Lão già hừ lạnh một tiếng, lui ra phía sau vài bước, nói:
- Nếu không phải lão phu chỉ mới bước vào cảnh giới này có hai năm, nếu cho ta vài năm nữa, cho dù ngươi có bao nhiêu thần thông pháp bảo, cũng sẽ không phải là đối thủ của lão phu!
Vương Lâm thu hồi sơn hồn quay về Tiên Sơn, bình thản nói:
- Ta muốn bàn với ngươi trao đổi thần thông này!
Lão già cười lạnh nói:
- Đúng là mơ tưởng, Lôi Đỉnh ngươi cũng cầm rồi, sao còn chưa đi!
Vương Lâm ánh mắt sững lại, nâng tay phải chỉ về phía trước. Lập tức một đạo hắc khí trong nháy mắt lao ra, bay thẳng đến phía trước. Trong khoảnh khắc hắc khí này xuất hiện, lão già lập tức cảm thấy sức sống dường như bị hút đi.
Hắn khí lao ra, thẳng đến phía sau tu chân tinh, biến mất không thấy. Nhưng thần thức của lão già cũng theo sát hắc khí, chính mắt nhìn thấy hắc khí này dừng ở một bình nguyên, khiến cho thảm thực vật phía trên bình nguyên trong nháy mắt héo rũ, hóa thành vô số sức sống nhanh chóng bay ra, đi ra khỏi tu chân tinh, dung nhập vào trong cơ thể Vương Lâm.
- Thần thông này tên gọi là Tịch Diệt Chỉ!
Vương Lâm nhẹ nhàng nói.
Lão già hừ một tiếng, nói:
- Thuật này nếu lão phu chưa đạt tới Âm Hư cảnh thì xem ra cũng còn mạnh một chút. Nhưng hiện tại, cũng còn yếu!
Tuy ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng trong lòng cũng thất kinh thuật bá đạo này. Cái hắn để ý không phải là uy lực của thuật này, mà là thần thông hấp thu sự sống kia.
Tay phải Vương Lâm lại chỉ, lập tức lại có một đạo hắc khí yêu dị vờn quanh đầu ngón tay, tụ tập lại. Chỉ lực nhoáng lên một cái, dừng ở trước người lão già kia.
- Thần thông này tên là Hóa Ma Chỉ, chuyển tiên khí bên trong cơ thể thành ma khí! Có tác dụng như Tịch Diệt Chỉ, nhưng hiệu quả lớn hớn!
Lão già nhìn chăm chú hắc khí trước mặt, trầm ngâm một chút, nâng tay phải lên túm một cái, lập tức chụp vào trong tay, thần thức đảo qua. Hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vương Lâm, chậm rãi nói:
- Nghe đồn tu sĩ Đông Lâm Tinh sở trường về sử dụng ma khí thần thông, hóa ra ngươi là người của Đông Lâm Tinh! Tuy nhiên, thần thông này, cũng vẫn còn yếu!
Vương Lâm trầm ngâm một lát, năm đó Tư Đồ Nam để ý nhất chính là Hoàng Tuyền Chỉ, mặc dù có chỗ thiếu sót, không thể đem ra để trao đổi. Vương Lâm ánh mắt lóe lên, nâng tay phải lên, chậm rãi nói:
- Ta thi triển lần cuối một thần thông này, học từ một vị tiền bối Toái Niết kỳ bước thứ hai. Thuật này nếu ngươi còn thấy chướng mắt thì việc này bỏ đi!
Lão già ngẩn ra, trong lòng có chút không tin.
Vương Lâm tâm niệm khẽ động, Tiên Vệ cách đó không xa lập tức hóa thành một đạo sao băng kim quang, bay thẳng đến phía sau tu chân tinh.
Hành động của khôi lỗi khiến cho sắc mặt lão già lập tức âm trầm.
Ít lâu sau, Tiên Vệ trở về, trong tay xách một con mãnh thú. Con thú này thoạt nhìn cực kỳ hung dữ, toàn thân phủ đầy gai nhọn, thậm chí khóe miệng còn có một nửa cánh tay phàm nhân, hiển nhiên là đang lúc dùng bữa thì bị Tiên Vệ bắt lấy.
