Tên đồng tử đầu to đã trở nên điên cuồng.
Trước đây, đồng tử đầu to gặp vô số bi kịch. Khi hắn sinh ra thì thân mình bé nhỏ lại có cái đầu to nên thời còn niên thiếu thường xuyên là đối tượng để bè đồng lứa cười nhạo.
Nếu chỉ như thế cũng thôi, ngoại trừ thân thể bên ngoài bị dị tật lại trời sinh dốt nát, nụ cười ngốc nghếch lúc nào cũng hiện lên trên mặt.
Mẹ của hắn cực kỳ chán ghét, thường không để ý tới hắn. Thời thơ ấu, hắn vượt qua đủ loại khinh thường, nhục nhã và chửi rủa. Chỉ có điều hết thảy những điều này hắn cũng không cảm nhận sâu sắc. Cả ngày luôn luôn cười ngây ngô.
Thiên tư của hắn lại không thể tu đạo, khi mười năm tuổi đã bị gia tộc đuổi đi, không hề được viết vào trong gia phả của gia tộc!
Nhưng ai cũng không ngờ, sau năm trăm năm, hắn về lại gia tộc. Bộ dáng của hắn không biến hóa nhiều so với năm đó, trên mặt vẫn luôn duy trì nụ cười ngu ngốc nhưng tu vi lại đã đạt tới Vấn Đỉnh kỳ!
Biểu hiện như thế lập tức được gia tộc coi trọng, từ đó về sau được liệt vào hàng ngũ tinh anh trong gia tộc. Thời gian chậm rãi trôi qua thêm ngàn năm, tên đồng tử đầu to này tu vi đột nhiên tăng mạnh, cũng đạt tới Dương Thực cảnh đỉnh!
Ấn tượng trong tuổi thơ khiến cho tính cách của hắn cũng bị lệch lạc. Trong gia tộc hắn, thời gian ngàn năm này, nhiều người bị hắn hành hạ đến chết. Bất kể là nam hay nữ, toàn bộ đều chết rất thê thảm.
Việc này hắn thực hiện cực kỳ cẩn thận. Nếu không ra tay thì thôi, nếu ra tay tuyệt đối cam đoan không ai có thể tra ra chút manh mối nào. Nhưng ba mươi năm trước, trong một lần hành hạ đến chết một người, hắn cũng rốt cục bị gia tộc phát hiện, không dung túng nổi, bị một vị lão tổ tu vi Khuy Niết sơ kỳ tự mình ra tay đuổi giết!
Một trận chiến này nguyên tất cả các tộc nhân đều cho rằng hắn cửu tử nhất sinh nhưng cuối cùng hắn cũng bộc phát ra tu vi đã đạt tới Khuy Niết kỳ. Hơn mười năm trước hắn đã đột phá Khuy Niết kỳ, nhưng vẫn ẩn nhẫn, lúc này tu vi mới bùng nổ, đánh một trận với lão tổ!
Cuộc chiến này lão tổ chết, đồng tử đầu to trọng thương bỏ chạy. Từ đó về sau không có chút tin tức nào về hắn nữa. Mãi cho đến cuộc chiến Phong Tiên, người này mới xuất tràng, khiến cho nổi lên một hồi sóng gió trong gia tộc!
Hồi tưởng cuộc sống của chính mình, hung quang trong mắt đồng tử đầu to càng đậm, trong tiếng gào thét mang theo cái đầu cực lớn lao ra theo những sợi gân đang đan xen vào nhau, mang theo khí tức cuồng bạo phảng phất như xé rách cả thiên đại, lao thẳng về phía Vương Lâm.
Đồng thời với tiên khí tràn ngập còn ẩn chứa một cỗ ma khí bên trong. Nháy mắt khi lao về phía Vương Lâm, chúng bỗng nổ ầm lên một tiếng, vô số sợi gân đan xen nhau tạo thành cây côn thịt bỗng nhiên tan nát, hóa thành vô số sợi tơ mảnh, hình thành dạng lưới tràn tới người Vương Lâm.
