Trong phút chốc, giấy phù lập tức bị nhuộm huyết sắc, chữ khắc trên đó lập tức phảng phất như sống động, tản mát ra những ánh sáng kỳ dị, cùng lúc đó, một ngọn lửa màu đỏ dấy lên trên giấy phù này.
- Đế tiên phù! Giết người này!
Diêu Trường Không vươn tay phải chỉ vào Vương Lâm, thanh âm dữ tợn.
Giấy phù lập tức lóe lên, lao ra bên ngoài xuyên thấu qua gió lốc huyết hồn, lại trực tiếp xuyên qua cả âm phong, không nửa điểm thương tổn trực tiếp bay tới mi tâm của Vương Lâm.
Vương Lâm hai mắt đồng tử co rụt lại, giấy phù này hắn nhìn thấy cực kỳ quen mắt, trong túi trữ vật cũng có hai giấy phù giống nhau như đúc. Lúc này trên giấy phù bộc phát ra khí tức làm chấn động cả tâm thần Vương Lâm.
Khí tức này, cực kỳ đáng sợ!
- Không thể ngăn cản!
Vương Lâm toàn thân tóc gáy dựng lên, một loại nguy cơ mãnh liệt bao phủ toàn bộ thân thể. Hắn không chút do dự lùi ra phía sau, nhưng giấy phù này cũng thủy chung không tiêu tan, ngược lại tốc độ còn nhanh hơn.
Dưới nguy cơ vô cùng, Vương Lâm không chút do dự, lui ra phía sau, vỗ túi trữ vật. Xạ Thần Xa bay ra đồng thời hắn chỉ vào Diêu Trường Không cách đó không xa, cùng lúc xuất ra một tờ giấy phù, học theo cách làm của Diêu Trường Không, cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu huyết.
Máu huyết vừa dung nhập vào giấy phù, lập tức cũng phát ra hồng quang, nổi lên ngọn lửa màu đỏ, nhanh chóng va vào phù của Diêu Trường Không thổi tới. Một cỗ khí tức vô cùng tản ra, giấy phù Vương Lâm ném ra lập tức sụp đổ, toàn bộ bị thiêu đối, hóa thành tro bụi.
Nhưng, giấy phù của Diêu Trường Không vẫn chưa tiêu tan toàn bộ, mà còn lại một mảnh bằng móng tay, trực tiếp xuyên thấu qua, lấy một loại tốc độ không thể tin được bỗng nhiên dừng ở trên mi tâm Vương Lâm.
Vương Lâm thân thể chấn động, hắn chỉ cảm thấy mi tâm nóng lên, dừng như có một ngọn lửa đang thiêu đối trong mi tâm, lập tức lan tràn toàn thân. Một lực phong ấn không thể tưởng tượng nổi trong thời gian ngắn tản ra từ mi tâm, điên cuồng lan tràn trong người hắn, chớp mắt chuẩn bị đem nguyên thần của hắn toàn bộ phong ấn lại.
- Cái này… Đây là lực phù văn của Tiên Di Tộc! Nhưng phù văn của Tiên Di Tộc, sao lại mạnh mẽ như vậy!
Vương Lâm hít một ngụm khẩu khí, ánh mắt hoảng sợ, nguyên lực toàn thân trong phút chốc bị phong ấn lại, lúc này hắn giống như một phàm nhân vậy!
Thân thể lập tức trở nên suy yếu vô lực, nếu không có Tháp Sơn cấp tốc chạy tới, khiến cho Vương Lâm ngồi khoanh chân phía trên, sợ là Vương Lâm lập tức sẽ rơi vào bên trong tinh không vô tận phía dưới này.
Bên cạnh hắn, Xạ Thần Xa hóa thành con bướm, nhẹ nhàng vỗ cánh, thoạt nhìn không có nguy hiểm gì.
Diêu Trường Không cười ha hả, Vương Lâm đã không còn nguyên lực, tất cả pháp bảo của hắn lúc này toàn bộ đình chỉ, tiên thuật Hô Phong cũng lập tức tiêu tan, Diêu Trường Không bước tới một bước, tay phải chỉ thành kiếm, thẳng tới Vương Lâm.
- Chỉ là tu vi Dương Thực cảnh cũng dám đấu với ta! Hứa Mộc ngươi chết đi!
