- Vọng Nguyệt vì sao lại xuất hiện ở nơi này. Mỏ Kim Viêm Quáng vì sao lộ rõ như vậy mà không người khai thác…
Một tấm màn bí ẩn vẫn đang bao phủ. Vương Lâm nhìn chằm chằm mỏ quáng phía trước, không có hành động thiếu suy nghĩ.
Nhiều năm cẩn thận khiến cho hắn tạo thành thói quen suy tư. Nơi này bí ẩn rất nhiều, nếu hơi chút không cẩn thận sợ là sẽ gặp phải nguy cơ khó thể tưởng tượng.
Vương Lâm áp chế ý tưởng muốn lập tức thu mỏ Kim Viêm Quáng trong đáy lòng. Hắn bình tĩnh theo mỏ quáng mà đi, dần dần bí ẩn trong lòng hắn ngày càng đậm.
Hắn xem ra mỏ Kim Viêm Quáng này thật sự rất chỉnh tề, lớn nhỏ, thô mịn từ đầu đến cuối không ngờ khá giống nhau.
- Nếu là mỏ quáng thiên nhiên hình thành tuyệt đối không có khả năng như thế. Mỏ quáng này thoạt nhìn lại càng giống như một bộ xương thật dài.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên thân hình Vương Lâm dừng lại, ánh mắt lộ vẻ cổ quái nhìn chằm chặp vào mỏ quáng, trong lòng như sóng cuộn trào.
- Xương cốt… Chẳng lẽ xương cốt này là một con mãnh thú không biết tên sau khi chết để lại!
Vương Lâm hít sâu một hơi, hắn tưởng tượng không được rốt cuộc loại mãnh thú nào xương cốt lại là Kim Viêm.
Hắn trầm ngâm một lát liền tiếp tục theo mỏ Kim Viêm Quáng mà đi. Đúng lúc này bỗng nhiên toàn bộ tinh cầu run lên. Vương Lâm ở trong lập tức cảm nhận được từng đợt dao động theo bốn phương tám hướng truyền lại. Những dao động này toàn bộ hướng về phía trên.
Trong dao động này, toàn thần tiên lực Vương Lâm ngưng tụ, ánh mắt hắn lộ ra vẻ kinh hãi. Thần thức hắn này vẫn đang trong trạng thái tản ra, rõ ràng thấy được một cây xúc tu theo phía trên mỏ quán vươn ra dung nhập vào trong bùn đất, kéo dài tới cuối cùng chuẩn xác tới một khe nứt trên mặt đất, trồi lên lay động đong đưa trên mặt đất.
Vương Lâm run lên một cái liền lập tức cúi đầu nhìn về phía mỏ Kim Viêm Quáng, vẻ cổ quái càng đậm trong mắt.
- Cảnh tượng này có vẻ quen thuộc…
Vương Lâm nhìn chằm chằm mỏ Kim Viêm Quáng, trong mắt đột nhiên tuôn ra ánh sáng, hắn thì thào tự nói:
- Toàn bộ mặt đất đều có xúc tu kia thoạt nhìn như Vân Hà Tinh này đầy lông…
Loại hình dạng thứ hai của Vọng Nguyệt đó là toàn thân xúc tu co rút lại như thế là nằm trong trạng thái ngủ say… Hay là… Vân Hà Tinh mà ta đang đứng… Chẳng lẽ là một con Vọng Nguyệt khổng lồ!
Vương Lâm hít sâu một hơi kinh ngạc nhìn mỏ Kim Viêm Quáng cách đó không xa.
- Đây không phải mỏ quáng mà là xương cốt thực sự, nhưng cũng không phải xương cốt mãnh thú gì, mà là… Xương cốt của Vọng Nguyệt này!
Vương Lâm trong lòng dâng lên một cỗ hơi lạnh.
