- Lôi Tiên Điện!
Cái tên này Vương Lâm đã nghe không chỉ một lần. Hắn nhìn thoáng qua Lôi Thú bên người, hơi suy nghĩ một chút, rồi thân mình bước về phía trước, tiến vào trong Thiên Huyễn Tinh.
Hắn thu hồi Tinh La Bàn, xuyên qua cương phong ngoài Thiên Huyễn Tinh. Hiện ra trước mặt Vương Lâm là một đại lục. Thần thức hắn đảo qua lập tức tập trung về phía Nam, rồi thân mình như sao băng xé gió lao đi!
Phía Nam Thiên Huyễn Tinh, bên trong nhà tổ của Huyễn gia, Huyễn gia lão tổ Huyễn Vô Tình ngẩng đầu nhìn về chân trời, thần sắc âm trầm. Bên cạnh hắn chính là những tộc nhân trực hệ, phân làm hai hàng, không phát ra câu nào.
Nhưng thần sắc của bọn họ cũng nhiều ít lộ ra đôi chút bất mãn, chẳng qua cũng là ẩn nhẫn không thốt ra điều gì.
Liễu Mi cũng đứng bên cạnh Huyễn gia lão tổ, trầm mặc nhìn không trung trung, không biết đang suy nghĩ điều gì!
Về phần những tộc nhân còn lại thì ở trong những phòng ốc xung quanh. Không phải tất cả tộc nhân đã trở về, vẫn còn một bộ phận không kịp về!
- Huyễn Mi, lão phu hỏi lại ngươi một lần. Ngươi chắc chắn người này cũng như ngươi đến từ Liên Minh Tinh Vực?
Huyễn gia lão tổ nhìn không trung, trầm giọng nói.
Liễu Mi nhẹ nhàng gật đầu không nói.
- Người của Liên Minh Tinh Vực làm sao có thể có Lôi Thú…
Chuyện này thì dù là Huyễn Vô Tình cũng thấy rất khó hiểu.
Hắn cũng không biết, năm đó người chế tác ra Xạ Thần Xa giao lưu rất rộng. Vì luyện chế ra thú hồn của Xạ Thần Xa, đã dám chạy tới cả Lôi Tiên Giới, không biết dùng cách gì mà từ Lôi Tiên Quân thu được mấy đầu Lôi Thú.
Giờ phút này trong ánh mắt của Huyễn gia lão tổ, từ phía chân trời xa xa truyền đến từng trận âm thanh sấm đánh, một đạo sao băng phá không lao đến, bên trong chính là Vương Lâm! Bên cạnh hắn là Lôi Thú. Con thú này hít vào thở ra, toàn thân lôi quang lưu chuyển, một đôi mắt hung hãn nhìn về phía đám người Huyễn gia.
Tinh quang tiêu tan, chỗ Vương Lâm bước ra chính là ngay trên đại trận của nhà tổ Huyễn gia.
Nhà tổ của Huyễn gia rất lớn. Từ xa nhìn lại giống như một toà thành trì, toàn thân màu đen, phảng phất một con mãnh thú từ thời kỳ Thượng Cổ.
- Giao Liễu Mi ra đây!
Thanh âm của Vương Lâm lạnh như băng, trong mắt chứa đầy hàn khí, nhìn thẳng vào Liễu Mi bên cạnh Huyễn gia lão tổ trong đại trận.
Ánh mắt của Liễu Mi lộ ra vẻ phức tạp, quay đầu đi, như không muốn đối mặt với Vương Lâm.
- Không biết tự lượng sức!
Trong mắt Huyễn gia lão tổ hiện lên tinh mang, trầm giọng nói:
- Tiểu bối, ngươi nếu có thể phá được Huyễn gia đại trận của lão phu thì hãy nói câu này!
Thần sắc của Vương Lâm thủy chung vẫn lạnh như băng, tay phải vỗ lên trên đầu Lôi Thú. Nó lập tức ngửa mặt gầm rít. Thanh âm này ầm ầm giống như lôi đình. Cả thiên địa đều hóa thành những trận lôi đình!
