Trăng sáng, sao thưa.
Gió thu theo thanh âm của Vương Lâm, ở trong viện này dường như không muốn rời đi, bồi hồi không ngừng. Chuyện xưa của thiếu niên trên Chu Tước Tinh, trong khúc chiết lộ ra tia bi ai và dung hợp vào trong ý thu, càng thêm vẻ nồng đậm.
Trong mắt Thanh Nghi lúc này không biết đã chảy bao nước mắt. Vương Bình im lặng ngồi nghe, cúi đầu, không rõ biểu tình…
- Sau đó, hắn mang theo đứa nhỏ, tới Nhiễm Vân Tinh này…
Chuyện xưa của Vương Lâm, đã nói xong, hắn cầm bình rượu, uống một ngụm lớn, nhìn lên không trung, không nói gì nữa.
Thanh Nghi kinh ngạc nhìn phụ tử hai người, trong lòng có một loại cảm giác không nói được thành lời. Theo bản năng, nàng kéo tay Vương Bình, lập tức phát hiện ra, tay Vương Bình lạnh lẽo vô cùng.
Trong sân im lặng cực kỳ, hồi lâu sau, Vương Bình khàn khàn nhỏ giọng nói:
- Chuyện xưa rất êm tai, cha, con mệt mỏi rồi.
Vương Bình đứng lên, đi vào nhà sâu trong đại viện. Thanh Nghi thi lễ với Vương Lâm, sau đó đứng lên đi theo.
Toàn bộ sân viện, chỉ còn lại một mình Vương Lâm, yên lặng ngồi một chỗ, ngẩn ngơ nhìn xa xa.
Gió thu hơi lạnh, ban đêm ngày càng lạnh hơn, thổi tới bốn phía, đem một chút lá rụng thổi bay đi rất xa.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Vương Lâm than nhẹ, cúi đầu, cầm lấy bầu rượu đặt lên trên miệng, lại phát hiện ra rượu đã hết rồi…
Đêm nay, Vương Bình không ngủ.
Hắn ngồi ở trong phòng, nhìn trăng sáng trên cao, ánh mắt lộ ra vẻ thống khổ. Thanh Nghi ngồi bên cạnh hắn, ôm cánh tay hắn, không nói gì, chỉ yên lặng làm bạn.
- Hóa ra… Đây là đáp án… Ta đã đợi hơn sáu mươi năm rồi…
Vương Bình ánh mắt lộ vẻ thống khổ càng đậm.
- Hóa ra, ta là một oán anh bị mẹ luyện hóa…
Vương Bình cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ chua xót và phiền muộn nồng đậm.
Sáng sớm hôm sau, Vương Bình rời đi, Thanh Nghi thủy chung vẫn theo hắn.
Từ đầu tới cuối hắn không nói với cha một câu nào, cũng không nhìn một cái, khi rời đi vẫn là vào sáng sớm, yên lặng ngồi trên xe ngựa, xa xa biến mất cuối Kỳ Thủy Thành.
Hắn không chú ý tới, trong khoảnh khắc hắn rời đi, một ánh mắt từ xa nhìn theo xe ngựa, trong ánh mắt này lộ ra tang thương…
Vương Lâm ra khỏi phòng, im lặng ngồi trong sân, nhìn trời cao trống vắng lẩm bẩm nói:
- Có lẽ, sẽ có một ngày con suy nghĩ cẩn thận ra…
Vương Bình ngồi trong xe ngựa, hắn không biết muốn đi nơi nào, chỉ có phía trước mù mịt một mảnh. Hắn cảm thấy rất mệt mỏi, coi như mọi việc trên thế gian, trong giờ phút này, chẳng còn gì để cho hắn đáng phải nhìn nữa.
- Thanh Nghi, ta mệt mỏi quá rồi, tìm một thôn trang nào yên tĩnh, chúng ta ở lại đi…
Vương Bình nhỏ giọng nói.
