Mí mắt Lăng Thiên Hậu khẽ lật, cười lạnh không nhìn đến Thiên Vận Tử. Ánh mắt hắn dừng trên người Vương Lâm, nói:
- Vương Lâm. Đại La Kiếm Tông của lão phu thiếu một trưởng lão. Ngươi có bằng lòng trở thành trưởng lão Đại La Kiếm Tông hay không?
Thiên Vận Tử nhướng mày.
Hai mắt Vương Lâm chợt lóe, trong đầu hàng trăm ý niệm chuyển động, ôm quyền nói:
- Đa tạ!
Lăng Thiên Hậu nhìn về phía Thiên Vận Tử, cười lạnh nói:
- Thiên Vận Tử! Dựa theo ước định, hiện tại lão phu có lý do để tham gia vào chứ!
Chân mày Thiên Vận Tử giãn ra, trầm mặc một lúc. Hắn khẽ mỉm cười, thâm ý sâu sắc nhìn thoáng qua Vương Lâm, bình thản nói:
- Như vậy, bên kia quên đi.
Hắn nói rất nhẹ nhàng bâng qươ, lại xoay người nhoáng lên một cái. Thân hình hắn hóa thành ánh sáng bảy màu, biến mất.
Cảnh tượng này khiến tâm thần Vương Lâm chấn động. Hắn nhìn chằm chằm nơi Thiên Vận Tử biến mất, trầm ngâm.
Sắc mặt Lăng Thiên Hậu cũng trong nháy mắt âm trầm hẳn xuống, cau mày. Một lát sau hắn vỗ túi trữ, lập tức bên trong bay ra năm cái mai rùa xoay tròn trong tay hắn. Sau đó hắn lại bấm pháp quyết.
Giây lát, vẻ mặt Lăng Thiên Hậu càng thêm âm trầm, lẩm bẩm nói:
- Thiên Vận lão nhi này, rốt cuộc là có ý tứ gì…
Hắn trầm ngâm, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái.
- Vương Lâm này có thể bị Thiên Vận Tử tính toán như thế, nhất định có tác dụng rất lớn, hẳn là đối với đạo của hắn giúp tăng tiến vô cùng! Nhất là người này còn nằm trong danh sách Chu Tước… Việc mà Thiên Vận Tử tính toán trên người hắn, tất nhiên cực kỳ quan trọng. Nếu không hắn cũng không vì người này mà nguyện đắc tội với Tứ Thánh Tông!
- Nói như vậy, nếu bị Thiên Vận Tử tính toán thành công, hắn nhất định sẽ có lực lượng khiến Tứ Thánh Tông rung động! Càng là như vậy ta nhất định càng muốn ngăn cản. Nếu không để Thiên Vận lão nhi thành công, cả đời này ta sẽ không có hi vọng xoay người!
Ý niệm trong đầu Lăng Thiên Hậu nhanh chóng hiện lên.
- Chỉ có điều nếu là Vương Lâm này thật sự quan trọng như thế với Thiên Vận Tử, vì sao vừa rồi hắn từ bỏ mà rời đi… Ngay cả trên quẻ, cũng không xem ra việc này lành dữ. Quỷ dị!
Lăng Thiên Hậu mặt âm trầm, thầm than nhìn Vương Lâm, chậm rãi nói:
- Vương Lâm. Hôm nay cho dù lão phu không tới cứu ngươi, Thiên Vận Tử cũng không dám dễ dàng giết ngươi. Dù sao ngươi cũng trong danh sách Chu Tước.
Vương Lâm từ đầu tới cuối đều suy nghĩ về quan hệ của Lăng Thiên Hậu và Thiên Vận Tử. Giờ phút này hắn nghe vậy, ôm quyền nói:
- Danh sách Chu Tước có ba người, vãn bối chỉ là một trong ba người mà thôi. Tóm lại việc Kiếm Tôn vì nghĩa trợ giúp hôm nay, vãn bối ghi nhớ trong lòng!
