Toàn bộ tu sĩ trong chiến trường vào lúc này đều ngẩng đầu nhìn về phía ngọn lửa do lôi điện tạo ra trên bầu trời, trong lòng chỉ có một sự sợ hãi.
- Đây đúng là thần thông của ma đạo. Thật là đáng sợ.
- Gặp người này chắc chắn sẽ phải chết.
- Với thực lực của ta không thể đối kháng với người đó. Thứ thần thông này chưa bao giờ mình được nghe thấy.
Hứa Đình ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, bàn tay nắm chặt lại. Tuy nhiên, hắn không nhận ra rằng nắm tay của mình cũng đang run rẩy.
Trong Lôi Tiên Điện, trên tảng đá rộng ngàn trượng, đồng tử đầu to chợt mở hai mắt rồi phun ra một ngụm máu tươi, trở nên yếu ớt. Sắc mặt hắn dữ tợn đứng phắt dậy, nhìn quanh. Ánh mắt hơi ngẩn ra một chút rồi xuất hiện một sự kinh hãi.
- Không có…
- Ngồi xuống.
Viêm Lôi Tử quát khẽ.
Đồng tử đầu to run người, vội vàng ngồi xuống, trống ngực đập thình thịch. Vốn hắn định ra ngoài tìm kiếm thân thể Vương Lâm để trả thù. Nhưng vừa mới đứng dậy nhìn quanh liền nhận ra những người ở đây chỉ có một trăm lẻ tám người, thiếu mất bốn người.
- Chẳng lẽ cửa Nhất Tuyến Thiên có bốn người đi vào không phải phân thần mà là bản thể…
Đồng tử đầu to cảm thấy tê dại đầu, thầm nghĩ may mắn đó không phải là bản thể của mình. Nghĩ tới đây, toàn thân hắn ướt đầm mồ hôi, trong lòng càng thêm sợ hãi.
- Chẳng trách mà không thể mở túi trữ vật. Chỉ có pháp bảo dung nhập nguyên thần mới có thể sử dụng.
Đồng tử đầu to hít một hơi thật sâu, cứ nghĩ đến lại thêm sợ hãi.
Trong chiến trường, ánh sáng màu vàng trên bầu trời lóe lên, rồi xuất hiện một cái phù văn dung nhập vào trong Phong Tiên Ấn. Cái phù văn đó đã hấp thu phân thần của đồng tử đầu to nên đầy linh tính.
Vương Lâm thu hồi Phong Tiên Ấn, liếc nhìn Thân Công Hổ đang ngẩn người đứng cách đó không xa. Hắn vỗ vào túi trữ vật xuất ra một chút đan dược, đưa cho Thân Công Hổ.
- Tìm kiếm một chỗ bí ẩn, tĩnh tâm mà ngồi.
Thân Công Hổ nhận đan dược đang định nuốt thì ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm vào túi trữ vật của Vương Lâm. Do dự một chút, hắn mở miệng nói:
- Tôn Chủ! Ngài… Ngài có thể mở túi trữ vật?
Vương Lâm ngẩn ngươi, ánh mắt tối sầm. Vô vàn ý nghĩ xuất hiện trong đầu. Với sự thông minh của hắn chỉ cần nghe xong câu nói liền hiểu ngay ra vấn đề.
- Ngươi không mở được?
Vương Lâm âm trầm nhìn Thân Công Hổ.
Thân Công Hổ gật đầu, thử ngay trước mặt Vương Lâm. Thần thức của hắn dung nhập vào túi trữ vật rồi vỗ nhẹ một cái mà không hề có gì phản ứng.
Vương Lâm im lặng không nói gì, xoay người lướt đi trong không trung.
Trong lòng Thân Công Hổ suy nghĩ một chút rồi theo lời Vương Lâm, tìm một chỗ ẩn nấp.
Vương Lâm di chuyển trong chiến trường, khóe miệng điểm một nụ cười lạnh.
