Trên Chu Tước Tinh, bên ngoài hố sâu trong Tiên Di chi địa năm đó, lúc này có một lão già đang khoanh chân ngồi. Lão già này toàn thân mặc hồng bào, tóc trắng xóa, trên mi tâm có một cái cây lóe ra, mọc ra mười một lá cây, nhưng ở trên đỉnh của lá thứ mười lại còn mọc thêm một nửa lá nữa.
Nếu một nửa lá này toàn bộ mọc ra, lão già này sẽ lập tức trở thành tộc nhân Thập Nhị Diệp của Tiên Di Tộc!
Ở Tiên Di Tộc, tộc nhân Thập Nhị Diệp tương đương với tu sĩ Âm Hư cảnh.
Lão già kia im lặng ngồi ở đó, thân ảnh vẫn không nhúc nhích, thủy chung nhắm mắt.
Vào một ngày, trên không trung có bốn đạo cầu vồng bay tới. Lão già bỗng nhiên mở hai mắt, nhìn về phía chân trời, trong mắt lóe lên tinh quang, ngay khi đang định mở miệng thì thân mình bỗng nhiên chấn động, quắc mắt nhìn chằm chằm vào một người bên trong bốn đạo cầu vồng kia.
Vương Lâm hạ xuống mặt đất, nhìn hố sâu trước mặt cùng với lão già đang nhìn chăm chú Tháp Sơn kia, trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi nói:
- Vân Tước Tử tiền bối, đã lâu không gặp.
Lão già kia chính là Vân Tước Tử, ánh mắt lão lộ ra vẻ khiếp sợ, ánh mắt đang nhìn Tháp Sơn lập tức thu hồi, trong lòng nổi cơn sóng gió động trời nhìn Vương Lâm, chua xót nói:
- Tu đạo lấy thành quả làm đầu, cách gọi tiền bối kia không gần nói lại nữa. Vương Lâm đạo hữu, người này có phải là tộc nhân của Tiên Di Tộc ta không?
Vân Tước Tử chỉ vào Tháp Sơn.
Tháp Sơn thần sắc lạnh lùng, cũng không nhìn tới Vân Tước Tử.
- Hắn là tộc nhân của Tiên Tuyển Tộc!
Vương Lâm than nhẹ, tiến về phía trước một bước, tiên vào bên trong hố sâu, Tháp Sơn theo sát phía sau. Còn về phần Đầu To kia vẫn đang hướng về Vân Tước Tử cười ngây ngô, cũng đi theo sau.
Ngay khi nhìn thấy nụ cười của Đầu To, một luồng uy áp đến từ trong linh hồn bỗng nhiên từ trong người Vân Tước Tử phát ra, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, vẻ phức tạp trong mắt càng đậm.
Lôi Cát cũng đi theo phía sau, hắn đối với Vương Lâm cực kỳ kính sợ, nhất là khi nhìn thấy thần thông của Vương Lâm, không ngờ có thể thay đổi linh lực của Chu Tước Tinh lại càng làm cho hắn tâm thần kịch chấn. Loại thần thông này từ rất lâu trước kia hắn đã từng nghe qua, chỉ có những tu sĩ đại thần thông danh chấn Liên Minh Tinh Vực mới có thể làm được.
Vân Tước Tử cười khổ, thân mình nhoáng lên một cái, tiến vào bên trong hố sâu.
Dọc đường đi, tốc độ của Vương Lâm không nhanh, bên trong Tiên Di Tộc này chậm rãi đi phía trước. Cho đến ngày nay, gần như tất cả tộc nhân của Tiên Di Tộc đều đã rời khỏi, nơi đây không còn một bóng người.
Đi xuống từng tầng, Vương Lâm nhớ rõ năm đó mình đến nơi đây, đi xuống sâu nhất là tới tầng mười một, trong tầng mười một đó gặp phải tam tổ của Tiên Di Tộc, bị người này truy sát, hắn cuối cùng phải xuất ra cuốn tranh phong ấn nữ tử của Hướng gia, lúc ấy mới tránh được kiếp nạn.
