Thiên Quỳ Tử là một trong ba lão tổ của Thiên gia, cũng đã tu đạo được vạn năm. Hắn từng là bạn tốt của Huyễn gia lão tổ thời niên thiếu, rất tâm đầu ý hợp. Lúc này đây hắn đạp tinh quang rời khỏi Thiên Huyễn Tinh, khoanh chân ngồi bên ngoài tinh không của Thiên Huyễn Tinh, đôi mắt lạnh lẽo nhìn xa xa, lẳng lặng chờ đợi.
Lần xuất hành này hắn không dùng danh nghĩa của Thiên gia mà lấy tư cách cá nhân trợ giúp Huyễn gia lão tổ. Chẳng qua hắn cũng không phải không công xuất thủ mà là nhìn trúng một bảo vật của Huyễn gia.
- Chỉ cần giết được tên to gan làm loạn kia liền có thể đạt được kiện bảo vật kia. Việc này cũng thật lắm phiền phức. Tên Huyễn Vô Tình kia vốn rất keo kiệt, lần này không ngờ lại hào phóng như thế…
Thoạt nhìn Thiên Quỳ Tử chỉ độ bốn mươi tuổi, khuôn mặt trắng trẻo, có chút anh tuấn. Lão mặc một bộ đạo bào màu trắng trên người, lại làm tăng thêm vẻ tiên phong đạo cốt.
- Chỉ sợ tên tiểu bối cả gan làm loạn này cũng tương đối khó giải quyết. Trước đó kiếm khí từ phía Huyễn gia truyền ra rất có thể có liên quan tới tiểu bối này. Việc này ta cũng không thể kích động, chờ khi tiểu bối kia tiến đền cần phải quan sát thật kỹ một phen. Nếu là có thể ra tay thì trực tiếp giết đi, đổi lấy pháp bảo. Nếu không thể xuất thủ… Vì một pháp bảo cũng không đáng để tạo nên một ẩn họa cho ngày sau.
Thiên Quỳ Tử đã hạ quyết định liền nhắm hai mắt lại, lơ lửng giữa tinh không, không chút cử động.
Nhiều ngày sau, ngân quang gào rít trong không trung, giống như sao băng xông thẳng tới nơi này. Trong ngân quang, thần sắc của Vương Lâm lạnh lùng. Hắn đứng đó nhìn chằm chằm vào Thiên Huyễn Tinh đang biến ảo ra đủ loại ánh sáng ở xa xa.
Hắn đến với mục đích giết người. Ai ngăn cản liền trở thành kẻ thù của hắn!
Ngân quang xông thẳng đến, Thiên Quỳ Tử giương đôi mắt lên, bình tĩnh nhìn lại.
Vương Lâm đồng dạng cũng nhìn thấy Thiên Quỳ Tử, đồng tử trong hai mắt co rút lại, lóe ra hàn mang.
- Quả nhiên có người trợ giúp!
- Người tới dừng lại!
Thanh âm của Thiên Quỳ Tử rất nhỏ, khi nói ra còn có chút mỏng manh. Nhưng ngay sau đó liền như hóa thành một đám pháp ấn, ầm ầm hướng về bốn phía mạnh mẽ khuếch tán, nghe như tiếng sấm đánh.
Ngân long do Tinh La Bàn của Vương Lâm hóa thành dưới âm thanh như tiếng sấm này dường như hào quang bị ảm đạm xuống. Ánh mắt của Vương Lâm lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Thiên Quỳ Tử phía trước. Nếu lấy thần thức của hắn thì không thể nhìn ra được tu vi thực tế của hắn. Nhưng sau khi dung hợp với Tiên Vệ thì chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra đối phương đã đạt tới Âm Hư cảnh trong Âm Dương Hư Thực nhị cảnh!
- Tiên Vệ tuy cũng có tu vi Âm Hư cảnh nhưng không thể nào có thể so sánh với tu sĩ chân chính, còn kém không ít!
Vương Lâm biết được điểm yếu của khôi lỗi. Nhưng Tiên Vệ có thần thông chuyên dùng nên thực lực của nó cũng không kém.
- Ngươi tới là vì Huyễn gia?
Ánh mắt của Thiên Quỳ Tử bình tĩnh, chậm rãi nói. Giọng điệu của lão hơi có chút kiêu căng.
Vương Lâm đứng trên Tinh La Bàn, nhìn chằm chằm vào đối phương, âm thanh lạnh như băng nói:
- Đúng thế!
