Mười vạn yêu binh có thể diệt Vấn Đỉnh kỳ, điều này không phải là giả. Nhưng Vấn Đỉnh kỳ đó không phải là Vương Lâm. Những tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ bình thường gặp phải mười vạn yêu binh thì mặc dù cũng dùng thần thông giết địch nhưng lại hao phí rất nhiều tiên lực. Đặc biệt là sau khi mười vạn yêu binh đã tập hợp đủ yêu lực rồi thông qua trận pháp thì có thể đánh một trận với Vấn Đỉnh kỳ.
Nhưng lúc này Vương Lâm đã điên cuồng, hắn không sợ chết thì việc gì phải ngại đám yêu binh này.
Sát Lục Tiên Quyết của hắn nhờ giết chóc mà phát triển, tìm lấy đường sống trong chiến đấu. Với lại bây giờ trong nguyên thần Vương Lâm chỉ có hiệu lực của Thăng Tiên Quả, thêm vào đó là luồng tiên lực khổng lồ đang vận chuyển trong cơ thể. Mười vạn yêu binh sao có thể ngăn cản được?
Nếu số lượng yêu binh nhiều hơn gấp năm lần, Vương Lâm chắc chắn sẽ bại. Nhưng bây giờ đối mặt với mười vạn yêu binh hắn sẽ không thua.
Sát lục khí điên cuồng phóng vào trong đám yêu binh, những tiếng kêu thảm từ trong truyền ra. Yêu lực của mười vạn yêu binh đã tập hợp lại hóa thành một con bọ cạp hư ảo.
Con bọ cạp này do yêu khí ngưng tụ lại mà thành với cơ thể khổng lồ, đặc biệt là phần đuôi của nó phát ra những luồng sáng yêu dị, giống như chỉ cần vung lên là có thể đánh nát hư không.
Ánh mắt người đàn ông trung niên trên tường thành trở nên âm trầm, nói:
- Phóng lên giết chết tên kia!
Đám Yêu Tướng ở bên cạnh hắn không nhiều lời mà lập tức bay lên. Hơn mười đạo sát khí nồng đậm đang phóng thẳng đến bị Vương Lâm phát hiện. Hồng quang trong mắt lấp lánh, hắn lập tức phóng thẳng về phía trước, ngón út tay phải khẽ điểm nhẹ.
Hoàng Tuyền Chỉ!
Vương Lâm dùng tu vi Vấn Đỉnh kỳ để thi triển Hoàng Tuyền Chỉ. Một chỉ này chính là Hoàng Tuyền do ý cảnh và nguyên thần dung hợp, một ngón tay lại ẩn giấu sự biến hóa của sinh tử. Trong nháy mắt khi một chỉ được bắn ra, giữa trời đất hình như có rất nhiều tia chớp lóe lên. Giữa ánh chớp đang chiếu sáng trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một dòng sông khổng lồ.
Con sông này đục ngầu, bên trong có rất nhiều đoạn tay chân tàn khuyết đang trôi nổi, có rất nhiều lệ hồn dã quỷ kêu gào, hàng trăm khuôn mặt khác nhau hiện ra bên trong.
Khi ngón út tay phải Vương Lâm vung lên thì dòng sông đột nhiên nổi lên những con sóng lớn rồi điên cuồng từ trên trời giáng xuống. Những con sóng trực tiếp đánh thẳng xuống giống như hồng thủy, chỗ nào dòng sông này đi qua thì tất cả yêu binh chỗ đó sẽ bị nhấn chìm.
Từng trận kinh hô từ trong miệng đám Yêu Tướng truyền ra, bọn họ vô luận như thế nào cũng không dám tin tưởng, thanh niên trước mắt này cư nhiên lại mạnh như vậy!!
Chỉ dùng nột đạo thần thông liền đem tất cả yêu binh giết sạch! Bọn họ nhìn không thấu thần thông này, nhưng có người có thể thấy được manh mối!
Vẻ mặt người đàn ông trung niên trên tường thành có một sự thay đổi cực lớn, hắn vô thức lui ra phía sau vài bước, trong mắt lộ ra vẻ không dám tin.
- Đây… Điều này là không thể… Tên kia chỉ là một tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ, vì sao lại có đạo niệm đáng sợ như vậy? Hắn lại dùng đạo của chính mình để mở ra Hoàng Tuyền Hà!
Loại tu vi này đã đạt đến bước thứ hai bên rìa thiên đạo.
Dùng đạo để hóa Hoàng Tuyền Hà, tự tạo thành luân hồi, đây chính là Vương Lâm nghịch thiên mà thành. Mười năm tiến lên Vấn Đỉnh kỳ đã gặt hái những thành công lớn! Đạo niệm này vốn chỉ là một khái niệm mơ hồ trong tâm thần Vương Lâm, dù sao thì mười năm cảm ngộ cũng là quá ít.
Nhưng lúc này hắn bị Thăng Tiên Quả kích thích nên tâm thần đã đạt đến sự điên cuồng không thể tưởng tượng, phối hợp với luồng tiên lực khổng lồ đang vận chuyển trong cơ thể làm ý niệm mơ hồ trong tâm thần hắn lần đầu tiên trở thành thực chất.
