Làn sương tím co lại với tốc độ cực nhanh. Ở vị trí bên rìa, xuất hiện một luồng tử khí. Mặc cho đám đệ tử Đại La Kiếm Tông có làm thế nào cũng đều không thể xuyên qua. Thậm chí còn bị làn sương tím ăn mòn khiến cho bọn họ mất rất nhiều tinh lực, tinh thần uể oải.
Thậm chí trong số đám đệ tử của Đại La Kiếm Tông có người còn thi triển kiếm khí của Lăng Thiên Hậu, nhưng cũng không hề có chút tác dụng. Trong nháy mắt bị tử khí hấp thu.
Thần Long biến sắc, quay ngoắt về phía Vương Lâm đang nhanh chóng lui lại, nói:
- Vương huynh! Bây giờ đang là lúc nguy hiểm, Bằng hữu của ngươi sao còn không ra tay?
- Vương Lâm! Lão phu không muốn giết ngươi sớm như vậy. Nhưng nếu ngươi không thức thời thì người nào cũng không thể cứu được ngươi.
Thanh âm của Tham Lang từ trong làn sương tím vọng ra.
Vương Lâm không nói gì chỉ nhanh chóng lui lại. Vào lúc này, sương mù bốn phía đang thu lại với tốc độ cực nhanh. Nếu chỉ cần chậm một chút để cho Tử khí ở bên cạnh làn sương ăn mòn có thể sẽ có nguy hiểm.
- Vương đạo hữu!
Đám đệ tử Đại La Kiếm Tông cũng nhanh chóng lui lại. Thần Long gấp giọng nói.
- Thần Long đạo hữu! Lúc này, Vương mỗ tự bảo vệ mình còn không được. Đừng nói nữa.
Vương Lâm lắc đầu, nhanh chóng biến mất trong làn sương tím. Thanh Vũ Tiên Kiếm có Chu Dật lượn quanh người hắn.
- Ngươi…
Sắc mặt Thần Long trở nên âm trầm, thở dài một tiếng. Thiên Vận Tông cùng với Đại La Kiếm Tông của bọn chúng vốn đối đầu với nhau. Đối phương không muốn ra tay cũng là chuyện bình thường. Thần Long cũng biết điều đó.
- Chỉ trách sự do dự của ta. Nếu sớm một chút hạ quyết tâm phản bội Tham Lang, lấy kiếm khí của sư phụ ban tặng đối phó với hắn thì cũng không rơi vào kết quả như thế này.
Trong mắt Thần Long có chút hối hận.
Nhưng hắn cũng biết, cho dù lấy kiếm khí của sư phụ thì với một vị tiền bối cao nhân như Tham Lang chắc chắn cũng biết tới nó nên hiển nhiên là luôn có sự chuẩn bị. Vì vậy mà thắng bại hai bên rất khó nói. Thậm chí có khả năng, ngoại trừ chính mình, tất cả sư đệ đều diệt vong.
Vì một chút do dự đó mà hắn vẫn không đưa ra được quyết định suốt trăm năm qua.
Vào lúc này, làn sương tím nhanh chóng co lại. Trong nháy mắt đã nhỏ gấp mười lần. Đồng thời, dưới sự co lại của làn sương tím, Tử khí bên ngoài càng lúc càng đậm. Đám người Đại La cũng liên tục lui lại.
- Vương Lâm! Nếu không đi, cho dù lấy lực của ta cũng rất khó lao ra.
Thanh âm của Chu Dật có chút lo lắng vang lên trong đầu Vương Lâm.
- Chờ một chút!
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm. Hắn đứng trong sương mù nhìn đám đệ tử Đại La Kiếm Tông, mắt lóe lên hàn quang.
- Năm người… Bốn đạo kiếm khí của Lăng Thiên Hậu. Năm thanh bảo kiếm…
Những tia sáng lóe lên trong mắt Vương Lâm càng nhiều.
Thần Long buồn bã liếc nhìn sư đệ một bên, nhắm hai mắt lại. Bất chợt, hắn mở mắt, trong đó tỏ rõ sự quyết đoán.
- Các vị sư đệ… Xin lỗi! Ta đúng là kẻ bất lực…
Thần Long cắn răng một cái nhanh chóng đưa tay điểm vào mi tâm. Lập tức từ trên mi tâm của hắn xuất hiện một làn ánh sáng màu hồng, sau đó nó hóa thành kiếm khí.
Đây đúng là kiếm khí của Lăng Thiên Hậu. Nhưng so với kiếm khí của Tử Thử, Vương Lâm cảm nhận còn mạnh hơn mấy lần.
Kiếm khí này chính là do Lăng Thiên Hậu luyện hóa bốn tiểu thiên địa thành nguyên thần kiếm. Bên trong nó ẩn chứa một đạo kiếm khí bản mệnh.
Đúng là bởi vì có đạo kiếm khí này cho nên Thần Long mới cảm thấy hối hận vì bản thân ra tay không được quyết đoán.