- Nếu là vừa rồi trực tiếp thu mỏ Kim Viêm Quáng này chỉ sợ lập tức sẽ kích thích Vọng Nguyệt. Như vậy ta sẽ mất mạng ở đây. Con Vọng Nguyệt này thức tỉnh hoàn toàn khả năng không lớn, nhưng chỉ cần trong nháy mắt thức tỉnh thì có thể giết chết tất cả những người mưu toan lấy xương nó.
Vương Lâm rốt cục hiểu được vì sao mỏ Kim Viêm Quáng nơi đây không có bất kỳ tu sĩ nào tới lấy. Không phải họ không muốn mà là không dám.
- Nói vậy thì lúc trước cũng có người đến đây nhưng cuối cùng đều toàn bộ chết đi. Như thế người chết đi của Huyễn gia kia cũng là người khôn khéo. Người này chỉ nhặt một ít ở trên mặt đất liền lập tức rời khỏi. Nếu là hắn lấy nhiều hơn một chút sợ rằng lập tức sẽ đánh thức Vọng Nguyệt. Phương diện này cũng có liên quan tới vận may, có lẽ đổi lại là người nào khác có lẽ chỉ sợ đã làm thức tỉnh Vọng Nguyệt.
Lúc này trong đầu Vương Lâm hiện lên hàng trăm ý niệm. Hắn biết rõ lúc này hẳn là rời đi không thể xem xét mỏ Kim Viêm Quáng này nữa. Nhưng hắn nhìn mỏ quáng liên miên không dứt kia trong lòng cực kỳ không cam tâm.
- Ta nếu lấy hết xương cốt của con Vọng Nguyệt như vậy nó sẽ hoàn toàn thức tỉnh. Đến lúc đó thân hình nó hoàn toàn thay đổi thành hình dạng tấn công, như vậy ta chắc chắn phải chết… Chỉ có điều như vậy bỏ cuộc thì thật không cam lòng!
Vương Lâm thở dài ánh mắt lóe ra, trong đầu nhớ lại tất cả những điều có liên quan tới Vọng Nguyệt trong trí nhớ Cổ Thần Đồ Ti.
- Không còn bất kỳ ai hiểu rõ loại ký sinh trong cơ thể Cổ Thần này hơn ta, đây là ưu thế của ta. Con Vọng Nguyệt này thích hút máu Cổ Thần…
- Cũng như thế, mấu chốt trên người Vọng Nguyệt này là mấy xúc tu. Mấy thứ này là khí quan mẫn cảm nhất… Có phương pháp nào có thể lấy xương cốt mà không làm nó thức tỉnh…
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra tia sáng kỳ dị, lẩm bẩm nói:
- Năm đó ta nuốt Thăng Tiên Quả kia liền cảm thấy có một cảm giác điên cuồng. Lúc đó mặc dù là có người lấy xương của ta sợ là cũng không có cảm giác. Nếu là có thể khiến cho con Vọng Nguyệt này trong lúc ngủ say lâm vào mê ảo, có lẽ đó là cách tốt nhất để lấy xương…
Vương Lâm trầm ngâm một chút quyến luyến nhìn mỏ Kim Viêm Quáng, hắn than nhẹ một cái giẫm chân biến mất. Lúc xuất hiện thân hình hắn đã ở trong không trung. Hắn na di ra khỏi Vân Hà Tinh, ở trong tinh không Tinh La Bàn mang theo Vương Lâm nhanh chóng rời đi.
Vương Lâm ngồi trên Tinh La Bàn nhìn lại Vân Hà Tinh xa xa, trong mắt lộ vẻ quyết đoán.
- Xương cốt của Vọng Nguyệt này ta nhất định phải lấy được! Dược vật khiến cho Vọng Nguyệt hôn mê có thể tinh luyện từ trong Thăng Tiên Quả ra. Chỉ có điều liều lượng thế nào mới có thể khiến cho con Vọng Nguyệt khổng lồ như thế bị hôn mê.
