Lão già nhìn chằm chằm vào ngụy truyền thừa tiên bảo. Trong mắt lão, không thể giấu nổi lòng tham.
Trong mắt Vương Lâm vẫn lộ ra vẻ không cười, không kinh hoàng cũng không có biểu hiện gì khác. Thần sắc vẫn như cũ, rất thong dong.
Hắn nghĩ mình không chủ động cướp tiên bảo, nhưng nếu là đối phương cướp tiên bảo của hắn, chính mình trở thành bên có đạo lí, không phải mình muốn giết người đoạt bảo, mà chỉ phòng vệ.
Như thế, hắn có giết người cũng là hợp tình hợp lí, cũng coi như là để có thể đứng vững chân ở đây. Hơn nữa, tu vi hắn lại cao cường, ở Nhiễm Vân Tinh này sẽ không có ai xuất đầu lộ diện làm gì.
Tám trăm năm tu hành, Vương Lâm chẳng những rất tinh ranh, mà còn biết nham hiểm. Chẳng qua, hắn rất ít khi biểu hiện sự nham hiểm. Lần này tại La Thiên Tinh Vực, hắn thay đổi bộ dạng để hành sự, nếu có ai quen biết, cũng không thể nhận ra thân phận của hắn.
Trong mắt lão già hiện lên một tia do dự, lão phun ra một ngụm trọc khí dài, cầm gương đồng, nói:
- Vật này ngươi đòi bao nhiêu tiên ngọc?
Vương Lâm giọng điệu bình thản nói:
- Năm vạn.
Lão già nhướng mày, năm vạn tiên ngọc, hắn có thể lấy ra từ trong túi trữ vật. Chỉ có điều, từng đó tiên ngọc hắn đã phải cần trăm năm, tích lũy dần dần mới có. Dự định bảy ngày sau chuẩn bị cho việc vấn đỉnh, nếu lần này xuất ra, sợ rằng sẽ không đủ cho khi vấn đỉnh.
Trầm ngâm một lúc, hắn cúi đầu quan sát gương đồng, rồi trở nên do dự. Pháp bảo này khiến hắn cực kỳ động tâm. Phải biết rằng một tu sĩ Anh Biến kỳ, nếu thu được một kiện ngụy truyền thừa tiên bảo, vậy sẽ có ý nghĩa cực kỳ lớn. Thậm chí nếu pháp bảo này có đủ uy lực, hắn thậm chí có thể chiến một trận với tu sĩ Anh Biến viên mãn.
Hơn nữa, tuy hắn không biết được thần thông của gương đồng nhưng hắn cũng biết được, phàm là pháp bảo truyền thừa, uy lực của nó sẽ không nhỏ.
Ý định giết người đoạt bảo, không phải hắn không nghĩ tới. Nhưng hắn quan sát người thanh niên trước mắt mấy lần, xem ra thần thái người này từ đầu đến giờ vẫn bình tĩnh. Hơn nữa, quan trọng nhất là… Hắn có thể xuất ra hai pháp bảo khác nhau, hiển nhiên hắn là một người dòng chính trong một gia tộc tu chân.
Trầm ngâm một lúc, lão già lấy trong ngực một túi trữ vật, xuất ra một vạn tiên ngọc, sau đó, đem tất cả số thừa còn lại trong túi, ném ra cho Vương Lâm.
Vương Lâm tiếp nhận, thần thức đảo qua, biết số lượng chuẩn xác bên trong, liền đặt tay vào ngực, ném ngọc giản truyền thừa ra cho lão già.
Lão già nhận lấy ngọc giản, tập trung nhìn lại. Ánh mắt lão ít khi hiện lên sắc mặt vui mừng đến thế. Hắn do dự một lúc, nói:
- Ngươi còn có nữa không?
Vương Lâm nhìn lão già, lấy trong túi trữ vật ra một cái trâm cài tóc.
- Đây chỉ là một kiện ngụy tiên bảo.
Trong mắt lão già hiện lên vẻ thất vọng, lập tức nhìn Vương Lâm, gật đầu một cái, liền xoay người đi ra khỏi Thanh Trúc Các.
