Khi Diêu Băng Vân mở hai mắt, ánh mắt Vương Lâm lóe ra hàn quang, khóe miệng hiện nụ cười lạnh. Năm ngón tay phải hắn mở ra, nguyên lực trong cơ thể mạnh mẽ xuất hiện, trong phút chốc ngưng tụ trên năm ngón tay, hóa thành năm đạo hào quang trực tiếp rơi lên trên tầng băng bên ngoài cơ thể Diêu Băng Vân.
Cùng lúc đó, Vương Lâm gần như không chút ngừng lại, thân hình nhanh chóng lui về sau. Khoảnh khắc sương trắng dưới chân tràn ngập toàn thân, hắn nâng tay phải lên thi triển ra Trảm La Quyết, hung hăng chém xuống! Một nhát chém này không phải chém vào Diêu Băng Vân mà là chém lên xúc tu quấn quanh thân thể nàng! Tất cả mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt, nhanh tới mức khó thể tin.
Năm luồng khí nguyên lực này rơi vào tầng băng bên ngoài cơ thể Diêu Băng Vân lập tức truyền ra những tiếng ‘phanh phanh’ trầm đục, phảng phất năm con độc long, điên cuồng xuyên thấu thẳng đến thân thể Diêu Băng Vân.
- Đạo của ngươi… Là… Cái gì…
Diêu Băng Vân không thể né tránh, nàng thậm chí cũng không thèm nhìn năm con rồng độc chui vào trong cơ thể. Trên khuôn mặt tái nhợt của nàng lộ ra một tia kiên định.
Nàng trong thời khắc nguy cơ này cũng đã vứt bỏ tất cả, lấy cảnh giới đạo tâm mở ra cuộc chiến về ý cảnh với Vương Lâm.
Nhưng Vương Lâm đã đoán được hành động của nàng trước khi nàng mở mắt. Trên thực tế mà nói, Vương Lâm và Diêu Băng Vân ở một phương diện nào đó là cùng một loại người.
Cho dù là chết cũng phải liều mạng một phen, cho dù là chết cũng phải kéo đối phương cùng vào luân hồi!
Ngay khi Diêu Băng Vân mở miệng, hai mắt nàng lập tức biến thành một mảnh mờ mịt. Ở trước người nàng lập tức có một thân hình biến ảo ra, thân hình này là một người con gái, chính xác thì là một cô gái trẻ mười bốn, mười năm tuổi!
Cô gái trẻ mái tóc như mây, trong bộ dáng lộ ra suy yếu mang theo một tia bất lực. Nàng há mồm như muốn nói gì nhưng cuối cùng lại không có tiếng động gì phát ra, giống như là một người câm.
Khoảnh khắc cô gái trẻ này biến ảo ra, một cỗ ý cảnh đạo tâm mang theo bi ai lập tức tràn ngập ra, nối thẳng đến Vương Lâm. Chỉ có điều trong nháy mắt này, Trảm La Quyết lúc trước tay phải Vương Lâm chém xuống cũng chạm tới xúc tu trên thân thể Diêu Băng Vân.
Lực lượng Trảm La Quyết Vương Lâm khống chế cực kỳ chuẩn xác, sẽ không phạm tới xúc tu nhưng có thể tạo nên tác dụng kích thích. Trảm La Quyết vừa hạ xuống, xúc tu kia lập tức co rút thật mạnh.
Cái co rút này lập tức động đến toàn thân. Theo xúc tu co rút, Diêu Băng Vân bị nó quấn quanh sắc mặt lập tức càng thêm tái nhợt. Một ngụm máu tươi chảy xuống từ khóe miệng nàng, thậm chí còn có tiếng động của xương cốt không chịu nổi truyền ra.