Lăng Thiên Hậu gật gật đầu, trên mặt lộ nụ cười nói:
- Lúc đạo của Chu Tước Thánh Hoàng tu thành, ta chẳng qua là một vãn bối mà thôi. Lão nhân gia ấy có ân dẫn dắt ta. Việc này đã rất lâu, phỏng chừng lão nhân gia cũng không còn nhớ nữa. Ngươi nằm trong danh sách Chu Tước, nếu là có cơ duyên sẽ thành Chu Tước Thánh Hoàng tiếp theo. Quan hệ ngươi và ta vẫn còn ngang hàng với nhau thì hơn. Dù sao ngươi hiện tại cũng không phải là đệ tử Thiên Vận Tử nữa.
Vẻ mặt Vương Lâm trầm tĩnh, ôm quyền nói:
- Kiếm Tôn khách khí. Như thế Vương mỗ liền nghe theo lời Kiếm Tôn.
Lăng Thiên Hậu cười ha hả, giơ tay về phía trước cười nói:
- Vương đạo hữu, theo lão phu đi Đại La Tinh. Chờ khi Triều Tịch thâm uyên mở ra, chúng ta cùng đi tiên phủ kia!
- Mời!
Vương Lâm mỉm cười gật đầu.
Hai người bay nhanh một mạch. Đại La Tinh vốn không quá xa, hai người đều là tu sĩ đại thần thông, tốc độ tự nhiên cực nhanh. Không bao lâu đã thấy được Đại La Tinh phía xa xa.
Trên đường đi Lăng Thiên Hậu không lên tiếng nói chuyện năm xưa Vương Lâm giết chết đệ tử, phảng phất đã quên việc này. Hắn cùng Vương Lâm nói về tiên thuật đạo pháp. Đây có thể nói là lần đầu tiên Lăng Thiên Hậu và Vương Lâm tiếp xúc có chiều sâu.
Trên đường đi, Vương Lâm mặc dù nói chuyện không nhiều. Nhưng lời hắn nói cũng khiến Lăng Thiên Hậu không khỏi lộ vẻ tán thưởng trong mắt.
- Vương Lâm này không hổ là có thể trở thành một trong danh sách Chu Tước. Tu vi cao thâm không nói, kiến thức và cảm ngộ đối với thiên đạo cũng cực kỳ kinh người!
Trong khi nói chuyện với nhau, Vương Lâm cũng tại suy tư một tia cực dương kia, trong lòng hắn có tính toán. Đối với lúc trước Thiên Vận Tử nhẹ nhàng bâng qươ, Vương Lâm suy nghĩ hồi lâu vẫn không đoán ra ý tưởng của đối phương.
Chỉ là trong lòng hắn mơ hồ có dự đoán. Tất cả mọi hành động của Thiên Vận Tử này dường như mục đích không phải là chính mình… Mà là… Vương Lâm nhìn thoáng qua Lăng Thiên Hậu bên cạnh.
- Là Lăng Thiên Hậu này…
Đại La Tinh từ xa nhìn lại, trừ bỏ một mảnh màu xanh lam ra thì còn lượn lờ vô số kiếm khí. Những kiếm khí này thoạt nhìn hỗn tạp không thứ tự, có chút tán loạn. Nhưng nếu tu vi tới trình độ nhất định, cẩn thận quan sát sẽ nhìn ra những kiếm khí không trật tự này, tuyệt đối không tầm thường.
Nó không phải là do tu sĩ phát ra, mà là khí tràn ra từ Đại La Tinh!
Đúng là bởi vì như thế, cho nên thoạt nhìn mới thấy rằng tương đối hỗn tạp. Nhưng Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhìn ra, nếu như có người dẫn dắt kiếm khí này, uy lực của nó sẽ thành long trời lở đất!
- Đại La Tinh này vốn không thuộc vào phạm vi Thiên Vận Tinh. Năm xưa lão phu mất rất nhiều tâm huyết, hoàn thành một nhiệm vụ nhân cấp của tu chân tông Côn Hư, mới được tặng tinh cầu này!