Thanh Nghi gật đầu, ánh mắt vô cùng ôn nhu.
Trong một thôn trang bình thường nơi biên thùy, Vương Bình và Thanh Nghi ở lại, cuộc sống trở nên bình thản, bọn họ tuổi tác đã lớn, năm tháng đã thường xuyên hiện lên trong mắt Vương Bình.
Cuộc đời của hắn, mười chín năm bình thường, tám năm núi sông, hai mươi năm năm chinh chiến, mười năm thế gian chí tôn, tuy nói là ngắn ngủi, nhưng trình độ phấn khích, người thường cũng còn xa mới có thể trải qua.
Chỉ có điều, tới cuối cùng, hắn vẫn trở về với nguyên điểm, hết thảy trở lại bình thản. Mỗi ngày sáng sớm rời khỏi giường, cầm một khối gỗ ngồi điều khắc trong sân, bình thường, mỗi lúc này Thanh Nghi đều ấm áp ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt dịu dàng, nhìn hắn cầm đao điêu khắc, một đao lại một đao, hiện lên trước mắt…
- Cha từng nói, điêu khắc, là phải dùng tâm điêu khắc, chỉ có như vậy, mới có thể khắc họa được hết thảy trong trí nhớ, toàn bộ chuyển vào đao, dung nhập lên tượng điêu khắc gỗ.
Vương Bình bắt tay vào điêu khắc tượng gỗ, nhẹ nhàng thổi, những vụn gỗ bay lên.
Đặt tượng gỗ được điêu khắc lên trên mặt đất, trong mắt Vương Bình lộ ra hoài niệm, hạ giọng nói:
- Đây là lúc cha còn trẻ.
Tượng gỗ điêu khắc kia, là hình ảnh Vương Lâm, thanh niên Vương Lâm ánh mắt linh hoạt, lộ ra quang mang sắc bén, tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn ra thiên địa xa xa, một cỗ ngạo khí thản nhiên.
Thời gian nhoáng một cái, đã qua mười năm.
Năm tháng tang thương, không thể tẩy đi dấu viết của luân hồi, trốn không thoát khỏi quỹ tích của thiên đạo.
Mười năm đối với phàm nhân mà nói, trong thời gian dài đằng đẵng mang theo một chút ngắn ngủi, cảm giác này có chút mâu thuẫn, nhưng lại khắc họa chân thật trong lòng mỗi người phàm nhân.
Đối với Vương Lâm mà nói, thời gian mười năm, cũng chỉ trong ngắn ngủi, mang theo một chút dài đằng đẵng.
Mái tóc hắn hoa râm, rất dài, dường như đã lâu không có chải vuốt qua, dung nhan, cũng trở nên già nua hơn nhiều, khi hắn khép hai mắt lại, dường như sắp tiến nhập vào luân hồi.
Mười năm này, Vương Lâm trong bình thản, đối với lý giải thiên đạo, cũng rõ ràng hơn nhiều, khắc sâu hơn. Hết thảy những chuyện này cũng không phải hắn để tâm vào, mà là trong sự vô tâm, tự nhiên hiểu ra.
Những cây cối trong sân, đã chết đi phân nửa, chúng cũng không thoát khỏi luân hồi, nhưng là, khi chúng chết đi không lâu, cũng có những sức sống mới xuất hiện.
Bên trong ý cảnh sinh tử luân hồi, phát sinh biến hóa, có ở khắp mọi nơi, chỉ có điều trước đây Vương Lâm mặc dù thấy được, cũng sẽ không có cảm xúc. Hiện giờ hắn vô tâm lại nhìn thấy trong mắt, có một sức sống vô cùng.
Đóa hoa nơi góc tường, hàng năm rơi xuống, nhưng hàng năm cũng nở rộ.
Tầng mây trên cao, ngày ngày tiêu tan, nhưng ngày ngày lại ngưng tụ lần nữa. Thế gian cũng như vậy, có người chết, có người sinh. Dường như đó là một loại cân bằng vi diệu.