Nhe răng cười hung ác, Diêu Trường Không tốc độ kinh người, thẳng tới Vương Lâm. Song chỉ tay phải, ẩn chứa nguyên lực nồng đậm, nếu chỉ vào mi tâm Vương Lâm không chỉ có thân thể tan vỡ mà ngay cả nguyên thần tuyệt đối cũng không thể chạy thoát ra ngoài được, sẽ chết cùng với thân thể!
Ngay khi Diêu Trường Không song chỉ tiến tới, con bướm bên cạnh Vương Lâm mặc dù không có nguyên lực của Vương Lâm nhưng vật này rõ ràng khác hẳn với những pháp bảo khác. Một khi đã mở ra liền tự mình tuần hoàn, lúc này cánh lại nhẹ nhàng phất lên.
Lập tức thân mình Diêu Trường Không chấn động một chút, ầm một tiếng trong ngực nổ tung ra, hắn bị đẩy lùi lại tới mười trượng mới dừng lại được, cánh bước lập tức lại được phất lên.
Diêu Trường Không trong mắt sát khí chợt lóe, khoảnh khắc khi cánh bướm chớp động, vỗ túi trữ vật, lập tức xuất hiện một tờ giấy phù, lúc này đây, cũng không phải tung ra, mà bỗng nhiên đặt lên chính mi tâm của mình.
Lập tức lực của phù văn theo giấy phù nồng đậm bạo phát ra ngoài, tràn ngập chung quanh thân thể Diêu Trường Không. Trong phút chốc, từng tảng lớn phù văn biến ảo bên ngoài thân thể hắn.
Tiếng ầm ầm vang vọng, mỗi lần cánh bướm chớp động, sẽ có đại lượng phù văn bên ngoài thân thể Diêu Trường Không tan vỡ, nhưng thân thể hắn trực tiếp vọt tới tiếp cận Vương Lâm.
- Phải giết chết Hứa Mộc này, hắn chẳng qua có tu vi Dương Thực cảnh mà đã lợi hại như vậy, nếu đạt tới Khuy Niết kỳ, ta cũng không phải đối thủ của hắn!
Vương Lâm ngồi khoanh chân bên trên tay trái Tháp Sơn. Tháp Sơn không ngừng lùi về phía sau, ý đồ muốn giữ khoảng cách với Diêu Trường Không, nhưng đối phương có tốc độ quá nhanh, cũng chỉ trong nháy mắt, đã mang theo tiếng ầm ầm xuất hiện bên cạnh.
Vương Lâm trong mắt sát khí tiêu tan, một mảnh bình tĩnh, nhắm hai mắt, trong miệng nhẹ giọng nói:
- Đạo của ta, trước sinh tử luân hồi, sau nhập nhân quả, việc thế gian, có trốn được luân hồi riêng chỉ có nhân quả, trốn không thoát!
Có một loại lực lượng nguyên lực hiện ra, nó không phải là thần thông, càng không phải là pháp bảo, mà một cả đời tu đạo, cũng có thể nói, đó là một loại tín niệm, hay một loại cảm ngộ nào đó.
Ngàn năm tu đạo, cảm ngộ hết thảy đó là ý cảnh của Vương Lâm.
Trong thời khắc sinh tử này, Vương Lâm thi triển ra ý cảnh chi đạo mà đã lâu rồi mình không có sử dụng tới!
Chiến đấu bằng ý cảnh đó là một loại chiến đấu đạo pháp, bên trong đạo pháp, thiên biến vạn hóa, không có thắng bại chỉ có sinh tử!
Vương Lâm mở ra hai tay, bình tĩnh mở miệng:
- Tay trái của ta cầm lấy Nhân thế gian, tay phải cầm lấy Quả thiên địa, bởi vì nhân quả này, là nhân quả của ta.
Hắn giương đối mắt, mắt trái có nhật, mắt phải có nguyệt, nhìn về Diêu Trường Không, nâng tay trái, chỉ qua.
Nhân xuất!
Ý cả, tới người, trong nháy mắt tinh không không còn gì cả, tất cả biến mất, bóng dáng Diêu Trường Không, bỗng nhiên dừng lại.
Hắn không thể không đình chỉ, trong mắt hắn, bóng dáng Vương Lâm giờ khắc này cao lớn vô hạn, nhất là hai tay này, phảng phất như roi hư ảo, từ đầu tới cuối hình thành một vòng tròn.