Cuốn tranh kia, qua sự kinh hãi của tam tổ Tiên Di Tộc năm đó, Vương Lâm biết vật này cùng với Tiên Di Tộc có mối liên hệ sâu xa.
Càng đi xuống phía dưới, bốn phía càng thêm tối đen. Qua mấy trăm năm không có ai cư trú, nơi đây đã không còn sinh cơ, chỉ còn có khí âm hàn nồng đậm.
Với tu vi trước kia của Vương Lâm, nếu gặp phải khí âm hàn này tất nhiên sẽ không hề dễ chịu, hơn nữa nếu không ngừng xâm nhập, cuối cùng sẽ bị khí âm hàn bức bách, không thể tiến lên.
Nhưng giờ phút này, khí âm hàn này đối Vương Lâm thật sự nhỏ bé không đáng kể, thậm chí hắn còn không cần vận chuyển nguyên lực, khí âm hàn này dường như là có linh tính, hoàn toàn không dám tới gần.
Lại tiếp tục không ngừng đi xuống, khí âm hàn ở phía trước Vương Lâm hình thành một cơn lốc xoáy xoay tròn rất nhanh, như thể muốn mở đường cho hắn.
Trong lúc tiến lên, trong đầu Vương Lâm thủy chung cân nhắc.
Tiên Di Tộc và Tiên Tuyển Tộc rõ ràng là cùng một chủng tộc, điểm này lúc trước đã có chút khẳng định, hiện giờ nhìn biểu hiện của Vân Tước Tử ở trước mặt Đầu To, hắn lại càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
Chủng tộc này đối với tiên khí do tiên ngọc phát ra cũng không hề sợ hãi, nhưng nếu là tiên lực của tiên nhân, một khi tràn ra, lập tức sẽ khiến cho bọn họ từ trong linh hồn xuất hiện một sự khuất phục.
Điểm mấu chốt của tất cả chuyện này chính là tiên lực!
Nghĩ đến tiên lực, Vương Lâm cũng có chút lo lắng, tiên lực mà Thanh Thủy tặng cho hắn không phải là vô hạn, mỗi một lần thi triển tiên thuật, tiên lực này sẽ tiêu hao đi một ít, trong thời gian dài nếu không có phương pháp bổ sung, chắc chắn toàn bộ sẽ được dùng hết.
Mà tiên thuật Thanh Thủy truyền thừa lại là Hoán Vũ và Tát Đậu Thành Binh đối với tiên lực có yêu cầu cực cao, nếu không lượng tiên lực nhất định, hoàn toàn không thể nghiên cứu và cảm ngộ, lại càng không thể thi triển sử dụng.
Đây cũng chính là nguyên nhân Thanh Thủy nhất định bắt Vương Lâm phải tiến vào Thăng Tiên Trì, đồng thời cũng là điểm mấu chốt sau đó đã đưa cho hắn tiên lực chi tinh.
Chỉ có điều tiến vào Thăng Tiên Trì có quá nhiều tai hại, cách này thì Vương Lâm không muốn lựa chọn. Nhưng cơ thể hắn tuy có tiên lực, những phương pháp bổ sung cũng đã thử qua rất nhiều, thậm chí hấp thu tiên khí từ tiên ngọc cũng không thể hình thành được tiên lực trong cơ thể.
Sau khi thu phục được Đầu To, Vương Lâm cũng thường thử qua, nhưng cũng không được. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ còn một lượng nhỏ tiên lực để sử dụng.
Không lâu sau Vương Lâm lần thứ hai đi xuống tầng mười một của Tiên Di Tộc.
Tầng mười một này không lớn, mặt đất bị đào bới thành từng khe rãnh, những khe rãnh này nối tiếp với nhau hình thành một phù văn kỳ dị, lại có một chất lỏng màu đỏ chảy trong những khe rãnh này, rơi vào trong mắt Vương Lâm trở thành một phù văn đỏ như máu.
Trong tầng mười một trống không không có vật gì, chỉ có chất lỏng màu đỏ chảy trên mặt đất vang lên tiếng ào ào.
