Người đàn ông trung niên tên là Hợi Trư, lúc Vương Lâm chặt bỏ đầu người này liền phong ấn nguyên thần của hắn. Lấy tu vi Vấn Đỉnh kỳ của Vương Lâm, phong ấn người dưới Anh Biến hậu kỳ không hao tốn công sức gì!
Hắn cầm cái đầu đi như gió lạnh thổi qua, chớp mắt liền mất tung tích. Về phần ngọc giản của Yêu Đế, Vương Lâm không có thu lại, vật ấy đối với hắn đã vô dụng.
Chẳng qua đây là vật mà Yêu Đế biểu đạt thiện ý, lúc trước nếu không nhận ngược lại có vẻ quá ương ngạnh.
Vương Lâm không có liếc mắt nhìn ngàn vạn yêu binh một cái nào, đạp khoảng không mà đi.
Đầu Hợi Trư bị Vương Lâm luyện hóa, kiếm khí nuốt vào trong cơ thể. Về phần nguyên thần Hợi Trư, Vương Lâm dùng Sưu Hồn Thuật, sau khi đạt được tin tức muốn biết nguyên thần Hợi Trư gần như sụp đổ bị Vương Lâm trực tiếp ném vào trong hồn phiên, hóa thành một chủ hồn.
Người của Đại La Kiếm Tông ở Yêu Linh chi địa này, ngoại trừ có kiếm khí Lăng Thiên Hậu, không ngờ còn có một người tên là Tham Lang âm thầm bảo vệ.
- Tham Lang, cái tên này đặc thù như vậy ta hẳn là không nghe qua. Nhưng tướng mạo Tham Lang trong trí nhớ Hợi Trư này nhìn lại có vẻ quen mắt. Nhưng ta có thể khẳng định tuyệt đối chưa gặp qua người này.
Vương Lâm trong lúc phi hanh mắt lộ ra vẻ trầm ngâm.
- Tham Lang, dựa theo trí nhớ Hợi Trư, tu vi người này đã vượt qua Vấn Đỉnh kỳ, đạt tới Âm Hư cảnh, chỉ kém một chút so với Dương Thực cảnh của Tư Đồ Nam…
Vương Lâm chau mày, nhưng nháy mắt thân hình hắn bỗng nhiên chấn động ngừng giữa không trung, không nhúc nhích.
- Tư Đồ Nam!
Vương Lâm hít sâu một hơi, tay phải hắn vỗ túi trữ vật lập tức một miếng ngọc giản bay ra bị hắn cầm trong tay. Lúc này thần thức đảo qua lập tức sắc mặt rất khó coi.
Nếu không phải liên tưởng đến Tư Đồ Nam, Vương Lâm sẽ không nghĩ đến lúc trước Tư Đồ Nam từng cho hắn một miếng ngọc giản. Ở trong này có tấm hình của Tư Đồ Nam vẽ lại, mấy người bên trong là những người năm xưa làm hại thân thể Tư Đồ Nam tan vỡ.
Lúc trước Tư Đồ Nam đưa ngọc giản cho Vương Lâm cũng không hi vọng Vương Lâm thật sự gặp được. Chẳng qua khiến cho hắn nhớ kỹ những người này không nên trêu chọc.
Vương Lâm cũng thật sự không nghĩ tới mình không ngờ thật sự có thể gặp được người trong mấy tấm hình. Hơn nữa tu sĩ muốn thay đổi tướng mạo cực kỳ đơn giản. Chỉ bằng vào mấy tấm hình muốn tìm người, khó khăn không kém biển rộng tìm kim.
- Nếu Tham Lang này đúng thật là kẻ thù của Tư Đồ Nam năm xưa, hắn nhất định biết được việc Nghịch Thiên Châu.
Vương Lâm sờ sờ mi tâm, Nghịch Thiên Châu là bí mật lớn nhất của hắn. Hơn bảy trăm năm nay, thuộc tính Nghịch Thiên Châu này cực kỳ quái dị.
