Sau khi trở về phòng, Vương Lâm khoanh chân ngồi trên giường, thần thức đảo qua, bốn phía căn phòng đều để lại một tia dấu vết, nếu có kẻ nào dò xét hắn sẽ lập tức phát hiện ra.
Làm xong xuôi, hắn xuất ra Nghịch Thiên Châu, trầm tư đứng lên. Ba ngày trước, văn tự bên trên bề mặt hạt châu đã hoàn toàn biến mất, lại xuất hiện hình một lá cây nhàn nhạt.
Đối với điều này, Tư Đồ Nam đã nói rằng đó do là thủy nguyên tố trong ngũ hành nguyên tố đã viên mãn, bây giờ đến lượt mộc nguyên tố. Nhân việc này, hắn đã không chỉ một lần thúc giục Vương Lâm rời đi Hằng Nhạc Phái, đi tìm tài liệu có mộc thuộc tính, nhanh chóng bổ sung mộc thuộc tính cho Nghịch Thiên Châu này.
Đối với tu vi của mình, Vương Lâm bây giờ đã có những kiến giải nhất định. Hắn biết giờ hắn đã đạt tới Ngưng Khí tầng mười bốn. Nhưng điểm kỳ lạ là mặc dù hắn không có khẩu quyết mà vẫn có thể tu luyện đến cấp bậc này. Điều này có quan hệ rất lớn đến Tư Đồ Nam.
Nắm Nghịch Thiên Châu, hắn tiến nhập Nghịch Thiên không gian, ngay một khắc trước khi tiến nhập, hắn lập tức đem Nghịch Thiên Châu cất vào túi trữ vật bên người.
Trong Nghịch Thiên không gian, Vương Lâm vừa xuất hiện đã nghe thấy thanh âm bất mãn của Tư Đồ Nam vang lên:
- Trong trận tỷ thí sao ngươi không giết luôn mấy tên đó? Với tính cách của ta, nam thì giết, nữ thì cưỡng dâm, con rết khổng lồ đó nếu đem ngâm rượu nhất định đại bổ. Hừ. Tuy vậy, tiểu tử ngươi cũng làm được một việc hợp ý lão phu, đó là giết cái tên Tôn Đại Trụ, thật đúng với phong phạm của lão phu. Vương Lâm, ngươi phải nhớ rằng tu chân giới là nơi rất thảm khốc, nhược nhục cường thực. Với tâm tính thuần phác trước kia của ngươi thì không thể sống lâu được đâu.
Vương Lâm trầm mặc hồi lâu rồi nói:
- Tiền bối, trước khi tiếp tục tu luyện có nên làm đôi chút chuẩn bị cho Trúc Cơ kỳ không? Vãn bối vẫn chưa được quan khán chút khẩu quyết nào của Trúc Cơ kỳ cả.
Tư Đồ Nam hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta biết là được. Tuy thế, để đột phá Trúc Cơ kỳ, chính thức bước vào con đường tu tiên quả thực rất khó khăn. Tốt nhất ngươi hãy tìm một chỗ u tĩnh để bế quan, như thế xác suất thành công cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Bên cạnh đó, linh khí tuyền thủy đã không còn tác dụng đối với ngươi nữa. Tại lúc đột phá cảnh giới cần đại lượng khổng lồ linh khí, ngươi nên chuẩn bị một ít lộ thủy.
Vương Lâm gật đầu:
- Lộ thủy thì tốt rồi nhưng lại cần nhiều thời gian mới thu thập được.
- Linh Động kỳ, cũng là Ngưng Khí kỳ, trên thực tế chính là sử dụng thiên địa linh khí để cải tạo cơ thể, đều là để chuẩn bị cho Trúc Cơ kỳ. Ngươi bây giờ đã có thể đột phá cảnh giới nhưng ta đề nghị ngươi hãy tu luyện đến Ngưng Khí tầng mười năm rồi hãy bắt đầu trúc cơ. Tư chất của ngươi không được tốt, dù ta đã hao phí tinh hoa trong mười năm qua để giúp ngươi cải tạo cơ thể nhưng loại việc nghịch thiên này nếu nhục thân của ta còn tồn tại còn miễn cưỡng làm được nhưng bây giờ chỉ có thể trông cậy vào chính bản thân ngươi thôi.
Tư Đồ Nam thở dài nói.
- Hơn nữa, thủ đoạn công kích của ngươi hiện tại chỉ có một pháp thuật cơ bản nhất là Dẫn Lực Thuật, như thế không ổn lắm. Đáng tiếc ta chỉ nắm giữ những công pháp mà chỉ khi tiến nhập Trúc Cơ kỳ mới có thể tu luyện. Ngươi mau tiến nhập Trúc Cơ kỳ, ta sẽ truyền cho ngươi Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết.
Vương Lâm ngẩn ra, hỏi:
- Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết?
- Không sai, ha ha, công pháp này tại tu chân quốc cấp sáu của chúng ta cũng được tính là công pháp tuyệt đỉnh. Đáng tiếc khi tu luyện phải tìm nơi chí âm chí hàn, nếu không tiến bộ sẽ rất chậm. Tuy thế, nếu tu luyện ra âm hàn linh lực thì uy lực kinh khủng vô cùng, luyện đến cảnh giới viên mãn thì nếu gặp được cường giả của tu chân quốc cấp bảy cũng có khả năng liều mạng. Như thế này đi, ngày mai ngươi cứ tiến vào Tàng Thư các nhìn qua. Vì không thể tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết nếu chưa đạt tới Trúc Cơ kỳ.
