Danh sách chương

Chương 1:

Thanh Vân

Chương 2:

Mê Cục

Chương 3:

Hồng Nguyện

Chương 4:

Kinh Biến

Chương 5:

Nhập Môn

Chương 6:

Bái Sư

Chương 7:

Sơ Sử (1)

Chương 8:

Truyền Nghệ

Chương 9:

Phật và Đạo

Chương 10:

U Cốc

Chương 11:

Dị Biến

Chương 12:

Trùng Phùng

Chương 13:

Kỳ Tài

Chương 14:

Thần Thông

Chương 15:

Tư Truyền

Chương 16:

Khu Vật

Chương 17:

Phó Hội

Chương 18:

Tương Phùng

Chương 19:

Rút Thăm

Chương 20:

Ma Tung

Chương 21:

Đêm Đen

Chương 22:

Tỷ Thí

Chương 23:

Thần Kiếm

Chương 24:

Bất Ngờ

Chương 25:

Vận May

Chương 26:

Tự Tôn

Chương 27:

Kiên Trì

Chương 28:

Tứ Cường

Chương 29:

Kỳ Thuật

Chương 30:

Hoài nghi

Chương 31:

Chính Đạo

Chương 32:

Hạ sơn

Chương 33:

Vạn Bức

Chương 34:

Cổ Quật

Chương 35:

Yêu nhân

Chương 36:

Quái Mục

Chương 37:

Tử Linh Uyên

Chương 38:

Thâm Uyên (Vực Sâu)

Chương 39:

TRÙNG PHÙNG

Chương 40:

Hắc thủy huyền xà

Chương 41:

TUYỆT ĐIA

Chương 42:

Tích huyết động

Chương 43:

Thiên thư

Chương 44:

KIM LINH

Chương 45:

Đau thương

Chương 46:

Thoát nạn

Chương 47:

Văn Sĩ

Chương 48:

Tiểu Trấn

Chương 49:

Xem Tướng

Chương 50:

Yêu Hồ

Chương 51:

Huyền Hỏa Giám

Chương 52:

Hắc Thạch Động

Chương 53:

Hỏa Long

Chương 54:

Dị Thú

Chương 55:

Tử biệt

Chương 56:

Cộng tử

Chương 57:

Xương Hợp Thành

Chương 58:

Ra khơi

Chương 59:

Thương Tâm

Chương 60:

Lệ Khí

Chương 61:

Phong Vũ (Mưa Gió)

Chương 62:

Cố nhân

Chương 63:

Ma Giáo

Chương 64:

Quỷ Vương

Chương 65:

Lo âu trong lòng

Chương 66:

Vãng sự

Chương 67:

Hấp Huyết Lão Yêu

Chương 68:

Xích Diễm

Chương 69:

THANH LONG

Chương 70:

Vãng sự

Chương 71:

Phục kích

Chương 72:

Quỳ Ngưu

Chương 73:

Tuyệt cảnh

Chương 74:

U cơ

Chương 75:

MẬT MƯU

Chương 76:

Tâm ý

Chương 77:

Mờ mịt

Chương 78:

Thẩm Vấn

Chương 79:

TIÊU TƯỜNG

Chương 80:

Kế trong Kế

Chương 81:

Tổ Sư Từ Đường

Chương 82:

CỔ KIẾM TRU TIÊN

Chương 83:

Cựu nghiệt

Chương 84:

Huyết chú

Chương 85:

Thập niên

Chương 86:

Viễn Hành

Chương 87:

Cựu địa (Chốn cũ)

Chương 88:

Đại Vương Thôn

Chương 89:

Khán Tương

Chương 90:

Tử Trạch

Chương 91:

Hảo Nhân Dã Cẩu

Chương 92:

Đường lang

Chương 93:

Hoàng tước

Chương 94:

Mạt Lộ

Chương 95:

Chướng Khí

Chương 96:

KÌ HOA

Chương 97:

DẠ ĐÀM

Chương 98:

Cựu thời ý (Tình xưa nghĩa cũ)