Vương Lâm vào trong cửa hàng mua một ít vật liệu, rồi rời đi. Thanh niên đứng một bên, cho đến giờ phút này, gã vẫn không dám tin cảnh tượng vừa rồi.
Đi trên đường phố, thần thức Vương Lâm tản ra, khóe miệng lộ ra một chút mỉa mai. Trên người hắn có một đạo thần thức tập trung, vẫn đi theo.
- Ta liền cho ngươi một cơ hội.
Vương Lâm thay đổi phương hướng, đi ra phía cửa thành, rất nhanh hắn liền rời khỏi cửa thành, xuất ra một cây phi kiếm, bay thẳng lên trời, hướng về phía trước.
Tốc độ của hắn không nhanh, duy trì ở trình độ Kết Đan kỳ. Sau mấy ngàn dặm, bỗng nhiên không gian phía trước xuất hiện một đám sương mù, đám sương mù này xuất hiện một cách cực kỳ quỷ dị, như thể từ trong hư không giáng xuống.
Trong chớp mắt, sương mù ngưng lại hóa thành một bàn tay to, hung hăng hướng về phía Vương Lâm chộp tới, bám sát theo đó là tiếng gào thét chói tai.
Trong mắt Vương Lâm càng lộ ra vẻ châm chọc. Một đạo tia chớp lóe ra từ bàn tay to kia. Trong nháy mắt, Vương Lâm tùy ý phất tay phải lên, trong phút chốc, từ chỗ Vương Lâm tiên lực khổng lồ vung lên quét sạch.
Không trung ầm vang từng trận nổ ầm ầm, bàn tay to kia vừa lao tới lập tức tàn thành mây khói. Thậm chí liền sau đó, tảng sương màu đen kia cũng bị điên cuồng thổi tán, trong đó lại vang ra một tiếng kêu thảm.
- Ngươi không phải tu sĩ Kết Đan kỳ.
Từ màn sương đen tiêu tan, trong không trung lộ ra một người đàn ông trung niên gầy yếu. Hắn phun ra một ngụm tiên huyết, từ trên thân thể chạy ra một tia quang điện, phát ra những tiếng động ba ba. Trên mặt người đàn ông trung niên lộ ra vẻ hoảng sợ. Không chút do dự, hắn mau rút lui ra phía sau, trên người hắn cũng có hắc quang lóe ra. Hiển nhiên, hắn đi lại cũng bằng một phép thuật thần thông nào đó.
Vương Lâm bình thản nhìn thoáng qua, giẫm chân tại chỗ, từ từ đuổi theo người đàn ông trung niên phía trước. Người này chẳng qua tu vi cũng chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, Vương Lâm nghĩ rằng, muốn giết hắn cũng không cần phải tốn nhiều sức.
Trong lòng người đàn ông trung niên hoảng sợ, đối phương mới chỉ vung tay lên, lập tức nguyên anh của mình liền bị tan ra. Nếu trong khoảng thời gian ngắn không về đến gia tộc, chắc chắn mình sẽ chết. Hắn cực kỳ hối hận, không nên nghe Tôn trưởng lão nói, chỉ vì một chút linh thạch mà tìm đến người này, tự gây rắc rối.
Khiến hắn lại run như cầy sấy, phía sau người này vẫn còn đuổi theo, loại áp lực hùng mạnh này làm cho hắn gần như sụp đổ.
Bay được mấy ngàn dặm, nhoáng lên một cái. Người đàn ông trung niên trực tiếp bay nhanh vào trong thành. Giờ phút này, sắc mặt hắn vẫn còn tái nhợt, trong cơ thể nguyên anh đã tản ra gần phân nửa. Hắn lo lắng, lại phun ra một ngụm tiên huyết. Thân hình hắn nhoáng lên một cái, cắn răng nhảy vào trong trung tâm thành Tôn gia.
Sau khi hắn về đến đây, cuối cùng hắn cũng khống chế được nguyên anh không tiếp tục tiêu tan, giọng hắn khàn khàn hét lớn:
- Cứu ta!
Dường như xuất ra sức lực cuối cùng, người này thân thể méo xệch, ngã gục xuống.
