Tu sĩ sáu ngón hoảng hốt vội vàng lui lại phía sau. Nhưng trong khoảnh khắc mà hắn lui lại, Vương Lâm đứng dậy, bước về phía trước.
Dưới mỗi bước chân của hắn, những tia chớp lóe lên phát ra những tiếng nổ ầm ầm với âm thanh chói tai. Vương Lâm với khí thế kinh người đuổi theo tu sĩ sáu ngón đang lui lại.
Hai ngón tay hắn khép lại như kiếm, điểm về phía trước. Ngay lập tức, những tia chớp ngưng tụ từ bốn phương tám hướng, lao thẳng về phía tu sĩ sáu ngón. Vô số tia chớp hạ xuống khiến cho tu sĩ sáu ngón tái mặt. Hai tay hắn bắt quyết định chống cự nhưng, Vương Lâm lại chỉ tiếp một cái. Trong phút chốc, ngón tay của hắn hấp thu hàng ngàn hàng vạn tia chớp từ bốn phía tạo thành một đạo bắn thẳng về phía tu sĩ sáu ngón.
Tia chớp phá hủy toàn bộ thần thông lao thẳng về phía tu sĩ sáu ngón khiến cho máu thịt, nguyên thần của tu sĩ nát bét. Tu sĩ sáu ngón chỉ kịp hừ một tiếng thảm thiết, nguyên lực toàn thân tỏa ra ngoài rồi biến mất.
Một phù văn màu vàng chợt lóe lên, bay ra ngoài hấp thu phân thần mà trở nên có linh tính rồi trở lại trong Phong Tiên Ấn.
Tất cả mọi việc chỉ diễn ra trong nháy mắt, viên tu sĩ sáu ngón vừa mới tới đã bị Vương Lâm chém giết.
Vào lúc này, sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, phong ấn trên mi tâm từ từ khép lại. Con mắt thứ ba chầm chậm biến mất, hóa thành một sợi chỉ nhỏ. Hắn xoay người nhìn chằm chằm Nam Cung Hàn xuất hiện cách đó một khoảng.
- Ngươi cũng muốn đánh với ta một trận?
Sắc mặt Nam Cung Hàn nặng nề, cẩn thận liếc mắt nhìn Vương Lâm. Một lát sau, hắn cười ha hả, lắc đầu nói:
- Đánh không lại. Thực ra là ta tới để giúp ngươi thu thập cái tên đánh lén.
Vương Lâm không nhìn nữa, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu thổ nạp. Vào lúc này, trên bầu trời, phong vân nổi lên. Trong đám mây, tỏa ra một vầng sáng sặc sỡ. Ánh sáng hạ xuống chia làm ba phần, bao phủ Vương Lâm, Nam Cung Hàn, Thân Công Hổ. Thân thể Thân Công Hổ chấn động một cái rồi biến mất trong ánh sáng nhiều màu.
Chỉ có Vương Lâm và Nam Cung Hàn được ánh sáng nhiều màu bao phủ, nâng lên về phía chân trời.
Vào lúc này, Vương Lâm vẫn còn tỉnh táo nên tận mắt nhìn thấy trước mặt chợt xuất hiện một cái khe. Ngay lập tức, hắn bị hút vào trong cái khe đó.
Chỉ thấy mắt hoa lên một cái, sau khi nhìn rõ đã thấy được tảng đá ngàn trượng và đông đảo tu sĩ.
Vương Lâm từ giữa không trung hạ xuống, đồng thời Nam Cung Hàn cũng cùng một lúc hạ xuống theo.
Trên tảng đá ngàn trượng vào lúc này, toàn bộ một trăm lẻ tám tu sĩ đã thức tỉnh. Sắc mặt Hứa Đình âm trầm, nhìn Vương Lâm chằm chằm, im lặng không nói.
Còn có tu sĩ sáu ngón cũng nhìn Vương Lâm với một ánh mắt ác độc.
Viêm Lôi Tử mỉm cười, đứng dậy, nói một cách chậm rãi:
- Lôi Tiên Điện chúng ta, phong một trăm lẻ tám Tiên.
Hắn vừa nói, tay phải vừa chộp nhẹ vào hư không. Nhất thời, trời đất xung quanh Lôi Tiên Điện chấn động. Một âm thanh kỳ diệu đột nhiên xuất hiện, quanh quẩn trong không gian.
Âm thanh tuyệt vời đó giống như tiếng tiêu trời.
Trong khúc nhạc, một đám mây lớn ngưng tụ, hạ xuống. Tiên khí dày đặc tỏa khắp không gian khiến cho nơi đây chẳng khác gì cảnh tiên.
Vài con tiên hạc bay múa, cất lên những tiếng kêu, thấm vào lòng người.
Từ xa nhìn lại, vô số cung điện nơi Lôi Tiên Giới cùng với Lôi Tiên Điện lẩn khuất trong đám mây chẳng khác gì Lôi Tiên Giới.