Chương 99:

Điềm lạ

Chương 100:

Cự thụ

Chương 101:

Cố nhân tình

Chương 102:

Huyền Xà

Chương 103:

Hoàng Điểu

Chương 104:

Tiểu Hôi

Chương 105:

Ngư quái

Chương 106:

Vấn Tấn

Chương 107:

KIẾM VŨ

Chương 108:

Cổ miếu

Chương 109:

Ma Trận

Chương 110:

Tiềm Hành (Đột Nhập)

Chương 111:

Huyền Hỏa Đàm

Chương 112:

Ám sát

Chương 113:

Dị thú

Chương 114:

Thiên Hồ

Chương 115:

Bạch Hồ.

Chương 116:

Thoát khốn

Chương 117:

Hy Vọng

Chương 118:

Thiên Thủy Trại

Chương 119:

Hàn dạ

Chương 120:

Thâm ngân

Chương 121:

Truy Tung

Chương 122:

Thất Lý Đồng

Chương 123:

Liệt tửu (rượu mạnh)

Chương 124:

ĐÀN TẾ

Chương 125:

LÊ TỘC

Chương 126:

HẮC HOẢ

Chương 127:

THƯƠNG TÂM

Chương 128:

Chương 129:

TÂM Ý

Chương 130:

TRUY TUNG

Chương 131:

TRUYỀN THUYẾT

Chương 132:

QUỶ LÂM

Chương 133:

Quyết biệt

Chương 134:

Hung linh

Chương 135:

PHỤC SINH

Chương 136:

Chương 137:

DỊ THUÂT

Chương 138:

CHIÊU HỒN DẪN

Chương 139:

Thương tâm nhân

Chương 140:

Đồi hoang

Chương 141:

Ngẫu ngộ

Chương 142:

Chương 143:

Mê võng

Chương 144:

Kiếp Số

Chương 145:

Bất Nguyện

Chương 146:

Ngẫu Ngộ

Chương 147:

Tương Kiến

Chương 148:

Độc Kế

Chương 149:

Hội Minh

Chương 150:

Nội Loạn

Chương 151:

Kịch Độc

Chương 152:

Phong Cuồng

Chương 153:

Luyện Ngục

Chương 154:

Bất Hiếu

Chương 155:

Dạ Ẩm

Chương 156:

Cố Cư

Chương 157:

Bái Tế

Chương 158:

Dạ Thám

Chương 159:

Quỷ Đạo

Chương 160:

Bí Mật

Chương 161:

Vùng Vẫy

Chương 162:

Tịch Mịch

Chương 163:

Ẩn Giả

Chương 164:

Ám Toán

Chương 165:

Ảo Nguyệt

Chương 167:

Cấm Địa

Chương 168:

Trần Duyên

Chương 169:

Xích Diễm

Chương 170:

Quyết Chiến

Chương 171:

Vu Thuật

Chương 172:

Yêu Thú

Chương 173:

Thần Kiếm

Chương 174:

Tru Tiên

Chương 175:

Phệ Huyết

Chương 176:

Đào Vong

Chương 177:

Hắc Y Nhân

Chương 178:

Thiện Thất

Chương 179:

Tục Thế Phật Đường

Chương 180:

Khổ Hải Nan Độ

Chương 181:

Tội Nghiệt

Chương 182:

Hoá Giải

Chương 183:

Âm Mai

Chương 184:

Vô Tự Ngọc Bích

Chương 185:

Thiên Hình

Chương 186:

Nan Độ

Chương 187:

Mật Lệnh

Chương 188:

Phong Cẩu

Chương 189:

Thu Hồn

Chương 190:

Quỷ Đạo

Chương 191:

Kinh Hiện

Chương 192:

Máu Tươi

Chương 193:

Dị Dạng

Chương 194:

Tiết Mật

Chương 195:

Ám Thương

Chương 196:

Quyết Định

Chương 197:

DẤU CHÂN

Chương 198:

CHỐN CŨ

Chương 199:

CÔNG ĐỨC

Chương 200:

CHÂN THỨ

Chương 201:

MÊ CỤC

Chương 202:

VẾT THƯƠNG LÒNG

Chương 203:

Hắc Bức

Chương 204:

Dị Nhân

Chương 205:

Thiên Hồ

Chương 206:

Thần Bí Nhân

Chương 207:

Trùng Phùng

Chương 208:

Đoạn Kiếm

Chương 209:

Tâm Cơ

Chương 210:

Ma Thú

Chương 211:

Truy Trục

Chương 212:

Khủng Bố

Chương 213:

Bát Hoang Hoả Long

Chương 214:

Mạt Phật

Chương 215:

Ôm Ấp

Chương 216:

Thâm Tâm

Chương 217:

Tâm Ma

Chương 218:

Bí Mật

Chương 219:

Thí Sư

Chương 220:

Huyết Trận

Chương 221:

Cố Hương

Chương 222:

Ám toán

Chương 223:

Hèn Hạ

Chương 224:

Hội Tụ

Chương 225:

Hội Tụ

Chương 226:

Tâm Ý

Chương 227:

Trùng Phùng

Chương 228:

Tru Tâm

Chương 229:

Tử Biệt

Chương 230:

Vết Thương

Chương 231:

Về Nhà

Chương 232:

Thân Nhân

Chương 233:

Huyết Triệu

Chương 234:

Tuyệt Vọng

Chương 235:

Không Hối Hận

Chương 236:

Nghi Hoặc

Chương 237:

Sát Ý

Chương 238:

Bi Ai

Chương 239:

Ly Biệt

Chương 240:

Âm Mưu

Chương 241:

Phổ Đức

Chương 242:

Dị Bảo

Chương 243:

Khủng bố

Chương 244:

Hy vọng

Chương 245:

Càn khôn tỏa

Chương 246:

Nại Hà

Chương 247:

Tinh Bàn

Chương 248:

Đợi Chờ

Chương 249:

Ám Đấu

Chương 250:

Hung Hầu

Chương 251:

Yêu Vật

Chương 252:

Tử Biệt

Chương 253:

Nương dựa

Chương 254:

Linh Vị

Chương 255:

Triệu hoán

Chương 256:

Thiên Đạo

Chương 257:

Tru tiên

Tru Tiên

Chương 165:

Ảo Nguyệt

“Tiền bối, tiền bối, người sao rồi ? Đã xảy ra chuyện gì…”

Lâm Kinh Vũ xông tới bên cạnh Vạn Kiếm Nhất, quỳ thụp xuống, hai tay run run đỡ lão dậy, nhưng chỉ cảm thấy người lão mềm nhũn, một cảm giác lạnh lẽo dâng tràn trong tâm tưởng. Lâm Kinh Vũ như bị rơi vào một hầm băng không đáy, dường như tất cả xương cốt trên người lão già này đã vỡ vụn, không còn một mảnh nào là nguyên vẹn.

“Là ai ? Là ai ?”. Lâm Kinh Vũ gầm lên, đôi mắt tràn ngập phẫn nộ và hận thù xen lẫn sự tuyệt vọng.

“Tiền bối, tiền bối…”. Gã gào lên thống thiết nghẹn ngào, cuối cùng cũng bật khóc thành tiếng. Trước giờ gã vốn không nhớ rằng mình còn biết khóc, nhưng trước lão già toàn thân yếu ớt vô lực này, không ngờ sự tuyệt vọng dồn nén mười mấy năm nay đã ầm ập đổ về trên người hắn.

Vạn Kiếm Nhất đờ đẫn nhìn người thanh niên trước mắt, thầm nhủ : “Nhìn dáng vẻ thương tâm của nó không hề có chút giả dối, thật không ngờ trên đời này vẫn còn có người đối xử thực lòng với ta”.