Năm đó chỉ có một ít nước mưa liền có thể làm cho thủy thuộc tính viên mãn, nhưng càng về sau lại càng khó.
Hiện tại chỉ còn lại có kim thuộc tính chưa viên mãn, nhưng Vương Lâm lại có loại cảm giác. Một thuộc tính cuối cùng này, độ khó sợ là đạt tới mức khiến người ta vô cùng phẫn nộ.
Nếu là Nghịch Thiên Châu này có thể từ trong nguyên thần của hắn hoàn toàn chia lìa ra, Vương Lâm cũng sẽ không gian nan khổ cực như thế. Nếu thật sự gặp nguy cơ sống chết, hắn sẽ bình tĩnh làm ra lựa chọn.
Nhưng hiện tại Nghịch Thiên Châu này đã dung hợp với nguyên thần của hắn, căn bản không thể chia lìa. Trừ khi là rút nguyên thần của hắn ra, luyện hóa giống như luyện hóa kiếm khí Lăng Thiên Hậu, như thế mới có thể luyện hóa ra Nghịch Thiên Châu này từ trong nguyên thần ra.
Vương Lâm chau mày.
- Nghịch Thiên Châu này rốt cuộc có nguồn gốc thế nào, vì sao Liên Minh Tu Chân chú ý tới nó như thế… Nghịch Thiên Châu này theo ta đã mấy trăm năm, trừ có thể nghịch biến thời gian gần như không có thần thông khác. Mặc dù là trốn ở bên trong nhưng nếu gặp người thần thông cực lớn, cũng sẽ bị phát hiện mà không thể che giấu.
- Nghịch Thiên Châu này, xem thế nào cũng giống như một vật vô dụng, cho dù là nghịch biến thời gian cũng chỉ có hiệu quả lớn với tu sĩ cấp thấp. Đối với tu sĩ bậc cao mà nói, còn không có sức hấp dẫn bằng một số lượng tiên ngọc.
Vương Lâm thầm than, nhìn về phía xa xa, ánh mắt sắc như dao, hắn thì thào lẩm bẩm:
- Đệ tử Đại La Kiếm Tông ở trong Thiên Yêu Quận vốn có năm người do Thần Long cầm đầu. Sau khi Mạt Dương chết, bọn họ dù chưa xác định nhưng ít nhiều cũng sinh ra hoài nghi ta. Với phương thức hành sự của Đại La Kiếm Tông, sợ là sẽ lập tức phái người đến hỏi. Nhưng bọn họ lại không có hành động.
- Căn cứ vào trí nhớ Hợi Trư, lúc ấy Tham Lang ở trong Hỏa Yêu Quận hình như phát hiện cái gì bí ẩn. Hiện tại đã mười năm qua đi, ở trong Thiên Yêu Quận chỉ có Hợi Trư bị lưu lại, ba người còn lại đã lần lượt đi tới Hỏa Yêu Quận gặp Tham Lang… Lúc trước Tử thử cũng nhất định là đi hội hợp, nửa đường vì nảy sinh sát cơ với ta cho nên mới bỏ mạng. Tham Lang này rốt cuộc phát hiện cái gì…
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên.
- Đáng tiếc có Tham Lang kia ta cũng không có cơ hội tiếp tục sưu tập kiếm khí của Lăng Thiên Hậu. Tuy nhiên việc này có gấp cũng không được.
Khóe miệng Vương Lâm lộ ra nụ cười lạnh, thân hình nhoáng lên một cái dùng bí thuật Đại Na Di mà đi.
- Trận chiến tranh này đối với ta mà nói là thời cơ tốt nhất để sưu tập sát lục khí, không thể bỏ qua. Nhưng sức lực một mình ta có hạn, việc này… Chắc phải làm như vậy!
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ lạnh lẽo, thân hình biến mất.
