Một tiếng gầm nhẹ vang lên, tay phải hắn giờ phút này hơi run rẩy. Dù sao hắn cũng đang trọng thương, tuy đã có chút phục hồi, hơn nữa lại có đan dược của Lôi Tiên Điện áp chế, trong thời gian ngắn có thể đạt tới trạng thái đỉnh cao, nhưng thi triển Dẫn lôi thuật này vẫn có chút không đủ.
Trong tiếng gầm nhẹ, hắn cắn chặt răng, tay phải bỗng nhiên hạ xuống. Lập tức, đạo lôi quang từ trong hư không giáng xuống ầm ầm kia hóa thành một đạo thiên uy không thể tưởng tượng được, trực tiếp đánh xuống.
Chiến Không Liệt sắc mặt âm trầm, hai tay nhanh chóng biến hóa pháp quyết, lại phun ra một ngụm nguyên khí từ trong cơ thể trực tiếp lên trên kiếm gỗ. Kiếm này lập tức gào thét, tản mát ra kiếm khí nồng đậm, một đạo kiếm khí ngút trời lao thẳng đến Lôi Kiếp.
Hai bên va chạm, một tiếng nổ ầm vang khắp nơi lập tức truyền ra. Lôi quang tiêu tan, thanh kiếm gỗ kia lui lại, nguyên lực còn sót lại nơi đây giờ phút này nồng đậm tới cực điểm, đá vụn bốn phía trong tiếng bang bang phần lớn bị đập nát.
Thân hình Chiến Không Liệt nhoáng lên một cái, đạp đạp không ngừng lùi ra phía sau, sắc mặt tái nhợt, âm trầm nhìn chằm chằm Thân Công Hổ. Hắn cũng đã bị làm cho bực tức, giờ phút này chiến ý trong mắt lập tức nhen nhóm.
Thân mình Thân Công Hổ cũng lui ra phía sau, cho đến khi bước vào trong lôi trì mới đứng vững, khóe miệng chảy xuống một tia máu tươi. Hắn nhìn chằm chằm Chiến Không Liệt, cười lớn nói:
- Ta đã sớm thấy không vừa mắt với tên tiểu tử âm nhu nhà ngươi, không ngờ ngươi cũng có một chút tu vi!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, trận chiến vừa rồi, hắn theo dõi cực kỳ trực quan. Cảnh tu sĩ Dương Thực cảnh chiến đấu khiến hắn đã có chút hiểu ra, nguyên lực thần thông vừa rồi của hai người này, bất kỳ là của ai hắn cũng không thể tiếp được.
Tuy nhiên hắn cũng nhìn ra một vài vấn đề. Nguyên lực thần thông của Thân Công Hổ dường như cũng không hoàn thiện, việc dẫn hạ uy lực của Lôi Kiếp hình như đối với hắn có hơi quá sức.
Dù sao Vương Lâm cũng đã thấy được cấp độ bước thứ ba, trước khi bước vào vòng trong của lôi trì này lại mơ hồ thấy được quy luật của lôi đình, giờ phút này với tâm thái như vậy nhìn thần thông lôi hệ của Thân Công Hổ, có thể nhìn ra được vấn đề cũng không phải là kỳ quái.
Loại hiện tượng này trong giới võ lâm của phàm nhân cũng có xuất hiện. Một người dường như hoàn toàn không biết võ công, vì được xem nhiều sách quý, cảm thụ sâu sắc, vì vậy ở góc độ của người đứng ngoài quan sát, thường có thể chỉ ra chính xác những vấn đề trong chiêu thức của đối phương.
Tuy nói có thể nhìn ra, có thể nhận xét, nhưng bản thân cũng không thể đạt tới trình độ kia, không thể tự mình thi triển.
Giờ phút này, Vương Lâm cũng đang ở trong tình trạng như vậy. Hắn ánh mắt lóe lên, bình thản nói:
- Thân Công Hổ. Nguyên lực thần thông này của ngươi, tuy có lôi uy, nhưng không có lôi hồn, tuy đã dung hợp với đạo tâm của ngươi, nhưng lại không có sức mạnh của lôi đình!