Ngón tay lão khẽ động đậy, sau đó như có thần lực ở đâu trợ giúp, lão khẽ run rẩy nhấc được bàn tay lên. Lâm Kinh Vũ giật mình mừng rỡ, nắm lấy tay lão gấp giọng nói : “Tiền bối, tiền bối, người hãy mau nói đi, là kẻ nào hại người đến như vậy ? Con, con nhất định báo cừu cho người, ai, là ai?”

Sắc mặt Vạn Kiếm Nhất càng lúc càng nhợt nhạt, ngay cả hô hấp dường như cũng khó khăn đối với lão, nhưng không hiểu tại sao, đôi mắt lão giờ đây sáng rực lên, lão nắm chặt lấy bàn tay Lâm Kinh Vũ, ngón tay khe khẽ động đậy…

Lâm Kinh Vũ ngẩn người, cúi đầu nhìn xuống. Trong bàn tay gã, nhón tay vô lực  của Vạn Kiếm Nhất đang chấm máu, run rẩy viết lên : “Cẩn…thận…”.

Đột nhiên một bóng đen xẹt ra từ làn sương mù sau lưng Lâm Kinh Vũ, Quỷ tiên sinh hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào hắn và Vạn Kiếm Nhất. Lâm Kinh Vũ quay lưng lại với Quỷ tiên sinh, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào ngón tay Vạn Kiếm Nhất, không hề cảm nhận được sự xuất hiện của bóng đen, nhưng Vạn Kiếm Nhất thì đã nhìn thấy, ánh mắt của lão chạm phải thị tuyến của Quỷ tiên sinh, bất giác khẽ run lên một cái.

Khoảnh khắc ấy dường như ngưng đọng lại…

Vạn Kiếm Nhất đột nhiên mỉm cười, một nụ cười mang theo máu tươi. Lão nhìn Quỷ tiên sinh rồi khe khẽ lắc đầu.

Lâm Kinh Vũ đợi mãi mà không thấy Vạn Kiếm Nhất viết tiếp, ngạc nhiên ngẩng đầu. Chỉ thấy Vạn Kiếm Nhất đã nghẹo đầu sang một bên, đoạn khí từ lúc nào không biết. Toàn thân Lâm Kinh Vũ run lên bần bật, hai tay lẩy bẩy, nhìn chăm chăm vào gương mặt già nua của Vạn Kiếm Nhất mà không dám tin vào mắt mình, một lúc lâu sau gã mới kêu lên một tiếng thống thiết : “Tiền bối…”.

Gã vừa khóc lóc vừa ôm chặt lấy lão.

Quỷ tiên sinh lặng lẽ đứng sau lưng gã, chăm chú nhìn vào gương mặt già nua của Vạn Kiếm Nhất, hồi lâu sau mới chậm rãi bỏ đi, biến mất sau làn sương mờ huyền ảo.

Trong gió ẩn ước truyền lại một tiếng thở dài não ruột.

* * * * * *

Tiếng hú dưới núi theo gió truyền về, như muôn ngàn mũi kim nhỏ li ti đâm vào tai. Trên Thanh Vân Sơn, người đứng nhấp nhô, các nhân sĩ chính đạo đều tập trung cả trên Thông Thiên Phong, đứng đầu là Đạo Huyền chân nhân, Vân Dịch Lam vá Phổ Hoằng thượng nhân, ai nấy đều thần sắc ngưng trọng, hai hàng lông mày nhíu chặt, chăm chú dõi mắt nhìn xuống dưới núi.

Mùi tanh nồng thoang thoảng bốc lên, khiến người ta không thể không liên tưởng đến vô số loài yêu thú ác độc tàn nhẫn đang tập trung dưới chân núi. Ai cũng không thể đoán trước được kết quả của trường hạo kiếp này rốt cuộc sẽ ra sao ?

Trên quảng trường bên ngoài Ngọc Thanh Điện, người đứng nhấp nhô nhưng lại tĩnh lặng như tờ, trên mặt mỗi người đều như phủ một đám mây mờ u ám. Chính vào lúc này, đột nhiên ở phía xa vang lên một tiếng hú lảnh lót, như loài sói tru đêm, như loài quỷ ma khóc gọi hồn, tiếng hú  xé nát không gian, vang lên bên tai từng người rõ mồn một.