Đây là một bước quan trọng nhất đối với một đời tu đạo của Vương Lâm. Hắn tiến một bước đã tự tạo ra đạo của chính mình! Từ nay về sau, hắn không tu thiên, không tu đất, không tu tiên, không tu thần… Hắn là đạo nhân, là người tu đạo.
Hoàng Tuyền Hà cuốn thẳng xuống đất rồi mang theo mười tên Yêu Tướng trở về. Những Yêu Tướng ở bên trong liên tục giãy giụa, lực phản kháng của tất cả Yêu Tướng cực kỳ mạnh, nó làm cho Hoàng Tuyền Hà mới được hình thành trở nên rung động.
Trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên hàn quang, hắn lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh trực tiếp phóng vào Hoàng Tuyền Hà do đạo niệm của chính mình tạo ra. Khi hắn ở trong Hoàng Tuyền Hà, dòng sông lập tức vững như núi Thái Sơn.
- Người nào muốn giết ta, rơi vào Hoàng Tuyền Hà sẽ theo luân hồi của ta, không chịu sự quản lý của trời đất!
Giọng nói của Vương Lâm truyền ra theo đạo niệm rồi dung nhập vào trong Hoàng Tuyền Hà hóa thành lực luân hồi.
Hoàng Tuyền Hà cuốn lại rồi biến mất giữa trời đất, hơn mười Yêu Tướng kia cũng tan biến theo.
Lúc này trong thành, con bọ cạp do yêu lực của yêu binh tạo ra cũng lập tức tan vỡ, ba vạn đạo sát lục khí vận chuyển bên trong, mang đi một sinh mệnh và mang về từng luồng khí xám.
Những đạo khí xám này bay khỏi thành hướng thẳng về phía Vương Lâm rồi quấn quanh lấy hắn. Lúc này những luồng khí xám giống như hóa thành một chiếc áo khoác màu xám khổng lồ tràn ngập khắp mặt đất.
Vẻ mặt người đàn ông trung niên trên tường thành trở nên tái nhợt, miệng khô khốc rồi không ngừng lùi về phía sau. Tình cảnh hiện ra trước mặt làm hắn sinh ra một loại cảm giác không thể phản kháng.
- Tu vi của ta và người này đều là Vấn Đỉnh sơ kỳ. Người này trọng thương ta có thể nắm chắc mười phần có thể giết chết đối phương, nhưng bây giờ một phần thành công ta cũng không có… Người này đã có đạo của chính mình, Hoàng Tuyền Hà kia thật là đáng sợ! Yêu Đế bảo ta ở lại chỗ này, đã hại ta…
Người đàn ông này lập tức na di chạy đi.
Khúc xương đen này là vật truyền tống trực tiếp trở về đô thành. Nó cực kỳ quý giá, chỉ có những vị Yêu Soái mới có.
Hồng quang trong mắt Vương Lâm lại càng trở nên nồng đậm, hắn vung tay phải về phía trước, mười vạn sát lục khí do mười vạn yêu binh hóa thành cộng thêm ba vạn sát lục khí trước đó trở thành mười ba vạn, tất cả điên cuồng phóng đi.
Trong nháy mắt khi cơ thể người đàn ông trung niên biến mất, mười ba luồng sát lục khí đột nhiên đuổi sát theo phía sau.
Trên một tòa truyền tống trận cực kỳ xa hoa ở Đế Đô của Hỏa Yêu Quận, trận pháp này chỉ có những vị soái mới có thể sử dụng. Tổng quản Đế Đô Hỏa Yêu Quận đang ngồi khoanh chân ở bên cạnh lẳng lặng tĩnh tọa.
Đột nhiên mắt hắn mở ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười. Trận pháp mở ra, hắn biết đã có một vị soái trở về.
- Không biết là vị Yêu Soái nào quay về đây?
Hắn đứng thẳng người lên rồi nhìn về phía trận pháp. Nhưng sắc mặt hắn lại lập tức có biến đổi lớn, hắn nhìn chằm chằm vào trận pháp, trong ánh mắt lộ ra vẻ đờ đẫn.
Khi hào quang vừa lóe ra, trong trận pháp xuất hiện một cái xác khô. Ầm một tiếng, cái xác rơi từ trên hư vô xuống. Hai mắt của xác khô trợn trừng giống như hắn không muốn chết.
Phó Yêu Soái chết là chuyện đại sự đối với một quận trên Yêu Linh chi địa. Yêu Đế của Hỏa Yêu Quận phẫn nộ gầm rống vang vọng khắp Đế Đô:
- Kiểm tra! Tra xem tên tu sĩ này ở nơi nào! Giết hắn! Mặc kệ hắn có thân phận gì, ta muốn giết hắn!
Vương Lâm rời khỏi thành trì giáp ranh với Thiên Yêu Quận mang theo mười vạn sát lục khí.