Trận chiến Hỏa Yêu Quận, Vương Lâm không tham gia, hắn một đường dùng Đại Na Di vài ngày sau về tới Luyện Hồn bộ lạc ở Thiên Yêu Quận. Luyện Hồn bộ lạc trải qua hơn mười năm phát triển, thế lực đã có chút quy mô, trở thành một trong bốn bộ lạc lớn nhất ở vùng hoang dã của Thiên Yêu Quận.
Vương Lâm trở về khiến cho toàn bộ lạc đều sôi trào, rất nhiều người trong tộc tuy không có gặp qua Vương Lâm, nhưng miệng truyền miệng đã xem Vương Lâm thành một loại như Cổ Yêu ở trong lòng, đều được cúng bái.
Thung lũng kia càng là thánh địa trong lòng bọn họ!
Sau khi Vương Lâm trở về lập tức triệu tập Thập Tam và Âu Dương Hoa, chọn tuyển ra hơn vạn người trong tộc. Mỗi một người Vương Lâm đều tặng cho một đạo sát lục khí. Đạo sát lục khí này ở trong cơ thể bọn họ, phàm là người bị bọn họ giết đều có thể hóa thành sức sống bị hút vào trong sát lục khí trong cơ thể.
Theo một vạn người này giết chóc càng nhiều, sát lục khí trong cơ thể sẽ biến thành càng mạnh mẽ. Thậm chí ở vào lúc cực kỳ nguy cơ có thể tự động chuyển hóa thành Sinh ấn, bảo hộ một vạn người này an toàn.
Theo sau, một vạn người này được phái ra tiến vào trong chiến trường Hỏa Yêu Quận. Vương Lâm cũng không để cho bọn họ gia nhập quân đội Thiên Yêu Quận mà tản ra tự phát triển. Đối với những người này, Vương Lâm chỉ có một yêu cầu. Đó là không ngừng giết chóc để nuôi dưỡng sát lục khí trong cơ thể!
Một vạn người đối với trận đại chiến mấy ngàn vạn yêu binh tham gia mà nói không là gì cả. Điểm này Vương Lâm hiểu được, cho nên hắn lập tức phái Âu Dương Hoa và Thập Tam, tặng pháp bảo. Cho bọn họ ba tháng thời gian mang theo người trong tộc còn lại thôn tính ba bộ lạc khác ở trong Thiên Yêu Quận!
Mà chính hắn thì cả ngày ngồi trong thung lũng, không ngừng khắc sâu lạc ấn nguyên thần ở trên Tán Ma. Đồng thời cũng dùng thời gian còn lại để tu bổ Cấm Phiên.
Ba tháng thời gian chỉ chớp mắt đã qua, có pháp bảo của Vương Lâm giúp đỡ, ba bộ lạc còn lại từng cái bị Thập Tam và Âu Dương Hoa xâm chiếm. Một lượng lớn người ngoại tộc trở thành viên trong Luyện Hồn bộ lạc.
Đối với những người trong tộc mới chưa tu luyện qua Luyện Hồn Thuật, Vương Lâm trực tiếp lấy Thập Ức Tôn Hồn Phiên ra. Hắn rung một cái, hàng loạt hồn phách bay ra dưới sự khống chế của Vương Lâm, từng cái tiến vào trong cơ thể những người mới này, cũng không thương tổn hồn phách bọn họ mà là lựa chọn hình thức cùng tồn tại.
Theo sau, Vương Lâm đem sát lục khí trong cơ thể tràn ra, rồi phân biệt dung nhập vào cơ thể những người này. Như thế đợt thứ hai gồm ba vạn người bị phái ra tiến vào Hỏa Yêu Quận.
Luyện Hồn bộ lạc còn lại không ít người trong tộc, Vương Lâm thi triển bí thuật Đại Na Di, sau nhiều lần đem mọi người toàn bộ từ vùng hoang dã này di chuyển đi. Địa điểm hắn lựa chọn là một nơi chiến trường viễn cổ nơi ở năm xưa của Tán Ma kia.
Tại tòa ma tháp lúc trước, Vương Lâm dùng thần thông ngưng thành một tòa tháp cao, sau đó hắn khoanh chân ở trong đó. Về phần những người trong tộc, bắt đầu ở trong này sinh sôi nảy nở.