Nếu đổi là người khác cho dù là nghĩ tới phương pháp lấy được nhiều dược vật cũng không thể khiến cho con Vọng Nguyệt này hấp thu.
Vọng Nguyệt của Cổ Thần trừ khi có ấn quyết của Cổ Thần dẫn dắt nếu không nó sẽ không hấp thu bất kỳ vật chất gì ngoài máu của Cổ Thần.
Mà ấn quyết Cổ Thần chỉ có Vương Lâm có được.
Vương Lâm ngồi trên con rồng bạc bay trong tinh không, sắc mặt thủy chung âm trầm. Chuyến đi mấy tháng này coi như phí công, nguyên tưởng rằng có thể khiến cho Nghịch Thiên Châu viên mãn nhưng không ngờ kết quả như vậy.
- Mà thôi, Nghịch Thiên Châu viên mãn đã đợi hơn tám trăm năm, chỉ cần lấy được lượng lớn Thăng Tiên Quả tinh luyện rồi lại đến.
Chỉ có điều thật không ngờ là có một con Vọng Nguyệt khổng lồ như vậy… Rốt cuộc là mấy tinh Cổ Thần mới có được Vọng Nguyệt như vậy… Hơn nữa nó rõ ràng đã ngủ vô số năm tháng, ở trên đó thậm chí có cả thành trì đổ nát.
Vương Lâm vẻ mặt hơi giãn ra, ánh mắt lộ vẻ suy tư.
- Vọng Nguyệt hình dạng hóa thành tinh cầu này một khi thức tỉnh sẽ có thực lực thế nào… Chỉ sợ cho dù là Lăng Thiên Hậu, Thiên Vận Tử cũng sẽ trông thấy mất vía mà chạy. Đáng tiếc vật này trừ khi là chủ ký sinh, nếu không thì không ai có thể khống chế, cho dù là bổn tôn ở đó cũng vô dụng.
- Nếu có thể khống chế nó mang về Liên Minh Tinh Vực đúng là một chuyện rất may mắn.
Vương Lâm cười khổ khống chế Tinh La Bàn đi thẳng tới Nhiễm Vân Tinh. Theo ánh bạc lóe lên, khoảng cách hắn với Vân Hà Tinh càng ngày càng xa.
Ba người Nhiễm gia lão tổ, Tiêu Dao tán nhân, Tôn Tích ở trên Nhiễm Vân Tinh nhìn về chân trời phía xa, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
- Tỏa Tinh đại trận…
Tôn Tích vẻ chua xót nói.
- Huyễn gia ra tay tuyệt sẽ không chỉ vậy, bọn họ bố trí Tỏa Tinh đại trận sẽ sớm trực tiếp giáng lâm Nhiễm Vân Tinh.
Tiêu Dao tán nhân trầm giọng nói.
- Việc này chỉ sợ chuẩn bị cho Huyễn Mi con gái nuôi Huyễn gia lão tổ mới thu, lập uy.
Nhiễm gia lão tổ trầm ngâm hồi lâu nói.
- Huyễn gia đây là muốn diệt tộc ba chúng ta, dùng trận này đề phòng chúng ta chạy thoát.
Ánh mắt Tôn Tích lộ ra vẻ lạnh lẽo.
- Diệt tộc thì không đến nỗi. Ba chúng ta mấy năm nay đã sớm âm thầm đưa người dòng chính trong tộc đi. Có bọn họ hương khói ba nhà chúng ta sẽ không dứt.
Nhiễm gia lão tổ mở miệng nói.
- Đáng tiếc căn cơ chúng ta đều ở trong Nhiễm Vân Tinh này. Khoảng thời gian ngắn như thế làm sao có thể di chuyển, nếu di chuyển hàng loạt ngược lại khiến cho việc này sớm lộ ra.
Tiêu Dao tán nhân cười khổ.
- Hứa Mộc nói có lẽ sẽ sớm trở về…
Tôn Tích có chút do dự nói.