Vòng tròn này, là nhân quả, Diêu Trường Không có cảm giác mãnh liệt, nếu bước tiếp tới, tất nhiên sẽ bước tới bên trong ý cảnh của đối phương. Tới lúc đó mặc dù hắn có thể giết đối phương, nhưng bản thân cũng sẽ rơi vào bên trong huyền ảo khó có thể giải thích, sợ rằng cuộc đời này vĩnh viễn chìm trong nhân quả, không thể thức tỉnh.
Nói tới chiến Đạo cảnh, chỉ có thể lấy Đạo cảnh đối kháng. Nhưng, chân chính có thể đem đạo của bản thân thi triển ra cũng không thấy nhiều, thậm chí có thể nói, rất ít!
Cái này không quan hệ với tu vi, mà là cảm ngộ, cảm ngộ đối với thiên địa, cảm ngộ đối với nhân sinh, lý giải đạo của chính bản thân mình!
Diêu Trường Không thế nào cũng không ngờ được, Hứa Mộc này dĩ nhiên có thể thi triển ra Đạo cảnh của mình. Hắn thần sắc âm trầm, không có lùi ra phía sau, mà khoanh chân ngồi xuống cách Vương Lâm một khoảnh cách không đầy ba trượng, nhắm hai mắt lại, lập tức một hư ảnh kim quang lan ra trên đỉnh đầu.
Hư ảnh kim quang này, tiên phong đạo cốt, tiên khí tràn ngập, hiển nhiên là một tiên nhân!
- Ai sắp chết, ta cho ngươi nhìn, đạo của người Diêu gia! Người Diêu gia chính là tiên nhân, tộc của ta kế thừa Lôi Tiên Giới là con cháu của tiên nhân. Tiên nhân không tu ý cảnh, nhưng hậu nhân chúng ta, lại có ý cảnh vi diệu, vinh quang của tổ tiên ngày xưa, chính là Đạo cảnh của Diêu tộc ta!
Hư ảnh tiên nhân bên trên Diêu Trường Không dần dần ngưng thật, cuối cùng rời khỏi Diêu Trường Không bước từng bước đi tới, hướng tới Vương Lâm đang trong Đạo cảnh nhân quả ra một quyền.
- Người trong tộc ta, thờ phụng vinh quang tổ tiên kia xưa, hết thảy ý cảnh trên thế gian này dưới vinh quang tổ tiên, tất cả đều phải tan vỡ!
Diêu Trường Không trên mặt lộ ra sùng kính cuồng nhiệt, theo cuồng nhiệt của hắn, hư ảo tiên nhân kia cũng càng ngưng thật.
- Vinh quang ngày xưa, hôm nay thì sao, thế gian vạn vật, tất cả đều vì nhân quả, nhân này, là vinh quang của tiên nhân!
Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, tay trái buông xuống, tay phải nâng lên.
- Quả này, là Lôi Tiên Giới sụp đổ!
Vương Lâm nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay phải bình tĩnh nói:
- Vinh quang của ngươi, còn sống sao, đạo của ngươi, có khả năng thoát được nhân quả sao?
Vòng nhân quả bên ngoài thân thể Vương Lâm, lúc này bỗng nhiên xoay tròn lên hình thành một đạo lốc xoáy, ngoài lốc xoáy là nhân, bên trong lốc xoáy là quả!
- Tiên nhân diệt vong, không trốn thoát được Nhân Quả Đạo, hậu nhân này cũng không thể chạy ra, Đạo cảnh của ngươi, cũng không thể chịu nổi một kích. Muôn vàn tiên thuật thì sẽ như thế nào, Đạo cảnh vinh quang, buồn cười!
Vương Lâm lắc đầu, hắn phá đạo của đối phương, cái loại lấy vinh quang làm vật hư ảo, lấy cuồng nhiệt sùng kính làm ý cảnh, cho dù đạt tới đỉnh cũng không trốn thoát khỏi sự che phủ của tổ tiên.
Vòng nhân quả bỗng nhiên bay ra, thẳng tới hư ảnh tiên nhân kia, trong khoảnh khắc tới gần thì dừng lại.
- Tiên nhân không tu ý cảnh, dựa vào tiên lực mà khai thác sức mạnh của thiên địa, đó là sai lầm lớn! Bằng không Lôi Tiên Giới làm sao lại sụp đổ! Với sức mạnh của Tiên Đế, không tu Đạo cảnh, cũng phải chết, ngươi so với tổ tiên, so với Tiên Đế thì như thế nào? Tiên Đế không tu đạo, liền là nhân, mà phát điên mà chết, đó là quả!