Kiếm khí vừa xuất hiện liền khí cho làn sương tím từ bốn phía đang co lại chậm hơn một chút. Tham Lang ở bên ngoài làn sương tím nhíu mày. Hắn đã nhận ra từ sớm rằng Thần Long có điểm gì đó không thích hợp. Đến bây giờ, quả đúng như suy đoán của hắn.
Thần Long thở dài. Kiếm khí xuất hiện, hắn liền lao về phía Tử khi. Trong khoảnh khắc va chạm với Tử khí liền có vô số tiếng động vang lên. Thậm chí quanh người Thần Long còn xuất hiện ánh sáng của ngọn lửa.
Cuối cùng, trong làn Tử khí xuất hiện một cái lỗ hổng rất nhỏ. Kiếm khí của Thần Long xuất liền đột phá mà ra. Không phải hắn không muốn đưa mấy sư đệ ra cùng mà là hắn cảm thấy mang thêm một người sự thành công của bản thân lại càng ít thêm.
Trong khoảnh khắc Thần Long lao ra, làn sương tím liền dày hơn, nhanh chóng co lại. Bên trong chỉ có một màu tím ngắt mà thôi. Người từ bên ngoài cơ bản là không nhìn thấy thứ gì bên trong. Ngay cả âm thanh cũng bị làn sương tím ngăn cách không thể phát ra ngoài.
Bên trong, bốn người đệ tử của Đại La cảm thấy tuyệt vọng. Ngọ Mã tức giận, quát:
- Ba vị sư đệ! Sự tình đã như vậy không cần phải tuyệt vọng. Ta biết Vương Lâm vẫn còn ở bên trong. Ba vị sư đệ giúp ta giết hắn để bản thân không còn cảm thấy tiếc nuối nữa.
Lời nói vừa dứt, sát khí của ba người liền tỏa ra. Nếu đã phải chết thì trước khi chết cũng phải giết một người của Thiên Vận Tông. Nếu không phải có sự xuất hiện của người đó, có lẽ bọn họ còn có một đường sống.
- Vương Lâm! Ngươi không đi ra còn đợi cái gì?
Thanh âm của Chu Dật rít lên trong đầu Vương Lâm.
- Tiền bối! Dùng kiếm thức của ngươi giúp ta nhìn bốn người kia.
Một tia sáng trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên, như một tia chớp xuyên giữa làn sương mù.
- Vương Lâm! Sau mười lần hô hấp cho dù ngươi có phản kháng ta cũng sẽ đưa ngươi đi.
Chu Dật truyền thần niệm. Đồng thời, kiếm thức của hắn cũng bám lấy bốn người của Đại La Kiếm Tông.
Tốc độ của Vương Lâm chẳng khác gì tia chớp lao thẳng tới một người có tu vi yếu nhất, chỉ là Anh Biến trung kỳ. Thần thức của đối phương không hề có hiệu quả. Ở đây mà chỉ dựa vào hai mắt thì chẳng khác gì một kẻ mù.
Trong khoảnh khắc Vương Lâm tới nơi, người đó chỉ cảm thấy có cơn gió đập vào mày. Nhưng ngay lập tức ngọn gió đó trở nên lạnh lẽo, mang đầu của hắn bay đi.
Vương Lâm cầm theo đầu người, khóa lấy nguyên thần của đối phương. Đồng thời hắn thu bảo kiếm của người đó rồi chạy về phía mục tiêu kế tiếp.
Tị Xà điều khiển bảo kiếm, trong lòng cảm thấy bất an. Hắn mở to hai mắt nhưng chỉ thấy được trong phạm vi bảy thước là không thấy gì nữa. Đột nhiên, hai mắt của hắn hoa lên, xuất hiện một bóng người.
- Người nào?
Tinh thần Tị Xà chấn động. Bảo kiếm trong tay bay ra. Nhưng đúng vào lúc bảo kiếm rời khỏi tay, một bàn tay lạnh lẽo đã đặt lên ổ hắn. Tị Xà chỉ cảm thấy nguyên thần rung lên, sức sống trong người nhanh chóng biến mất. Chỉ kịp hét lên một tiếng, hắn nhanh chóng hóa thành thây khô.
Có điều trong khoảnh khắc tử vong, kiếm khí của Lăng Thiên Hậu chợt nổ tung khiến cho thân thể của hắn cũng biến mất.
Hai mắt Ngọ Mã đỏ bừng. Sau khi mất bảo kiếm, hắn hận Vương Lâm thấu xương. Vào lúc này, kiếm khí của Lăng Thiên Hậu luôn được hắn chuẩn bị sẵn. Chỉ cần có chút lay động, hắn chẳng hề do dự phóng nó ra.
Lúc này, làn sương mù ở trước mặt hắn cuồn cuộn, giống như có người đang vọt tới. Ánh mắt Ngọ Mã dữ tợn, quát:
- Vương Lâm! Ngươi chết cho ta.
Hắn vừa định phóng thích kiếm khí của Lăng Thiên Hậu trong tay, đột nhiên từ trong làn sương mù vang lên thanh âm của sư đệ Tuất Cẩu.
- Sư huynh! Là ta.