Hai ngón tay phải của Vương Lâm tạo thành kiếm, Sát Lục Tiên Quyết đã rất lâu hắn không thi triển. Năm đó vô số sát lục khí được ngưng tụ lại, toàn bộ được đặt lên người khôi lỗi, cuối cùng cũng tiêu hao mất một thành.
Nhưng cảm ngộ của Vương Lâm đối với Sát Lục Tiên Quyết cũng cực kỳ sâu sắc. Toàn bộ thuật này hắn tu luyện cũng phải từ trăm năm trở lên.
Giờ phút này hắn ngưng thần ít lâu, xuất ra một chỉ, lập tức một đạo kiếm khí từ trên ngón tay tràn ra, thẳng đến con mãnh thú kia. Kiếm khí nhập vào cơ thể, mãnh thú lập tức kêu thảm, trong nháy mắt thân mình lập tức ở trước lão già hai mắt đang trợn tròn, nhanh chóng héo rũ. Cuối cùng hoàn toàn trở thành một bộ xương.
Một đạo khí xám từ trên bộ xương mãnh thú tràn ra, quấn quanh ngón tay Vương Lâm.
Vương Lâm vung ngón tay, đám khí xám trôi ra. Hắn điểm nhẹ một cái, đám khí này lập tức hóa thành một dấu ấn, bay về phía lão già.
- Thần thông này tên là Sát Lục Tiên Quyết!
Lão già lộ vẻ xúc động, tay phải nâng lên nắm lấy dấu ấn kia, thần thức nhanh chóng tràn ra, từng chút một tỉ mỉ quan sát cẩn thận. Càng quan sát, thần sắc hắn càng khiếp sợ, cuối cùng hai mắt hắn gần như lộ vẻ ham muốn.
Sát Lục Tiên Quyết này, với tu vi của hắn gần như liếc mắt một cái liền nhìn ra ngay chỗ hùng mạnh. Dấu ấn này hiển nhiên có một tác dụng phòng hộ chắc chắn, còn đạo kiếm khí kia có tác dụng công kích.
Tuy rằng đều không phải là hùng mạnh, nhưng thuật này hiển nhiên có thể thi triển nhiều lần gộp lại với nhau.
- Dấu ấn này là do Sát Lục Tiên Quyết biến thành! Dựa vào giết chóc để đoạt lấy sự sống, lấy sức sống bao quanh bốn phía thân thể, do đó ngưng kết thành Sinh ấn, dấu ấn này càng nhiều, phòng thủ càng vững chắc! Năm đó khi truyền thụ cho ta thuật này, vị tiền bối kia từng nói, nếu toàn thân có hàng tỉ dấu ấn bảo vệ, cho dù là tu chân tinh có vỡ nát, cũng có thể bình yên vô sự!
Vương Lâm vẫn chưa nói dối, lời hắn nói đúng là lời của Thiên Vận Tử áo xám năm đó.
Trên mặt lão già lần đầu tiên lộ vẻ do dự. Hiển nhiên Sát Lục Tiên Quyết này thực sự khiến hắn động lòng. Với kiến thức của hắn, hoàn toàn có thể nhìn ra được Sát Lục Tiên Quyết này cực kỳ hùng mạnh, tu sĩ tầm thường tuyệt nhiên không thể có được. Rất hiển nhiên, đối phương theo lời truyền lại của một tu sĩ Toái Niết kỳ nói như vậy nhất định có thể tin được!
Chỉ có điều, thần thông Đệ Tam Nhãn này của hắn cũng là kế thừa của gia tộc, không thể dễ dàng dạy cho người ngoài. Thuật này lai lịch không rõ ràng, dường như tổ tiên rất lâu về trước trong lúc vô ý đã sáng tạo ra.
Thường thì thần thông như vậy, nếu đổi lại là ở Liên Minh Tinh Vực, gia tộc của hắn không có khả năng nắm giữ một mình. Nhưng ở La Thiên Tinh Vực, những thần thông đối với những gia tộc cũng như bí kíp của môn phái, mỗi gia tộc đều nắm giữ một vài thần thông được truyền lại. Vì vậy sẽ không dễ dàng để người khác lấy mất.
