Tiên nhân không tu ý cảnh, Chân Tiên không có cảm ngộ.
Điều này, Vương Lâm hoàn toàn hiểu rõ.
Trong Thăng Tiên Trì bắt đầu xuất hiện những làn sóng dao động, tỏa ra từng làn tiên khí. Tu sĩ bốn phía đều trầm mặc. Thăng Tiên Trì có lợi mà cũng có hại. Vào hay không vào đều là một lựa chọn không có đáp án trong lòng mỗi người.
Viêm Lôi Tử cũng không thúc ép, bình tĩnh đứng nhìn đám tu sĩ tiểu bối trước mắt.
Không chỉ có hắn, tất cả những người đứng xem và đông đảo sứ giả Lôi Tiên Điện đều chăm chú quan sát. Đồng thời, trong toàn La Thiên Tinh Vực, tất cả tu sĩ cũng nhìn chăm chú.
Giống như toàn bộ La Thiên Tinh Vực vào lúc này hoàn toàn yên tĩnh. Mỗi một tu sĩ trên từng tu chân tinh đều yên lặng.
Đây là một sự lựa chọn gian nan. Chẳng người nào dám nói người nào đúng, người nào sai.
Chỉ có thể nói đây là hai con đường: Một là tu tiên, hai là tu đạo.
Còn chuyện mạnh hay yếu, chưa tới bước cuối cùng không ai có thể nói rõ.
Thời kỳ Thượng Cổ, thượng cổ luyện khí sĩ theo đuổi việc trường sinh, thành tiên. Nên vào được Lôi Tiên Giới, bước chân vào Thăng Tiên Trì là một vinh quang lớn lao, làm cho nguyên lực thay đổi, trở thành tiên lực, thực sự trở thành Chân Tiên. Đây là điều mà luyện khí sĩ thời kỳ Thượng Cổ vẫn luôn theo đuổi.
Không tu ý cảnh, không cảm ngộ, tu vi tăng lên hoàn toàn dựa vào thiên tài địa bảo, tiên khí đan dược.
Sau khi thượng cổ tiên giới tan vỡ, tu sĩ xuất hiện không còn cầu tiên. Nguyên nhân thượng cổ tiên giới đã mất nên bọn họ tu chính là tu đạo, cho nên có thể cảm ngộ.
Cảm ngộ, đốn ngộ, minh ngộ… Tất cả đều không rời một chữ ngộ. Con đường tu đạo, điều quan trọng nhất chính là chữ ngộ.
Ngộ được thiên đạo, hoặc là thuận theo, hoặc là chống lại. Tu vi tăng lên nếu không cảm ngộ được thì tiến lên càng hết sức khó khăn.
Vào lúc này, kể cả Vương Lâm nữa là một trăm mười tu sĩ, trước mặt chính là một sự lựa chọn khác biệt. Lựa chọn thượng cổ hay là lựa chọn hiện tại.
Thanh Thủy bình tĩnh nhìn Vương Lâm. Hắn hi vọng Vương Lâm có thể đi vào lôi trì, biến đổi ý cảnh từ đó trở thành tiên nhân thực sự, trở thành đệ tử chính thức của sư phụ Bạch Phàm.
Hứa Đình suy nghĩ một lúc rồi liếc mắt nhìn Vương Lâm. Sau đó, hắn cắn răng, nhấc chân dứt khoát bước lên Thăng Tiên Trì. Cả đời hắn là một người cao ngạo, không hề để ý tới những người cùng lữa. Từ khi rời khỏi Đông Lâm Tinh lại càng chưa hề gặp phải một đối thủ.
Nhưng trong cuộc chiến nơi Lôi Tiên Điện, hắn lại thất bại thảm hại trước mặt Vương Lâm. Trong Nhất Tuyến Thiên, bị giết chết khiến cho hắn không thể chấp nhận được.
Nhưng đồng dạng, đối với Vương Lâm, Hứa Đình có một sự kính nể. Chỉ có điều sự kính nể đó so sánh với việc không cam lòng là quá chênh lệch. Hắn biết nếu cứ tiếp tục, bản thân rất khó có thể vượt qua đối phương. Phải có một sự thay đổi hoàn toàn, hắn mới có cơ hội.
Vì vậy mà hắn dứt khoát bỏ qua ý cảnh lựa chọn con đường thành tiên.
Bước vào Thăng Tiên Trì, Hứa Đình liền cảm nhận được một sự đau nhức khó có thể chịu nổi từ bên ngoài chui vào trong cơ thể. Nước ao giống như đang sôi lên sùng sục, cứ thể mà chui vào trong cơ thể hắn.
Từng hạt mồ hồi xuất hiện trên trán Hứa Đình. Cơn đau nhức giống như có một cây đao tước từng chút thịt, gân cốt trên người hắn. Nó nhanh chóng hấp thu toàn bộ ý cảnh mà hắn vất vả ngàn năm tu đạo.
Vô số tiên lực dung nhập vào thân thể cùng với nguyên lực của hắn dung hợp, hình thành một thứ lực lượng khác biệt, ngưng tụ trong thân hắn.