- Tốt lắm… Chiến trường giết chóc! Trong giả có thật, trong thật có giả. Viêm Lôi Tử đúng là tâm cơ âm trầm. Bội phục! Một trăm mười hai người đi vào đây, ngoại trừ một trăm lẻ tám người thì còn lại bốn người. Lúc trước ta giết hai người có được túi trữ vật của họ. Bây giờ, ngoại trừ ta ra còn có một người. Không biết cái tên xui xẻo cuối cùng đó là ai?
Vương Lâm vừa phi hành vừa tản ra thần thức. Cứ phát hiện ra sự tồn tại của tu sĩ là xuất hiện. Trên đường đi, Vương Lâm không hề lưu tình. Đây là chiến trường giết chóc, nếu đã lựa chọn bước tiếp thì cũng chuẩn bị để người khác giết là vừa. Mà cho dù là chết thì cũng không phải là chết thật. Vì vậy mà trên đường đi, tất cả tu sĩ đều khó thoát khỏi tay của Vương Lâm. Chỉ có điều trước khi Vương Lâm ra tay đều kiểm tra xem túi trữ vật của đối phương có mở ra được không. Nếu không thể mở ra, hắn liền ra tay ngay lập tức.
Cũng ở một nơi khác, sự giết chóc cũng đang diễn ra. Hứa Đình lại hóa thành sương mù, tản ra mà cắn nuốt.
Tới lúc này, rất nhiều tu sĩ sau khi chém giết có được một thành tích liền tự tuyệt mà chết, không để thành tích của mình cho người khác.
Thời gian từ từ trôi qua, khắp chiến trường, số lượng tu sĩ càng lúc càng ít.
Vương Lâm ra tay vẫn tốt hơn một chút. Nếu tu sĩ tự tuyệt, Vương Lâm sẽ không ra tay, mà chỉ yên lặng lấy kim phù chiếm lấy một chút phân thần của người đó.
Nhưng Hứa Đình thì không như vậy. Cho dù là tự tuyệt mà tốc độ hơi chậm vẫn bị hắn thôn phệ.
Trong chiến trường cũng có cả đêm tối. Sau khi màn đêm bao phủ, trên chiến trường cũng chẳng còn lại nhiều người. Thần thức của Vương Lâm tản ra, từ từ đi về phía Hứa Đình.
Hứa Đình mới là người mà hắn cần phải giết. Nhất là một tia bổn nguyên của đối phương, Vương Lâm không thể bỏ qua.
Đồng thời, thần thức của Hứa Đình cũng tản ra, tập trung về phía Vương Lâm. Làn sương đen xung quanh người hắn nhanh chóng di chuyển về phía đối phương. Trong khu vực của hắn, tất cả tu sĩ đều chết hết, chỉ còn lại một mình hắn mà thôi.
Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, chẳng khác gì một đạo cầu vồng xuyên qua không trung. Một luồng sát khí nồng nặc cuồn cuộn xuất hiện, tỏa ra khắp trời đất.
- Hứa Mộc!
Hứa Đình rống lên một tiếng kinh thiên động địa.
Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, nhìn Hứa Đình đang lao từ xa tới với tốc độ rất nhanh. Hắn có thể thấy được, quanh thân thể Hứa Đình sương đen bao phủ. Phía sau hắn có một bóng ma to lớn đang gầm rít mà lao về phía mình.
- Hi vọng người cuối cùng có thể mở túi trữ vật chính là hắn.
Một tia sát khí lóe lên trong mắt Vương Lâm.
Tốc độ của Hứa Đình càng lúc càng tăng nhanh khiến cho trong không khí phát ra những tiếng nổ, lao về phía Vương Lâm.
Trong khoảnh khắc khi Hứa Đình tới gần, một tiếng nổ vang lên. Bóng ma sau lưng hắn há to miệng, đớp về phía Vương Lâm.
