Huyễn Đông chết, ngay lúc đó gia tộc hắn đã biết được. Thân là một gia tộc tu chân lớn trên một chủ tinh, tộc vệ bị giết, việc này có thể gây lên một hồi sóng to gió lớn.
Huyễn gia lão tổ vừa mới trở về nghe nói việc này xong giận tím mặt. Ánh mắt hắn lóe lên áp chế đề nghị cho người trong gia tộc đi tiêu diệt Nhiễm Vân Tinh, mà là hoàn thành Hoán Huyết đại pháp trước.
- Tộc vệ bị giết là người của Huyễn Mi. Việc này chờ sau khi làm xong Hoán Huyết đại pháp, để Huyễn Mi tự mình xử lý!
Huyễn gia lão tổ nói thế không ai dám phản đối. Mặc dù biết rõ việc này là lão tổ để cho Huyễn Mi lập uy nhưng cũng không dám nói nhiều.
Vì thế việc này liền được quyết định.
- Bên ngoài Nhiễm Vân Tinh bố trí Tỏa Tinh đại trận. Từ giờ phút này không cho phép bất kỳ người nào của Nhiễm Vân Tinh chạy ra! Chờ sau khi Huyễn Mi hoán huyết sẽ xử lý.
Huyễn gia vừa động phong vân biến sắc, dưới Tỏa Tinh đại trận Nhiễm Vân Tinh hoàn toàn trở thành vật trong lồng. Về phần Liễu Mi sau khi biết được Huyễn Đông chết, vẻ mặt không có biến hóa gì, giống như người chết đi chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi.
- Nhiễm Vân Tinh… Sẽ là trận chiến lập uy của ta ở Huyễn gia… Theo lời sư phụ, người sẽ truyền công cho ta trong lúc hoán huyết, lấy cái giá giảm bớt hai trăm năm tu vi giúp ta đạt tới Vấn Đỉnh viên mãn. Về phần làm sao bước tới Âm Dương Hư Thực nhị cảnh thì ta phải tự mình lĩnh ngộ.
Liễu Mi đứng ở cửa sổ lầu các, nhìn bầu trời xanh thẳm khẽ nói.
- Như vậy, khoảng cách với người đó trên Chu Tước Tinh cũng càng ngày càng lớn. Sau bằng ấy năm tu vi của ta bước lên hai bước lớn, sau khi gặp lại hắn, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì. Nhưng trong lòng ta, hắn và con kiến Huyễn Đông kia không có gì khác nhau…
Liễu Mi khẽ mỉm cười, nụ cười làm khuôn mặt đẹp lên khiến cho tim người ta đập thình thịch. Một đội hộ vệ gia tộc tuần tra ở bên ngoài lầu lúc này nhìn đến nụ cười này cũng đều ngẩn ngơ, ánh mắt lộ ra vẻ si mê cuồng nhiệt. Ánh mắt cũng cực kỳ tương tự như Huyễn Đông kia.
- Vạn Huyễn Thiên Ma Đạo, mê ảo thế gian vạn vật…
Gió nhẹ thổi tới, thổi làn tóc Liễu Mi, nàng giơ ngón tay nhỏ nhắn nắm lấy sợi tóc.
Đúng lúc này bỗng nhiên từ trong túi trữ vật truyền ra từng đợt dao động. Dao động này chỉ hạn chế trong túi trữ vật không lộ ra ngoài nhưng có một cỗ oán khí đậm đặc tràn ngập bên trong. Liễu Mi cúi đầu tay phải sờ trên túi trữ vật, dao động kia nhỏ dần nhưng oán khí bên trong lại càng đậm.
- Nghe lời, hiện tại ngươi còn không thể ra được…
Liễu Mi hạ giọng khuyên nhủ, cắn đứt đầu ngón tay đặt trên túi trữ vật trên mặt lộ ra vẻ thống khổ. Dần dần dao động hoàn toàn tiêu tan, oán khí bên trong cũng bị mạnh mẽ áp chế.