- Tuổi còn nhỏ cũng học đòi theo người ta đi diệt tộc người khác. Trưởng bối của gia tộc ngươi không quản hay sao? Ngươi nói tục danh của tộc trưởng gia tộc ngươi ra đi, không chừng lão phu cũng quen biết, miễn cho ngươi một tràng sát kiếp!
Thiên Quỳ Tử nhìn về phía Vương Lâm, cẩn thận đánh giá một phen.
Hắn xem ra người này không có chỗ nào thần kỳ, tu vi cũng rất yếu, chưa đạt tới Vấn Đỉnh trung kỳ. Khi ánh mắt Thiên Quỳ Tử dừng lại đạo hư ảnh dưới chân Vương Lâm thì đôi mắt trở nên ngưng trọng.
- Khôi lỗi Âm Hư cảnh?
Dù thần sắc của Thiên Quỳ Tử vẫn như thường nhưng nội tâm cũng phải hít sâu một hơi.
- Đây là người của gia tộc nào? Không ngờ lại mạnh bạo như thế, đem tu sĩ có tu vi Âm Dương Hư Thực nhị cảnh luyện thành khôi lỗi đưa cho vãn bối, này… Điều này quả thật đáng sợ!
Thiên Quỳ Tử nhìn chằm chằm vào hư ảnh dưới chân Vương Lâm, ánh mắt lộ ra lòng tham.
Ánh mắt của Vương Lâm lạnh lùng, bình thản nói:
- Tiền bối, ân oán giữa tại hạ và Huyễn gia mong rằng ngươi đừng có tham dự vào!
Đáy lòng của Thiên Quỳ Tử do dự, vừa muốn có khôi lỗi này, lại có chút cố kỵ về thế lực của gia tộc đối phương. Nhưng cuối cùng lòng tham đè được lý trí.
Dù sao, đối với hắn, một khôi lỗi Âm Hư cảnh có giá trị quá lớn! Hơn nữa hắn là vì Huyễn gia mới ra tay. Trước không nói làm sao gia tộc tên này biết được hắn là kẻ giết người. Dù là biết được cũng có thể đổ hết lên đầu của Huyễn gia. Đến lúc đó hai nhà Thiên, Huyễn gia liên thủ, dù gia tộc của đối phương cũng phải cẩn thận, cân nhắc một hai.
- Giao khôi lỗi của ngươi ra đây, việc này lão phu cũng không quản nữa!
Ánh mắt của Thiên Quỳ Tử lóe lên, chậm rãi nói.
Hàn mang trong mắt của Vương Lâm càng lúc càng dày đặc, kiếm khí của Lăng Thiên Hậu chỉ còn lại hai đạo. Kiếm khí của Lăng Thiên Hậu, trước khi hắn chưa tiến vào Triều Tịch thâm uyên, vốn có hai đạo. Trợ giúp Cổ Yêu đã dùng mất một đạo, sau đó dưới Triều Tịch thâm uyên hắn lại đạt được hai đạo, tổng cộng có ba đạo.
Hư ảnh dưới thân Vương Lâm nhoáng lên một cái, biến ảo thành Tiên Vệ đứng trước người Vương Lâm. Chiến ý trong mắt nó lóe ra, nhìn chằm chằm vào Thiên Quỳ Tử.
- Giết!
Vương Lâm quát khẽ một tiếng. Đôi mắt của Tiên Vệ sáng rực lên, bước tới một bước, trực tiếp lao ra. Cùng lúc đó hai tay xé một cái, bỗng nhiên giữa tinh không không ngờ bị xé ra mấy đạo cái khe.
Đôi mắt của Thiên Quỳ Tử co rụt lại. Thân mình lão vẫn chưa đứng lên, vẫn khoanh chân ngồi như cũ. Tay phải hắn bấm quyết, trong miệng lẩm bẩm. Từng đạo phù văn bay ra, bốn phía lập tức tràn ngập đại lượng phù văn. Những đám phù văn này tản mát ra những cỗ khí tức khổng lồ, mạnh mẽ ép về phía Tiên Vệ.
