Cử động lưu loát giống như mây bay nước chảy vậy, Vương Lâm nắm tay phải, tùy ý vung lên phía trước, một mảnh âm bạo đột nhiên mọc lên, hình thành một cơn lốc màu đen khó có thể tưởng tượng ra được. Cự long do thần thức của ba người biến thành, ngay lập tức bị một nắm tay của Vương Lâm hư không đụng tới.
Ầm một tiếng, thần thức kia thậm chí một chút phản kháng cũng không có, liền lập tức tan vỡ.
Trong khoảnh khắc thần thức tiêu tan, trong một gian phòng thứ hai ở kiến trúc hoa lệ vô cùng bên trong Quỷ Nhãn Thành, một đàn ông trung niên đang ngồi uống trà trên ghế. Lúc này chén trà ầm một tiếng bị hắn bóp nát, nước trà hóa thành khí tiêu tan, sắc mặt người đàn ông trung niên này tái nhợt không chút huyết sắc, khóe miệng chảy máu tươi, ánh mắt lộ ra hoảng sợ vô cùng.
Tim hắn đập mạnh hẳn lên, người đàn ông trung niên này thất thanh nói:
- Chẳng lẽ là Tịnh Niết kỳ?
Hắn thần sắc biến ảo, cuối cùng cắn răng một cái, thân mình bước tới trước một bước, biến mất trong phòng.
Vương Lâm thân ở trên hư không, thần thức trở lại trong cơ thể, lạnh lùng nhìn lướt qua một đạo thần thức cuối cùng. Chủ nhân thần thức này đúng là Nhất Trần Tử.
Hết thảy chuyện vừa rồi quá nhanh, gần như trong tích tắc, đạo thần thức cuối cùng bay nhanh về sau, muốn thu hồi.
Vương Lâm thần sắc lạnh lùng, tay phải hư không một trảo, thần thức cuối cùng kia như bị sức mạnh của thiên địa chèn ép, lại có một lực hút thật lớn bao phủ, không thể tự chủ được mà bị kéo tới tay Vương Lâm. Vương Lâm nắm lấy, trực tiếp bóp nát.
Trong gian phòng đầu tiên ở kiến trúc hoa lệ, một lão nhân áo trắng tóc bạc, nguyên đứng bên cạnh bàn, tay cầm một chiếc bút họa, đang vẽ rồng bay phượng múa lên trên mặt giấy tuyên thành.
Nhất tâm nhị dụng đối với tu sĩ thần thông bậc này như bọn họ thật là chuyện đơn giản. Nhưng trong nháy mắt, lão nhân bẻ gãy cay bút trong tay, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, một ngụm máu tươi dâng lên tận cổ, nhưng bị hắn cưỡng chế lại.
- Nguy rồi!
Lão nhân trong lòng kêu khổ, tay áo vung lên, lập tức lao ra với tốc độ nhanh nhất.
Trong Quỷ Nhãn Thành lúc này xôn xao thật mạnh. Trận pháp cấm chế tan vỡ, lập tức hấp dẫn tất cả các tu sĩ khác. Những tu sĩ này không đợi nhau toàn bộ nhìn về phía không trung.
Vương Lâm thần sắc thong dong, hắn đã nhường nhịn, nếu ba người này buông thần thức hắn ra, cũng không có việc này.
Ba đạo cầu vồng từ bên trong thành trì lao ra, trực tiếp na di xuất hiện trước mặt Vương Lâm, hóa thành ba bóng người, đó chính là Trần Đạo Tam Tử!
Lão nhân áo bào trắng tóc trắng, đúng là Nhất Trần Tử, ở phía sau lưng hắn, là lão nhân áo bào xanh cùng người đàn ông trung niên. Ba người lúc này khuôn mặt chua xót, bọn họ không thể nào ngờ được, rõ ràng thần thức chỉ là Khuy Niết sơ kỳ, nhưng trong nháy mắt bản thể người này tiến tới, không ngờ dễ dàng đánh tan thần thức của ba người.
Nếu như là đánh tan thần thức, ba người cũng không quá mức kinh hãi, liên thủ lại, bọn họ cũng có lực liều mạng. Nhưng làm bọn họ kinh hãi hơn, là đối phương chỉ nhẹ nhàng tùy ý mà thôi.
Một trảo, một quyền, một cái sờ, rất đơn giản, chỉ là tùy ý làm ba động tác, thậm chí ba người bọn họ còn cảm nhận được. Đối phương căn bản là cử trọng nhược khinh, đây mới là điều bọn họ hoảng sợ.
Có thể làm tới điểm này, cũng không thể là tu sĩ Khuy Niết kỳ, cho dù là Khuy Niết viên mãn cũng không thể làm được, dù sao bọn họ có ba người! Cảnh tượng trước mắt chỉ có thể giải thích, tu vi người này đạt tới Tịnh Niết kỳ rồi!