Trong thời gian chỉ chừng nửa nén hương, Hứa Đình ngửa mặt hú lên một tiếng. Mái tóc của hắn không gió cứ bay phất phơ, toàn thân vang lên những tiếng nổ. Một làn tiên khí rất mạnh từ trong cơ thể hắn tỏa ra.
Thực lực của hắn vào lúc này so với trước tăng lên cao hơn một bậc.
Hai mắt Hứa Đình sáng như sao, cảm giác cực kỳ thoải mái trải khắp toàn thân. Tay hắn nắm chặt lại có cảm giác như nắm giữ được lực của trời đất. Toàn bộ sở học tiên thuật từ trước đến này có thể phát huy một cách tự do.
- Hứa Mộc! Rồi sẽ có một ngày, ngươi và ta còn cần đánh một trận.
Hứa Đình bước ra khỏi Thăng Tiên Trì, hai mắt sáng như sau, liếc nhìn Vương Lâm một cái.
Biểu hiện của Hứa Đình khiến cho vô số người vẫn còn đang do dự liền theo chân hắn bước vào Thăng Tiên Trì. Những tiếng kêu đau đớn vang lên, tu vi của những người đó tăng lên. Những làn tiên khí kinh người cứ từ trong Thăng Tiên Trì tỏa ra.
Từng người một cứ thế bước ra, nét mặt đều có một sự vui mừng lẫn sợ hãi. Cái cảm giác nắm giữ được lực lượng, phát huy được tiên thuật khiến cho bọn họ không hề hối hận khi đã lựa chọn con đường này.
Vương Lâm bình tĩnh nhìn Thăng Tiên Trì, trong lòng rất phức tạp. Hắn đã thấy được cánh cửa thứ ba. Trong Lôi Tiên Giới còn biết đến Tiên Đế Bạch Phàm.
Tất cả những điều đó đều tràn ngập bí ẩn. Tu tiên chắc chắn không phải chuyện đơn giản. Trong lòng hắn cảm giác không muốn lựa chọn.
Điều quan trọng nhất là Vương Lâm nhìn đám lão quái ngồi trên bồ đoàn, khi Thăng Tiên Trì xuất hiện cũng chẳng người nào để ý. Điều đó càng khiến cho Vương Lâm thêm chắc chắn với quyết định của mình.
Chính, phó Lôi Tiên, ba mươi sáu Thiên Cương Tiên cuối cùng có mười bảy người bước chân vào Thăng Tiên Trì. Không lựa chọn con đường này ngoại trừ Vương Lâm ra còn có Nam Cung Hàn cùng với Thân Công Hổ và Chiến Không Liệt lại thêm mười mấy người nữa.
- Đây là lựa chọn của các ngươi, sau này chớ hối hận.
Viêm Lôi Tử liếc mắt nhìn mọi người rồi giơ tay phải lên chỉ về phía trước. Lập tức trong tiếng động ầm ầm, Thăng Tiên Trì bay về hướng bầu trời, biến mất không còn dấu vết.
- Thỉnh Phong Tiên Thạch.
Viêm Lôi Tử quát khẽ một tiếng, ánh mắt cung kính. Vừa dứt lời, đám mây trên bầu trời dao động, hóa thành một con rồng.
Từng luồng uy áp kinh người từ trên bầu trời phủ xuống, bao phủ bốn phía.
Tu sĩ trong khắp La Thiên Tinh Vực đều nhìn cảnh tượng này không chớp mắt.
Một lát sau, con rồng từ trên bầu trời hạ xuống, há mồm phun ra một tảng đá. Tảng đá chỉ to chừng nửa trượng, nhưng khi hạ xuống lại khiến cho mặt đất Lôi Tiên Điện chấn động.
Tiên khí cuồn cuộn tỏa ra bốn phía.
Chính, phó Lôi Tiên, ba mươi sáu Thiên Cương, ba thưởng khắc tên trên Phong Tiên Thạch.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Hứa Đình. Hắn bước tới bên cạnh Phong Tiên Thạch. Hắn nhìn chằm chằm tảng đá rồi quay lại sau nhìn bỗng nhiên ngẩn người.
Chỉ thấy trên Phong Tiên Thạch có khắc vô số cái tên. Mỗi một cái tên đều tỏa ra một làn hơi thở mạnh mẽ. Thậm chí trên đó còn có rất nhiều cái tên hiển hách trong La Thiên Tinh Vực. Vì vậy mà hắn quyết định giơ tay phải, tìm một chỗ trống, viết lên đó một cái tên.
Một tia sáng màu xanh chợt lóe lên trên tấm bia, bắn ra một luồng lực mạnh vào người Hứa Đình, đẩy lùi hắn. Hứa Đình cười lạnh, tiên lực nhanh chóng lưu chuyển khắp toàn thân. Khí đen vẫn lượn lờ trên mi tâm, phân ra một chút dung nhập trên đầu ngón tay, khắc lên Phong Tiên Thạch.