Trong khi co rút, xúc tu lại càng nhúc nhích mạnh. Trảm La Quyết kích thích khiến cho xúc tu này như điên cuồng. Như vậy Diêu Băng Vân bị xúc tu này quấn quanh hai mắt càng mờ đi. Với thân thể của nàng sau khi mất đi nguyên lực đã thành người thường. Giờ phút này dưới sự điên cuồng của xúc tu, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười thảm thiết, sự tuyệt vọng dâng lên trong mắt.
Thân thể đau nhức, cũng không thể khiến cho đạo tâm của nàng bị ảnh hưởng. Nhưng lực hút xúc tu này truyền ra sau khi bị kích thích càng điên cuồng. Nó hấp thu ngoái nguyên lực và sức sống ra, không ngờ cả đạo niệm của Diêu Băng Vân cũng bị cắn nuốt.
Thân hình người con gái do Diêu Băng Vân biến ảo ra phía trước lập tức trở nên hư ảo, cuối cùng hoàn toàn tiêu tan.
- Muội muội…
Diêu Băng Vân nhìn thân hình hư ảo của người con gái biến mất, nàng nhắm hai mắt lại. Trên thân thể của nàng, sức sống theo đạo niệm, cả nguyên lực đều bị xúc tu hút đi.
Vương Lâm từ giây phút ra tay phá băng đã tính toán tốt mọi thứ. Nếu Diêu Băng Vân này không thức tỉnh thì cũng thôi, một khi thức tỉnh, dưới sự quấn quanh của xúc tu, Vương Lâm cũng không sợ hãi. Hắn chỉ cần một cơ hội thật nhanh.
Giờ phút này ý cảnh của Diêu Băng Vân vừa tràn ngập liền lập tức tiêu tan. Nhưng cảm giác bi ai trong ý cảnh cũng khiến cho tâm thần Vương Lâm chấn động. Ánh mắt hắn chợt lóe lên, không chút nghĩ ngợi vào khoảnh khắc Diêu Băng Vân tuyệt vọng, tay phải đưa ra hai ngón tay khép thành kiếm nhanh chóng điểm lên người Diêu Băng Vân. Tiếng động ‘phanh phanh’ lập tức vang lên, tầng băng bên ngoài thân thể Diêu Băng Vân hoàn toàn sụp đổ, lộ ra thân thể mềm mại!
Tay phải Vương Lâm không chút ngừng lại, trực tiếp bấm quyết, hóa thành từng đạo cấm chế phong ấn, không ngừng rơi lên thân thể Diêu Băng Vân. Theo thân thể đi vào, từng cái một khắc lên nguyên thần đối phương.
Phong ấn liên tục không ngừng, tay trái Vương Lâm vung lên, lập tức Côn Cực Tiên biến ảo ra, cuốn một cái trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể Diêu Băng Vân, ở trên nguyên thần hình thành cột trấn linh.
Vương Lâm vẫn còn lo lắng, vỗ túi trữ vật. Lập tức Thập Ức Tôn Hồn Phiên xuất hiện trên tay. Hắn phất tay lên, cây phiên mười trượng quét ngang quấn lấy Diêu Băng Vân, kín không còn khe hở.
Cuối cùng Vương Lâm lại há mồm phun ra Phong Tiên Ấn. Khoảnh khắc ấn này xuất hiện, Vương Lâm hai tay bấm pháp quyết, miệng khẽ quát:
- Phong!
Trên Phong Tiên Ấn hơn mười vạn phù văn màu vàng lóe lên, mạnh mẽ xông ra giống như một dòng sông dài màu vàng hoàn toàn bao trùm thân thể Diêu Băng Vân. Từng đạo phù văn rơi vào, đều đại biểu cho một đạo phong ấn.
Hơn mười vạn phù văn phong ấn làm cho nội tâm Vương Lâm bình tĩnh. Thân hình hắn trong lúc lui về phía sau, đạp trên cái đỉnh, tay phải bấm pháp quyết, chỉ vào Diêu Băng Vân bị phong ấn, miệng hô khẽ:
- Di hình!