Phong Tiên Ấn trước người Vương Lâm chợt to ra cả trăm trượng. Nhưng phù văn xuất hiện xung quanh tạo ra một vầng ánh sáng màu vàng xua tan bóng đêm. Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, cả hai ở giữa không trung bắt đầu khai chiến.
Trên mặt đất, Thân Công Hổ từ chỗ ẩn thân đi ra, đứng trên đỉnh một cây đại thụ nhìn về trận chiến trên bầu trời. Ánh mắt của hắn chăm chú không chớp lấy một cái. Đúng lúc này, chợt có một bàn tay vỗ lên bờ vai của hắn.
Thân Công Hổ hoảng sợ lao về phía trước, đang định thi triển thần thông thì nghe thấy một tiếng cười.
- Đừng lo lắng. Thực ra vừa rồi ngươi bỏ chạy cũng khiến ta giật mình đấy.
Nam Cung Hàn cười hắc hắc, ngồi ngay chỗ Thân Công Hổ vừa đứng nhìn trận chiến trên bầu trời, cảm thán nói:
- Trong đêm mà được xem một trận chiến thế này đúng là chuyện thích thú.
Hắn vừa nói vừa xuất từ trong túi trữ vật ra một bầu rượu rồi uống một ngụm.
Thân Công Hổ nhìn chằm chằm về phía túi trữ vật của Nam Cung Hàn. Sau đó, hắn tới một cây đại thụ cách đó không xa rồi ngồi xuống.
- Ha ha! Để cho ngươi phát hiện ra rồi. Cũng chẳng còn cách nào khác. Lão tử xui xẻo không ngờ bản thể lại tới đây. May là lão tử phát hiện ra sớm nếu không đâm đầu chém giết, không cẩn thận mất mạng rồi. Vì vậy mà lão tử kiếm một chỗ ẩn nấp, chờ tới khi kết thúc mới chạy tới đây, giữ được an toàn.
Nam Cung Hàn tu một ngụm lớn, buồn bực nói.
Cách đó khá xa, tu sĩ sáu ngón cũng ngồi trên một cây đại thụ nhìn trận đấu trên bầu trời, mà im lặng. Ánh mắt thi thoảng lại lóe lên tia sáng.
- Hai người mạnh nhất đánh nhau. Như thế ta mới có cơ hội.
Hắn liếm liếm một, nhếch mép cười lạnh.
Bóng ma của Hứa Đình và Phong Tiên Ấn của Vương Lâm va chạm với nhau phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, khiến cho cản chiến trường chấn động.
Thân thể Hứa Đình bị đẩy lui lại mấy trượng. Bóng ma sau lưng hắn cũng bám sát theo sau.
Vương Lâm lùi lại ba trượng, mặc dù nét mặt vẫn bình tĩnh nhưng không giấu được sát khí.
Hứa Đình vừa lui lại, hai tay vừa đưa lên bắt quyết, nguyên lực nhanh chóng tỏa khắp toàn thân. Một cơn lốc xoáy màu đen từ trên mi tâm của hắn bay ra ngoài với tốc độ cực nhanh.
- Xà thôn!
Vừa dứt lời, bóng ma màu đen sau lưng liền bay lên, hóa thành một trăm con rắn. Tất cả cùng rít lên một tiếng mà lao về phía Vương Lâm.
Thần thông này, trước đó Vương Lâm đã nhìn thấy nên biết được điểm lợi hại của nó. Vì vậy mà hắn giơ tay phải, bắt quyết rồi trầm giọng hô:
- Hô Phong.
Trong nháy mắt còn cơn gió đen từ tay phải Vương Lâm tỏa ra khắp đất trời, hóa thành hai con rồng đen. Cả hai con rồng cùng rít lên một tiếng lao thẳng về phía đàn rắn. Từng cơn gió lạnh lẽo từ người chúng tản ra, lao tới cắn nuốt lẫn nhau.
Nhưng Hô Phong là thần thông của Tiên Đế. Vào lúc này, con rắn lớn vừa mới nuốt một con rồng liền rống lên một tiếng đau đớn. Thân thể nó nhanh chóng bành trướng rồi nổ tung.