- Hừ, hắn nếu không trở lại, ba chúng ta sau khi bị người Huyễn gia bắt cũng phải đem người này kéo xuống nước. Tiên ngọc của Nhiễm Vân Tinh ta làm sao có thể để hắn cầm không công. Người này lúc trước đồng ý che chở chúng ta, nhưng trong lúc nguy cơ này lại rời đi. Tiểu nhân!
Nhiễm gia lão tổ cắn răng nói.
Tiêu Dao tán nhân trầm lặng.
Tôn Tích thầm than nói:
- Thôi thôi. Cho dù hắn có trở về thì lại thế nào. Huyễn gia lão tổ kia tu vi đạt tới bước thứ hai, ai có thể ngăn cản. Nghe đồn Huyễn gia tổng cộng có hai lão tổ bước vào bước tu đạo thứ hai. Một người chết đi trong cuộc tranh đoạt năm xưa ở Lôi Tiên Giới, người còn lại này cho dù thực lực không thể so với ngày xưa, nhưng chỉ cần một mình Huyễn gia lão tổ này đủ có thể quét ngang chúng sinh. Hắn có trở lại cũng vô dụng.
Ba người trầm lặng trong lòng đầy hối hận với việc bốn năm trước. Cái gọi là nhân quả thật sự đúng.
Đúng lúc này Nhiễm gia lão tổ bỗng nhiên biến sắc, trầm giọng nói:
- Đến rồi!
Tôn Tích và Tiêu Dao tán nhân ngẩng đầu lên lập tức cảm nhận được nguy hiểm đến từ phía chân trời, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Trên không trung xuất hiện từng hồi dao động khuếch tán, một cỗ áp lực vô cùng từ trên bầu trời phủ xuống.
Liễu Mi bên ngoài Nhiễm Vân Tinh một thân áo trắng bước xuyên qua Tỏa Tinh đại trận, thần thức đảo qua ba người Nhiễm gia lão tổ.
Vẻ mặt nàng không có chút biến hóa, bình tĩnh như nước chậm rãi đến.
- Tôn huynh, Triệu huynh. Ba người chúng ta đấu hơn nửa đời người. Lúc này hậu sự cũng đều đã an bài. Ba người chúng ta buông tay đánh một trận, cho dù chết thì cũng không uổng một đời!
Nhiễm gia lão tổ thanh âm trầm thấp ẩn chứa một cỗ chiến ý, trong ánh mắt hắn nhìn về phía hư không có ngọn lửa thiêu đốt.
- Nhiễm huynh thật khí phách, ngươi dĩ nhiên thiêu đốt linh hồn. Triệu mỗ liền theo ngươi!
Tiêu Dao tán nhân cười ha hả, hai mắt đồng dạng bốc lửa.
Ánh mắt Tôn Tích lộ ra vẻ kiên quyết, tự nhiên cười nói:
- Bỏ được một thân tu vi dám lên thiên đình khiển trách Tiên Quân. Làm sao thiếu được Tôn mỗ!
Chiến ý ngập trời từ trên ba người giống như ba ngọn lửa nổi lên trên Nhiễm Vân Tinh. Lửa thường đốt cháy thì có khói, nguyên thần tu sĩ mặt dù không có khói nhưng có chiến ý đầy trời so với khói càng đậm hơn trăm, ngàn lần.
Chiến ý nồng đậm này vào lúc thân hình yêu kiều của Liễu Mi xuất hiện phía chân trời đã đạt tới đỉnh.
- Thiêu đốt nguyên thần sao…
Liễu Mi trong không trung nhìn ba người phía dưới hạ giọng nói. Thanh âm uyển chuyển giống như gió xuân thổi qua mặt đất, ẩn chứa bên trong một luồng lực kỳ dị.
Tiêu Dao tán nhân ngơ ngác nhìn Liễu Mi ở trong không trung, ngọn lửa trong mắt nhạt dần thay vào đó là một tia si mê…