Không trung lập tức trở nên âm hàn, hình thành những đám mây u ám. Theo tiếng gầm rít kịch liệt của Lôi Thú, từ trong những đám mây u ám này, lôi quang lưu chuyển, phát ra những âm thanh ba ba!
Bốn vó của Lôi Thú bước tới, lôi quang loé ra toàn thân. Bỗng nhiên theo tiếng gầm rít này càng thêm kịch liệt, tiếng lôi đình giữa không trung càng thêm dày đặc. Từng đạo lôi đình điên cuồng đánh xuống đại trận.
Những âm thanh ầm ầm bùng bùng, nháy mắt đã vang khắp thiên địa. Lôi đình như giáng xuống từ Cửu Thiên, từng đạo từng đạo đánh xuống.
Huyễn gia đại trận lập tức loé lên quang mang chói mắt, xuất hiện rất nhiều vết như sóng gợn. Khi lôi đình đánh xuống, chúng như bị hấp thu, nhanh chóng tiêu tan.
Ánh mắt của Vương Lâm càng thêm âm hàn, phá đầu ngón tay phải, bắn ra một giọt máu tươi rời vào trên mi tâm của Lôi Thú.
- Phong ấn, mở!
Âm thanh lạnh như băng của Vương Lâm vang lên, thân mình Lôi Thú lập tức trở nên chấn động. Cùng với đó là một cỗ lôi uy từ trên người hắn bạo phát ra, hình thành một cơn lốc lôi điện.
Cơn lốc này quá lớn, nháy mắt khi nó xuất hiện đã dẫn động những đám mây trên không trung. Từng đạo lôi đình gào rít xuất hiện, hình thành một tấm lưới lôi điện bên ngoài thân thể nó.
- Phá trận!
Vương Lâm ngâm khẽ. Lôi điện toàn thân của Lôi Thú đã đạt tới cực hạn. Lúc này đây, trong phạm vi trăm dặm, vô số đất đá đều bị thổi bay lên như có một cỗ lực lượng kỳ dị bao phủ lấy thiên địa vậy!
Ngoài điều đó ra, ngay cả những người đứng trong Huyễn gia đại trận cũng cảm nhận được lực lượng vô tận này. Cả đám sắc mặt tái nhợt. Trong số bọn chúng có nhiều người kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của Lôi Thú, lập tức sắc mặt đại biến!
- Lão tổ, đây… Đây là Lôi Thú!
Trước đó, thần niệm của Thiên Quỳ Tử chỉ nhằm vào một người Huyễn Vô Tình nên những tộc nhân khác cũng không biết sự tồn tại của Lôi Thú.
- Lão tổ, Lôi Thú đại biểu cho Lôi Tiên Điện, lão tổ hãy xem lại!
- Lão tổ, chỉ vì một ngoại nhân mà dẫn đến hạo kiếp này cho Huyễn gia. Việc này không đáng!
Những tộc nhân trực hệ vẫn ẩn nhẫn nhưng ngay khi Lôi Thú xuất hiện rốt cục không chịu được nữa. Sự ẩn nhẫn này bắt đầu từ khi Liễu Mi đến nơi này, đã làm thay đổi địa vị của các tộc nhân, giờ phút này không kìm nén nữa mà trở nên bùng nổ.
- Câm hết miệng lại cho lão phu!
Đôi mắt của Huyễn gia lão tổ ngưng trọng, lạnh lùng liếc nhìn toàn bộ trực hệ tộc nhân một cái.
Lúc này đây, cơn lốc do Lôi Thú tạo ra gào rít ập đến, dưới sự xông lên của Lôi Thú cùng đánh mạnh vào đại trận. Trước đó phá trận chỉ với lôi điện từ giữa không trung đánh xuống khiến cho trận pháp chỉ loé lên thì lần xông lên này của Lôi Thú dường như đã dung hợp với Thiên Lôi hóa thành một cùng nhau tấn công.