Thân Công Hổ nghe vậy chấn động, lời nói này hắn không phải lần đầu tiên được nghe. Điện chủ Lôi Tiên Điện và trưởng bối trong gia tộc mình cũng đã từng nói qua, nhưng giờ phút này từ trong miệng Vương Lâm nói ra cũng càng khiến hắn càng thêm khẩn trương, vội vàng cung kính nói:
- Xin Tôn Chủ dạy bảo!
Đừng nói là hắn, ngay cả Chiến Không Liệt ở phía xa cũng ngẩn người ra. Hắn càng ngày càng khẳng định suy đoán hoang đường kia trong lòng mình, vấn đề của Thân Công Hổ cũng tồn tại ở trên người hắn.
Trưởng bối của Chiến gia cũng đã nói cần phải tự mình cảm ngộ, loại chuyện này thật sự nói không rõ. Ngay cả bọn họ cũng đều đang phải mò mẫm, không biết cảm ngộ đúng sai thế nào, sao có thể dạy bảo được vãn bối.
Nếu đúng thì cũng thôi, nhưng một khi sai lầm thì…
Rốt cuộc, không ai biết được đạo lộ hiện giờ của mình cách xa khỏi đạo chân chính là đúng, hay là sai. Bởi vì bọn họ không biết con đường đến bước thứ ba ở nơi nào.
Nhưng Vương Lâm thì khác, hắn đã thấy được bước thứ ba chẳng khác nào đã thấy được phương hướng cần đi tới. Người khác vì không biết đúng sai nên không dám nói, cho dù có nói trong lòng cũng không chắc chắn.
Nhưng Vương Lâm thì không, hắn biết được lời nói của chính mình, nhất định là đúng!
Cảnh tượng giờ phút này tương đối quỷ dị. Thân Công Hổ và Chiến Không Liệt, hai người này trước đây một khắc chiến ý ngợp trời, nhưng sau đó không hẹn mà buông tay ngừng chiến, nhìn về phía Vương Lâm.
Ánh mắt của hai người này khác nhau. Thân Công Hổ sùng kính một cách mù quáng, Chiến Không Liệt thì có chút hoài nghi.
Vương Lâm không nói tiếp. Loại chuyện này vốn, mông lung hết sức, không thể nói quá mức rõ ràng. Hiểu thì đó là đã hiểu, nếu không hiểu thì cần phải có cơ duyên, bằng không vĩnh viễn sẽ không thể hiểu được.
Trong khi trầm ngâm, Vương Lâm nâng tay phải lên, tùy ý vỗ về phía trước một cái, một đạo lôi quang rơi vào lòng bàn tay. Uy lực của đạo lôi quang này, trong mắt của đám người Thân Công Hổ, không mạnh.
Nhưng tiếp theo cũng khiến cho hai người phải nín thở. Chỉ thấy ánh mắt Vương Lâm nhìn vào đạo lôi quang trong lòng bàn tay, trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, trong lúc đó tay phải run lên, đạo lôi quang này lập tức tiêu tan, nhưng vẫn còn ẩn hiện một chút ánh sáng!
Không thể duy trì quá lâu, chỉ trong khoảnh khắc, ánh sáng cũng biến mất. Vương Lâm nhắm hai mắt, che giấu vẻ mệt mỏi, nếu không phải giờ phút này quá mức nguy hiểm thì hắn cũng không ra vẻ bí ẩn như vậy.
- Hiểu chưa?
Trong khi nhắm mắt, Vương Lâm chậm rãi nói.
- Bổn nguyên… Bổn nguyên…
Trong mắt Thân Công Hổ tuôn ra tinh quang, toàn thân kích động run rẩy. Hắn không do dự hướng về Vương Lâm cúi đầu, vẻ sùng kính trong mắt càng nồng đậm hơn, gần như đã trở thành sùng bái.
Trong đầu hắn sáng tỏ thông suốt, như thể một tầng giấy ngăn cách mỏng manh đã bị xuyên thủng. Giờ phút này Thân Công Hổ giống như đã đắc đạo! Hắn xoay mạnh người, nhìn về phía Chiến Không Liệt, ánh mắt lộ tinh quang, chậm rãi nói:
- Ngươi và ta lại tiếp tục đánh!