- Tinh cầu này đến từ một hư tinh khổng lồ trong một nơi ở Côn Hư địa vực không lúc nào ngừng bốc cháy. Hư tinh kia to lớn bằng ngàn vạn lần Thiên Vận Tinh!
- Một lần ngoài ý muốn, hư tinh kia sụp đổ. Đại La Tinh này là một trong những mảnh vỡ đó, được Hư Linh thượng nhân của tu chân tông Côn Hư coi như kiếm luyện hóa. Do đó thành Đại La Tinh như ngươi nhìn thấy hiện tại!
Giọng điệu Lăng Thiên Hậu bình thản nhưng lộ ra một tia kiêu ngạo.
- Côn Hư!
Vẻ mặt Vương Lâm khẽ động. Đây là lần thứ hai hắn nghe thấy cái từ này. Lần đầu tiên là nghe Thanh Thủy nói. Dường như Liên Minh Tinh Vực này thật lâu trước đây tên là Côn Hư Tinh Vực!
- Tu chân tông… Tu chân tông này, chẳng lẽ là nói một tông phái lấy Côn Hư làm tên…
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm tư.
- Tu chân tông Côn Hư. Đó là một tu chân quốc cấp chín duy nhất trong Liên Minh Tinh Vực này! Chẳng qua được người đời gọi là tu chân tông Côn Hư mà thôi.
Lăng Thiên Hậu liếc nhìn Vương Lâm một cái. Hắn tự nhiên nhìn ra được Vương Lâm không biết rõ việc này cho nên giải thích.
- Cũng chỉ có bọn họ, mới giữ nguyên xưng hô từ xưa - Côn Hư!
Ánh mắt Lăng Thiên Hậu lộ ra vẻ nhớ lại.
- Trong Liên Minh Tinh Vực này, gần như tất cả các tu sĩ tu vi đạt tới trình độ nhất định, hắn có thể bất kính với Liên Minh Tu Chân. Nhưng đối với tu chân tông Côn Hư lại là tôn kính phát ra từ đáy lòng! Lại càng vì tu chân tông Côn Hư mời mà vinh hạnh!
- Ba ngàn năm một lần, tu chân tông Côn Hư đều phát ra ba thiệp mời, tặng cho tu sĩ được phép tiến vào Côn Hư địa vực tu luyện… Ta cùng với Thiên Vận Tử, năm xưa đều được mời…
- Côn Hư…
Vương Lâm trầm lặng tiêu hóa lời nói của Lăng Thiên Hậu. Một lát sau, ánh mắt hắn chợt lóe, trầm giọng nói:
- Nếu cách ba ngàn năm một lần liền có người đi vào, như vậy người của tu chân tông Côn Hư này cũng sẽ ra ngoài…
- Đương nhiên là có người ra ngoài. Mấy ngày trước khi ngươi đi vào Thiên Vận Tông này, có chú ý tới một người con gái như một người thường. Năm xưa người thứ ba cùng vào tu chân tông Côn Hư với ta và Thiên Vận Tử chính là nàng!
- Bên người nàng có một nữ đệ tử. Người đó nếu ta đoán đúng, chính là đến từ tu chân tông Côn Hư.
Vương Lâm ngẩn ra, trong đầu liền nghĩ đến chính là người con gái áo phấn mời mình trước khi đi.
- Tu chân tông Côn Hư, vẫn giữ nguyên truyền thống từ xưa của Vũ Tiên Giới, thủy chung sẽ có một Côn Hư Thánh Nữ. Chỉ là không biết nữ đệ tử kia có phải là Côn Hư Thánh Nữ hay không…
- Côn Hư Thánh Nữ…
Vương Lâm day day mi tâm. Hết thảy lời của Lăng Thiên Hậu đều là chuyện mà từ trước tới giờ hắn chưa từng nghe.
- Tứ Thánh Tông của ngươi rất lâu trước kia, từng là bá chủ trong Côn Hư… Đáng tiếc…
Lăng Thiên Hậu lắc đầu không nói đến chuyện này nữa.
Chỉ có điều lời này lọt vào tai Vương Lâm lại khiến hắn chấn động tâm thần.