- Vương đạo hữu thứ tội, việc này ta lỗ mãng…
Nhất Trần Tử ôm quyền cười khổ. Ba người bọn hắn đứng trước Vương Lâm đều cảm thấy xấu hổ. Ba người bọn hắn thanh danh ở Thiên Vận Tinh cũng là hiển hách, lúc này lại đi trêu chọc vào người không thể trêu chọc trong lòng ngoại trừ chua xót, còn có chút không cam lòng.
Dù sao bằng tu vi Tịnh Niết kỳ của đối phương, đừng nói là có một chút thần thức xem xét, mặc dù dùng thần thức mãnh liệt quét tới, cũng là hợp tình lý.
Ba người bọn hắn nếu biết sớm tu vi đối phương, cũng sẽ không dám quản, dù sao tu sĩ Tịnh Niết kỳ đi vào Quỷ Nhãn Thành, không dám hỏi gì, cho dù là không có ngọc giản, cũng được đối đãi tử tế vô cùng.
- Trên Thiên Vận Tinh bao gồm tất cả các tu chân tinh phụ cận. Tu sĩ Tịnh Niết kỳ cực kỳ hiếm thấy, tùy tiện ra một người, đều có thể dậm chân là tu chân tinh run rẩy, nhưng chưa từng nghe nói qua Vương Lâm. Hắn nữa hắn mới nói mình là Thiên Vận Tông… Hay là… Chẳng lẽ là một đệ tử năm đó của Thiên Vận Tử?
Ba người nhìn nhau, đều nghi hoặc đối phương, chỉ có điều thần thông vừa rồi của Vương Lâm, quả thực có uy lực của Tịnh Niết kỳ.
- Vương đạo hữu chớ trách, ba người chúng ta có chức trách trong người, lúc này đã biết tội, thứ tội, thứ tội!
Lão nhân áo xanh ôm quyền, có chút xấu hổ nói.
Người đàn ông trung niên bên cạnh cũng cười khổ ôm quyền, trong lòng thầm than, thầm nghĩ:
- Thanh danh của ba người Trần Đạo Tam Tử chúng ta, cũng không tính mất đi, dù sao đối phương là tu sĩ Tịnh Niết kỳ, có mấy người dám trêu chọc.
Thần sắc ba người thành khẩn, liên tục ôm quyền nhận sai. Vương Lâm sắc mặt hơi hoãn lại bình tĩnh nói:
- Cũng là do Vương mỗ quấy nhiễu trước, việc này coi như bỏ đi.
Ba người thở mạnh một hơi, nếu Vương Lâm không bỏ qua, ba người bọn họ cũng không thể bỏ chạy được, trêu chọc vào tu sĩ Tịnh Niết kỳ, gần như là bị ấn một ấn ký tử vong.
- Vương đạo hữu tới Quỷ Nhãn Thành, nói vậy cũng là vì bình Tử Ngọc dịch, chỉ có điều tới đấu giá còn mấy ngày nữa. Trong lúc này, đạo hữu có thể ở lại đây chờ đợi? Nếu không có gì, ba người chúng ta nguyện làm chủ, sắp xếp cho đạo hữu một chỗ ở… Được không?
Nhất Trần Tử khách khí nói.
Người đàn ông trung niên áo tím cùng lão nhân áo bào xanh cũng nhìn về phía Vương Lâm, lộ vẻ mời mọc.
Đối mặt với tu sĩ Tịnh Niết kỳ, ba người mặc dù cuồng ngạo trước mặt người khác, nhưng trước mặt Vương Lâm một chút cũng không dám lộ ra. Ngược lại còn có ý muốn tiếp xúc thân cận.
- Tử Ngọc Dịch?
Vương Lâm có chút quen tai, trầm ngâm một lát, liếc mắt nhìn ba người, gật đầu nói:
- Như vậy phiền ba vị đạo hữu rồi!
Nhất Trần Tử cười ha hả nói:
- Không vấn đề, có thể quen biết Vương đạo hữu, cũng coi như là duyên phận của ta!
Nói xong hắn tay phải chỉ tới phía trước, thần sắc mỉm cười.
Vương Lâm nhìn thoáng qua xa xa, chỉ thấy cửa thành, Bạch Vi đang kinh ngạc nhìn nơi này, phía sau hắn còn có Hứa Lập Quốc hóa thành một màn sương đen.
- Ba người các ngươi lại đây.
Thanh âm của Vương Lâm không cao, nhưng truyền vào trong tai Bạch Vi rất rõ ràng.
Bạch Vi do dự một chút, thân mình nhoáng lên, Hứa Lập Quốc si mê nhìn theo bóng dáng Bạch Vi, vội vàng đuổi theo.
Ba người Nhất Trần Tử nhìn phía sau Bạch Vi, lập tức ngẩn người, nhưng không ai nói gì, dẫn dường đi tới một tòa lầu các bốn tầng hoa lệ phía đông thành. Bên ngoài đại viện còn có một vòng tròn lượn lờ, bên trong giả sơn khắp nơi, cũng có sông suối nhỏ, tràn ngập khí trong lành.
- Nơi này là nơi tạm cư của huynh đệ ba người chúng ta ở Quỷ Nhãn Thành. Vương đạo hữu cứ tự nhiên.