Nghe thanh âm ấy, dường như phát ra từ dưới chân núi, nhưng lại cao vút đến giữa từng không, nhất thời người người đều biến sắc. Tiếng hú còn vang dội trở về, lẩn khuất mấy vòng giữa đám mây trắng rồi mới dần dần tan biến vào trong không trung. Chính vào lúc này, vạn con yêu thú dưới chân núi cùng  lúc gầm vang, tiếng gầm chấn động cả một góc trời, thanh thế như bài sơn đảo hải, dường như muốn lật nhào cả trời đất này vậy.

Vân khí lập tức tiêu tan, một luồng hắc khí ùn ùn dâng lên từ chân núi, càng lúc càng lớn, càng lúc càng dày đặc, nhưng tụ lại trên không, đối diện ngay với Thông Thiên Phong, dần dần che lấp cả mặt trời.

Không biết là ai đã thốt lên một tiếng kinh hãi đầu tiên, chúng nhân đang tập trung trên núi đều đưa mắt nhìn về phía đám hắc vân. Chỉ thấy bên trong đó, giữa màn cuồng phong vù vù, có một thanh niên thân vận áo lụa đang đứng nhàn nhã chắp tay sau lưng, mặt vô biểu tình, đang chú nhãn nhìn chúng nhân.

Giữa trời đất này, con người là một sự vật thế nào ?

Y nhè nhẹ xua tay, dưới chân núi vạn con yêu thú cùng lúc gầm lên, từng trận gió tanh, tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên…

* * * * * *

Quỷ Lệ như cảm thấy điều gì đó, hắn dừng lại, khe khẽ chau mày quay người lại, dõi mắt nhìn lên Thông Thiên Phong, chỉ thấy trên đó hắc vân trùng trùng, cuồng phong gào rú, tuy khoảng cách không quá xa, nhưng so với hậu sơn nơi hắn đứng thì dường như là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người hắn.

Quỷ Lệ chậm chạp thu hồi mục quang, quay sang nhìn lên đầu vai mình, Tiểu Hôi đã biến đi đâu mất. Lần tiến nhập Ảo Nguyệt động phủ này, hắn đã đặc biệt mang theo Tiểu Hôi, bên trong động phủ nguy hiểm thế nào hắn cũng hiểu rõ và cũng không nắm chắc rằng mình có thể trở ra hay không. Trận chiến với lão nhân thần bí vừa rồi, tuy rằng có Quỷ tiên sinh xuất thủ tương trợ, nhưng trong lòng Quỷ Lệ bất giác dâng lên một cảm giác kỳ lạ, Thanh Vân Môn có cả ngàn năm lịch sử, quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long.

Nhớ lại hồi đó, không  phải bản thân hắn cũng là một bộ phận của nơi này hay sao ?

Hắn khẽ cắn môi, tiếp tục cất bước đi về phía trước. Hai bên đường vẫn như vậy, khắp nơi đều là cỏ bụi rậm rạp, tùng bách xanh rờn, chỉ có con đường nho nhỏ ngoằn ngoèo dẫn đến một nơi thần bí.

Nơi sâu thẳm trong khu rừng, còn âm vang tiếng chim hót lảnh lót, cơ hồ như trường hạo kiếp ở trước núi hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến thế giới cách biệt nơi hậu sơn, không khí thanh bình vẫn bao trùm khắp nơi, cả trên không trung cũng không có chút mùi tanh tưởi.

Quỷ Lệ vốn cũng có chút khẩn trương, nhưng trong khung cảnh bình yên này, bất giác cũng bình tĩnh trở lại rất nhanh, đến khi hắn lần đầu tiên ngẩng đầu lên nhìn bốn chữ Ảo Nguyệt động phủ, đối diện với địa giới danh chấn thiên hạ này, trên mặt hắn vẫn không có chút biểu tình dị dạng, giống như đang chuẩn bị bước vào một hang động hết sức bình thường vậy.