Nếu nói là nhân quả, cũng ẩn chứa trong đây.
Trong một căn phòng lớn ở Vương phủ, chỉ có một mình Vương Lâm, điểm này, hàng xóm chung quanh dường như đã sớm quen thuộc rồi. Ngày thường, cũng không hề để ý lũ trẻ chạy vào đây chơi đùa. Mới đầu mọi người còn sợ hãi Vương Lâm, nhưng thế gian này quá dài, những tiểu hài tử đó cũng phát hiện ra, lão gia gia này, không có chút dọa người nào cả.
Dần dần, căn phòng lớn của Vương phủ này, liền trở thành chỗ chơi đùa cho hài đồng, nhìn những đứa nhỏ này mỗi ngày, Vương Lâm trong lòng yên tĩnh vô cùng.
Con cháu đều có phúc của mình, những gì hắn nên làm hắn đã làm rồi, những gì nên nói cũng đã nói. Cuối cùng phải dựa vào bản thân Vương Bình mà thôi.
Vương Lâm tin tưởng đứa nhỏ mình giáo dục từ nhỏ tới lớn, có được ý chí như trời cao, việc thế gian này, hết thảy những ràng buộc, đều có thể bước qua.
Thế gian mười năm, Vương Bình càng ngày càng già nua, hắn đã đi tới cuối cuộc đời, chỉ có điều trong tay vẫn điêu khắc, chưa từng buông xuống.
- Cha nói rất đúng, cuộc sống, chính là bình thản thì tốt nhất, nếu ta có thể lựa chọn lại, nếu có kiếp sau, ta hi vọng có thể ở cùng với cha trong một thôn trang nhỏ, làm một người thường, bình thường cả đời…
Vương Bình nhỏ giọng nói.
Ở bên cạnh hắn, Thanh Nghi lẳng lặng nhìn Vương Bình, nhỏ giọng nói:
- Chàng đã suy nghĩ cẩn thận, vì sao còn không đi gặp mặt lão nhân gia.
Vương Bình buông pho tượng cha trong tay pho tượng này hắn khắc chính là hình ảnh Vương Lâm ngồi trước bàn ăn mười năm trước, ôn nhu nói một câu với hắn ‘ăn cơm đi’.
- Thanh Nghi, nàng không hiểu…
Ánh mắt cơ trí của Vương Bình, tuổi hắn càng cao thì càng nồng đậm.
- Ở tâm lý của ta, ngoại trừ vấn đề mẹ ra, còn có một nghi vấn, ta không dám hỏi… Ta có cảm ngộ, có lẽ vấn đề này, mới chính là nguyên nhân chân chính mà cha không cho ta tu đạo…
Trong mắt Vương Bình lộ ra một chút bi ai, vẻ bi ai này, hắn với Vương Lâm rất giống nhau. Hắn đã nhìn ra một chút manh mối, nhưng không dám đi chứng thực.
- Thanh Nghi, ta có cảm giác, ta đã đi tới cuối cùng của đời người, sợ là không còn bao lâu nữa. Nàng là tu sĩ, sống lâu hơn ta, sau khi ta đi, hãy đưa ta tới bên người cha.
- Về phần nàng, tự do, chỉ có điều mặc kệ bao lâu, nàng cũng không được quên, trong cuộc đời của nàng, còn có một đời luân hồi thuộc về ta!
Thanh âm của Vương Bình bình thản, nhưng có một tia kiên quyết.
Thân mình Thanh Nghi run lên, đang muốn nói gì thì bị Vương Bình cắt đứt.
- Mấy năm nay, khổ thân nàng, thân là tu sĩ, nói vậy có thể thay đổi bộ dạng, nàng không muốn ta cảm thấy cô độc dần dần khiến cho bản thân cũng già cả như ta. Ân tình này, cả đời Vương Bình ta sẽ không quên, nếu như có kiếp sau, ta vĩnh viễn không quên nàng!