Tu sĩ bốn phía, dưới sự dần đầu của lão tổ của các gia tộc đều đứng dậy, cung kính từ xa nhìn lại.
Không chỉ bọn họ, ngay cả những lão quái ngồi trên bồ đoàn cũng đứng dậy, nét mặt nghiêm túc. Ngoại trừ việc đó ra, trên bầu trời đám sứ giả Lôi Tiên Điện đồng loạt xuất hiện, đứng thẳng người, nét mặt cung kính.
Vào lúc này, chẳng những Lôi Tiên Điện như vậy mà khắp trong cả La Thiên Tinh Vực, Lôi Tiên Điện sử dụng phương pháp truyền tống đặc biệt, truyền tất cả những hình ảnh đó ra ngoài.
Trên mỗi một tu chân tinh, các gia tộc tu chân và toàn bộ tu sĩ đều nhìn lên bầu trời. Trên mỗi một tu chân tinh đều có đá truyền âm của Lôi Tiên Điện.
Đá truyền âm của Lôi Tiên Điện chẳng những có thể truyền tống âm thanh mà còn có thể phát ra hình ảnh Phong Tiên trong Lôi Tiên Điện. Đá truyền âm của Lôi Tiên Điện đưa ra mục đích ngoại trừ truyền tải hình ảnh Phong Tiên còn có tổng động viên cho việc quyết chiến với Liên Minh.
Vào lúc này, gần như toàn bộ tu sĩ trong La Thiên Tinh Vực nhờ vào những hình ảnh trên bầu trời mà thấy được cảnh tượng Phong Tiên.
Vị trí của Lôi Tiên Điện nằm ở vị trí trung tâm của La Thiên Tinh Vực. Ngoài phạm vi thế lực của Lôi Tiên Điện, khắp các phía đều có một luồng sát khí bao phủ.
Chỉ thấy ở khu vực phía đông, vô số tu sĩ tụ tập, số lượng không dưới vạn người. Quần áo của đám tu sĩ khác nhau, hiển nhiên là đến từ các gia tộc tu chân khác nhau. Vào lúc này, tất cả bọn họ đều yên lặng nhìn về phía trước.
Phía trước bọn họ một người có mái tóc trắng, mặc một bộ áo giáp màu hồng. Nét mặt hắn bình tĩnh, trong tay có một viên đá truyền âm. Vào lúc này, cảnh tượng Phong Tiên trong Lôi Tiên Điện từ bên trong tỏa ra trên bầu trời.
Ở khu vực phía Nam cũng tương tự như vậy. Hơn vạn tu sĩ khoanh chân ngồi trong tinh không, phía trước là một lão nhân cũng cầm trong tay đá truyền âm, ngẩng đầu lên nhìn.
Phía Tây và phía Bắc cũng có đội quân tu sĩ như vậy.
Vào lúc này, trong toàn bộ khu vực La Thiên, cảnh tượng Phong Tiên của Lôi Tiên Điện được vạn người chú ý.
Trong Lôi Tiên Điện một con tiên hạc bay tới, trong miệng ngậm một tấm lụa màu vàng, xoay xung quanh Viêm Lôi Tử rồi nhả xuống. Tấm lụa bay xuống, được Viêm Lôi Tử nắm trong tay.
Tay hắn rung nhẹ một cái, tấm lụa liền mở ra trước mặt mọi người. Từ tấm lụa đó có một làn tiên khí rất đậm, hiển nhiên là một thứ bảo vật của tiên.
- Trong các ngươi tổng cộng có một trăm mười người, có hai người vượt qua được khảo nghiệm được phong làm chính, phó Lôi Tiên. Còn lại một trăm lẻ tám người có ba mươi sáu Thiên Cương Tiên và bảy mươi hai Địa Sát Tiên.
Viêm Lôi Tử nói tới đây liền dừng lại. Ánh mắt hắn đảo qua đám tu sĩ đang đứng trên tảng đá ngàn trượng, quát:
- Hứa Mộc tiến lên.
Ánh mắt Vương Lâm tập trung, phi thân tiến lên, ôm quyền nói:
- Có!
Nét mặt Viêm Lôi Tử nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Ba cửa Thiên, Địa, Nhân, khảo nghiệm Nhất Tuyến Thiên. Hứa Mộc! Phong ngươi là Lôi Tiên chính của La Thiên Tinh Vực. Suất lĩnh đại quân ba ngàn tu sĩ, tiên phong số một của La Thiên Tinh Vực chúng ta.
Viêm Lôi Tử vừa nói, tay phải vẫy nhẹ một cái, trong tay xuất hiện một cái tiên bút. Nét bút bay múa, viết lên trên tấm lụa hàng chữ đầu tiên:
- Chính phẩm Lôi Tiên: Hứa Mộc.
Sáu chữ vừa viết xong, lập tức tỏa ra kim quang. Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, sáu chữ như xuyên thấu qua tấm lụa, bay ra rồi dung hợp lại một chỗ, hình thành một con hổ.