Trong mắt Vương Lâm bình tĩnh, cười lạnh há mồm phun ra một vật. Vật ấy chính là Phong Tiên Ấn. Ấn này sau khi xuất hiện lập tức phát ra kim quang chói mắt, chỉ trong phút chốc hơn mười vạn kim phù biến ảo ra, hình thành một đạo kim sắc lốc xoáy quét thẳng về phía trước.
Những sợi gân đan xen nhau lập tức tràn ra quấn quanh Phong Tiên Ấn, nhưng những phù văn màu vàng cũng trực tiếp lao ra, điên cuồng tiến vào trong những sợi gân đan xen nhau này, mỗi khi tiếp xúc sẽ hình thành một đạo phong ấn.
Nhất là mấy phù văn màu vàng có dung nhập nguyên thần của tu sĩ lại cực kỳ hung mãnh, khi hạ xuống liền tạo nên âm thanh ầm ầm quanh quẩn. Mỗi phong ấn này nhưng còn mạnh mẽ gấp trăm lần những phong ấn bình thường!
Gần như chỉ trong nháy mắt khi cơn lốc màu vàng tràn ngập, toàn bộ thân mình của đồng tử đầu to cũng phát ra kim quang, bị hoàn toàn phong ấn.
Một tiếng rít gào vang lên. Hai mắt tên đồng tử đầu to lộ ra hồng mang, lập tức giãy giụa tạo ra những âm thanh bang bang, vô số phù văn sụp đổ. Ngay lúc này, thân mình Vương Lâm chuyển động.
Chân phải Vương Lâm bước ra, dưới chân xuất hiện sóng gợn. Sau khi tiến hai bước, hư không dưới chân phảng phất như bị thu nhỏ lại. Coi như thiên địa này, bất kỳ chỗ nào cũng chỉ cần bước ra một bước là đã tới được.
Súc Địa Thành Thốn!
Bước tiếp theo, Vương Lâm xuất hiện bên cạnh đồng tử đầu to, hai ngón tay phải hắn kết thành kiếm chỉ, đạo niệm và nguyên lực dung hợp đâm ra, liền có Âm Dương song ngư biến ảo.
Một chỉ này điểm xuống liền có hắc bạch nhị khí vờn quanh, theo ngón tay Vương Lâm trực tiếp xuyên qua tầng tầng phong ấn phù văn màu vàng, Những phù văn này nháy mắt khi ngón tay Vương Lâm tiến tới lập tức nhường đường, khiến cho song chỉ của Vương Lâm sáng bừng, ấn xuống mi tâm của đồng tử đầu to.
Trong mắt đồng tử đầu to hiện lên vẻ hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi liền lui về phía sau. So với tốc độ của Vương Lâm thì hành động của hắn thật sự quá chậm. Lúc này, hắn chỉ cảm thấy mi tâm nóng lên, một cỗ rung động từ trong cơ thể bùng nổ.
Hắc bạch nhị khí vờn quanh toàn thân khiến cho cái đầu cực lớn của đồng tử đầu to lập tức như sụp đổ, nhanh chóng thu nhỏ lại. Nhưng sợi gân đan xen nhau kéo dài ra giờ phút này cũng cấp tốc co rút.
Trực tiếp phun ra một ngụm tiên huyết, máu tươi này không phải là hắn phun ra tuỳ tiện mà nhằm thẳng về phía thân thể Vương Lâm.
Mỗi một giọt máu đều ẩn chứa tiên khí nồng đậm, nếu bị những giọt máu này rơi vào người, thân thể Vương Lâm sẽ lập tức tan ra. Dù sao tu vi của tên đồng tử đầu to này cũng không tầm thường, là bước thứ hai tu đạo Khuy Niết kỳ!
Thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, căn bản không chút biến đổi. Khoảnh khắc khi máu tươi kia tới gần, trong miệng hắn lại ngâm khẽ:
- Định!
Lấy tu vi Khuy Niết sơ kỳ để thi triển, uy lực của Định Thân Thuật đã vượt xa dĩ vãng. Đáng nói chính là khoảnh khắc khi Vương Lâm thi triển Định Thân Thuật, tiên lực chi tinh do Thanh Thủy lưu lại trong cơ thể hắn cấp tốc xoay tròn. Một tia tiên lực từ trong cơ thể hắn nhanh chóng bay ra, dung nhập với thiên địa.
