháp tế dưỡng này hắn không tiện dạy cho những người này. Vì thế hắn lấy ra Thập Ức Tôn Hồn Phiên, thi triển thần thông. Hồn phiên lập tức hóa thành một màn sương đen lớn bao trùm phạm vi bốn mươi dặm.
Màn sương đen vừa xuất hiện lập tức khiến cho mọi người Luyện Hồn bộ lạc kinh hãi đều từ trong phòng đi ra. Một số người tu vi có điểm thành công trực tiếp khống chế hồn phiên bao vây bản thân bay lên, muốn xem xét nội tình trong màn sương đen.
- Mỗi ngày thả hồn phách tiến vào trong màn sương đen vài lần có thể làm cho uy lực hồn phách tăng cường!
Thanh âm Vương Lâm từ bên trong thung lũng truyền ra, vang vọng phạm vi bốn mươi dặm.
Trong nháy mắt khi thanh âm của hắn truyền ra, tất cả tộc nhân trong phạm vi bốn mươi dặm đều quỳ trên mặt đất. Trong mắt bọn họ tràn ngập cực kỳ sùng kính, quỳ hướng về phía Vương Lâm ở trong thung lũng.
Sau khi màn sương đen xuất hiện, cả ngày trong phạm vi bốn mươi dặm thường thường sương đen lượn lờ. Trong màn sương đen này, vô số hồn người, thú gào thét thành đàn.
Người Luyện Hồn bộ lạc dần dần quen với việc thả hồn phách vào trong màn sương đen luyện hóa. Màn sương đen này cũng trở thành dấu hiệu độc đáo của Luyện Hồn bộ lạc.
Ở trong Luyện Hồn bộ lạc, trừ mọi người tu hành Luyện Hồn Thuật, cũng có một số căn bản không thể tu luyện. Bọn họ chỉ có thể làm thợ săn ra ngoài săn thú cung cấp thực vật.
Thập Tam là một trong số những thợ săn đó.
Từ sau khi tu vi hắn bị phế, hắn liền không nói một câu gần như thành một người câm điếc. Ở trên người hắn không có một chút linh động, dường như chỉ có thể xác. Đêm khuya mỗi ngày, hắn vô số lần thử thổ nạp, lúc đó mới có thể nhìn thấy loại biểu tình khác trên mặt, chẳng qua loại đó là một sự đau đớn và không cam lòng.
Hắn không cam lòng bởi vì trong tộc hiện tại có nhiều người tu hành tới giai đoạn thứ bốn, cũng có rất nhiều người có hơn mười hồn phiên. Thậm chí xuất hiện vài người tư chất thông minh, hoàn toàn thay thế được vị trí của hắn năm xưa, trở thành người mạnh chỉ sau Âu Dương Hoa trong bộ lạc. Tất cả những điều này không lúc nào không như kim châm trong lòng hắn.
Chính vì như vậy, ngày thường ra ngoài săn thú, hắn thường không để ý sinh mạng, dùng sức vật lộn. Lâu ngày, nhiều lần suýt mất mạng. Nếu không phải có nhiều người cùng tộc chiếu cố, chỉ sợ hắn sớm đã chết đi.
Trong số người chiếu cố hắn, có một số biết được địa vị năm xưa của Thập Tam trong bộ lạc, giờ phút này nhìn hắn biến thành như vậy chỉ có thể thầm than trong lòng.
Những ngày này, Vương Lâm ở trong thung lũng chăm chú nhìn một khối gỗ trong tay. Khối gỗ màu đen, toàn thân tỏa ra chút ánh sáng mờ.
Khối gỗ này chính là lúc một người trong tộc tấn công một bộ lạc nhỏ mặc dù không tìm thấy yêu tinh, nhưng phát hiện một nơi tế bái của bộ lạc có đặt khối gỗ này. Vì thế liền lấy trở về hiến cho Vương Lâm.
Đang xem xét, Vương Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài thung lũng. Ít lâu chỉ nghe bên ngoài truyền vào giọng nói già nua của Âu Dương Hoa:
- Vãn bối có việc muốn gặp lão tổ!
Danh xưng lão tổ này tự nhiên từ trong miệng mọi người truyền ra. Vương Lâm cũng yên lặng nhận không từ chối.
- Vào đi!
Vương Lâm cúi đầu nhìn khối gỗ trong tay.
Thân hình Âu Dương Hoa từ bên ngoài thung lũng nhoáng cái vào trong. Hai tay hắn ôm một người, người này toàn thân máu chảy đầm đìa, sắc mặt tái nhợt.
Âu Dương Hoa nhanh chóng đi tới bên người Vương Lâm, quỳ trên mặt đất, đặt người trên tay xuống bên cạnh, thấp giọng nói:
- Lão tổ. Lúc Thập Tam săn thú gặp được một con dã thú bị yêu hóa hiếm có, sau khi vãn bối phát hiện lập tức đi đến, nhưng mà chậm mất một bước.
Tất cả sinh linh ở Yêu Linh chi địa, nếu yêu lực trong cơ thể tích lũy quá nhiều sẽ xuất hiện yêu hóa. Một khi yêu hóa thực lực tăng lên gấp bội. Vương Lâm đặt khối gỗ trong tay xuống bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Thập Tam.
So với một năm trước, Thập Tam già nua đi rất nhiều. Giờ phút này nhìn hắn không giống thanh niên, mà trông như ông già.
- Ngươi lui ra đi!
Vương Lâm trầm giọng nói.
Âu Dương Hoa đứng dậy, cung kính lui ra.
Sau khi đi ra thung lũng, hắn thầm than một tiếng, quay đầu lại nhìn thung lũng, trong lòng thầm nói:
- Thập Tam, chúc ngươi may mắn!
Vương Lâm nhìn Thập Tam, trầm ngâm.