Trên tinh cầu hoang dã kia, nơi Vương Lâm đang ngồi, phạm vi mười ngàn dặm là một mảnh khô héo, nơi nơi nứt nẻ, toàn bộ sinh cơ đã bị Vương Lâm cắn nuốt sạch sẽ.
Thân thể hắn đã nhanh chóng biến hoá. Với việc không ngừng hấp thu sinh cơ vô biên, dần dần tướng mạo của hắn đã khôi phục như cũ, nhanh chóng bù lại sinh cơ cho cơ thể.
Mở hai mắt ra, trong mắt Vương Lâm loé ra lôi ý. Hắn hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói:
- Dựa vào Tịch Diệt Chỉ để khôi phục sinh cơ cũng có mặt trái.
Trầm ngâm một lúc, Vương Lâm đứng lên, bước ra một bước, thoát ra khỏi tinh cầu hoang dã này. Tháp Sơn bên người hắn cũng nhoáng lên, dung nhập vào trong thân mình Vương Lâm biến mất.
- Chu Tước Tinh…
Dưới chân Vương Lâm hiện lên sóng gợn, ở trong tinh không dung nhập vào thiên địa.
Bên ngoài Chu Tước Tinh, câu hỏi của đồng tử đầu to rơi vào trong tai hai tu sĩ La Thiên Tinh Vực.
- Tiên sử, trong tu chân tinh này chúng ta thấy được một pho tượng…
Hai tu sĩ này áp chế sự kinh hoảng trong lòng, một người trong đó lập tức nói.
- Bảo các ngươi đi đồ tinh chứ không phải đi nhìn một pho tượng!
Đồng tử đầu to trực tiếp cắt ngang lời đối phương, hàn quang trong mắt loé lên. Dù trên mặt vẫn có nụ cười ngu đần nhưng trong đó cũng loé ra sát khí.
Tu sĩ kia đang muốn nói tiếp thì tộc huynh bên cạnh kéo hắn một cái, nhìn về phía đồng tử đầu to này cung kính nói:
- Tiên sử đại nhân, ngươi tự mình nhìn qua một chút liền biết vì sao mà hai chúng ta phải quay lại.
Nói xong hắn không nhìn về phía đồng tử đầu to này nữa mà kéo tộc đệ của mình về trong đội ngũ tu sĩ.
Đồng tử đầu to âm trầm liếc mắt nhìn hai người này một cái, rồi bước chân tiến thẳng về phía Chu Tước Tinh. Nguyên với một tu chân tinh như thế thì hắn cũng xem thường không muốn vào. Dọc đường đi, phàm là gặp tu chân tinh bán hoang phế, thường đều là những tu sĩ dưới tay đi lên đồ sát sạch sẽ, hắn sẽ lập tức rời đi.
Trong mắt hắn, chỉ có tu chân tinh cấp bảy thì mới là nơi khiến hắn phải thi triển thần thông!
- Đáng tiếc cho tới lúc này vẫn không gặp được một tu chân tinh cấp bảy nào! Ta muốn nhìn tu chân tinh bỏ đi này có gì mà có thể đuổi đi hai tu sĩ Âm Hư cảnh?
Trong tiếng hừ lạnh, đồng tử đầu to chưa tới gần thần thức đã tản ra. Tu vi của hắn đã đạt tới Khuy Niết sơ kỳ, lại lựa chọn tiến vào Thăng Tiên Trì, hóa đi ý cảnh, có được tiên lực!
Hắn âm thầm thi triển quá vài loại tiên thuật, loại uy lực này khiến hắn cực kỳ kinh hỉ!
Lúc này đây, thần thức của hắn tản ra, hóa thành một cơn phong bạo, trong thời gian ngắn quét ngang cả Chu Tước Tinh! Thần thức của hắn quá mạnh mẽ, lúc này giáng xuống lập tức dẫn tới một cỗ phong ba trước nay chưa từng có trên Chu Tước Tinh!
Nhiều ngọn núi phút chốc đã rầm rầm sụp đổ, Trường Giang và Hoàng Hà lại như sôi trào lên, nhấc lên sóng gió ngập trời. Tất cả tu sĩ trên Chu Tước Tinh trong nháy mắt này dường như đều có cảm giác đáng sợ như vạn sơn áp đỉnh.