Ngoài ra quan trọng hơn chính là thần thông này từ sau khi gia tộc bọn họ nắm giữ được thì hắn mới là người thứ nhất luyện thành.
Vương Lâm đợi một lát, thấy lão già kia thủy chung vẫn do dự, liền vung tay áo, xoay người đi về phía Lôi Thú, trong miệng nói:
- Thôi vậy. Nếu đạo hữu không muốn thì việc này bỏ đi!
Nói xong, hắn ngồi lên Lôi Thú hóa thành lôi quang bay về phía xa, Tiên Vệ theo sát phía sau.
Sinh ấn trong tay lão già lúc này tan vỡ, hóa thành khí xám tiêu tan. Khi nó tiêu tan, trong lòng lão già như nổi lên sóng lớn, giống như thần thông của hắn vốn đã bị người ta đoạt đi rồi.
Mắt thấy bóng dáng Vương Lâm biến thành lôi quang càng ngày càng xa, lão già sắc mặt biến đổi, cắn răng một cái, miệng quát:
- Đạo hữu dừng lại. Sát Lục Tiên Quyết này cùng với Tịch Diệt Chỉ và Hóa Ma Chỉ lúc trước, ta trao đổi với ngươi!
Vương Lâm dừng lại, Lôi Thú cũng hiểu ý, xoay người bay trở lại, dừng ở cách phía trước lão già mười trượng, mũi phun ra tia chớp, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.
- Đổi, lão phu sẽ trao đổi với ngươi. Nhưng ngươi phải đồng ý thuật này không được truyền ra ngoài!
Lão già cắn răng nói.
Vương Lâm gật đầu, không nói nhiều, trực tiếp vỗ túi trữ vật, lấy ra ba ngọc giản, sau khi ghi lại tỉ mỉ ba đạo thần thông, cũng không hề sợ đối phương đổi ý, trực tiếp ném ra.
Lão già sau khi tiếp nhận nhìn thoáng qua, mặc dù thần sắc như thường nhưng trong lòng đối với hành động của Vương Lâm cũng có chút bội phục, cũng lấy ra ngọc giản, đem thần thông Đệ Tam Nhãn ghi lại, ném cho Vương Lâm. Nhưng hắn lại tâm cơ hơn, để lại mấy chỗ sai lầm, nếu dựa theo đó mà tu luyện, mặc dù sẽ thành công, nhưng cũng sẽ có đại họa ngầm.
Vương Lâm nhận lấy, cẩn thận xem xét một phen, nội tâm âm thâm vận chuyển, lại không tiếc tiêu hao tâm huyết đem trạng thái Đệ Tam Nhãn chính mình đã nhìn thấy nhìn lại một lần. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ngay manh mối bên trong, cũng không vạch trần, chỉ hơi gật đầu.
Nhìn lão già, trong lòng Vương Lâm có chút băn khoăn. Dù sao lần trao đổi này, hắn cũng xem như có lợi hơn rất nhiều. Do dự một chút, hắn ôm quyền nói:
- Đạo hữu, số lượng sát lục khí tốt nhất không nên vượt quá mười vạn, nếu không, sẽ có nguy hiểm! Cáo từ!
Hắn nói xong, cũng không quay đầu lại mà lập tức nhanh chóng bay đi xa, có chút vội vàng hiếm thấy.
Lão già ngẩn ra, sắc mặt khẽ biến, cúi đầu nhìn thoáng qua ngọc giản trong tay, trầm ngâm một lát, xoay người dẫn theo tộc nhân đi về tu chân tinh, sao đó lập tức bế quan. Hắn phải nhanh chóng tu hành một chút, tranh thủ một tháng sau còn tới Lôi Tiên Giới.
Vương Lâm ngồi trên lưng Lôi Thú, trên mặt có chút cổ quái, hắn lắc đầu lẩm bẩm:
- Lấy ba pháp thuật có chút vấn đề này đổi lấy một thần thông có ẩn chứa một chút phương hướng của bước thứ ba, đúng là có chút quá đáng… Có chút quá đáng…
Vương Lâm nhìn ngọc giản trong tay, khóe miệng lộ vẻ mỉm cười.