- Ngươi sao lại phải khổ như vậy…
Tiếng nói tang thương từ phía sau Liễu Mi truyền tới. Thân ảnh Huyễn gia lão tổ chậm rãi hiện ra. Ánh mắt hắn đảo qua túi trữ vật của Liễu Mi, nhíu mày.
- Ta trước đây đã nói với ngươi, vật này quá độc ác, chớ có động vào!
Liễu Mi trầm ngâm, không nói gì thêm.
- Lập tức giết chết nó đi, chớ có nuôi dưỡng. Ngươi làm việc như vậy một khi hỏng mất đạo tâm làm sao có thể bước ra khỏi bước tu đạo đầu tiên. Như thế nào có thể vượt qua Âm Dương Hư Thực nhị cảnh!
Huyễn gia lão tổ lạnh lùng nói.
Liễu Mi ngẩng đầu nhìn Huyễn gia lão tổ, khẽ nói:
- Sư phụ, Liễu Mi trong lòng có tính toán, không nên nói nữa. Được không?
Huyễn gia lão tổ nhìn Liễu Mi hồi lâu thở dài một tiếng:
- Ngươi, ngươi tại sao phải khổ như vậy!
Lại nói đến Vương Lâm, rồng bạc dưới chân lay động bay thẳng đến Vân Hà Tinh. Từ xa nhìn lại Vân Hà Tinh này màu xám thẫm, ở trên lại tràn ngập một tầng sương mù dày đặc, thần thức không thể đi vào trong.
Ngoài ra lại có từng hồi tiếng rít gào từ trong sương mù Vân Hà Tinh truyền ra, dường như cảnh cáo tất cả người đi ngang qua chớ nên bước vào.
Rồng bạc đi mang theo Vương Lâm tới bên ngoài Vân Hà Tinh. Nhìn chằm chằm vào sương mù dày đặc kia ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Hắn vỗ túi trữ vật, lập tức Thất Tinh kiếm trận vờn quanh thân thể, nhanh chóng xoay tròn hình thành một luồng lực xoắn ốc mạnh mẽ.
Dưới luồng lực này thân hình Vương Lâm bước tới trước một bước thu hồi Tinh La Bàn, cả người trực tiếp đi vào trong sương mù Vân Hà Tinh. Kình khí xoắn ốc được hình thành từ Thất Tinh kiếm trận giống như một cái dùi trực tiếp đâm vào trong sương mù. Dưới sự quấy động, lập tức sương mù ngăn trở trước mặt Vương Lâm nhanh chóng bị đẩy ra bốn phía.
Nhưng sương mù này quá dày, mặc dù như thế, sương mù trước mắt Vương Lâm giống như vô cùng vô tận. Rất nhanh theo Vương Lâm xâm nhập, từ bên ngoài nhìn lại giống như sương mù này cắn nuốt Vương Lâm, dung hòa ở phía sau. Mặc dù lúc này có người đi ngang qua cũng quyết không phát hiện trong sương mù này có người đang bay.
Vẻ mặt Vương Lâm như thường, dưới kình khí xoắn ốc không có một chút sương mù nào xuyên qua nổi. Chỉ có điều bốn phía xung quanh hắn lúc này toàn bộ đều mờ mịt, nhìn không thấy bên ngoài, thần thức cũng bị sương mù ngăn cản. Hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác tiếp tục bay xuống dưới.
Hồi lâu sương mù trước mặt loãng dần, ánh mắt Vương Lâm ngưng đọng, tốc độ lập tức nhanh hơn trực tiếp hóa thành một ngôi sao băng chạy ra khỏi sương mù dày đặc. Cảnh tượng hiện ra trước mắt Vương Lâm khiến con ngươi hắn co rút lại, không trung là sương mù dày đặc không cho ánh mặt trời chiếu vào khiến cho mặt đất một mảnh tối đen. Chẳng qua đối với tu sĩ mà nói cũng không ảnh hưởng tầm mắt, mặt đất nứt nẻ khắp nơi giống như vô số cái mồm to mở rộng, muốn cắn nuốt hết thảy.