- Tứ Thánh Tông, bá chủ Côn Hư năm xưa?
Vương Lâm từng đoán Tứ Thánh Tông mạnh mẽ. Chỉ có điều chưa từng nghĩ tới Tứ Thánh Tông này không ngờ vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
Theo hai người tới gần, Đại La Tinh trong mắt Vương Lâm càng lúc càng lớn. Đây là lần đầu tiên hắn đi vào Đại La Tinh này. Càng tới gần càng có thể cảm nhận rõ ràng vô tận kiếm khí kia trên Đại La Tinh không lúc nào ngừng tràn ra.
Trên tinh cầu này, biển cả chiếm hơn nửa. Một tông phái duy nhất chính là Đại La Kiếm Tông!
Từng tháp cao khắp nơi, lần lượt hiện ra trong mắt Vương Lâm.
Trên mặt đất, một đám đệ tử Đại La Kiếm Tông bay lên, lơ lửng giữa không trung. Liếc mắt nhìn lại, rậm rạp không dưới mấy vạn!
Chẳng qua khiến Vương Lâm kỳ quái chính là tu vi những người này đa số đều là Vấn Đỉnh kỳ. Âm Hư cảnh tuy có nhưng cực kỳ ít ỏi. Về phần Dương Thực cảnh, lại không có một người.
- Có phải là cảm thấy kỳ quái. Đường đường Đại La Kiếm Tông không ngờ ít có tu sĩ chân chính bước thứ hai?
Lăng Thiên Hậu khẽ mỉm cười nói.
Vương Lâm cũng không giấu giếm, gật đầu nói:
- Quả thực khó hiểu.
- Bảy hệ đệ tử của Thiên Vận Tông đều mỗi ngày áp chế tu vi. Sợ tu vi không thể khống chế mở ra phong ấn, bị Thiên Vận lão nhi thôn phệ. Mà Đại La Kiếm Tông ta thì không có việc này. Chẳng qua tu sĩ chân chính tới bước thứ hai đi nơi khác mà thôi.
Mấy vạn tu sĩ phía dưới đều là đeo kiếm lớn sau lưng. Giờ phút này từng người cực kỳ cung kính. Vào khoảnh khắc Vương Lâm và Lăng Thiên Hậu giáng lâm, đám đệ tử Đại La Kiếm Tông này lập tức khom người cùng hô lên:
- Cung nghênh tông chủ Kiếm Tôn!
Thanh âm này trùng trùng điệp điệp, hóa thành một đạo như cuồng lôi quanh quẩn trên Đại La Tinh.
Lăng Thiên Hậu cười ha hả. Lúc này trong mấy vạn đệ tử kia bay ra mười mấy người cực kỳ cung kính nhanh chóng tới gần Lăng Thiên Hậu. Trong đó có mấy người đúng là ngày trước theo Lăng Thiên Hậu đi Thiên Vận Tông, nhận biết Vương Lâm.
Lúc này sau khi họ nhìn thấy Vương Lâm, lập tức vẻ mặt trở nên cổ quái. Hiển nhiên bọn họ đoán không ra Vương Lâm vì sao ở cùng một chỗ với Lăng Thiên Hậu.
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua mấy vạn người này, trong lòng khẽ động.
- Lúc trước trận chiến ở Liên Minh Bắc Vực ta từng gặp Thần Long. Nhưng bây giờ ở đây lại không thấy bóng dáng hắn.
Lăng Thiên Hậu vung tay áo, bay về phía trước, nháy mắt liền đi tới trên một tòa tháp khổng lồ trên mặt đất.
- Từ nay về sau, Vương Lâm là trưởng lão của Đại La Kiếm Tông ta!
Lăng Thiên Hậu chỉ nói một câu này, nhoáng lên một cái tiến vào trong tháp lớn kia.
- Vương trưởng lão! Lão phu phải bế quan mấy tháng. Trong lúc này ngươi ở trong Đại La Tinh ta, tuyệt đối không có nguy hiểm!
Thần niệm Lăng Thiên Hậu truyền vào trong tai Vương Lâm, quanh quẩn hồi lâu.