Trong khoảnh khắc thân thể con rắn lớn nổ tung, con rồng đen bị nó nuốt lại xuất hiện. Hai con rồng bay thẳng về phía Hứa Đình.
Tay phải Hứa Đình bắt quyết, điểm một cái vào mi tâm, miệng quát:
- Sơn lâm.
Mà làn sương đen từ sau gáy hắn xuất hiện, tỏa ra dày đặc, tràn ngập trời đất rồi hóa thành một ngọn núi khổng lồ màu đen.
Ngọn núi như lấp hết không gian, choán ngập bầu trời, theo cử động của Hứa Đình mà đè xuống Vương Lâm.
Sắc mặt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, nhìn Hứa Đình chằm chằm. Sát khí trong mắt hắn càng lúc càng nhiều. Trong lúc hai con rồng đen do tiên thuật Hô Phong tạo ra đang bay đi, hắn lại giơ tay phải lên, đặt vào mi tâm. Vào lúc này, hắn không còn ý định giằng co với Hứa Đình nữa.
- Phong ấn thứ ba! Mở!
Âm thanh của Vương Lâm bình tĩnh nhưng vẫn khiến cho người nghe phải sởn gia ốc.
Một sợi tơ màu hồng trên mi tâm của hắn dài ra về hai phía. Con mắt thứ ba của hắn chợt mở, tỏa ra ánh sáng màu không. Ánh sáng màu hồng chiếu ra ngoài như hình cái quạt nhanh chóng lan rộng.
Thứ lực lượng cực kỳ đáng sợ bị Vương Lâm phong ấn đã được mở ra lần đầu tiên. Đồng thời, nó cũng phát ra một phần ba uy lực của mình, dung nhập vào trong ánh sáng hồng.
Trong khoảnh khắc, ngọn núi đen đang đè xuống bị ánh sáng hồng bao phủ liền tan rã một cách quỷ dị. Chỉ trong chừng một nửa nhịp hô hấp nó liền hóa thành khí đen mà biến mất.
Trong mắt Hứa Đình xuất hiện một sự sợ hãi. Cái cảm giác nguy hiểm chưa bao giờ xuất hiện lập tức bao phủ toàn thân, khiến cho hắn hoảng sợ vội vã lui lại phía sau, nhưng vẫn bị chậm một chút. Ánh sáng màu hồng lóe lên, sau khi làm tan rã quả núi liền chiếu vào người Hứa Đình.
Hứa Đình chỉ cảm thấy thân thể chấn động, giống như có hàng ngàn, hàng vạn tia sét phát nổ. Trong mắt hắn tất cả mọi thứ biến mất, bên tai chỉ còn những tiếng nổ ầm ầm, đồng thời trống ngực cũng đập thình thịch.
- Thình thịch… Thình thịch…
Tốc độ của trống ngực đạt tới một mức cực hạn giống như muốn nổ mạnh.
Máu huyết toàn thân cùng với nguyên lực lưu chuyển cuồn cuộn, gần như không theo sự điều khiển của hắn. Chút sương mù màu đen ở mi tâm cũng lay động như muốn lao ra ngoài.
- Đây là loại thần thông gì?
Toàn thân Hứa Đình mồ hôi ướt đầm, toàn bộ quần áo ướt đẫm. Nhưng vào lúc này, dưới ánh sáng màu hồng, hắn không thể nhúc nhích giống như có một thứ lực lượng giữ chặt lấy thân thể hắn. Sự khủng hoảng trong tâm hồn dâng lên chẳng khác gì một trận triều cường, nhanh chóng bao phủ toàn thân hắn.