Con hổ to chừng mười trượng, sau khi xuất hiện liền ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng. Rồi nó lao thẳng về phía Vương Lâm. Nhưng khi tới cách Vương Lâm một trượng, nó nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng hóa thành một lá cờ nhỏ rộng ba tấc. Trên lá cờ, hình ảnh của con hổ lúc ẩn lúc hiện.
- Ban thưởng cho ngươi tiên bảo Thiên Hổ Kỳ. Với lá cờ này, ngươi có thể điều khiển ba ngàn tu sĩ trong La Thiên Tinh Vực, hình thành một phương.
Âm thanh của Viêm Lôi Tử giống như tiếng sấm, tản ra bốn phía.
Vương Lâm tiếp nhận Thiên Hổ Kỳ, hít một hơi thật sâu, ôm quyền nói:
- Tuân lệnh.
Vào lúc này, hình ảnh của Vương Lâm được tất cả mọi người trong La Thiên Tinh Vực nhìn rõ. Khắp nơi như nổi lên một làn gió lốc.
- Hắn chính là Hứa Mộc.
- Ma Đạo Tử Hứa Mộc! Chính phẩm Lôi Tiên.
- Người này vượt qua một trăm lẻ tám Tiên, chắc chắn có tu vi kinh người.
Trong Nhiễm Vân Tinh, một nữ tu có tướng mạo xinh đẹp tuyệt tràn nhìn lên cảnh tượng Phong Tiên trên bầu trời. Vốn nàng cũng không quá chú ý, đang định cúi mặt ngồi xuống, chợt ngẩn người. Ánh mắt nàng nhìn chăm chú về phía Vương Lâm, có chút hoảng hốt. Nàng cảm nhận được người đó có chút gì quen thuộc, giống như đã gặp được ở một nơi nào đó.
Không chỉ có nàng, tất cả các tu sĩ trên Nhiễm Vân Tinh vào lúc này cũng đều kinh ngạc nhìn Vương Lâm xuất hiện trong cảnh tượng trên bầu trời. Trong lòng mỗi người giống như có một sự dao động rất mạnh, rất lâu không thể bình tĩnh.
Trên Thanh Linh Tinh, đông đảo tu sĩ cũng đều nhìn lên bầu trời. Nhưng vào lúc này, các vị tu sĩ tiền bối của các gia tộc đều hô lên kinh ngạc.
- Lão tổ.
Trên đỉnh Hoành Vân, Tạ Thanh Tòng thức tỉnh nhìn lên bầu trời. Ánh mắt của của hắn kích động, hít sâu một hơi, lẩm bẩm:
- Sư phụ.
Trên một tinh cầu cách đó rất xa, Diêu Băng Vân đang khoanh chân ngồi trên ngọn núi băng cao nhất, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt phức tạp.
- Không ngờ được hắn lại trở thành Lôi Tiên…
Ở khu vực phía Bắc, có một nửa tu chân tinh bỏ đi, gần đây thường có mùi thối tỏa ra. Nhưng tu sĩ không thể nào phát hiện ra nguyên nhân. Vào lúc này, trong một sơn cốc trên một tu chân tinh, Tham Lang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt tàn khốc.
- Không ngờ hắn ở trong La Thiên Tinh Vực lại đạt được vị trí cao thế này.
Vào lúc này, trong toàn bộ La Thiên Tinh Vực bất cứ người nào biết đến Vương Lâm, trong mắt cũng đều có một chút khiếp sợ.
Trong Lôi Tiên Điện, Viêm Lôi Tử quát khẽ:
- Hứa Đình tiến lên.
Hứa Đình hít một hơi thật sâu, lập tức bước lên, đứng thẳng một cách cung kính.
- Phong người là phó phẩm Lôi Tiên, suất lĩnh đại quân hai ngàn tu sĩ. Tiên phong thứ hai của La Thiên Tinh Vực.
Mặc dù không cam lòng nhưng vào lúc này, Hứa Đình cũng chỉ còn cách khuất phục. Im lặng một chút, hắn cung kính nói:
- Tuân lệnh.
Tiếp đó, Viêm Lôi Tử liên tục lên tiếng, lần lượt phòng cho một trăm lẻ tám Tiên. Mỗi người đều có được linh kỳ, trở thành tiên giả một nơi.
- Chính, phó Lôi Tiên, ba mươi sáu Thiên Cương Tiên đi vào tiên trì.
Viêm Lôi Tử phất tay, tấm lụa vàng liền biến mất. Đám mây trên bầu trời cuồn cuộn một lúc rồi ngưng tụ, hình thành một cái ao, từ trên bầu trời hạ xuống.
Trong cái ao được tạo bằng mây có một làn nước xanh, tỏa ra một làn hơi thở khiến cho tinh thần của kẻ khác chấn động.
- Bước vào tiên trì, hóa đi ý cảnh, khiến cho tiên lực dung nhập thành tiên, trở thành một vị Chân Tiên.
Âm thanh của Viêm Lôi Tử vang vọng trong trời đất.