Cố gắng hoàn thành tên của mình, hắn có cảm giác như thoát lực, lui lại sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt.
Vương Lâm liếc mắt nhìn Hứa Đình một cái. Hắn nhận ra nguyên nhân khiến cho người đó như vậy chính là do nguyên thần bị phân ra một nửa rồi để cho Phong Tiên Thạch hấp thu. Vì vậy mà trong lòng âm thầm cảnh giác.
Viêm Lôi Tử gật đầu. Người có thể khắc tên lên Phong Tiên Thạch đều có tu vi kinh người. Đối với Hứa Đình, hắn cảm thấy hài lòng. Thầm nghĩ người này trong cuộc chiến với Liên Minh chắc chắn có thể tỏa sáng.
Sau Hứa Đình, ba mươi sáu Thiên Cương Tiên từ từ tiến lên. Chỉ trừ Nam Cung Hàn, tu sĩ sáu ngón và đồng tử đầu to ra, không còn có bất cứ người nào có thể khắc tên lên đó.
Vương Lâm là người cuối cùng. Ánh mắt hắn bình tĩnh chậm rãi đi tới trước Phong Tiên Thạch. Nhìn những cái tên trên đó, hắn trầm mặc suy nghĩ. Vương Lâm vốn có tính cẩn thận. Việc không bước vào Thăng Tiên Trì có rất nhiều nguyên nhân. Đến bay giờ, Phong Tiên Thạch lại càng khiến cho hắn trầm ngâm.
Sự trầm ngâm của hắn thu hút sự chú ý của đám tu sĩ. Cử chỉ của Vương Lâm trong quá trình Phong Tiên hoàn toàn thu hút sự chú ý của người khác. Hắn không bước vào Thăng Tiên Trì đã nổi lên những lời bàn tán. Mà bây giờ, thấy hắn đứng lặng trước Phong Tiên Thạch lại càng khiến cho mọi người thêm xôn xao.
Chẳng phải những người ở đây mà vào lúc này, trong toàn La Thiên Tinh Vực, bất cứ tu sĩ nào chứng kiến cảnh tượng thông qua Truyền Âm thạch cũng đều bình tĩnh ngưng thần.
Bọn họ đều suy đoán Hứa Mộc sẽ viết hay không viết tên lên Phong Tiên Thạch. Trong số bọn họ phần lớn đều không biết được truyền thuyết và lai lịch của Phong Tiên Thạch.
Suy nghĩ một chút, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt, Vương Lâm giơ tay phải, ngón trỏ đặt lên Phong Tiên Thạch mà vẽ. Nhất thời, hắn cảm nhận được một luồng lực cực mạnh từ bên trong đẩy văng tay hắn ra ngoài.
Nhíu mày, Vương Lâm vận chuyển nguyên lực, ngón trỏ tiếp tục đưa lên. Lần này, lực phản chấn càng mạnh. Nhưng khoảnh khắc khi nó chạm phải ngón tay, Vương Lâm liền bắn ra nguyên lực đối khác.
Tiếp đó, theo ngón trỏ của Vương Lâm huy động phản lực càng lúc càng mạnh. Cuối cùng, phát ra những tiếng nổ ầm ầm.
Từng làn ánh sáng chói mắt lóe ra ngoài. Khi ngón tay Vương Lâm vẽ ra những nét cuối cùng, hắn cảm giác được nguyên thần đang phân ra một phần nhanh chóng chạy về ngón tay.
Chỉ có điều, đúng vào lúc nguyên thần chuẩn bị dung nhập vào Phong Tiên Thạch, Vương Lâm chợt giơ tay phải, nương theo lực truyền ra từ Phong Tiên Thạch mà lùi lại mấy bước.
Ánh mắt của Viêm Lôi Tử chăm chú liếc mắt nhìn Vương Lâm. Hiển nhiên là hắn nhìn được nguyên thần của Vương Lâm không dung nhập vào Phong Tiên Thạch. Mà cho dù cũng khắc lên tấm bia nhưng cũng không phải hai cái tên Vương Lâm và Hứa Mộc mà là Ma Đạo Tử.
- Hứa Mộc đúng là người đến từ Liên Minh Tinh Vực, làm việc không hề tham lam, chỉ lấy cẩn thận làm chính.
Viêm Lôi Tử thu hồi ánh mắt.
- Bây giờ là phần thưởng cuối cùng đối với chính, phó Lôi Tiên và ba mươi sáu Thiên Cương Tiên. Ba mươi tám người các ngươi, mỗi người có thể đưa ra một yêu cầu. Lôi Tiên Điện, Hướng gia và Công Tôn gia chúng ta đều cố hết khả năng giúp các người hoàn thành. Tuy nhiên, người cố ý gây khó dễ sẽ bị hủy bỏ phần thưởng này.
Tinh thần Vương Lâm chấn động. Hắn hít một hơi thật sâu, nhanh chóng bình phục. Hắn tới tham dự việc Phong Tiên của Lôi Tiên Điện chính là vì một cái phần thưởng cuối cùng này.
- Uyển nhi.