Một cỗ tử khí đậm đặc đầy khắp trời đất. Tử khí này cũng không phải là một người hay vật phát ra, mà là Vân Hà Tinh này!
Từ những khe nứt trên mặt đất, những xúc tu như sắp hư thối lay động đong đưa, hơi nhìn qua giống như là mặt đất mọc đầy lông.
Cảnh này khiến cho người ta không kìm nổi dâng lên một cỗ áp lực trầm trọng.
Một tiếng gầm trầm thấp từ trong Vân Hà Tinh truyền ra, trong đó tuyệt đại bộ phận truyền ra từ lòng đất.
- Đây là tu chân tinh hoàn toàn hoang phế sao…
Vương Lâm trầm lặng, thân hình tiến về phía trước, thần thức tản ra tìm kiếm mỏ Kim Viêm Quáng kia. Trong lúc phi hành hắn thấy được mấy thành trì hoang tàn. Rất hiển nhiên nơi này từng là nơi cực kỳ sầm uất, nhưng lúc này khắp nơi đã khác hẳn. Những xúc tu từ nền đất kéo ra hoàn toàn bao vây thành trì hoang tàn, nhìn lại không khỏi làm cho người ta rợn tóc gáy.
Vương Lâm yên lặng phi hành, ánh mắt lướt qua từng thành trì. Đúng lúc này bỗng nhiên những xúc tu này trên mặt đất, động tác vốn đang lay động toàn bộ dừng lại trong nháy mắt. Ngay sau đó nhanh chóng co rút lại biến mất khỏi mặt đất. Trong nháy mắt này phía chân trời xa xa truyền đến một tiếng rít gào long trời lở đất, một mảnh mây đỏ sáng rực trong trời đêm điên cuồng cuốn tới Vương Lâm.
Trên mây đỏ kia có một con mãnh thú thật lớn, con thú này nhìn giống như rồng mà không phải rồng, thân hình thật dài ước chừng hơn ngàn trượng. Một cái đầu tam giác giống như rắn nhưng toàn thân lại mọc vô số râu tóc. Trong lúc con thú này rít gào cấp tốc vọt tới, ngay cả sương mù dày đặc trên không dưới sự tấn công của con thú này giống như bị một bàn tay to vô hình quấy động nhanh chóng lui về phía sau. Thần thức Vương Lâm nhìn thấy con thú này, sắc mặt đại biến, thất thanh nói:
- Vọng Nguyệt!
Trong trí nhớ Cổ Thần Đồ Ti con thú này thuộc về một loại cực kỳ ấn tượng. Vương Lâm hít sâu một hơi, không nói một lời lập tức thân hình trầm xuống chui vào một khe nứt trên mặt đất.
Cùng lúc đó tin tức về Vọng Nguyệt trong trí nhớ của Cổ Thần Đồ Ti nhanh chóng hiện lên trong đầu. Hai mắt Vương Lâm bỗng nhiên lộ ra tia sáng kỳ dị.
- Vọng Nguyệt cũng không phải là vật tự nhiên sinh ra, mà là một loại ký sinh đặc hữu trong cơ thể bộ tộc Cổ Thần. Lúc Cổ Thần còn sống vật này hấp thu máu mà sống, nhưng không cách nào lao ra khỏi thân thể Cổ Thần. Thậm chí có thời điểm còn có thể được Cổ Thần sử dụng như pháp bảo.
- Một khi Cổ Thần chết đi, loại ký sinh này cũng sẽ chết theo. Nhưng cũng có một tỷ lệ rất nhỏ có thể khiến cho vật này chẳng những không chết mà có thể lao ra khỏi cơ thể Cổ Thần. Cổ Thần càng mạnh thì Vọng Nguyệt trong cơ thể càng mạnh.