Thế tấn công này rất mạnh. Giờ phút này, sự u ám giữa không trung đã càng thêm đậm đặc. Nháy mắt trên mặt đất, đất đá lại bay lượn. Giữa đất trời lúc này chỉ còn có âm thanh gào rít từ cơn lốc lôi điện do Lôi Thú hóa thành.
Âm thanh gầm rống của Lôi Thú vang vọng khắp đất trời, thanh thế rất kinh người, ầm ầm đánh vào phía trên đại trận.
Một tiếng động kịch liệt truyền vang khắp cả Thiên Huyễn Tinh nháy mắt đã bùng nổ.
- Ầm!
Lôi Thú hóa thành cơn lốc lôi điện hình thành vô số lôi điện, không ngừng lưu chuyển khắp đại trận của Huyễn gia, những âm thanh bang bang không ngừng truyền ra. Lôi Thú ở trung tâm của cơn lốc, giống như một cái chùy sắc bén, công kích dữ dội khiến cho quầng sáng của đại trận cũng phải xuất hiện cả những vết lõm xuống.
Âm thanh của lôi điện vang vọng khắp thiên địa. Thiên Quỳ Tử lúc này ở trong Thiên gia, khoé miệng không ngừng cười lạnh.
Cả đám tộc nhân trong đại trận của Huyễn gia sắc mặt đều tái nhợt! Trừ Huyễn gia lão tổ, những người khác đều có chút hoảng loạn dưới lôi uy của Lôi Thú.
Vốn là người ở hạ giới của Lôi Tiên Giới của La Thiên Tinh Vực, bọn họ luôn cực kỳ kính sợ đối với Lôi thần thông. Lúc này đây khi chứng kiến công kích của Lôi Thú đại biểu cho Lôi Tiên Điện thì sự hoảng sợ của bọn họ không phải sinh ra do tu vi mà là do tâm của họ!
Âm thanh ầm ầm của cơn lốc lôi điện thủy chung vẫn chưa dừng lại, liên tục truyền ra đại lượng lôi điện nhằm phá huỷ đại trận này. Nhưng uy lực của Huyễn gia đại trận cũng rất kinh khủng, không ngờ dưới sự công kích này mà thủy chung vẫn không có dấu hiệu bị phá nát!
Sắc mặt của Huyễn gia lão tổ âm trầm, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm bên ngoài đại trận, thầm nhủ:
- Xuất kiếm khí ra đi! Nếu không muốn phá trận pháp này cũng không đơn giản như thế! Chỉ có không ngừng tiêu hao kiếm khí của ngươi thì lão phu mới có thể ra tay giết ngươi được!
Khi lôi điện đang không ngừng công kích, hư ảnh dưới chân Vương Lâm bỗng nhiên chợt loé lên. Nháy mắt khi Tiên Vệ ảo hóa ra, nó liền bước về phía trước một bước, trực tiếp đánh một quyền xuống đại trận.
Một quyền này như có thể được quang mang của thiên địa, phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt. Thậm chí cả lôi điện kia lúc này cũng có chút ảm đạm.
- Ầm!
Một quyền của Tiên Vệ đánh lên đại trận, trận pháp này lập tức phát ra âm thanh như không chịu nổi nữa. Dưới sự công kích đồng thời của lôi điện và Tiên Vệ, những gợn sóng như sóng dữ xuất hiện, tiêu tan hết thảy lực lượng.
Tiên Vệ thu quyền lại nhưng không có dừng lại mà lại đánh tiếp một quyền. Sau đó bóng dáng nó hóa thành vô số, từng quyền một dày đặc như mưa, điên cuồng đánh xuống đại trận. Lôi Thú lại gầm lên, toàn thân loé ra lôi quang cũng không ngừng phát uy.