Ngọ Mã ngẩn người, kiếm khí đang chuẩn bị phóng thích được thu hồi. Hắn đang định mở miệng nói chuyện nhưng một cánh tay không một tiếng động từ trong làn sương mù bên cạnh vươn ra, điểm lên mi tâm của Ngọ Mã.
Ngọ Mã trợn mắt, phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt chỉ có một sự không cam lòng. Kiếm khí của hắn vừa mới thu hồi, không còn cơ hội phóng thích một lần nữa.
Đến lúc này, vừa đúng mười lần hô hấp. Chu Dật cưỡng chế mang Vương Lâm, hóa thành kiếm quang bay ra khỏi làn sương tím.
- Đáng tiếc, vẫn còn một tên.
Vương Lâm thầm than.
Cả bốn gã đệ tử Đại La Kiếm Tông, Vương Lâm lấy được ba thanh kiếm và hai đạo kiếm khí.
Nếu không có sương tím tràn ngập, lại thêm bốn người bị nhốt trăm năm mất đi sự bình tĩnh. Đồng thời, nhìn Thần Long rời đi, bọn họ ở đây chờ chết đã lâm vào tuyệt vọng khiến cho Vương Lâm trong khoảng thời gian ngắn ngủi có được kết quả như vậy. Nếu trong lúc đó mà có một người thành công phát ra được kiếm khí thì cho dù Vương Lâm có chuẩn bị từ trước cũng phải bị thương.
Nếu đổi lại một địa điểm khác và thời cơ, đối mặt với đệ tử có được kiếm khí của Lăng Thiên Hậu, Vương Lâm chỉ có thể tránh. Hắn không sợ bốn người bọn họ nhưng đối với kiếm khí rất e ngại.
Chu Dật tận mắt nhìn cảnh tượng đó nên trong lòng càng thêm bội phục đối với sự lớn mật của Vương Lâm. Nếu đổi lại một người khác chỉ sợ đã muốn rời khỏi đây, không rảnh mà tính đế chuyện khác.
Hắn cũng không biết rằng việc này so với khi ở Tu Ma Hải, Vương Lâm thừa dịp Giao long tử vong mà đoạt thân thể của nó đi, vẫn chưa tính là cái gì.
Sương mù nhanh chóng co lại đến bây giờ còn chưa tới trăm trượng.
Ngoài làn sương tím, Thần Long âm trầm, trên tay kiếm khí của Lăng Thiên Hậu tỏa ra ánh sáng chói mắt. Xung quanh hắn có vô số Văn Thú bao vây rít lên liên tục. Lúc này, hắn đang triển khi chém giết với bầy Văn Thú.
- Tham Lang! Ta xem ngươi sau này đối mặt với sư phụ của ta thế nào.
Tham Lang đứng ở phía xa, xung quanh người hắn là vô số Văn Thú với ánh mắt hung dữ. Nếu không có từ trong đàn thú liên tục vang lên tiếng rít thì lúc này chúng đã nhào lên, chẳng thèm quan tâm tới Tham Lang.
Mặc dù khống chế Vương thú, gián tiếp điều khiển đàn thú nhưng Tham Lang cũng không dám tới quá gần đàn Văn Thú. Văn Thú tính tình tàn bạo, cơ bản là không có khả năng thuần phục. Nếu không cẩn thận sẽ bị chúng cắn lại.
Nếu chỉ có một con hắn cũng chẳng để tâm. Cho dù là trăm con cũng không đáng ngại lắm. Nhưng nếu là một ngàn thì hắn chỉ có tái mét mặt. Mà nơi đây, Văn Thú có không dưới một vạn. Như thế thì làm sao mà hắn không cẩn thận, cho dù nắm được quyền điều khiển.
- Chờ sư phụ của ngươi biết được việc này, ta tự có giải thích. Chưa nói, hắn cũng không chắc đã biết được việc này.
Đúng lúc đó, Vương Lâm từ trong làn sương tím bay ra. Hắn đạp chân trên Vũ Tiên Kiếm, tỏa ra kiếm khí dày đặc.
Vương Lâm xuất hiện, thu hút sự chú ý của Tham Lang. Hắn cười lạnh, tinh thần thoáng động. Lập tức tiếng rít từ trong đàn thú thay đổi. Nhất thời, một đàn Văn Thú rít lên lao về phía Vương Lâm.
Vương Lâm hừ lạnh. Hắn không có ý định giết chết Vương Lâm mà chuẩn bị bắt lấy nguyên thần của đối phương để tra hỏi Tư Đồ Nam ở đâu. Khi hắn ở bên ngoài Đông Hải Yêu Linh, khi thấy Vương Lâm liền nhận ra hơi thở của Tư Đồ Nam.
Vương Lâm nhìn đàn Văn Thú đang lao tới, ánh mắt có chút cổ quái.
Đúng lúc này, đột nhiên trong đàn Văn Thú phát ra một tiếng kêu to. Thanh âm này hoàn toàn thay thể tiếng rít. Cùng lúc đó, một cái bóng màu tím bay thẳng về phía Vương Lâm. Cái bóng đó đúng là Văn Thú của Vương Lâm.