Thần thức này lại hết sức tràn ra, hóa thành vô số tiếng sấm đánh ầm ầm, điên cuồng vang vọng, hình thành một hồi âm bạo tràn ngập, khiến cho Chu Tước Tinh phảng phất như lâm vào ngày tận thế! Thần thức cuồng bạo hóa thành một tảng lớn mây đen, bao phủ khắp thiên địa, hung hăng áp xuống dưới!
Mấy tu sĩ cảnh giới Vấn Đỉnh kỳ lập tức thân mình kịch chấn, nguyên thần dường như phải sụp đổ. Còn những tu sĩ Anh Biến kỳ lập tức phun ra máu tươi, thân mình lập tức trở nên uể oải.
Những tu sĩ Kết Đan kỳ thân thể lại rung lên, kim đan trong cơ thể lập tức xuất hiện những cái khe nứt. Cả đám sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ tuyệt vọng.
Những tu sĩ tu vi ở Trúc Cơ kỳ và Ngưng Khí kỳ trực tiếp toàn thân tuôn ra sương máu, té trên mặt đất.
Tu sĩ còn như thế huống gì phàm nhân. Toàn bộ phàm nhân trên Chu Tước Tinh nháy mắt đã toàn bộ hôn mê, trong đầu chỉ có âm thanh ầm ầm quanh quẩn.
Một khắc kia, cả Chu Tước Tinh lâm vào yên tĩnh.
Tên đồng tử đầu to này không muốn giết hại phàm nhân nếu không chỉ cần thần thức đảo qua lập tức khiến toàn bộ sinh tinh tịch diệt!
Dưới thần thức này chỉ có mấy người là vẫn cố gắng giãy giụa. Chu Vũ Thái có huyết mạch Thanh Long, lại kế thừa Tu Tinh Chi Tinh. Dưới âm thanh gầm rống này, trên thân thể lập tức loé ra một phiến thanh quang, hóa thành thanh lân. Trong cơ thể lão bộc phát ra một cỗ khí tức cường đại. Trên đầu lão có một con Thanh Long trăm trượng biến ảo ra, trực tiếp hướng về phía chân trời gầm rít!
Toàn bộ phù văn tràn ngập trên người Vân Tước Tử. Sắc mặt hắn tái nhợt, trên mặt nổi lên cả gân xanh. Giờ phút này hắn giống như có ảo giác đang đối mặt với cả thiên địa. Coi như trong thần thức này có một cỗ ý niệm muốn cho hắn phải khuất phục! Loại cảm giác này hắn chưa từng thể hội quá, phảng phất ý niệm này xuất phát từ lạc ấn ở sâu trong linh hồn dâng lên!
Vân Tước Tử mặc dù già nua nhưng lúc này cũng gầm lên giận dữ, lập tức ở giữa hư không một hư ảnh đại thủ che trời trực tiếp biến ảo ra. Một cỗ khí tức cường đại trong cơ thể điên cuồng dâng lên. Hắn ở dưới áp lực khủng bố này có đột phá!
Một tiếng hừ lạnh từ giữa không trung truyền ra, thanh âm này xuất hiện lập tức nhấc lên âm bạo ầm ầm. Đại địa rung chuyển, thiên địa dường như nghịch chuyển.
Thân mình Vân Tước Tử run rẩy, phun ra một ngụm máu tươi. Tất cả các phù văn bên ngoài cơ thể nháy mắt đã sụp đổ. Trên mặt lão lộ ra vẻ cười thảm. Phù văn sụp đổi không phải là do lực lượng của đối phương mà là do một cỗ ý niệm khiến cho ý niệm của hắn bị khuất phục!
Đồng tử đầu to thần sắc bình tĩnh, hai tay chắp sau lưng chậm rãi hạ xuống. Thanh phong thổi tới nhưng ở trăm trượng bên ngoài thân thể hắn lập tức đổi chiều, phảng phất như run lên không dám tiếp cận.
Tu vi cường đại đến độ những tu sĩ trên Chu Tước Tinh cũng không thể tưởng tượng được, theo đồng tử đầu to hạ xuống không ngừng tản ra.
- Tất cả những tên trên tinh cầu bỏ đi này đều là một đám rác rưởi! Dưới thiên đạo thì lưu các ngươi lại có ích gì? May mà gặp bản tiên, liền thành toàn cho các ngươi!
Đồng tử đầu to nói xong, tay phải nâng lên tuỳ ý chỉ ra phía xa xa!