- Vọng Nguyệt trong cơ thể Cổ Thần Đồ Ti đã chết sạch cho nên chưa từng xuất hiện. Nhưng nơi này không ngờ có Vọng Nguyệt xuất hiện, hay là… Hay là nơi đây có xác chết Cổ Thần? Nhưng nếu thật sự là vậy, cũng không thể nào tin nổi. Trong La Thiên Tinh Vực này làm sao lại không có người nhận biết vật ấy, một khi bị tu sĩ đại thần thông nhìn thấy chắc chắn sẽ không buông tha.
Vương Lâm đang ở trong khe nứt trên mặt đất trầm tư nhìn thân hình Vọng Nguyệt vặn vẹo gào thét trong mây đỏ trên bầu trời, dần dần đi xa.
Lúc này ở Liên Minh Tinh Vực, trên một tu chân tinh tương đối bình thường, tại kinh đô một đế quốc của phàm nhân, có hai người con gái quần áo rực rỡ đi tới, trên tay hai người đều có một quả cầu ánh sáng màu đỏ lơ lửng tản mát ra một cỗ sát khí hung ác tràn ngập ra bốn phía. Hai người này ở giữa không trung, một người lạnh lùng nói:
- Tư Đồ Nam, cút ra đây!
Một tiếng mắng từ trong kinh đô phàm nhân truyền ra, ngay sau đó một người đàn ông mặc áo bào tím nhanh chóng lóe ra. Hắn cũng không liếc nhìn hai người con gái này cái nào lập tức chạy đi.
- Tư Đồ Nam. Tông chủ đã hạ lệnh. Tất cả tu chân tinh phụ thuộc vào Phượng Loan Tinh đều truy nã ngươi. Ngươi trốn không thoát đâu!
Người đàn ông này đúng là Tư Đồ Nam, lúc này vẻ mặt hắn chật vật, quay đầu lại quát to:
- Đi nói với con đàn bà thối tha kia, nếu là cứ bức lão tử, vậy lão tử sẽ khắc cảnh tượng lẳng lơ của nàng vào mười vạn cái ngọc giản, sau đó rải khắp toàn bộ Liên Minh Tu Chân. Mẹ kiếp. Đuổi theo lão tử gần trăm năm, có phiền hay không!
- Hừ!
Hai người con gái kia lập tức cầm quả cầu ánh sáng trong tay va chạm vào nhau, lập tức ánh sáng lóe lên tạo thành một thân hình hư ảo màu đỏ. Thân hình này là của một nữ tử rất hấp dẫn.
- Lúc này, bổn tọa sẽ không cho ngươi chạy trốn!
Hư ảnh nữ tử đó bước về trước một bước, tay ngọc khẽ vung lên lập tức cả bầu trời bỗng nhấn một cái, sau đó mặt đất đều rung động, trời và đất nhanh chóng ép vào nhau.
Tư Đồ Nam hú lên quái dị, trong thân thể như có một ngọn lửa thiêu đốt, trong nháy mắt trời và đất ép vào nhau hắn liền xông ra ngoài. Mặc dù lao ra được nhưng phun ra một ngụm máu to, sắc mặt lập tức tái nhợt.
- Con đàn bà thối ta, ngươi chờ đó. Lão tử sẽ đem cảnh tượng lẳng lơ của ngươi làm cho cả tu sĩ Liên Minh Tu Chân, phàm nhân đều nhìn thấy. Lão tử khiến cho ngươi hoàn toàn nổi danh ở Liên Minh Tu Chân! Lão tử nói là làm!
Tư Đồ Nam lại phun ra một ngụm máu tươi, điên cuồng bỏ chạy.
- Lão tử không nhịn được nữa! Cùng lắm lão tử lại bế quan là được. Các ngươi chờ đó!
Mắt Tư Đồ Nam đỏ bừng, hắn đã hạ quyết tâm lại bế quan. Lúc này nếu không đạt tới Khuy Niết kỳ, tuyệt không ra ngoài!