- Đây là một trong những Tổ Phù của Tiên Di Tộc ta. Nơi đây có mười chín tầng, Tiên Di Tộc ta ngoại trừ tổ tiên xa xưa nhất, những hậu duệ sau này nhiều nhất cũng chỉ có thể đi xuống tới tầng mười sáu, ba tầng cuối cùng, không thể tiến vào.
Vân Tước Tử nhìn nơi đây, chậm rãi nói.
Vương Lâm gật đầu, thần thức đảo qua, liền tìm được lối vào tầng mười hai, nhoáng lên một cái, đi thẳng đến lối vào kia.
Tầng mười hai, mười ba, mười bốn, mười năm, mười sáu, với tu vi của Vương Lâm hoàn toàn không có gì trở ngại, trực tiếp đi xuống dưới tầng mười sáu!
Trong tầng mười sáu, trên mặt đất cũng có phù văn đỏ như máu, nhưng phù văn này cũng càng phức tạp thêm, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ cảm thấy hoảng hốt. Vương Lâm hai mắt ngưng lại, ở trong này có bày đặt mười ba cỗ quan tài, phía trên những quan tài lần lượt đều có phù văn lóe ra.
Ở chính giữa nơi này có một hồ nước màu đen tản mát ra từng trận hàn khí tràn ngập bốn phía, điểm kỳ dị chính là chất lỏng màu đỏ chảy trong những khe rãnh xung quanh chính là bắt nguồn từ hồ nước này, tạo nên một vòng tuần hoàn. Chỉ có điều, chất lỏng sau khi chảy vào trong hồ nước liền biến thành màu đen, mà khi chảy ra lại phát ra hồng quang.
- Nơi này có chút thú vị.
Vương Lâm bước về phía trước, đi tới bên cạnh hồ nước, cẩn thận nhìn thoáng qua.
- Tầng mười sáu này chỉ có những tổ tiên đạt tới Thập Nhị Diệp mới có thể tiến vào, những quan tài xung quanh chắc hẳn đều là các đời tổ tiên của Tiên Di Tộc ta. Nghe đồn đại rằng ở tầng mười tám có bổn nguyên lực của Tiên Di Tộc ta! Còn tầng mười chín, vô số năm trước chỉ có đệ nhất tổ tiên của Tiên Di Tộc ta Chiến Hồn… Vương Lâm đạo hữu, nếu ngươi có thể đột phá xuống được tầng mười tám, xin hãy nhớ đến tình cảm năm đó, để cho lão phu được cảm ngộ bổn nguyên của tổ tiên.
Vân Tước Tử sau khi trầm mặc một lát, hạ giọng nói.
Hắn nhìn Vương Lâm trước mắt, hình ảnh thằng nhóc con năm đó hoàn toàn tiêu tan trong đầu, thay vào đó hiện giờ là một tu sĩ đại thần thông chỉ cần giẫm chân một cái có thể khiến cho Chu Tước Tinh sụp đổ.
Trong những ngày này, thi thoảng hắn vẫn nghĩ, nếu như năm đó mình không chỉ điểm cho đối phương hóa thần, hôm nay liệu có tu sĩ đại thần thông này tồn tại ở trước mắt hay không…
Vương Lâm liếc mắt nhìn Vân Tước Tử một cái, gật gật đầu.
Vân Tước Tử đối với hắn có ân, mặc dù sau khi biết được mục đích của đối phương, đó cũng chỉ là một mưu mô.
Trong hồ nước màu đen kia tràn ra hàn khí nồng đậm, bên trên lại có một đạo phong ấn tồn tại. Phong ấn này theo Vương Lâm nhìn thì thậm chí tu sĩ đạt tới đỉnh của Dương Thực cảnh cũng chưa chắc có thể bài trừ.
Ngoài ra trên phong ấn này lại có yêu cầu đối với huyết mạch, nếu không có huyết mạch của Tiên Di Tộc, muốn đi vào lại càng khó khăn hơn.