Cái đỉnh chấn động, giống như có một cỗ sức mạnh của thiên địa, mạnh mẽ mở ra thân thể Vọng Nguyệt, tàn phá bừa bãi ở nơi kỳ dị này. Trong lúc luồng lực này tràn ngập, thân hình Diêu Băng Vân đột nhiên biến mất.
Lúc xuất hiện, thân thể Diêu Băng Vân này bị Vương Lâm tầng tầng phong ấn lập tức bị tay phải của hắn hư không chộp vào tay, giống như pháp bảo thu vào trong túi trữ vật.
- Trong cơ thể Vọng Nguyệt không phải chỗ tốt nhất để luyện hóa Tiên Vệ!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thân hình nhoáng lên bay về trên cự đỉnh. Tâm thần hắn khống chế, cái đỉnh chấn động chậm rãi bay về phía trước.
Trên đường đi, luồng khí trắng tràn ngập trên cái đỉnh giống như có thể ngăn cách hết thảy, xúc tu bốn phía vẫn không quấn tới. Tham Lang năm xưa chính là dùng loại phương pháp này tránh khỏi rất nhiều xúc tu của Vọng Nguyệt, mấy lần chạy ra. Nhưng cuối cùng dưới thần thông của bản thể Vọng Nguyệt lại không có một lần trốn thoát thành công. Nhưng vì thế mà có thể thấy được, luồng khí trắng của cái đỉnh này trong cơ thể Vọng Nguyệt có thể tạo nên hiệu quả ẩn núp.
Vương Lâm cực kỳ cẩn thận, trong lúc bay đi ánh mắt lóe lên nhìn chăm chú bốn phía. Những người bị xúc tu quấn quanh, trên đường đi của Vương Lâm từng cái đều lọt vào mắt hắn.
Càng đi vào sâu trong con đường hẹp dài này, xúc tu càng nhiều. Tu sĩ và người thường bị quấn quanh bộ dáng càng thêm dữ tợn. Đủ loại khuôn mặt giống như là chịu thống khổ vô cùng trước khi chết khiến cho Vương Lâm trầm lặng.
Trong lúc đi, trừ những người thường và tu sĩ này ra, Vương Lâm không có nhìn thấy bất kỳ đồ vật nào có khí tức Cổ Thần. Hắn cũng không có lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, chỉ thủy chung im lặng, chậm chạp đi tới.
Dần dần xúc tu càng nhiều, rậm rạp phảng phất như là che kín con đường trước mặt, khiến cho đường Vương Lâm đi có chút chật chội. Tuy nhiên dưới thần thông kỳ dị của cái đỉnh, thân thể Vương Lâm giống như na di, trực tiếp lóe lên mà xuyên qua.
Cũng không biết trải qua bao lâu, theo Vương Lâm không ngừng đi tới, những người thường và tu sĩ bị xúc tu quấn quanh cũng có biến hóa. Bọn họ cũng không hề toàn bộ gầy gò không có bất kỳ sức sống nào, mà lại có linh tính một chút, có tràn ngập một tia sức sống mỏng manh. Chẳng qua tia sức sống này quá yếu, giống như ánh nến trong gió, có thể tắt bất cứ lúc nào.
Vẻ mặt Vương Lâm hơi biến đổi, tiếp tục đi về phía trước. Dần dần càng ngày càng có nhiều người bị xúc tu quấn quanh, trong cơ thể họ có sức sống, mà càng đi tới, sức sống của những người này càng ngày càng đậm.
Thân hình Vương Lâm bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào một chỗ như không có cuối ở phía trước, trong lòng thầm nhủ:
- Xem ra Vọng Nguyệt này bắt đầu hấp thu sinh mạng từ bên ngoài. Càng tới bên trong, người càng có nhiều sức sống. Chỉ là không biết có gặp được người nào tỉnh táo hay không!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tốc độ nhanh hơn đi thẳng về phía trước.