Uy lực của Thăng Tiên Quả trong cơ thể hắn vẫn còn được kéo dài. Vương Lâm liên tục chém giết nhưng không làm cho chiến ý sút giảm, ngược lại nó càng lúc càng kịch liệt! Sát khí của hắn cũng càng ngày càng đậm.
Vương Lâm hóa thành một đạo lưu tinh tràn ngập hung quang, hắn trực tiếp vượt qua Vạn Yêu sơn rồi phóng thẳng về phía địa phương mà mình đã cảm nhận được.
Mấy ngày nay tiếng hừ lạnh cũng không còn xuất hiện, thân thể Vương Lâm đã được đã được rất nhiều sinh linh bồi bổ rồi khôi phục trở lại. Thậm chí dưới sinh cơ của sát lục khí, tất cả những cơn gió đều phải liên tục tản ra.
Trong bảo tháp trên chiến trường viễn cổ, áo giáp đã thiếu đi một hộ uyển lúc này lại lóe lên u quang, trước mắt nó có một lão già đang quỳ!
Lão già này mặc áo đen, hắn chính là người năm xưa đã cứu Hổ Bào!
- Ta ban cho ngươi ba kiện ma giáp để đi ngăn cản bước tiến của hắn, không thể để hắn đi đến chiến trường này!
Trong luồng thần niệm vang vọng, một cái hộ uyển trên áo giáp, một mảnh hung giáp, một khối kiên giáp lập tức bay ra.
Ba mảnh áo giáp này vừa mới bay ra đã hóa thành những sợi tơ màu đen chui vào trong quần áo của lão già rồi vận chuyển trên lớp da của lão. Từng đạo hoa văn màu đen lập tức hiện rõ khắp toàn thân lão già. Những đạo hoa văn này không ngừng chuyển động giống như những vật sống. Cuối cùng nó cũng ngừng lại, một bộ giáp màu đen đột nhiên xuất hiện trên người lão già.
Áo giáp này tương đối đơn giản nhưng có một luồng lửa ma bao phủ. Trong ma diễm có huyễn hóa ra một hắc ảnh như nắm tay. Trên đầu hắc ảnh này có một sừng, nó giống hệt như vật mà trước đó Vương Lâm đã tiêu diệt.
Sau khi nó xuất hiện, lập tức chui vào trong mi tâm lão già. Tên này giống như đang chịu đựng nỗi đau đớn khổng lồ, gân xanh nổi lên khắp toàn thân. Âm thanh đau đớn của lão truyền ra rất xa bên ngoài bảo tháp.
Một lúc lâu sau cơ thể lão già chợt run lên, trong mắt lão lóe ra một tia u quang rồi cung kính nói:
- Người hầu Tôn Ma xin nghe lệnh!
- Ngươi đi đi!
U quang trên áo giáp lúc này đã tương đối ảm đạm, trong thần niệm ẩn giấu một tia mệt mỏi.
Lão già không nói thêm câu nào mà đứng dậy bước ra bên ngoài. Sau khi đi ra khỏi bảo tháp, lão nhìn về phía hư không ở phương xa, hơi trầm ngâm, quát:
- Yêu Vệ đi ra!
Lời nói vừa dứt thì trong chiến trường viễn cổ đột nhiên nổi lên một luồng cuồng phong. Ngọn gió này rất âm hàn, nó thổi qua mặt đất làm cho tất cả mọi vật giống như đông cứng lại.
Luồng gió yêu ma này bay vòng quanh thân thể lão già rồi hóa thành một người con gái mặc áo giáp. Trên mặt cô gái này có một hình xăm kéo dài khắp toàn thân, nhưng đã bị áo giáp che đậy không thể nhìn thấy được toàn bộ.
Sau khi xuất hiện nàng lập tức quỳ một chân xuống đất, khẽ nói:
- Yêu Vệ Phong Ngâm, có mặt!
Nếu có mặt Vương Lâm ở đây thì nhất định có thể nhận ra người con gái này và Yêu Tướng Tà Liên cực kỳ giống nhau.
Ngay sau đó mặt đất đột nhiên trở nên chấn động, những tiếng nổ ầm ầm liên tục truyền ra. Mặt đất trước người lão già mười trượng đột nhiên sụt lún, một cánh tay màu đen kịt đột nhiên vươn ra.
Một lão già toàn thân gầy gò từ dưới mặt đất phóng lên. Cả người lão này quỳ rạp trên mặt đất giống như dã thú, người này nghiêng đầu dùng ánh mắt âm trầm nhìn về phía lão già trước mặt, nói:
- Yêu Vệ Địa Ma, có mặt!
Lúc này ở chân trời xa từng luồng linh hồn dày đặc đang liên tục gầm rống. Những linh hồn này bao phủ khắp trời đất tạo thành một đám mây đen nồng đậm. Tất cả linh hồn bên trong không dưới mười vạn.
Những linh hồn hóa thành một đám mây màu đen hình phễu, ở đầu dưới mặt đất của đám mây có một người thanh niên với vẻ mặt âm trầm đang tiến từng bước đi ra. Hàng loạt linh hồn ở phía sau đột nhiên gào lên vang vọng.
- Yêu Vệ Hổ Bào, có mặt.