Mà trên thực tế, trước mặt hắn cũng dường như chỉ là một hang động bình thường mà thôi.

Động khẩu cao chừng gấp rưỡi một người bình thường, rộng khoảng bảy thước, nằm trên một dốc núi thoai thoải, hai bên là bụi cây rậm rạp, thậm chí còn có cây mọc lan cả vào trong động khẩu, sơn phong thổi tới khiến cây cỏ nhẹ nhàng rung động. Phía trên động khẩu có một tảng đá lớn khắc bốn chữ : Ảo Nguyệt Động Phủ.

Ngoại trừ ý nghĩa của bốn chữ này, mọi sự vật quanh đây, bao gồm cả tự tích đều hết sức bình thường, có lẽ nào nơi đây chính là căn bản của Thanh Vân Môn hai ngàn năm nay chứ ?

Có phải cuốn vô danh cổ quyển năm xưa đã tạo nên vô số anh tài tuấn kiệt trong đó có Thanh Vân Tử và Thanh Diệp chân nhân nằm ở trong này ?

Còn có một thanh kiếm danh động thiên hạ nữa !

Quỷ Lệ lặng lẽ nhìn bốn chữ khắc trên đá, bốn chữ đại tự trải qua bao phong ba tuế nguyệt ấy cũng phảng phất như nhìn lại hắn.

Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ thở dài. Sau một hồi trầm mặc, cuối cùng hắn cũng cất bước vào trong, bước vào thế giới của ngày xưa…

Không ngờ trong đó lại chỉ có một gian thạch thất tầm thường, chỉ hơi đảo mắt một lượt là có thể nhìn thấy mọi vật bài thiết trong động, vài tảng đá chồng đống ở góc tường, rêu phong ẩm ướt phủ đầy, điểm duy nhất khác với bên ngoài là bên trong động đặc biệt thanh tịnh, đi vào sơn động, cơ hồ như tất cả đều trở nên an tịnh, giống như là một thế giới hoàn toàn tách biệt vậy

Quỷ Lệ thu hồi mục quang, ánh mắt tập trung vào bức tường đá đối diện với động khẩu, trên mặt đá phẳng lì có chạm một tấm Thái Cực Đồ lớn, đây chính là vật duy nhất trong động có liên quan đến Thanh Vân Môn.

Quỷ Lệ hít sâu vào một hơi, bước đến phía trước Thái Cực Đồ. Trên Thái Cực Đồ đầy những vết sứt mẻ, có nhiều chỗ còn bị tàn phá không còn nhận ra đường nét, hiển nhiên là đã có từ rất lâu đời. Quỷ Lệ im lặng nhìn tấm đồ hình, trong đầu lại vang lên những lời Quỷ tiên sinh nói cách đó không lâu.

Một lát sau, hắn nhè nhẹ đặt tay lên Thái Cực Đồ, một luồng thanh quang nhàn nhạt tán phát ra từ lòng bàn tay hắn. Quỷ Lệ mặt vô biểu tình, chỉ chăm chú nhìn vào luồng sáng trong lòng bàn tay, cảm giác luồng chân khí Thái Cực Huyền Thanh Đạo thân thuộc cuộn trào trong kinh mạch.

Phảng phất như người đang chìm trong giấc ngủ đột nhiên bừng tỉnh dậy, không gian lặng yên của thạch thất đột nhiên bị một tiếng động khẽ phá vỡ, giống như cả tòa động phủ đang thở dài một tiếng nao lòng vậy, mọi thứ bắt đầu chuyển động, sau đó tấm Thái Cực Đồ cũng sáng rực ánh sáng xanh kỳ ảo và bắt đầu chuyển động.

Sau khi chuyển động đúng một vòng, vách đá đột nhiên vang lên một tiếng “cách”, tất cả đều dừng cả lại, Quỷ Lệ thu tay yên lặng đứng chờ.