Tiên Vệ là do Tiên Đế Thanh Lâm phỏng theo Cổ Thần mà luyện chế ra, tuyệt đại bộ phận thần thông thể hiện ở trên cường độ của thân thể. Lúc này đây tay phải Tiên Vệ bấm quyết, một đạo kim quang từ trong lòng bàn tay loé ra, bỗng nhiên tràn ngập toàn thân. Khoảnh khắc này, toàn bộ thân mình nó hóa thành một kim nhân, đạp mạnh xuống, đánh ra một quyền tấn công về phía trước.
Một quyền này hình thành âm thanh bạo hưởng liên tiếp nhau, ầm ầm vang ra, khiến cho tinh không xuất hiện vô số cái khe rất nhỏ. Một quyền này đánh ra khiến cho đại lượng phù văn phía trước lập tức sụp đổ.
Ánh mắt của Thiên Quỳ Tử lộ ra quang mang kỳ dị, cười lớn nói:
- Khôi lỗi Âm Hư cảnh, nó phải thuộc về lão phu rồi!
Hắn nói xong, chú ngữ trong miệng lại phun ra, thay đổi ngữ điệu, trở nên leng keng rất có lực, như tiếng kim loại ma sát vào nhau.
Trong phút chốc, những phù văn hiện có bỗng loé ra lôi quang, nháy mắt đã hóa thành vạn tiếng sấm đánh. Lôi quang phóng đến như các viên thiên lôi, lao thẳng về phía Tiên Vệ.
Những lôi quang này như lôi kéo nhau, hình thành một mảnh như muốn chiếu sáng cả tinh không, ầm ầm gào rít, đồng loạt đánh xuống.
Vương Lâm đứng trên Tinh La Bàn, ánh mắt chợt loé lên, vỗ túi trữ vật. Xạ Thần Xa lập tức bay ra, ầm một tiếng giữa không trung, hóa thành Lôi Thú. Con thú này gầm lên một tiếng, lao mạnh về phía trước.
Nó gầm rống. Nháy mắt khi âm thanh này truyền ra, ngàn vạn Lôi phù văn bỗng nhiên dừng lại. Ngay sau đó, khi Thiên Quỳ Tử đang ngẩn ra, phù văn bên trên lôi quang lập tức thoát ly ra, nhất tề hướng về phía Lôi Thú, bị nó há miệng nuốt vào trong miệng.
Thân mình của Lôi Thú bỗng nhiên bành trướng to hơn gấp đôi, làm ra một động tác như đã ăn no, lôi quang trong mắt cực kỳ nồng đậm.
- Đây… Đây là… Lôi Thú!
Thiên Quỳ Tử đứng phắt dậy, thần sắc lập tức đại biến, nhìn chằm chằm vào Lôi Thú, hít vào một hơi thật sâu.
- Đúng rồi! Vì sao ngươi lại có kiếm khí sắc bén kia, vì sao có khôi lỗi Âm Hư cảnh hộ thân? Hết thảy là bởi vì ngươi chính là người của Lôi Tiên Điện!
Thiên Quỳ Tử thở mạnh một hơi, vội vàng thu hồi những phù văn hiện có, đáy lòng không còn chút tham niệm nào nữa!
- Tiểu hữu, thứ lỗi! Vừa rồi là do lão phu lỗ mãng! Đây là do hiểu lầm, một việc hiểu lầm mà thôi!
Sắc mặt của Thiên Quỳ Tử tái nhợt. Giờ phút này hắn không có điệu bộ của một tu sĩ đại thần thông như vừa rồi nữa!
- Ta không ngờ lại muốn đoạt vật của Lôi Tiên Điện…
Vẻ mặt của Thiên Quỳ Tử chua xót!
Lão có thể trêu chọc bất kỳ một gia tộc tu chân nào trong La Thiên Tinh Vực nhưng cũng không dám có nửa điểm bất kính đối với Lôi Tiên Điện. Ba chữ Lôi Tiên Điện này chính là thứ không thể trêu chọc vào được!
Nguyên với tu vi, tâm trí của lão, không thể chắc chắn Vương Lâm chính là người của Lôi Tiên Điện. Hết thảy điều này chính là ở chỗ Lôi Thú.
Ở La Thiên Tinh Vực, chỉ Lôi Tiên Điện mới có được Lôi Thú. Điều này gần như là một điều chắc như đinh đóng cột! Đồng thời Lôi Thú cũng chính là dấu hiệu của Lôi Tiên Điện.