Càng ngày càng có người có nhiều sức sống, nhưng Vương Lâm cũng không dừng lại xem xét. Vào khoảnh khắc gần tới chỗ sâu nhất, trong lòng hắn đột nhiên hiện lên một lời kêu gọi!
Tiếng kêu này giống như truyền tới từ linh hồn, khiến cho trong nháy mắt Vương Lâm lao ra, tâm thần chấn động kịch liệt!
- Đến đây… Đến đây…
Loại cảm giác này dường như làm cho trong lòng hắn nổi lên một cơn gió lốc. Mức độ kịch liệt này thậm chí so với sau khi nhìn thấy cái đỉnh còn nồng đậm hơn vô số lần.
Trong tiếng kêu này ẩn chứa một lực lượng xuyên thấu, xuyên qua thân thể Vương Lâm, phá cả nguyên thần, trực tiếp quanh quẩn trong linh hồn hắn!
Cái loại kêu gọi truyền vào trong linh hồn này, ảnh hưởng không chỉ Vương Lâm mà còn ảnh hưởng đến bổn tôn ở trên một tu chân tinh ở Liên Minh Tinh Vực phía xa xa.
Bổn tôn ẩn nấp ở trên tu chân tinh kia, lúc này cũng mở bừng hai mắt. Trong mắt lộ ra ánh sáng phảng phất như ánh mặt trời! Vương Lâm hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra tinh quang dày đặc.
- Đến… Đến…
Tiếng kêu gọi trong linh hồn kia không ngừng truyền ra khiến cho không chỉ nguyên thần Vương Lâm mà ngay cả thân thể đều không khỏi run rẩy hẳn lên.
Tiếng kêu này có một lực lượng vô cùng, không ngờ sinh ra một loại cảm giác nhất định phải đi tới, nhất định phải nhìn thấy tột cùng.
Trong lúc trầm lặng, Vương Lâm nhắm hai mắt lại. Trong phút chốc hắn mở mạnh hai mắt, lộ vẻ quyết đoán. Hắn không chút do dự xông tới một cái đi thẳng tới nơi sâu trong thân thể Vọng Nguyệt làm cho linh hồn rung động.
Lúc này theo thân hình của Vọng Nguyệt khổng lồ thu lại mấy tháng trước hóa thành tu chân tinh, nó lại chìm vào ngủ say. Tinh không xung quanh một mảnh im lặng, không có truyền ra bất kỳ tiếng động nào, phảng phất hết thảy đều im lặng.
Nhưng ngày hôm nay đột nhiên từ tinh không phía xa xa, một đạo cầu vồng mang theo một khí tức làm cho người ta cảm thấy tâm thần chấn động kịch liệt, gào thét mà đến. Đây là một người đàn ông trung niên. Hắn đúng là nam tử mặc áo đen lúc trước đánh một trận với Vọng Nguyệt.
Lúc này cũng là bản thể tiến đến, phía sau hắn có một hắc ưng hư ảo khoảng trăm trượng. Hắc ưng này hai mắt như điện, thoạt nhìn đầy vẻ âm trầm.
Đồng thời lúc người này mới xuất hiện, tinh không phía xa xa một đạo lôi quang rít gào, Viêm Lôi Tử trong tiếng ‘ầm ầm’, đạp lên một đạo Thiên lôi, chỉ một bước liền tới gần sát.
Ngay khoảnh khắc Viêm Lôi Tử xuất hiện, xa xa phía chân trời lóe lên hồng quang. Một trận pháp bát giác vạn trượng đột nhiên xuất hiện trong tinh không. Trong trận pháp này lộ ra một luồng khí mênh mông cuồn cuộn. Mặc dù khoảng cách rất xa cũng có thể rõ ràng cảm thấy được.
Trận pháp bát giác lóe ra hào quang, một cỗ khí tức dường như có thể khiến trời đất run rẩy điên cuồng tràn ra. Ánh sáng trận pháp càng dày đặc, từ trong đi ra bốn người!