Lập tức khiến cho Định Thân Thuật này đạt tới một trình độ mà từ khi Vương Lâm học được tiên thuật này chưa từng đạt tới!
Dưới một chữ Định này, toàn bộ máu tươi bắn đến lập tức đương trường dừng lại giữa không trung.
Không chỉ có mỗi tiên huyết này mà ngay cả đồng tử đầu to đang đang nổi lên sự sợ hãi trong ánh mắt vẫn không nhúc nhích được!
Từ trước tới sau, Vương Lâm thủy chung vẫn luôn bình tĩnh, thân mình nhoáng lên, lách sang một bên tránh đi máu tươi, song chỉ như tia chớp đặt lên mi tâm của đồng tử đầu to.
Thân mình của đồng tử đầu to trực tiếp bị hất tung lên, trên người nhiều chỗ tuôn ra máu tươi. Cho đến tận lúc này, uy lực của Định Thân Thuật vẫn chưa tiêu tan, Vương Lâm lại bước ra một bước đuổi theo.
Nhưng đúng lúc này thần sắc hắn hơi đổi. Bên trên tinh không, đạo đạo kiếm quang gào rít xông tới. Đúng là do mấy trăm tu sĩ La Thiên Tinh Vực ở bên ngoài Chu Tước Tinh phát hiện có điều không ổn nên nhất tề xông vào. Cả đám tu vi cao thâm phá vỡ cương phong, lao thẳng xuống Chu Tước Tinh.
Những người này xuất hiện lập tức hình thành một cỗ uy áp khó có thể tưởng tượng được. Những tu sĩ trên Chu Tước Tinh chưa từng thấy được nhiều tu sĩ đại thần thông như thế, lúc này đều ngây ngốc.
Khoảnh khắc khi những tu sĩ La Thiên giáng xuống, sau khi thấy được trận chiến giữa Vương Lâm và đồng tử đầu to thì toàn bộ sắc mặt đều đại biến!
Thân mình Vương Lâm vẫn không dừng lại, vẫn hết sức lao theo. Tay phải vỗ lên túi trữ vật, lập tức tiên bảo Thiên Hổ Kỳ, do Viêm Lôi Tử ban tặng, đại biểu thân phận chính phẩm Lôi Tiên, trực tiếp bị hắn tung ra.
Thanh cờ này chợt loé lên, lập tức vang lên một tiếng hổ gầm kinh thiên, đồng thời bên trên tràn ngập tử vân, hóa thành một đầu mãnh hổ, hướng về phía mấy trăm tu sĩ La Thiên gầm rít.
- Bản tiên cùng người luận bàn, các ngươi thủ hộ ở bên ngoài. Kẻ nào trái lệnh, chém!
Vương Lâm vẫn không quay đầu lại, hết sức lao tới, song chỉ đặt lên mi tâm của đồng tử đầu to. Ầm một tiếng, thân mình của đồng tử đầu to trực tiếp từ giữa không trung bắn xuống mặt đất.
Ầm một tiếng, mặt đất xuất hiện một hố rất sâu, mặt đất xung quanh cũng phải run rẩy.
Mấy trăm tu sĩ La Thiên phía trên không trung lập tức có người nhanh trí, không chút do dự nhanh chóng thối lui về phía sau, đáy lòng không ngừng kêu khổ. Sớm biết thế này, thật sự không nên tới xem, hai đại tiên sử chiến đấu, hiển nhiên bọn họ không có tư cách tham dự.
Có người đi đầu, lục tục toàn bộ đám tu sĩ này liền cẩn thận lui về phía sau, trước sau bay ra khỏi Chu Tước Tinh, cũng không dám can dự vào chuyện này nữa.
Cảnh tượng đảo ngược này khiến cho những tu sĩ trên Chu Tước Tinh đáy lòng đều hiểu ra. Chu Tước Vương Lâm lão tổ có địa vị cực cao trong đám tu sĩ La Thiên này.
Vương Lâm hạ xuống mặt đất, nhìn đồng tử đầu to ở trong hố sâu. Lúc này uy lực của Định Thân Thuật dĩ nhiên đã tiêu tan, sắc mặt của đồng tử đầu to trắng bệch, toàn thân nhiễm đầy máu tươi, ánh mắt nhìn về Vương Lâm cực kỳ sợ hãi.