Một chỉ này chỉ ra trong thời gian ngắn, tiên khí nồng đậm liền tràn ngập, điên cuồng hóa thành một đạo kim quang. Tiên khí bên ngoài đạo kim quang này ẩn chứa chưa một thần thông tiên thuật đáng sợ!
Ở xa xa, Thanh Long do Chu Vũ Thái biến ảo ra lập tức bị một chỉ tiên thuật này xuyên thấu, từng trận gầm rống thể thảm quanh quẩn. Con Thanh Long thủ hộ Chu Tước Tinh này mang theo một tia không cam lòng băng toái!
Thân mình Chu Vũ Thái chấn động, phun ra máu tươi nhưng hai mắt vẫn tràn ngập chiến ý.
Đúng lúc này thân mình của đồng tử đầu to hơi dừng một chút, thần thức buông ra cố ý tìm kiếm pho tượng kia. Lúc này đây, tại bên trong Sơn môn của một tông phái hắn thấy được một pho tượng khổng lồ!
Nháy mắt khi nhìn thấy pho tượng này, với định lực của đồng tử đầu to cũng không khỏi hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ!
- Đây… Đây…
Thân mình hắn chấn động, gần như theo bản năng lui về sau mấy bước, tinh đập nhanh lên, sắc mặt nháy mắt biến hoá. Bất kể thế nào hắn cũng không ngờ tới, ở trong này có thể thấy được pho tượng của Hứa Mộc!
Hứa Mộc mang cho hắn là một hồi ác mộng. Dưới thần thông Lôi thuật, bên trong Nhất Tuyến Thiên hắn căn bản không có chút lực hoàn thủ, lập tức phải chết! Đến nay vẫn làm cho da đầu hắn run lên, tâm thần run rẩy.
Thậm chí sau đó, dù hắn tiến nhập Thăng Thiên Trì cũng không dám chút nào đi trêu chọc Hứa Mộc. Mỗi lần nghĩ đến thần thông cường đại đến độ khó tin của người này, hắn đã sợ đến không ngừng run rẩy.
Lúc này đây, hít hít sâu một hơi, thân mình hắn nhoáng lên, phút chốc biến mất tại chỗ. Lúc hiện ra đã ở bên ngoài Vân Thiên Tông. Hắn nhìn chằm chằm vào pho tượng của Vương Lâm.
Càng nhìn hắn càng thấy kinh hãi! Càng nhìn tâm thần hắn càng chấn động!
- Ma Đạo Tử Hứa Mộc!
Sắc mặt của đồng tử đầu to tái nhợt, nhìn chằm chằm pho tượng. Hắn triệt để xác định pho tượng này tuyệt đối chính là Hứa Mộc!
Dù sau hắn chết trong tay Hứa Mộc một lần, đối với bộ dáng của Hứa Mộc dĩ nhiên đã khắc cốt ghi tâm!
Ngơ ngác nhìn pho tượng, đồng tử đầu to dĩ nhiên đã hiểu ra hai tu sĩ La Thiên kia vì sao mà bị dọa cho kinh hoàng bỏ chạy. Uy danh của Hứa Mộc thật sự quá lớn, lúc này đây trong lòng hắn không khỏi dâng lên ý niệm thối lui cũng.
Thiết Nham khoanh chân ngồi ở dưới chân pho tượng giữa quảng trường, nhìn chằm chằm vào đồng tử đầu to, không ngừng cười lạnh! Bên trên, Vân Tước Tử vốn bị trọng thương lúc này ánh mắt cũng bắn ra tinh quang. Thần thức của hắn dĩ nhiên quan sát thấy đối phương đồng dạng đứng ngây người trước mặt tên tiểu tử Vương Lâm năm đó. Trong mắt Vân Tước Tử lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Hay là tên tu sĩ La Thiên quen biết tên tiểu tử Vương Lâm chăng? Nhưng dù là quen biết cũng không hẳn phải có biểu tình như thế, chẳng lẽ…
Vân Tước Tử trong lòng dâng lên một cỗ phỏng đoan mà khiến hắn cũng cảm thấy cực kỳ vớ vẩn.
Chu Vũ Thái đồng dạng cũng như thế. Lúc này đây hắn bị thương rất nặng nhưng vì thủ hộ Chu Tước Tinh nên cũng bằng bất cứ giá nào thực hiện lời thề năm đó với Vương Lâm, muốn Chu Tước Tinh còn thì người còn, Chu Tước Tinh mất thì thân vong.