Chiến Không Liệt giờ phút này da đầu run lên, suy đoán của hắn đối với Vương Lâm hiển nhiên đã đạt đến đỉnh điểm, không còn nghi ngờ cái ý tưởng hoang đường kia trong đầu mình nữa, hắn hướng về Vương Lâm cúi đầu thật sâu, miệng cung kính nói:
- Vãn bối Chiến Không Liệt, không biết tiền bối ở trong này, vừa rồi có mạo phạm, mong tiền bối bỏ qua, vãn bối lập tức rời khỏi!
Hắn có chút hâm mộ liếc nhìn Thân Công Hổ một cái. Giờ phút này hiển nhiên hắn đã hiểu được vì cái gì mà Thân Công Hổ lại cuồng ngạo như vậy, đó là dựa vào người khác để tồn tại.
- Chúc mừng Thân Công huynh!
Chiến Không Liệt giọng điệu có chút ghen tuông, ôm quyền nói.
Thân Công Hổ không nói lời nào, lạnh lùng nhìn Chiến Không Liệt.
Chiến Không Liệt cũng không để ý, cười nói:
- Thân Công huynh, tại hạ đã nhận được thư triệu tập của Lôi Tiên Điện, sau này, ta và ngươi sẽ cùng là sứ giả của Lôi Tiên Điện, cáo từ!
Hắn lại hướng về Vương Lâm cúi đầu, lập tức xoay người rời khỏi.
Thân Công Hổ không hề ngăn trở, mà trong mắt phát ra hàn quang.
- Thư triệu tập là vật gì?
Vương Lâm bình thản nói.
Thân Công Hổ vội vàng xoay người, cung kính nói:
- Thư triệu tập là lệnh gọi của Lôi Tiên Điện. Phàm là những người được đề cử làm sứ giả của Lôi Tiên Điện đều sẽ được gửi thư này.
Cứ ba tháng trước mỗi lần Lôi Tiên Điện mở ra, trong Lôi Tiên Điện, danh hiệu sứ giả đều được chỉnh đốn một lần, nếu thiếu sẽ từ trong những người được đề cử cạnh tranh lẫn nhau để tuyển chọn ra. Với tu vi của Chiến Không Liệt, lần này nếu không có chuyện gì xảy ra, sợ là sẽ chắc thắng!
Vương Lâm hơi gật đầu, không nói dông dài, nhắm mắt tiếp tục hấp thu lôi đình vào trong cơ thể, chuyển hóa thành nguyên lực.
Ánh mắt Thân Công Hổ lộ vẻ hưng phấn. Hắn vừa mới được mở mang, giờ phút này lập tức khoanh chân ngồi trong lôi trì, lại bắt đầu tu luyện.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt đã qua tám năm, tính cả hai năm trước đây, thời gian mười năm nhoáng lên một cái đã qua. Nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm nhờ có Lôi nguyên thuật hấp thu dần dần trở nên ổn định, nguyên thần cũng trở nên bão hòa, không thể hấp thu thêm một chút nào nữa.
Vương Lâm hiểu được đây là do tu vi không đủ, chỉ có đạt tới sau bước thứ hai mới có thể tiếp tục hấp thu nguyên lực. Lúc này là lúc tối trọng yếu, cần phải đột phá tu vi của bản thân.
Hắn đứng lên, nhìn lôi điện bốn phía. Mười năm tiếp xúc khiến cho hắn đối với lôi điện càng thêm hiểu biết, dường như có thể nhìn thấu bổn nguyên, nhưng lại vẫn có chút mơ hồ.
Thân mình khẽ động, Vương Lâm bước ra xa, ra khỏi vòng trong của lôi trì, hướng về bên ngoài rìa đi đến.
Thân Công Hổ ba năm trước đây đã bị Vương Lâm đuổi đi. Người này mặc dù đối với hắn cực kỳ sùng kính, nhưng Vương Lâm lại luôn có một chút cảm giác không thoải mái. Thân Công Hổ trước khi đi, đã để lại một ngọc giản truyền âm.