- Khó trách tầng mười bảy vẫn không ai có thể tiến vào, loại phong ấn mạnh như vậy không phải tu sĩ tầm thường có thể mở ra được.
Vương Lâm trong lúc trầm ngâm, nhìn chằm chằm hồ nước đen kia. Lần này hắn đến Tiên Di Tộc, sở dĩ muốn đi vào nơi này hiển nhiên là có nguyên nhân.
Nguyên nhân này chính là năm đó ở La Thiên Tinh Vực khi hắn giao chiến với người của Diêu gia, tộc nhân của Diêu gia kia xuất ra một lá bùa, trong lá bùa này có một sức mạnh cực kỳ dị, không ngờ đem sức mạnh toàn thân hắn hoàn toàn phong ấn lại!
Cảnh tượng cho đến bây giờ trong ký ức của Vương Lâm vẫn còn rất mới mẻ, trên thân thể hắn cũng vẫn còn có một lá bùa.
Trầm ngâm một lát, Vương Lâm bình tĩnh nói:
- Đầu To, thi triển toàn lực, hãy thi triển tiên thuật mạnh nhất của ngươi đánh vào hồ nước kia!
Đầu To không dài dòng, tiên lực bỗng nhiên vận chuyển, lập tức một luồng tiên khí nồng đậm từ trong thân thể hắn bùng phát, hóa thành một cơn lốc tiên khí, dẫn dắt thiên uy bốn phương.
Vân Tước Tử ngay lập tức không chịu nổi, theo bản năng lui về phía sau, sắc mắt tái nhợt, từ bên trong linh hồn dường như có một ý chí mạnh mẽ bức bách hắn phải khuất phục, nếu không khuất phục sẽ hoàn toàn xé xác hắn.
Dưới ý chí này, Vân Tước Tử gầm nhẹ một tiếng, trên mặt nổi đầy gân xanh, giãy giụa dữ dội.
Cũng may Đầu To không phải nhắm vào Vân Tước Tử, vì thế hắn mới có cơ hội để giãy giụa. Đầu To vận chuyển tiên lực toàn thân, hai tay lập tức điểm lên trên tai một cái, lập tức đầu hắn bỗng nhiên biến hóa, phình to ra hơn gấp đôi. Từng đường gân xanh đỏ đan xen vào nhau phá tan lông mày chui ra, hình thành một sức tấn công khổng lồ hướng thẳng đến hồ nước phía trước.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên vang lên, hồ nước kia lập tức chấn động, chậm rãi xoay tròn.
Hai mắt Vương Lâm lóe lên tinh quang, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra phong ấn bên trong hồ nước này, dưới sự tấn công của Đầu To, có dấu hiệu bị phá vỡ, nhưng dấu hiệu này cũng không rõ ràng. Trong khoảnh khắc sắp sửa tiêu tan này, song chỉ tay phải Vương Lâm tạo thành kiếm, hai mắt ẩn chứa lôi ý, sức mạnh thiên địa lôi đình lúc này điên cuồng từ bốn phương tám hướng ngưng tụ, vờn quanh đầu ngón tay của Vương Lâm. Hắn bước về phía trước, trực tiếp hướng về hồ nước điểm vào hư không.
Sau khi hắn điểm ra, lập tức liền có lôi đình vô tận ầm vang xuất hiện, theo song chỉ của Vương Lâm như thể lôi long nhảy vào trong hồ nước kia. Chỉ nghe thấy nổ ầm một tiếng, toàn bộ mặt đất tầng mười sáu xuất hiện những vết nứt lớn, trong khi khí âm hàn đang khuếch tán ra, bên trong hồ nước lại nổi sóng lớn, toàn bộ hồ nước kịch liệt bay lên, trong ánh lôi quang lóe ra hóa thành một phù văn màu đen.
Phù văn này quá mức phức tạp, lằng ngoằng chi chít, hoàn toàn không thể thấy rõ ràng. Nhưng, Vương Lâm không cần thấy rõ, hắn không cần phải giành được sự cho phép của phong ấn này, mà muốn cưỡng ép phá vỡ.