Lại nói đồng tử đầu to kia nhìn chằm chằm pho tượng của Vương Lâm, tâm thần chấn động. Hắn thật sự rất sợ Vương Lâm, lúc này đứng ở nơi đây, đối diện với ánh mắt kia cũng khiến cho lông tóc hắn dựng ngược lên, như có ảo giác đang đối diện chân chính với Vương Lâm vậy. Theo bản năng hắn lui ra sau mấy trượng, sắc mặt dần trở nên âm trầm!
- Thật sự không đáng vì một tu chân tinh bỏ đi mà trêu chọc Hứa Mộc… Tuy nhiên, nơi này có pho tượng của Hứa Mộc, hơn nữa xem ra nó cũng đã tồn tại mấy trăm năm… Tên Hứa Mộc này không phải là người của La Thiên Tinh Vực! Hắn là người của Liên Minh Tinh Vực, không sai, chính là như thế!
Đáy lòng tên đồng tử đầu to kinh hoảng. Hắn cảm thấy chính mình đang nắm giữ một thiên đại cơ mật. Thậm chí có thể lấy việc cơ mật này khiến cho Hứa Mộc thân bại danh liệt, thậm chí vứt bỏ cả tính mạng.
Đồng tử đầu to điên cuồng cười ầm lên, hai mắt lộ ra tinh quang. Bước tới một bước, hắn trực tiếp đi tới phía trước bức tượng, tay phải nâng lên, hung hăng vô xuống, quát:
- Vỡ cho ta!
Hắn không dám trêu chọc Hứa Mộc, chỉ có thể làm thế này để tiết hận.
Ngay tại khoảnh khắc bàn tay hắn ấn xuống pho tượng, Thiết Nham vốn ngồi khoanh chân dưới pho tượng nhìn chằm chằm đồng tử đầu to, không chút sợ hãi. Trên miệng hắn vẫn đang có máu tươi rỉ xuống, lạnh giọng nói:
- Ngươi huỷ đi pho tượng của ân công chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Đồng tử đầu to hơi dừng tay lại, ánh mắt nhìn về phía Thiết Nham. Hắn đã sớm nhìn ra thọ hạn của đối phương sắp hết, dĩ nhiên đã dầu cạn đèn tắt, cười lạnh nói:
- Đừng nói huỷ đi pho tượng này, dù là Hứa Mộc đích thân đến đây, bản tiên cũng không để vào mắt!
Hắn lại nâng tay phải lên, đanh muốn vỗ xuống nhưng ngay lúc này, nháy mắt một cỗ hàn ý vô tận tràn đến, một thanh âm lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông bỗng nhiên vang lên trên Chu Tước Tinh:
- Ngươi nói lại lần nữa ta nghe coi!
Sự hàn lãnh của thanh âm này có thể đóng băng cả thiên địa!
- Hứa Mộc!
Đồng tử đầu to phảng phất như bị người ta đánh thẳng vào đầu, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, không chút do dự lui nhanh về phía sau. Trên mặt hắn không còn chút huyết sắc, hồn bay phách tán, tâm thần kịch chấn!
- Không thể chiến, mau lui!
Trong khi lui lại phía sau, hắn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, không chút nghĩ ngợi thi triển Huyết độn vốn tự tổn hại tu vi. Đối với Hứa Mộc, tại Nhất Tuyến Thiên thì đáy lòng đã sinh ra một sự sợ hãi mãnh liệt!
- Ân công!
Ánh mắt Thiết Nham lộ ra vẻ kích động dồn nén cả trong mấy trăm năm, nhìn bóng dáng hiện ra trước pho tượng, hai hàng lão lệ chảy xuống!
- Vương Lâm!
Vân Tước Tử hít một hơi thật sâu.
- Vương Lâm!
Ánh mắt của Chu Vũ Thái lộ ra vẻ kinh hãi.
- Vương Lâm!
Giờ khắc này, phàm là những tu sĩ còn thanh tỉm quan sát đến cảnh tượng này đều hoàn toàn rung động!
Vương Lâm chân chính là lão tổ của Chu Tước Tinh!
- Ngươi có chạy cũng không thoát!
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra sát khí ngập trời, bước về phía trước một bước!