Nước mắt chảy xuống trong mắt Thanh Nghi, tu vi của nàng năm đó đã được Vương Lâm nâng tới Nguyên Anh viên mãn. Hai mươi năm trước, ở cạnh làm bạn với Vương Bình mà cảm ngộ thiên đạo, đạt được ý cảnh, ý cảnh của nàng đó là tình yêu không hối hận.
- Dưới hoàng tuyền cũng sẽ làm bạn!
Thanh Nghi nhỏ giọng:
- Tu vi, trong mắt ta như bụi bặm… Ta không muốn làm thần tiên vô tình, chỉ muốn làm người thường có tình mà thôi…
Vương Bình kinh ngạc nhìn Thanh Nghi, thở dài, nhỏ giọng nói:
- Hà tất phải như vậy…
…
Lúc này, trên không trung, đột nhiên một đạo lôi quang rít gào mà tới, xuyên qua tinh vân mà tiến tới. Lôi quang này nếu nhìn kĩ, có thể phát hiện ra đó không ngờ lại là một đầu mãnh thú khổng lồ, con thú này nhìn như Kỳ Lân, nhưng không sừng, toàn thân lấp lóe lôi quang, đúng là một đầu Lôi Thú!
Trên lưng của Lôi Thú, có một văn sĩ trung niên, người này tu vi cao thâm, không ngại lôi quang đang chạy quanh người Lôi Thú.
Tốc độ của lôi quang cực nhanh, hướng về La Thiên Bắc Vực cấp tốc chạy đi.
Mục tiêu của hắn cực kỳ chính xác, đúng là Nhiễm Vân Tinh của La Thiên Bắc Vực!
Bảy mươi năm trước, Thiên Huyễn Tinh nơi đây xuất hiện biến cố. Lão tổ của Thiên Huyễn Tinh tu vi đã bước vào bước thứ hai bỏ mình. Vả lại chuyện này có xuất hiện hư hư thực thực của sứ giả Lôi Tiên Điện, dần dần nổi lên chú ý của Lôi Tiên Điện.
Căn cứ vào điều tra, dường như sứ giả Lôi Tiên Điện hư hư thực thực kia vẫn chưa rời khỏi Nhiễm Vân Tinh, vì vậy, liền phái người tới điều tra.
Người văn sĩ trung niên này dĩ nhiên đã siêu thoát khỏi bước thứ nhất, đã đạt tới Âm Hư cảnh. Hắn ngồi trên Lôi Thú, bước vào La Thiên Bắc Vực, không dừng lại, thẳng tới Nhiễm Vân Tinh.
- Không ngờ có người dám giả mạo sứ giả Lôi Tiên Điện, chuyện này, đã lâu không xuất hiện qua rồi!
Người trung niên trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, thân là sứ giả Lôi Tiên Điện, hắn có quyền uy rất lớn. Toàn bộ La Thiên Tinh Vực, ngoài trừ vài thượng cổ gia tộc tu chân ra, hầu như không có ai dám trêu chọc tới Lôi Tiên Điện.
- Có thể khiến cho Lôi Đạo Tử ta, sứ giả Lôi Tiên Điện chân chính tới tìm, người này cũng khá, nhưng đừng tưởng rằng có thể thi triển được vài thần thông lôi hệ, là có thể giả mạo sứ giả Lôi Tiên Điện ta. Sứ giả Lôi Tiên Điện chân chính cần phải có Lôi Thú!
Lôi Đạo Tử tay phải đặt lên đầu Lôi Thú, nhẹ nhàng vỗ vỗ vài cái.
Lôi Thú dường như cảm nhận được kiêu ngạo của chủ nhân, ngửa đầu rít gào một tiếng, làm cho sấm đánh oanh oanh quanh quẩn trong vũ trụ. Khoảnh cách tới Nhiễm Vân Tinh ngày càng gần…