- Tiên nhân tộc ngươi thân phận không bằng Tiên Đế, tu vi không thể so với Tiên Đế, thần thông lại không bằng Tiên Đế, không tu đạo, theo đuổi sức mạnh trong thiên địa, dưới thiên đạo, tổ tiên ngươi diệt vong, đó là nhân quả! Vinh quang của ngươi, theo ý ta tới, đó là công dã tràng!
- Mọi người đã bị trời tiêu diệt, vinh quang cái gì! Diêu Trường Không, ngươi tu ý cảnh đó là đạo niệm, toàn bộ đều là công dã tràng! Tổ tiên ngươi bỏ mình, ngươi không cầu phản kháng, ngược lại lấy vinh quang của tổ tiên, đi tu cái Đạo cảnh vinh quang đó, chẳng những tu vi không, ngay cả lão tổ Diêu gia ngươi, cũng là công dã tràng mà thôi, tới cuối cùng, Diêu gia ngươi tất nhiên bị diệt vong!
Diêu Trường Không hai mắt tức giận, phu ra một ngụm máu tươi, tâm thần chấn thương nặng. Lời nói của Vương Lâm giống như một thanh lợi kiếm, điên cuồng đâm vào trong lòng hắn, khiến cho hắn căn bản không thể phản bác, thậm chí trong lòng khi nghe tháy những lời nói này không ngờ mơ hồ nổi lên một tia chần chừ.
Hư ảnh tiên nhân bên ngoài vòng tròn nhân quả lúc này bỗng nhiên trở lên mơ hồ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan.
- Ngươi lấy vinh quang làm chủ, lấy Đạo cảnh là vinh quang. Vinh quang này chẳng qua là hư ảo mà sinh ra, nhưng ngươi đã chân chính gặp qua vinh quang của tổ tiên chưa? Ngươi đã chân chính cảm thụ vinh quang của tổ tiên chưa? Suy nghĩ trống rỗng, vinh quang này, chính là trống không!
- Ngươi tu tới Khuy Niết sơ kỳ, đạo niệm căn bản cũng không tự bản thân cảm ngộ nửa điểm, toàn bộ đều là sinh ra từ hư ảo, như thế làm sao có thể đối kháng với ta! Đạo niệm của ta, trải qua biến động nhân sinh, đau thương thân nhân ly biệt, hận giết chóc khát máu, khổ vì người thân yêu chết đi, trong sinh tử mới hiểu ra luân hồi, biết được việc thế gia. Tuy nói tu đạo, phải nghịch thiên mà đi, không chịu khống chế của vận mệnh! Thành tự đại đạo sinh tử luân hồi! ý cảnh lại biến hóa, cảm ngộ ra Nhân Quả ý cảnh!
- Mà Đạo cảnh của ngươi, chẳng qua chỉ là vinh quang hư ảo, đã sớm diệt vong cùng tổ tiên ngươi rồi, theo Lôi Tiên Giới sụp đổ, tất cả tan thành theo mây khói! Diêu Trường Không, ngươi sai lầm lớn rồi!
Diêu Trường Không thân thể nhoáng lên một cái, phun ra một ngụm máu lớn, trên mặt không còn chút máu, phảng phất như người chết, hai mắt ảm đạm, cả người lộ ra vẻ mê man.
Hư ảnh tiên nhân bên ngoài vòng tròn nhân quả càng mơ hồ hơn.
- Diêu gia ngươi giết ta, là nhân, mà ngươi bị đạo niệm của ta phá vỡ, đó là quả! Đạo niệm vinh quang của ngươi, dưới nhân quả còn không bị phá!
Vương Lâm hét lớn một tiếng, hai mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị.
Diêu Trường Không thân mình run rẩy, hư ảnh tiên nhân biến mất, theo tiên nhân sụp đổ, hết thảy bốn phía khôi phục lại như thường. Tinh không xuất hiện lại, nhưng dường như trong mắt Diêu Trường Không đã trôi qua cả vạn năm rồi.
Vương Lâm đạo niệm nhân quả cũng theo đó mà tiêu tan, giấy phù trên mi tâm hắn cũng theo cuộc chiến đạo niệm mà tiêu tan đi, nguyên lực trong nháy mắt được vận chuyển trở lại, cả người hắn nhảy ra.