Nhất Trần Tử cười nói.
- Đa tạ!
Vương Lâm ôm quyền cười.
Nhìn Vương Lâm tươi cười, ba người Nhất Trần Tử hoàn toàn yên tâm trong lòng. Người đàn ông trung niên ôm quyền cười nói:
- Vương huynh trước tiên cứ nghỉ ngơi đi, chúng ta đi chuẩn bị thức ăn, hôm nay có thể nói bốn người chúng ta không đánh nhau không quen biết.
Nhất Trần Tử ở bên cạnh mỉm cười gật đầu, lão nhân áo bào xanh cũng cười nói:
- Lão tam nói đúng, hôm nay quen biết được Vương huynh là may mắn, đáng uống cạn một chén lớn.
Vương Lâm khẽ mỉm cười, cũng không cự tuyệt thịnh tình, hơn nữa hắn đối với Tử Ngọc Dịch kia có chút hứng thú, nghe vậy gật đầu nói:
- Nếu như vậy, Vương mỗ đành phải cung kính rồi.
- Vương huynh khách khí rồi.
Nhất Trần Tử ôm quyền, nói lời cáo từ, cùng với hai huynh đệ rời khỏi.
Bạch Vi đối với hết thảy, cũng có chút không thích ứng, tu vi của hắn, nhất định không được tiếp xúc với chuyện này, cho dù hắn là đệ tử của Thiên Vận Tử.
Rất nhanh liền có tôi tớ đi tới trước mặt, vì để an bài chỗ ở cho mấy người cho nên phòng trống ở đây rất nhiều. Sau khi Bạch Vi rời đi, Hứa Lập Quốc theo bản năng định đi theo, nhưng lại bị Vương Lâm lạnh lùng nhìn lướt qua, lập tức trở về sau Vương Lâm, đi theo Vương Lâm trở vào phòng.
Phòng Vương Lâm lựa chọn là một gian phòng nhỏ có chút thanh lịch ở tầng hai. Bên cạnh bàn còn có ghế dựa, còn có mấy bức tranh chữ treo trên tường, thoạt nhìn tâm thần thật sự tĩnh lặng.
Bên ngoài ngọn đèn còn có một chao đèn màu vàng nhạt họa hình núi sông, khiến cho ánh nến bị che ở phía sau, tản mát ra ánh sáng dịu dàng, tỏa ra khắp các ngõ ngách trong căn phòng.
Căn phòng không lớn, nhưng Vương Lâm rất vừa lòng, Hứa Lập Quốc bay ở bên cạnh, con mắt chuyển động đánh giá khắp nơi. Trong lòng khinh thường, thầm nhủ nói nơi này có gì tốt chứ, thật sự ma đầu sát tinh này không biết hưởng thụ. Nếu là mình, tất nhiên sẽ đi tìm một nơi có nhiều cô nương ở, thật thoải mái à.
Vương Lâm tĩnh tọa trong phòng, hai mắt nhắm hờ, như nhìn vào cửa sổ hoa văn màu tím phía trước, nhưng trên thực tế, đang trầm ngâm suy nghĩ về hành động của Bạch Vi dọc đường đi hôm nay.
- Bạch Vi này tìm ta, rốt cuộc có chuyện gì… Hắn tuyệt không vô cớ gọi ta tới nơi này… Còn có ấn ký quỷ dị trong cơ thể kia nữa…
Vương Lâm trầm ngâm, cảm giác Bạch Vi có cái gì muốn nói cùng mình.
- Người này dọc đường đi toàn bộ đều nói những việc vặt vãnh, cũng không có một điểm nào quan trọng… Hắn rốt cuộc muốn nói gì với ta…
Vương Lâm nhíu mày, nhớ tới lời của Bạch Vi dọc đường đi, bỗng nhiên, hai mắt hắn ngưng lại.
- Hay là, theo những lời Bạch Vi nói, ẩn chứa bên trong những việc vặt này… Nếu đúng như vậy, hắn có lời khó nói, không thể là không dám nói thẳng cùng ta, hắn sợ tất nhiên không phải là ta mà là sư phụ?
Vương Lâm cảm thấy có chút manh mối, nhưng cũng không dám xác định.
- Hoặc là trên người hắn có cấm chế gì, khiến cho hắn không thể nói… Chỉ có thể ám chỉ…
Vương Lâm trong trầm mặc, lúc trước hắn hỏi qua Bạch Vi tu công pháp gì, làm cho người này sắc mặt đại biến.
Cũng trong lúc này, Vương Lâm mới nhìn thấy âm khí trong cơ thể Bạch Vi lưu chuyển thành hình ấn ký quỷ dị.
- Bạch Vi này tới cùng là muốn nói gì…
Vương Lâm trầm mặc, thần sắc khẽ động, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, một lát sau, thanh âm của Nhất Trần Tử sang sảng truyền vào.
- Vương huynh, thực quả cùng rượu ngon đã chuẩn bị xong rồi, nhân lúc trời chưa tối, bốn người chúng ta luận đạo một phen, được không?