Ngân Giác Lôi Thú gào thét đi tới. Vương Lâm ngồi lên mình nó, hóa thành một đạo lôi quang, rời khỏi lôi trì này. Tiên Vệ cũng hóa thành bóng đen, dung nhập vào trong cái bóng phía sau Vương Lâm.
Tốc độ của Lôi Thú qua mười năm hấp thu lôi đình lại càng nhanh hơn rất nhiều, lao ra khỏi bãi đá vụn, biến mất vào sâu trong tinh không.
Sự biến hóa của Nghịch Thiên Châu dĩ nhiên Vương Lâm đã biết. Lý Mộ Uyển cùng với hồn phách đám người Vương Bình bị ném vào bên trong chẳng những không có ảnh hưởng gì, ngược lại thoạt nhìn lại càng thêm trong suốt.
- Hai mươi năm sau ta nhất định phải đi tới Lôi Tiên Giới. Tuy nhiên hiện tại ta muốn tìm một chỗ bí mật để nâng cao tu vi. Mặt khác, sự dị biến của Nghịch Thiên Châu dường như có vẻ không cần sức mạnh ngũ hành, vậy thì rốt cuộc là cần cái gì?
Vương Lâm ngồi trên lưng Lôi Thú trầm tư.
Nghịch Thiên Châu phân làm hai phần âm dương, hai phần này trong khi đó không hề dung hợp, khiến cho Vương Lâm có chút khó hiểu.
- Nhật nguyệt, âm dương…
Vương Lâm trong lúc trầm ngâm, Lôi Thú hóa thành lôi quang, bay nhanh trong tinh không. Không biết trôi qua bao lâu, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức một ngọc giản xuất hiện trong tay.
Vật ấy là của Thân Công Hổ để lại, bên trong là tinh đồ của toàn bộ La Thiên Tinh Vực, rất nhiều nơi chốn được giới thiệu một cách tỉ mỉ. Có vậy này ở đây, Vương Lâm sẽ không bị lạc đường.
Chỗ hắn đang đi tới được gọi là nơi hoang dã ở La Thiên Tinh Vực. Tinh cầu này phần lớn là bỏ hoang, cũng không có gì kỳ quái, thông thường có rất ít tu sĩ tới đây.
Tuy nhiên ở vài nơi trên tinh cầu này lại có phàm nhân sinh sống cũng như có một vài gia tộc tu chân bậc thấp.
- Thời gian hai mươi năm, để đi tới Lôi Tiên Giới cần chuẩn bị thất tốt. Hơn nữa, một vài thần thông pháp thuật của ta cũng cần phải có chút cải biến. Rất nhiều thần thông không phù hợp với bước thứ ba mà ta đã thấy, nếu tiếp tục sử dụng sẽ giống như là đi sai đường. Nhất là Đạo Hóa Hoàng Tuyền Hà cần vô số oán khí, cần phải nhanh chóng tích góp. Thêm nữa, trong La Thiên Tinh Vực này, ta cũng nên có một tu chân tinh thuộc về chính mình!
Vương Lâm trong khi trầm ngâm, ánh mắt lóe lên. Ở phía trước hắn thấy được một tinh cầu bỏ hoang, trên đó sự sống vẫn tiếp diễn, hiển nhiên là có không ít phàm nhân ở lại. Nguyên nhân lựa chọn nơi này là bởi vì, nơi đây so với Chu Tước Tinh, rất giống!
Hắn có chút nhớ nhà…
Thân mình Vương Lâm nhảy lên, Lôi Thú nghẹn ngào một tiếng, bất đắc dĩ hóa thành Xạ Thần Xa, bay vào trong túi trữ vật của Vương Lâm.
Đang định đi thẳng đến tinh cầu này, bỗng nhiên thần sắc Vương Lâm khẽ động. Vũ Tiên Kiếm bên trong túi trữ vật truyền ra chấn động dữ dội, trong chấn động này lộ ra một khí tức hùng mạnh cùng với một luồng kiếm ý đến từ viễn cổ.
- Kiếm ý chết tiệt, Hứa gia gia ngươi cuối cùng cũng sẽ nuốt lấy ngươi, từ nay về sau lão tử sẽ trở thành kiếm linh chân chính, lão tử cũng lợi hại! Rất lợi hại đấy!