Thứ lực lượng đó ẩn chứa trong ánh sáng màu hồng nhanh chóng tàn phá rồi chui vào trong cơ thể hắn, khiến cho Hứa Đình có thể cảm nhận được thân thể của mình từ từ tan rã. Đầu tiên là da tay, máu thịt, đầu khớp xương… Tất cả trong nháy mắt đều trở về nguyên thể. Ngay sau đó, nguyên thần cũng bị ảnh hưởng mà thoái hóa trở thành kim đan. Quá trình thoái hóa cứ tiếp diễn cuối cùng, kim đan cũng vỡ nát rồi biến thành linh lực ban đầu.
Tuy nhiên quá trình vẫn chưa chấm dứt, linh lực lại tiếp tục tan ra trong cơ thể hắn. Cuối cùng, hắn gào lên một tiếng thảm thiết, rồi một tiếng nổ vang lên, toàn thân hắn biến mất không còn sót lại một chút. Ngay cả một chút bổn nguyên trong phân thần cũng bị kéo ra mà biến mất trong ánh sáng màu hồng.
Ánh sáng màu hồng biến mất, nét mặt Vương Lâm mệt mỏi, hạ xuống một gốc cây đại thụ. Hắn khoanh chân ngồi xuống, nhanh chóng phong ấn lực lượng nơi mi tâm.
Cảnh tưởng quỷ dị đó khiến cho Nam Cung Hàn đang uống rượu cách đó khá xa, phun ra bằng hết, ánh mắt xuất hiện sự kinh hãi.
- Lão tử đánh không lại hắn…
Thân Công Hổ hít một hơi thật sâu, nhìn Vương Lâm. Ánh sáng màu hồng vừa rồi khiến cho hắn nhớ lại cảnh tượng năm đó khi thể xác và tinh thần của hắn hoàn toàn hồi phục.
Đồng thời, ánh mắt của tu sĩ sáu ngón hoảng sợ, nhưng vẫn lóe lên sát khi. Hắn lao thẳng về phía Vương Lâm.
- Vào lúc này, chắc chắn là hắn bị thương trong người. Đây là cơ hội tốt nhất để giết hắn. Một khi có thể giết chết Hứa Mộc, cho dù chỉ là phân thần của hắn thì cái tên Chu Hành Đạo của ta cũng nổi tiếng toàn bộ La Thiên.
Trống ngực hắn đập thình thịch, tốc độ của tu sĩ sáu ngón tay nhanh như một tia chớp. Bàn tay phải có sáu ngón giơ lên. Từ trên ngón thứ sáu, chợt xuất hiện ánh sáng màu lam chói mắt.
Tốc độ của hắn quá nhanh, trong phút chốc đã tới gần Vương Lâm.
Thân Công Hổ biến sắc đang định lao ra nhưng đã không kịp. Nam Cung Hàn đứng phắt dậy, nhanh chóng biến mất.
Ngay trong khoảnh khắc tu sĩ sáu ngón tới gần, Vương Lâm liền mở hai mắt. Ánh mắt của hắn chỉ chứa toàn sát khí.
- Cút!
Âm thanh vừa thoát ra khỏi miệng, những tiếng sét liền xuất hiện ầm ầm trong không trung. Cả bầu trời chợt xuất hiện vô số ngọn sét đánh xuống tu sĩ sáu ngón.
Sắc mặt tu sĩ sáu ngón đại biến. Chỉ một câu nói của Vương Lâm mà đã có vô vàng ngọn sét đánh xuống khiến cho tinh thần của hắn biến mất. Uy danh của Vương Lâm trong lòng hắn quá lớn. Vì vậy mà chưa kịp ra tay sự khiếp đảm trong lòng đã xuất hiện. Ánh mắt hắn chỉ có một sự hoảng sợ, vội vã lui lại.
Trong khoảnh khắc đó, vô vàn cột sét từ trên trời đánh xuống khiến cho tu sĩ sáu ngón kêu khổ hông ngớt, cố gắng giãy giụa. Nhưng trong nháy mắt, những cột sét càng lúc càng nhiều. Tới cuối cùng, gần như nó tạo thành một tấm màn sét, chẳng khác gì thiên kiếp.