Đáng tiếc, điều hắn cầu khẩn không có tác dụng, tinh quang trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên, Dẫn Lực Thuật lập tức được sử dụng hóa thành một bàn tay vô hình bao quanh tứ phía Dương Nghị. Phích Lịch Đạn trong tay ở trên cao giống xếp lại cong cong nện thẳng xuống đầu Dương Nghị.
Dương Nghị cảm giác được thân thể bỗng trở nên căng thẳng, không gian bốn phía bị một loại lực lượng thần kỳ chèn ép thân hình hắn khiến cho bản thân không thể làm gì được, chỉ đành trơ mắt nhìn Phích Lịch Đạn đánh xuống.
Một tiếng nổ phát ra, tóc tai Dương Nghị bù xù, gương mặt cháy đen, mùi hôi từ trên người tỏa ra bốn phía.
Hắn bất chấp gương mặt cháy đen và mùi hôi từ người mình tỏa ra, ngay khi thân thể cảm giác được lực ép từ bốn phía giảm bớt đi liền dùng toàn bộ linh lực còn lại của mình để thoát ra. Đáy lòng thầm kinh hoảng nghĩ:
- Cầm Long Thủ thật là lợi hại, đằng nào cũng phải thua, liều mạng một phen.
Vương Lâm nhếch mép như cười như không liếc mắt nhìn đối phương nói:
- Còn có mười giây, ngươi có thể tiếp tục.
Dương Nghị cắn răng một cái, há mồm phun ra một đạo hồng quang, hồng quang này gặp gió lập tức trở nên lớn hơn trước, cối cùng hóa thành một dải trường hồng mang theo khi hàn khí bức người nhanh chóng lao về phía Vương Lâm.
Cùng lúc đó thân thể hắn cũng động, từ trong người lấy ra một xấp ngọc phù tung lên cao, từ trên những đạo ngọc phù đó xuất hiện tiên pháp bảy màu sắc với khí thế phô thiên cái địa bay tới chỗ Vương Lâm.
Vương Lâm cười lạnh một tiếng, Dẫn Lực Thuật lại một lần nữa hóa thành một bàn tay vô hình cự đại tùy ý phá tan tiên pháp trên ngọc phù. Về phần hàn khí bức người của đạo trường hồng, ánh mắt hắn chớp động với ý định nhất tâm nhị dụng, Dẫn Lực Thuật lập tức bao quanh, khống chế đạo trường hồng đó.
Sau một lát đạo trường hồng tiêu biến, bên trong lộ ra thanh phi kiếm màu đỏ. Thanh phi kiếm này ở giữa không trung, không ngừng giãy giụa.
Thần thức Vương Lâm hơi đảo qua đã phát hiện thanh phi kiếm này cùng với Phích Lịch Đạn giống nhau. Ở bên trên đó cũng lưu lại thần thức của đối phương, hắn điều khiển cho Dẫn Lực Thuật ngưng tụ lại, ‘ca’ một tiếng vang lên, phi kiếm đó đã bị bẻ gãy rơi xuống mặt đất.
Sắc mặt Dương Nghị đại biến mồm phun ra một ngụm máu tươi, hai chân lảo đảo lui lại phía sau vài bước. Hắn đau khổ ôm quyền nói:
- Vương sư huynh, thượng cổ pháp thuật Cầm Long Thủ quả nhiên lợi hại, nhưng tại hạ không phục, ta không thua huynh, mà là thua do thượng cổ pháp thuật.
Vương Lâm ngẩn người ra, cười nói:
- Thượng cổ pháp thuật Cầm Long Thủ? Ta lần đầu nghe thấy.
- Hừ! Ngươi không cần phải phủ nhận. Cầm Long Thủ của ngươi đã bị sư thúc của ta nhìn ra.
Dương Nghị vừa hậm hực nói vừa bước xuống thạch thai, đám đệ tử Huyền Đạo Tông lập tức tránh sang hai bên, dù sao mùi ở trên người hắn tỏa ra quả thật quá khó ngửi.
Sắc mặt Âu Dương lão giả hơi hồng lên, hắn vội vàng ho khan một tiếng, nói:
- Vương sư điệt, ngươi sử dụng quả thật là Cầm Long Thủ. Thượng cổ pháp thuật này có uy lực quỷ thần khó dò, không phải chuyện đùa, ta cũng vậy. Trong điển tịch của các môn phái cổ xưa có ghi lại về loại thượng cổ pháp thuật này, không nghĩ tới loại pháp thuật thất truyền mấy ngàn năm lại xuất hiện trong Hằng Nhạc Phái. Không hổ là môn phái đứng đầu ở năm trăm năm trước, lão xin phu bội phục!
Nói những lời này ra đến ngay cả lão cũng có chút tin là sự thật, hắn thầm nghĩ, mặc dù pháp thuật này không phải là Cầm Long Thủ nhưng cũng nhất định là thượng cổ pháp thuật, nếu không sẽ không có uy lực cường đại như vậy.
Vương Lâm dở khóc dở cười, Dẫn Lực Thuật này dù sao cũng được hắn tu luyện ở bên trong Nghịch Thiên không gian hai mươi năm, uy lực của nó không phải chuyện đùa.
Hơn nữa, Vương Lâm đối với tu vi của bản thân rất hiểu rõ, Tư Đồ Nam đã từng nói qua, tu vi của hắn đã sắp đạt tới Linh Động viên mãn, cũng chính là tương đương với Ngưng Khí tầng mười bốn. Chỉ còn một bước nữa thôi là hắn tiến vào cảnh giới Ngưng Khí viên mãn.