Một lời nói gào thét vọng đến, cũng là lúc một nam tử áo trắng lao tới, ôm lấy người trung niên kia, sắc mặt hắn đại biến. Không chút do dự, hắn vội lấy đan dược từ trong túi trữ vật, cho toàn bộ vào miệng người đan ông trung niên.
Cũng lúc đó, bóng một người từ trong trung tâm của tòa nhà lớn bên trong tôn gia, bay nhanh ra. Giờ phút này, Vương Lâm thong thả giẫm chân tại chỗ đáp xuống, sắc mặt vẫn điềm tĩnh.
- To gan, dám đánh trọng thương người của Tôn gia.
Trong những người bay lên không trung từ Tôn gia, lập tức có người bắn thẳng phi kiếm về phía Vương Lâm. Vương Lâm vung tay áo lên, lập tức một trận gió lớn hình thành một cơn lốc, quét ngang trong vòng trăm trượng. Tất cả tu sĩ trong Tôn gia đều bị cuốn tung, ném ra xa.
- Tất cả lui ra.
Từ trong tòa nhà truyền ra một tiếng hét lớn. Ngay sau đó, có ba lão già đi ra. Trong ba người, có một người đã từng giao dịch với Vương Lâm là Tôn trưởng lão. Lúc này sắc mặt lão cực kỳ âm trầm.
Nói chuyện với Vương Lâm là một lão già mặt đỏ. Hắn lạnh lùng nhìn giữa không trung, rồi liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, lạnh giọng nói:
- Ngươi là con trẻ nhà ai? Có biết xông vào Tôn gia ta là đại họa ngập trời không?
Vương Lâm mỉm cười, chỉ vào Tôn trưởng lão đứng bên cạnh lão mặt đỏ, ôn hòa nói:
- Ta vì hắn mà đến.
Tôn trưởng lão nét mặt càng thêm âm trầm, quát:
- Nhóc con, lão phu cùng ngươi trao đổi đã xong, không lẽ ngươi hối hận phải không?
Vương Lâm lắc đầu, chỉ vào người đàn ông nằm hôn mê trên mặt đất, cười nói:
- Ngươi cũng thật khéo, tại hạ vừa mới rời khỏi cửa hàng là bị người này chặn lại, sau khi đánh không nổi, hắn lại chạy tới đây.
Tôn trưởng lão hừ nhẹ một tiếng, hai lão già đứng bên hắn cũng nhăn mặt. Việc này cực kỳ đơn giản, hai bên nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ nguyên nhân và kết quả. Do người của Tôn gia vì đỏ mắt mong muốn có bảo vật của đối phương, nhưng không tiện tự mình ra tay nên phái người của tộc mình ra.
Chẳng qua dù là người nào đi nữa cũng là do trưởng lão của Tôn gia, sự việc đã ra như thế, hai người bọn họ, bất kể thế nào cũng muốn bảo vệ người của họ, nên lão mặt đỏ kia lạnh lùng nói:
- Vớ vẩn, bất kể ngươi là con nhà ai, hôm nay đã xông vào đây, phải chờ trưởng bối của gia tộc ngươi đến giải quyết. Sau đó mới bàn chuyện sống chết của ngươi.
Trong mắt Vương Lâm lóe lên ánh mắt nghiêm nghị, tay phải nâng lên, nhấn xuống dưới một cái, trong không trung bỗng truyền ra từng trận nổ ầm ầm. Trong nháy mắt một cỗ uy áp khổng lồ giáng xuống, trực tiếp rơi vào phía trên tòa nhà lớn của Tôn gia.
Trong nháy mắt, sắc mặt của mọi người trong Tôn gia đại biến, vận chuyện linh lực trong cơ thể để chống cự. Nếu như không chống cự, sẽ bị sụp đổ ngay lập tức. Ba anh em họ Tôn trưởng lão đều lóe hào quang trong mắt, lộ ra vẻ kinh hãi.
- Vớ vẩn sao?
Vương Lâm âm thanh lạnh như băng, nói.
- Đạo hữu bớt giận!