Lúc này, con bướm bên người hắn cũng nhẹ nhàng phất nhẹ một cánh, thân hình Diêu Trường Không nhanh chóng sụp đổ, tan vỡ, hóa thành một mảnh huyết nhục, ngay cả túi trữ vật cũng tan biến dưới lực lượng phá hư quy tắc này.
Cả người hắn, không còn nửa điểm dấu viết tồn tại trong thế gian này.
Vương Lâm khôi phục nguyên lực, sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu. Cuộc chiến đạo niệm này, quá mức hung hiểm, hắn không tới lúc vạn bất đắc dĩ, thật sự không muốn sử dụng.
Đạo niệm vinh quang, cũng không phải yếu ớt như hắn nói lúc trước, chỉ có thể nói, đạo tâm của Diêu Trường Không không ổn. Không trải qua trăm năm nhân sinh, liền giống như đóa hoa trong phòng ấm, không thể trải nghiệm mưa gió chân chính được.
Nếu so sánh cái này, tu sĩ Liên Minh Tinh Vực có trình độ ngang nhau sẽ mạnh hơn La Thiên Tinh Vực nhiều lắm. Dù sao, trong Liên Minh Tinh Vực, hết thảy đều dựa vào chính mình.
Sư môn là cái gì, căn bản không thể bảo hộ được chính mình, hết thảy toàn bộ chỉ vô ý một chút, sẽ bỏ mình! Cá lớn nuốt cá bé, chính mình giết chóc mới là quy luật thiên định! Nhóm tu sĩ gia tộc La Thiên Tinh Vực trừ bỏ một số ít người ra, tuyệt đại bộ phận căn bản không thể tưởng tượng được Liên Minh Tinh Vực hắc ám thế nào.
Nếu đưa bọn họ tới Liên Minh Tinh Vực, những người này, rất khó sinh tồn! Trừ phi là tu vi cực cao, có thể khinh thường hết thảy quy tắc.
Hít sâu một hơi, Vương Lâm thu hồi lại pháp bảo, Tháp Sơn cũng hóa thành hư ảnh dung nhập phía sau, kéo thân thể suy yếu, nhưng hai mắt Vương Lâm cũng nồng đậm sát khí.
- Diêu gia, muốn giết Vương Lâm ta, các ngươi sẽ phải trả giá!
Mang theo hàn quang sắc bén linh hoạt, Vương Lâm bước tới trước một bước, bên trong sóng gợn, hắn dung nhập vào thiên địa, biến mất vô ảnh.
Nhưng trong khoảnh khắc hắn biến mất, tinh không lập tức xuất hiện sóng gợn, một nữ nhân mặc áo trắng lạnh như băng một bước đi ra. Tướng mạo nàng có thể nói là tuyệt vời, nhất là vẻ mặt lạnh như băng kia, có thể làm cho người ta vừa hi vọng, đồng thời tim cũng đập thình thịch.
Đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu lại, một bước tiến tới biến mất, dung nhập vào hư vô, hướng theo phương hướng Vương Lâm bỏ chạy, đuổi theo!
Lúc này, trong La Thiên Đông Vực, một tinh cầu đỏ như máu, có một từ đường thật lớn, một chữ Diêu sát khí lăng lệ, được khắc trên một trụ gỗ cao lớn hơn mười trượng bên trong từ đường.
Trong từ đường, một lão nhân khoanh chân ngồi, người này lông mi gấp khúc buông xuống, một màu đỏ chót.
Phía sau hắn đặt một đám linh bài, trên mặt mỗi cái đều có nguyên lực nồng đậm. Đúng lúc này, đột nhiên một cái linh bài phía dưới, rắc một tiếng nứt ra một khe hở, bài vị này lập tức phân thành hai!
Lão nhân chậm rãi giương mắt nhìn thoáng qua linh bài bị vỡ vụn thì thào lẩm bẩm:
- Rốt cuộc đã chết, Vương Lâm tới từ Liên Minh Tinh Vực, lão phu muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi có thể giết được vài người không? Cũng đừng làm cho Huyết Thần Tử lão phu phải thất vọng!
Lão nhân ánh mắt lộ ra ánh sáng âm trầm.
Tay phải hắn nâng lên, lập tức một cỗ bạch khí từ trong lệnh bài vỡ vụ bay ra, bị lão nhân thu vào trong tay áo.
- Tiếp tục giết đi…