Về phần tại sao hắn cảm giác bản thân vẫn chỉ có tu vi Ngưng Khí tầng ba thì bản thân Tư Đồ Nam cũng đoán không ra. Vương Lâm từng nhắc tới việc này có lẽ liên quan tới Trương sư huynh giúp hắn chặt đứt duyên phàm trần với Tư Đồ Nam, nhưng hắn nghe xong thì tỏ vẻ khinh thường. Hắn nói cho Vương Lâm biết, căn bản không có loại thuyết pháp nào như thế, chỉ là do tu chân tiểu quốc dùng ngôn luận để lừa dối nhau mà thôi. Tu tiên vốn là việc làm nghịch thiên, hết thảy đều tùy tâm, làm sao lại có nhiều hạn chế như thế.
Hắn đưa ra một ví dụ, ở đế quốc bọn họ từng có tu sĩ Hóa Thần kỳ, người đó không nỡ rời bỏ tộc nhân của mình cho nên vẫn ở lại trong gia tộc hưởng thụ cuộc sống phàm trần, sau đó mấy năm tu sĩ đó thành công tiến vào Anh Biến kỳ.
Chỉ bất quá có một số việc xảy ra khiến cho sau một thời gian dài bản thân sẽ trở nên lãnh đạm với mọi chuyện. Dù sao tu tiên giả có cuộc sống lâu hơn người thường rất nhiều khiến cho bản thân thấy được rất nhiều chuyện, cho nên người ngoài nhìn vào thì cảm thấy người ta không hề bị chuyện phàm trần bị ảnh hưởng.
Cuối cùng Tư Đồ Nam phân tích, hiện tượng trên người Vương Lâm cùng với Nghịch Thiên Châu có liên quan, thực lực khi ở bên trong Nghịch Thiên không gian tu luyện của hạt châu cùng với thực lực bên ngoài bản thân không giống nhau, cho nên hắn dù đã đạt tới thực lực Ngưng Khí tầng mười bốn, nhưng nhìn qua vẫn chỉ ở Ngưng Khí tầng ba.
Với tu vi Ngưng Khí kỳ tầng mười bốn, hơn nữa bản thân khổ luyện Dẫn Lực Thuật hai mươi năm hiển nhiên khiến cho nó có uy lực lớn hơn rất nhiều, làm cho người ngoài nhìn lướt qua cũng nhịn không được mà đoán lung tung một chút.
Hoàng Long chân nhân nheo nheo hai mắt lại, hòa ái hỏi Vương Lâm:
- Vương Lâm, ngươi sử dụng pháp thuật kia quả thật là Cầm Long Thủ sao?
Hắn bây giờ không có tâm tư tìm hiểu xem loại pháp thuật đó tên là gì, mà là một lòng một dạ muốn lấy lại một chút thể diện từ Huyền Đạo Tông.
Vương Lâm lắc đầu, cười nói:
- Chưởng môn sư bá, ta mới rồi sử dụng chính là Dẫn Lực Thuật mà thôi, còn về Cầm Long Thủ gì gì đó, đệ tử chưa bao giờ nghe nói tới.
Hoàng Long chân nhân thầm khen Vương Lâm thông minh, lão quay sang ba người trưởng lão Huyền Đạo Tông nói:
- Âu Dương đạo hữu, ta đã nói cho đạo hữu pháp thuật này không phải là Cầm Long Thủ mà chính là pháp thuật trụ cột Dẫn Lực Thuật của Hằng Nhạc Phái. Mấy đứa đệ tử của Huyền Đạo Tông ngay cả pháp thuật trụ cột của Hằng Nhạc Phái cũng không thể chịu nổi, nên nghĩ nó là Cầm Long Thủ, đây thật sự là hoang đường.
Âu Dương lão giả có chút xấu hổ trong lòng, nhưng vẻ mặt thì vẫn ương ngạnh nói:
- Hoàng Long đạo hữu, ngươi không phải phủ nhận. Hừ! Ta đã sớm nhìn ra đó chính là Cầm Long Thủ.
Đạo Hư cười ha hả mấy tiếng, ở bên cạnh chưởng môn Hoàng Long nói:
- Chưởng môn sư huynh, đệ thấy tên này cũng không tồi, nếu không chúng ta sau này đổi tên Dẫn Lực Thuật thành Cầm Long Thủ đi.
Ánh mắt Hoàng Long chân nhân sáng lên, tán thưởng nhìn Đạo Hư chân nhân, gật đầu nói:
- Tốt. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, pháp thuật trụ cột Dẫn Lực Thuật của Hằng Nhạc Phái chúng ta đổi tên thành Cầm Long Thủ. Đa tạ Huyền Đạo Tông đã ban tên.
Gương mặt Âu Dương lão giả cùng hai vị trưởng lão khác có chút khổ sở, lắc đầu không nói gì.
Vương Lâm đứng ở trên thạch thai trầm ngâm một chút, hắn thông qua hai trận tỷ thí vừa rồi đối với thực lực của bản thân mình cảm thấy rất tin tưởng. Nhưng do đối thủ quá yếu khiến cho hắn không thể kiểm tra được thực lực chính thức của mình, dù sao linh lực ở trong cơ thể hắn tương đương với Ngưng Khí tầng mười bốn, nhưng nếu nói về pháp thuật hắn lại chỉ am hiểu có mỗi Dẫn Lực Thuật mà thôi.
Vì để kiểm tra xem mình có tu vi như thế nào, Vương Lâm đột nhiên nói:
- Các vị sư huynh Huyền Đạo Tông, các ngươi cùng tiến lên đây đi.