Một âm thanh già nua từ bên trong tòa nhà truyền ra. Ngay sau đó, một lão già hắc y giẫm chân tại chỗ đi ra. Hắn vừa xuất hiện, lập tức khiến cho uy lực giáng xuống có phần tiêu tan.
Tu vi người này tuy nói chưa tới Vấn Đỉnh kỳ, nhưng cũng đã đạt tới Anh Biến viên mãn, khoảng cách đến Vấn Đỉnh kỳ cũng chỉ một bước, hình như chỉ kém một tia cảm ngộ nữa là viên mãn.
Vương Lâm cũng nhìn thấy, trên người lão không biết vì sao, không ngờ lại có một chút đạo khí của Vấn Đỉnh kỳ. Ở người này cũng không có vẻ gì là người ẩn giấu tu vi, mà trên người còn có một chút hơi thở Vấn Đỉnh kỳ vờn quanh.
- Việc này là Tôn gia không đúng, đã mạo phạm vào đạo hữu.
Lão già hắc y trầm giọng nói. Lời nói vừa dứt, Tôn trưởng lão và hai người còn lại cùng ngẩn ra, nhưng lập tức liền hiểu ra.
- Hai mươi vạn tiên ngọc, việc này bỏ qua.
Vương Lâm liếc mắt một cái, nhìn lão già.
Lão già hắc y sắc mặt khẽ biến, do dự một chút, gật đầu nói:
- Có thể. Chỉ có điều, hai mươi vạn tiên ngọc, số lượng quá lớn, nơi đây chỉ là chi nhánh của Tôn gia, vẫn chưa đủ từng đó, mời đạo hữu chờ cho ba ngày, được không?
Vương Lâm thâm ý sâu sắc, đảo qua trên người lão già, xem ra không phải hắn nhìn lão già, mà nhìn thần thức Vấn Đỉnh kỳ trên người lão. Vương Lâm thu hồi ánh mắt, xoay người rời khỏi.
Mãi cho đến khi Vương Lâm đi xa, lão già hắc y mới thở phào một hơi thật mạnh, thần thức Vấn Đỉnh kỳ trên người cũng tiêu tan. Hắn hung hăng nhìn lão già họ Tôn, hừ lạnh một tiếng.
Lão già mặt đỏ do dự một chút, nhẹ giọng hỏi:
- Hai mươi vạn tiên ngọc… Dù là ở bổn gia thì đó vẫn là số lượng rất lớn.
Lão già hắc y lạnh lùng nói:
- Vừa rồi lão tổ của bổn gia giáng lâm trên thân thể ta, dặn dò phải đáp ứng toàn bộ mọi yêu cầu. Đừng nói là hai mươi vạn tiên ngọc, chứ bốn mươi cũng phải cấp. Mặt khác, việc hôm nay mọi người phải giữ kín, không được truyền ra ngoài, càng không được đi quấy rầy người này.
Lúc này ở đông bộ của Nhiễm Vân Tinh, bên trong hải dương bao la, có một nam tử tóc dài, trần trụi nửa người, khoanh chân ngồi vào giữa chỗ sâu nhất của biển cả. Chốc chốc, hắn lại mở hai mắt, trong mắt lóe ra tinh quang, từ trong biển cả đen tối, nó giống như hai ngọn đèn sáng.
Hắn ngẩng đầu, nhìn lên phía trên, trong lòng dấy lên:
- Người này chính là vị tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ đột nhiên xuất hiện sao? Chỉ có điều tu vi của hắn, ta nhìn không thấu… Ở trên người hắn lại có cảm giác mơ hồ khiến ta bó buộc run rẩy.
- Người này không thể trêu chọc. Lúc này nếu hắn đang ở trong thành của Tôn gia ta, có lẽ cũng là cơ duyên đến với Tôn gia ta.
- Cái liếc mắt cuối cùng trước khi đi là để cảnh cáo sao? Ý hắn muốn nói cho ta biết, không được đi theo quấy rầy hắn… Như vậy người này có tư cách nói chuyện với ta…
Nam tử trầm ngâm một hồi lâu, thân mình khẽ động, đạp chân từ đáy biển bay đi.