Tư Đồ Nam đắc ý nói.
Vương Lâm trầm ngâm một lúc rồi gật gật đầu.
- Còn nữa, Vương Lâm, ngươi không nên đặt Nghịch Thiên Châu này trong túi trữ vật, tốt nhất là treo trước ngực. Như thế không cần ngươi tiến nhập Nghịch Thiên không gian ta cũng có thể trao đổi với ngươi và ngươi cũng có thể thông qua ta tiến nhập Nghịch Thiên không gian.
Thời gian mà Tư Đồ Nam giảng giải cho Vương Lâm chậm rãi trôi qua, trong Nghịch Thiên không gian hai ngày sau Vương Lâm tỉnh lại.
Hắn khoanh chân ngồi trên giường, lấy ra Nghịch Thiên Châu, lại uống một ngụm linh khí tuyền thủy, tiếp tục tu luyện. Ngày thứ hai, Vương Lâm đẩy cửa phòng bước ra, thân thể vừa động đã nhẹ nhàng thăng không, hóa thành một vệt sáng phóng về hướng chính điện.
Bầu trời trên chính điện, Hoàng Long chân nhân bước ra đã thấy Vương Lâm tiến đến, trên mặt hiện lên một nụ cười hoà ái, so với hôm qua càng rạng rỡ, ôn nhu đạo:
- Vương Lâm, đi theo ta.
Nói xong, hắn đạp mây bay về phía trước, Vương Lâm vội vàng đuổi theo. Một lúc sau đã đến Thương Tùng phong.
Đi qua thạch thai ngày hôm qua tỷ thí, Hoàng Long chân nhân vẫn chưa dừng lại, tiếp tục bay về phía chỗ sâu bên trong Thương Tùng phong, đến trước một chỗ đầy đá nhô lên lởm chởm thì dừng lại. Hắn nói:
- Vương Lâm, đây là cấm địa của Hằng Nhạc Phái chúng ta, là nơi trưởng lão Trúc Cơ kỳ và sư tổ Kết Đan kỳ bế quan. Thần thức của ngươi không nên dò xét lung tung, xúc phạm đến các vị trưởng bối.
Vương Lâm vội vàng bảo vâng.
Hoàng Long chân nhân hít sâu một hơi, lấy ra một khối tử sắc ngọc bội, kết thủ ấn, niệm pháp quyết rồi quát khẽ:
- Khai!
Ngọc bội ngay lập tức loé lên quang mang, một đạo quang cầu lấy ngọc bội làm trung tâm khuếch tán ra, hình thành một quang quyển hình bán nguyệt đủ cho một người đi qua.
Hoàng Long chân nhân không nói gì thêm, một cước bước vào. Vương Lâm do dự một chút rồi cũng lập tức đi theo.
Ngay khi vừa tiến vào, hắn rõ ràng chứng kiến một toà lầu các cực kỳ lâu đời. Một tia uy áp từ trên trời giáng xuống làm hắn cảm thấy chút áp lực, huyết khí không thông.
Cùng lúc đó, bảy tám đạo thần thức cường hãn ập đến, quét qua người hắn rồi nhanh chóng được thu hồi. Ngay sau đó một thanh âm chứa chút tang thương từ một toà lầu truyền đến:
- Khá lắm, ngươi là Vương Lâm đúng không?
Vương Lâm trong lòng thất kinh, cung kính đáp:
- Đệ tử Vương Lâm, tham kiến trưởng lão.
Lúc này đây, thanh âm của Tư Đồ Nam vang lên trong đầu hắn:
- Nơi đây cũng có thể coi như là một cái tiểu môn phái, có mười hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hai tu sĩ Kết Đan kỳ. Cũng được!
Hoàng Long biến sắc quát khẽ:
- Đây không phải là trưởng lão mà là sư tổ!
Vương Lâm ngẩn ra, thanh âm lúc nãy lại vang lên:
- Thôi, lễ tiết của thế tục cũng không có tác dụng gì cả! Lần này người vì bổn môn mà lập được công lớn. Tất cả các pháp thuật bên trong Tàng Thư các cho phép ngươi tuỳ ý lựa chọn. Tàng Thư các bên trong chính điện không thể so sánh với nơi này, đây chính là nơi cất giữ những điển tịch quý giá nhất. Bên trong có vô cùng nhiều các loại công pháp, cho dù đi khắp tất cả các môn phái ở Triệu Quốc tu chân giới, cũng không nơi nào có được một Tàng Thư các toàn diện như của Hằng Nhạc Phái chúng ta. Nhưng ngươi hãy nhớ chớ có tham nhiều! Hoàng Long, ngươi mang hắn đi đi.
Trong đầu Vương Lâm lại vang lên thanh âm khinh thường của Tư Đồ Nam:
- Chỉ là Kết Đan kỳ mà cũng là sư tổ! Lúc lão tử danh chấn thiên hạ thì đầy kẻ tiểu bối Kết Đan kỳ cung phụng, còn có không ít nữ tu Kết Đan kỳ muốn được thoát áo quần xin ngủ với lão tử một đêm!
Vương Lâm sắc mặt như thường, coi như không hề nghe thấy thanh âm của Tư Đồ Nam.
Hoàng Long chân nhân cung kính vâng dạ, lôi kéo Vương Lâm đi về phía một toà nhà trong đó. Từ bên ngoài nhìn vào, toà nhà này tràn ngập vẻ uy nghiêm, dường như đã tồn tại từ rất lâu rồi!