Thanh âm ầm ầm quanh quẩn khắp thiên địa. Sắc mặt của đám tộc nhân trong Huyễn gia đại trận càng thêm âm trầm.
- Lão tổ!
Một thanh âm trầm thấp từ trong một trực hệ tộc nhân vang lên.
Huyễn gia lão tổ nhướng mày. Nếu là những tộc nhân bình thường thì hắn có thể không để ý tới nhưng thân phận của người này có chút đặc thù. Huyễn gia lão tổ quay đầu lại, nhìn về người vừa lên tiếng.
Người lên tiếng chính là Huyễn Phong Thần, Huyễn gia Tộc trưởng.
- Phong Thần, ngươi cũng không đồng ý với lão phu phải không?
Huyễn Vô Tình trầm giọng nói.
- Phong Thần không dám, chỉ có điều lão tổ, mặc kệ người này có phải là người của Lôi Tiên Điện không nhưng hắn có được Lôi Thú, có được khôi lỗi có tu vi tương đương với Âm Dương Hư Thực nhị cảnh. Một người như thế thì xin hỏi lão tổ, Huyễn gia chúng ta có nên kết giao hay là nên kết tử cừu?
Thần quang trong mắt của Huyễn Phong Thần sáng ngời, không chút lùi bước nhìn về phía lão tổ, lại nói:
- Kết giao với người này, có thêm một bằng hữu so với tử chiến thì chúng ta có được lợi gì? Chỉ vì bảo hộ một ngoại nhân sao? Tu vi của nàng do lão tổ cưỡng ép nâng lên tới Vấn Đỉnh viên mãn nhưng ý cảnh lại không theo kịp. Dù có đột phá cũng chỉ dừng lại ở Âm Dương Hư Thực nhị cảnh. Tâm tư của lão tổ, Phong Thần đã rõ. Nhưng chỉ có điều, chỉ vì dục vọng bản thân mà phiêu lưu như thế này có lẽ là hơi quá.
Nghe những lời này, Liễu Mi không chút biểu tình nào, chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước, trong mắt là một mảnh bình thản.
Sắc mặt của Huyễn gia lão tổ lại âm trầm, nhìn Huyễn Phong Thần, trầm mặc một lúc, quả quyết nói:
- Việc này lão phu tự biết chừng mực!
Huyễn Phong Thần thở dài, ôm quyền nói:
- Chủ ý của lão tổ, Phong Thần không dám nghe theo. Nếu người này không phá được trận pháp thì thôi. Nhưng nếu trận pháp bị phá thì Phong Thần lập tức lựa chọn thối lui, để phòng ngừa vạn nhất! Tính cách của Phong Thần chính là cầu sự an ổn chứ không phải là mạo hiểm!
Hào quang trên Huyễn gia đại trận loé lên, sóng gợn xuất hiện liên tục, dưới sự công kích không ngừng trong âm thanh ầm ầm này thì có xu hướng đang suy tàn. Hào quang dường như đã loé tới cực hạn. Sóng gợn đã trải rộng ra khắp đại trận, chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy nó đang dần trở nên mơ hồ.
Lôi Thú gào rít đánh ra lôi uy, Tiên Vệ liên tục xuất quyền, không ngừng công kích, nháy mắt đã đạt tới đỉnh! Lúc này đây trong mắt Vương Lâm tuôn ra tinh mang. Tay phải hắn vỗ túi trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện một thanh cự kiếm!
Kiếm này chính là Vũ Tiên Kiếm, nó được Chu Dật truyền thừa muôn đời cho Vương Lâm.
Kiếm quang sắc bén bắn ra ba tấc, ngưng tụ mà không tán ra. Từng trận uy áp từ trên thân kiếm hiện ra. Ở trong tay Vương Lâm, nó giống như dung nhập với cả thiên địa vì Vương Lâm chân chính là chủ nhân của nó.
Trong mắt bình tĩnh, Vương Lâm nâng Vũ Tiên Kiếm trong tay chếch lên.
- Trảm La Quyết!