Hàng loạt gian phòng đơn giản được tạo nên, không lâu sau nơi này nghiễm nhiên thành một bộ lạc mới.
Thời gian vụt qua, lại mười năm!
Trong mười năm này Vương Lâm ở trong tháp không đi ra nửa bước.
Ba lộ đại quân Thiên Yêu Quận đánh vào trong Hỏa Yêu Quận, Hỏa Yêu Quận đều có sách lược phù hợp triển khai chém giết. Khắp nơi trên chiến trường chém giết không ngừng.
Mười năm chiến tranh chẳng qua chỉ là bắt đầu.
Ở trong mười năm này, lần lượt từng đợt người trong tộc mang theo sát lục khí của Vương Lâm gia nhập vào chiến trường. Đồng thời một bộ phận Luyện Hồn bộ lạc cũng liên tục tìm kiếm mục tiêu. Đó là những bộ lạc nơi hoang dã của Hỏa Yêu Quận.
Chiến tranh ở Hỏa Yêu Quận dường như bị Vương Lâm quên đi. Hắn ở lại trong tháp mười năm, cả ngày khoanh chân thổ nạp, nguyên thần khắc họa lạc ấn lên Tán Ma. Hắn đang chuẩn bị, chuẩn bị trước kỳ hạn trăm năm thực lực của mình có thể càng mạnh. Chỉ có như thế mới có thể hoàn thành giao hẹn với Cổ Yêu.
Mười năm thời gian này không ngừng thổ nạp khiến cho tu vi Vấn Đỉnh sơ kỳ của Vương Lâm càng thêm củng cố.
Hắn có thể cảm giác được, sát lục khí tản ra ngoài tuy cũng có tiêu tan, nhưng càng nhiều lại trưởng thành mỗi ngày. Những người trong tộc trong cơ thể có sát lục khí, theo bọn họ giết chóc càng nhiều mà an toàn càng được bảo đảm. Thực lực cũng sẽ càng mạnh!
Cho đến bây giờ, tổng số sát lục khí của hắn đã đạt tới mười vạn. Mười vạn sát lục khí này dung nhập vào cơ thể mười vạn người trong tộc, không ngừng lớn mạnh.
- Lấy giết để nuôi giết, sau trận chiến tranh này, ta thật muốn nhìn một đạo sát lục khí có thể chia làm mấy đạo!
Ở trong tháp, Vương Lâm mở mắt, ánh mắt như điện giống như sét đánh, một cỗ lực lượng mênh mông cuồn cuộn từ trong tháp khuếch tán truyền ra.
Ở ngoài tháp là một mảnh đất trống phạm vi mười dặm, ở bên ngoài là từng căn nhà được xây lên, xa xa nhìn lại rậm rạp kéo dài mấy trăm dặm.
Đây là Luyện Hồn bộ lạc mới!
Từng tháng đều có người trong tộc trở về mang theo một số lượng lớn tù binh bộ lạc trong Hỏa Yêu Quận. Quy mô Luyện Hồn bộ lạc đang phát triển mạnh!
Vương Lâm thu hồi ánh mắt, vỗ túi trữ vật. Quả cầu cấm chế phong ấn Diêu Tích Tuyết bay ra. Tay phải hắn hư không sờ một cái, quả cầu vỡ vụn thân hình Diêu Tích Tuyết xuất hiện trong tháp.
Dáng vẻ Vương Lâm lạnh lùng, chậm rãi nói:
- Ngươi ngẫm nghĩ thế nào rồi?
Trên người Diêu Tích Tuyết không hề trần trụi mà mặc một bộ quần áo màu lam. Sau khi nàng xuất hiện đôi mắt đẹp trợn trừng nhìn Vương Lâm, cắn răng nói:
- Trong lòng ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Mười năm này những gì nên nói ta đều đã nói cho ngươi. Ngươi còn muốn thế nào?