Vương Lâm lạnh lùng nhìn đồng tử đầu to, nâng tay phải lên, lập tức thanh quang loé ra. Chỉ thấy trên tinh không Chu Tước Tinh đột nhiên xuất hiện tảng lớn lôi vân. Từng đạo lôi quang loé lên, phảng phất như bị người ta khống chế nhanh chóng thoát ly khỏi lôi vân, đi thẳng tới tay phải của Vương Lâm.
Trong chốc lát, trên tay phải của Vương Lâm liền ngưng tụ một lôi cầu, phát ra âm thanh bang bang. Lại có vô số lôi quang hình cung tản ra xung quang phảng phất như thiên địa chi lôi đã bị Vương Lâm nắm giữ hết trong tay vậy.
Nháy mắt khi nhìn thấy lôi quang này, thân mình của đồng tử đầu to không ngừng run rẩy, một cảnh tượng khiến hắn run lên như cầy sấy lại xuất hiện trong não. Lúc này đây hắn đã thật sự triệt để sợ hãi!
- Hứa huynh, gần hai ngàn năm ta không ngừng tu đạo, chuyện gì cũng hãy từ từ. Chỉ cần không giết ta, hết thảy yêu cầu ta đều đồng ý!
Đồng tử trong hai mắt của đồng tử đầu to co rút lại, nhìn về phía lôi cầu, chua xót nói. Hắn cũng thật sự không phải ngu dốt, đánh một trận với Vương Lâm, từ đầu tới cuối, đối phương không thi triển đại thần thông, hiển nhiên không phải hoàn toàn muốn giết mình. Nói không chừng có thể thật sự thoát được một kiếp này.
- Ta cần một tên tôi tớ!
Vương Lâm bình tĩnh nói.
Đồng tử đầu to trầm mặc, rồi nói:
- Ta tiến nhập Thăng Tiên Trì, đã hóa đi ý cảnh, không thể xuất đạo niệm!
- Không cần! Ta có một pháp thuật, nếu ngươi cam tâm tình nguyện thì không có chút phương hại nào. Nhưng nếu đáy lòng ngươi có ý đồ khác, pháp thuật này tiêu tan thì ngươi lập tức bỏ mạng!
Vương Lâm nói xong nâng tay phải lên, một ấn ký cổ quái ngưng tụ trong tay. Tiên lực chi tinh trong cơ thể hắn lập tức xoay tròn, một tia tiên lực tràn ra, theo tay phải của Vương Lâm dung nhập vào trong ấn quyết kia.
Kim quang loé ra, một ấn quyết màu vàng nhạt từ tay phải Vương Lâm xuất hiện.
Năm đó, từ trong ngọc giản của Tiên Đế Thanh Lân, ngoại trừ phương pháp luyện chế Tiên Vệ còn có một số pháp thuật thao khống phong ấn. Chẳng qua những pháp thuật này Vương Lâm đã từng thử thi triển nhưng hiệu quả lại không được cường đại như trong ngọc giản ghi chép.
Thậm chí nô ấn của Lý Nguyên, trong ngọc giản của Tiên Đế Thanh Lâm cũng thoáng nhắc tới một chút. Sau khi Vương Lâm phân tích, thủy chung vẫn không rõ ràng. Mãi cho tới khi biết được tiên lực tồn tại, hắn mới hiểu ra.
Loại pháp thuật phong ấn này tất cần phải có tiên nhân thi triển. Nếu không không có tiên lực thì tự nhiên không thể hoàn toàn phát huy ra uy lực của nó. Lúc này đây, điều động tiên lực trong cơ thể hình thành ấn quyết, ấn quyết chợt loé lên, lập tức ấn vào mi tâm của tên đồng tử đầu to.
Nháy mắt này, Vương Lâm có loại cảm giác chỉ cần một ý niệm trong đầu là đã có thể khiến cho đồng tử đầu to này tử vong!
Hắn hơi trầm ngâm, biết rằng pháp thuật phong ấn này khác với Tiên Vệ.