Thiên Quỳ Tử đã tu luyện hơn vạn năm, chưa từng nghe nói có người nào không phải thuộc Lôi Tiên Điện mà lại có được Lôi Thú. Lôi Thú chỉ thuộc về Lôi Tiên Điện. Trong ý thức hắn điều này đã luôn tồn tại chắc nịch.
Thần sắc của Vương Lâm không có nửa điểm biến hoá, nhìn chằm chằm vào Thiên Quỳ Tử, bình tĩnh nói:
- Chỉ là hiểu lầm sao?
Thiên Quỳ Tử cười khổ, đáy lòng tuy có khó chịu nhưng dù lấy tu vi của hắn nếu không đắc tội trước thì dù biết người này chính là người của Lôi Tiên Điện thì cũng không đáng phải nói như thế! Chỉ có sứ giả của Lôi Tiên Điện đã bước vào bước thứ hai thì hắn mới có thể như thế.
Nhưng lúc này đây là do hắn chủ động trêu chọc trước, hơn nữa còn có âm mưu chiếm đoạt vật của Lôi Tiên Điện. Nhất là khi hắn cho rằng người này ở trong Lôi Tiên Điện cũng còn có một thân phận đặc thù, nếu không cũng sẽ không được Lôi Tiên Điện bố trí cho một khôi lỗi Âm Hư cảnh để bảo hộ.
Do dự một lúc, Thiên Quỳ Tử cười khổ nói:
- Tiểu hữu, ta không thể giúp ngươi đối phó với Huyễn gia được, dù sao chúng ta là cùng thuộc một tinh cầu. Hơn nữa bản thân ngươi là người của Lôi Tiên Điện, cũng không cần đến sự trợ giúp của lão phu. Tuy nhiên tiểu hữu cứ yên tâm, Thiên gia ta tuyệt không tham dự vào việc này, chặt đứt tất cả quan hệ đối với Huyễn gia!
- Ta muốn tiên ngọc!
Vương Lâm bình tĩnh nhìn Thiên Quỳ Tử!
Thiên Quỳ Tử ngẩn ra, nói:
- Lôi Tiên Điện các ngươi còn thiếu tiên ngọc sao? Được! Lão phu cho ngươi!
Đáy lòng hắn cười khổ, thầm nhủ đây là sự trừng phạt đối với lòng tham của mình. Lôi Tiên Điện không thể chọc vào. Mỗi người bọn họ đều có một thần thông bảo mệnh bậc nhất. Ngoài điều này ra, dù chính mình thực sự ra tay giết người này thì sợ là không được bao lâu, toàn bộ La Thiên Tinh Vực không có chỗ nào để cho Thiên gia ta đặt chân!
- Người này muốn tiên ngọc, sợ rằng số lượng rất nhiều! Ôi, hắn không nói cụ thể nhất định là khiến cho mình phải tự cân nhắc, này…
Thiên Quỳ Tử cắn răng một cái, từ trong lòng ngực xuất ra một cái túi trữ vật, có chút đau lòng ném cho Vương Lâm. Sau đó hắn ôm quyền, xoay người bay trở lại Thiên Huyễn Tinh.
Sắc mặt của hắn cực kỳ âm trầm, vừa tiến nhập vào trong Thiên Huyễn Tinh, thần thức của hắn liền quét ra, trực tiếp bao phủ lấy Huyễn gia, âm trầm truyền ra một đạo thần niệm!
- Huyễn Vô Tình, ngươi làm cho Thiên mỗ đi trêu chọc người của Lôi Tiên Điện, Thiên mỗ nhớ kỹ! Ngày mà Huyễn gia diệt tộc, Thiên mỗ nhất định báo ơn cho ngươi trên người của hậu nhân ngươi!
- Hắn không phải người của Lôi Tiên Điện mà cũng giống như nghĩa nữ Huyễn Mi của ta, đều đến từ Liên Minh Tinh Vực!
Trong nhà tổ của Huyễn gia, Huyễn gia lão tổ cau mày, truyền ra thần niệm.
- Thúi lắm! Thần thức của ngươi vừa rồi có nhìn thấy Lôi Thú không? Lôi Thú chỉ có tại Lôi Tiên Giới, là dấu hiệu của sứ giả Lôi Tiên Điện. Việc này ai mà không biết?
Thiên Quỳ Tử giận dữ, thầm nghĩ Huyễn Vô Tình quả thật là Huyễn Vô Tình, tới thời khắc này mà còn muốn giấu giếm ta.
- Việc này Thiên mỗ nhớ kỹ trong lòng!