Thần thông này lão già kia chỉ coi là tầm thường, mặc dù cũng có quan tâm, nhưng mức độ cũng có hạn. Nhưng đối với Vương Lâm, thần thông này cực kỳ hùng mạnh, không ngờ ẩn chứa một tia khí tức bổn nguyên.
Nếu Vương Lâm không thấy được bước thứ ba, giờ phút này tất nhiên sẽ không nhìn ra tiềm lực của thuật này. Hắn kiềm chế sự hưng phấn trong lòng, cẩn thận xem xét ngọc giản.
Những cái sai đối phương lưu lại trong này Vương Lâm cũng không thèm để ý. Chỉ cần cho hắn một thời gian, hắn có thể sửa được những cái sai này. So với điều chỉnh tam đại thần thông, việc này đơn giản hơn rất nhiều.
Tốc độ của Lôi Thú cực nhanh, gào thét bay qua tinh không. Mục tiêu lúc này là tu chân tinh của Vương Lâm, Thanh Linh Tinh!
Tu sĩ Thanh Linh Tinh vừa mới may mắn chiếm giữ được nơi này sau khi vị tiền bối tính tình có sở thích đặc biệt kia rời khỏi. Nhưng không quá mấy tháng sau, áp lực cũng lập tức lại xuất hiện, bởi vì, vị tiền bối có sở thích đặc biệt kia đã trở lại.
Trong vòng ngàn dặm quanh Hoành Vân sơn lại trở thành vùng cấm, không ai dám bước vào nửa bước.
Về tới tu chân tinh của chính mình, Vương Lâm lập tức tận dụng thời gian nghiên cứu và tu chỉnh thần thông Đệ Tam Nhãn, chậm rãi thử nghiệm, nắm bắt.
Thời gian hơn nửa tháng trôi qua rất nhanh. Vào một ngày, bầu trời trong xanh nắng ấm, ngàn dặm không một bóng mây, dưới mảnh trời xanh thăm thẳm cũng có gió nhẹ thổi qua, thổi vào người đồng thời cũng mang theo một chút ấm áp.
Vương Lâm đứng trên đỉnh Hoành Vân sơn, trong tay nâng Lôi Đỉnh. Cái đỉnh này chỉ nhỏ bằng bàn tay, trong đó có ẩn chứa lôi quang, lúc chạy qua phát ra tiếng vang trong trẻo.
Ở giữa lông mày Vương Lâm có một khe hở rất nhỏ như ẩn như hiện, tràn ra một tia hồng quang. Giờ phút này thoạt nhìn hắn có chút quỷ dị, nếu nói là một tu sĩ chính đạo, sợ là sẽ không ai tin được. Dù nhìn thế nào thì trên người hắn cũng có một chút tà dị.
Tất cả hiển nhiên đều là do khe hở ở giữa lông mày.
Không bao lâu sau, trên bầu trời xanh thẳm xuất hiện một đám mây đen. Đám mây này xuất hiện cực kỳ đột ngột, trước đó không hề có một dấu hiệu nào. Trước đó một khắc, phía chân trời còn xanh thăm thẳm, chỉ một nhịp thở sau, lập tức trở nên âm u.
Từng trận tiếng sấm chạy bên trong đám mây, truyền ra tiếng vang ầm ầm. Cùng lúc đó Lôi Đỉnh trong tay Vương Lâm giống như được chiếu rọi, lôi quang bên trong càng đậm.
Đúng lúc này, đám mây trên không trung bỗng nhiên giáng xuống một tia chớp to lớn, lao thẳng xuống Vương Lâm!
Vương Lâm nhìn chằm chằm tia chớp kia, mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị. Hắn biết chỉ cần tia chớp này đánh vào Lôi Đỉnh, chính mình có thể được dẫn dắt, đạp vỡ hư vô tiến thẳng đến Lôi Tiên Giới mờ ảo kia.
Nhưng lúc này trong nháy mắt, hắn lại thu hồi Lôi Đỉnh!
- Đây chính là tiên lôi…
Vương Lâm thì thào tự nói, ánh sáng kỳ dị trong mắt càng đậm. Hành động kế tiếp của hắn, trong vô số lần Lôi Tiên Giới mở ra, chưa từng có ai làm…