Sự yên tĩnh đã biến mất trong nháy mắt, trong sơn động không ngừng vang lên những tiếng ì ùng, chính vào lúc này trên viền của tấm Thái Cực Đồ đột nhiên xuất hiện một vết nứt, sau đó thì chậm rãi chuyển động sang một bên, lộ ra một động khẩu bí mật, chỉ là chỗ đó có một làn sương vụ quái dị màu trắng đục lẩn khuất lượn vòng, thoạt nhìn thì giống sương mù, nhưng lại cũng rất giống bụi nước, chuyển động không ngừng bên trong mông lung bất định. Dù tìm cách nào, Quỷ Lệ cũng không thể nhìn xuyên qua được màn sương kỳ dị ấy

Quỷ Lệ lặng lẽ nhìn màn sương. Dù sao thì Quỷ tiên sinh cũng không lừa hắn, nhưng bên trong làn sương mù này là thứ gì chứ ?

Hắn không do dự, thậm chí cũng không thèm nghĩ ngợi, nhấc chân bước thẳng vào trong.

Làn sưong mù nhanh chóng nuốt chửng lấy hắn, còn cánh cửa kia thì cũng lập tức đóng lại, vết nứt hoàn toàn biến mất.

* * * * * *

Trong mông lung, giữa bầu trời bao la ánh lên một tia chớp làm sáng rực cả đêm đen, trong chớp mắt tia sáng đã hóa thành một luồng kiếm quang khổng lồ sáng rực rỡ lao vút xuống, khiến người ta không thể nhìn rõ, luồng kiếm quang ấy đâm thẳng vào chỗ mềm yếu nhất của lòng người.

Sau đó giữa trời lại xuất hiện một mặt trăng kỳ quái với ánh sáng trắng bạc lơ lửng, lững lờ giữa các đám mây.

Trong sát na đó, dường như mọi thứ trong đầu Quỷ Lệ đều biến mất, chỉ có ánh mắt là nhìn chằm chằm về trước, cố gắng nhìn ra phía sau đạo bạch quang.

Phảng phất như có một âm thanh u uất như có người đang rưng rức khóc, nhưng lập tức lại có một tiếng cười quen thuộc vang lên. Tiếp đó là một tiếng oa oa của trẻ con, rồi tiếng khóc lại bắt đầu nỉ non rả rích.

Không hiểu vì sao, hắn phong bế toàn bộ hô hấp lại !

Một sự khẩn trương không tên dâng trào trong lòng, tim hắn đập mạnh, tiếng gió không ngừng vang lên bên tai, nhưng hắn không hề cảm nhận được sự tồn tại của bản thân, phảng phất như hắn đã biến thành một đôi mắt, một đôi mắt đang dáo dác tìm kiếm xung quanh, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy…

Tòa thôn trang nhỏ bé, còn có gian thảo miếu phía sau thôn nữa.

“Sinh chưa vậy?”.

Một giọng nam nhân gấp gáp hỏi.

“Sinh rồi, mẫu tử bình yên, là một bé trai”.

Thanh âm của bà đỡ mang theo sự mừng rỡ vui vẻ : “Cung hỉ!”.

“Ha ha… ha ha…”. Nam nhân cất tiếng cười vang, trong tiếng cười thuần phác mang theo vẻ mừng rỡ khôn tả. Một chốc sau, nam nhân bế ra một đứa nhỏ đang khóc oa oa, bụ bẫm vô cùng.

“Đặt tên gì bây giờ nhỉ, cha nó?”. Giọng của người mẹ vẫn còn yếu ớt nhưng nét mặt đầy vẻ hạnh phúc.

Người cha nghĩ ngợi giây lát, đoạn nói : “Chúng ta nửa chữ cũng không biết. Trong thôn này người có học vấn nhất phải nói đến Lâm tiên sinh ở đầu Đông thôn, những đứa trẻ trong thôn này đều là do ông ấy đặt tên cả. Hay là chúng ta đi nhờ ông ấy vậy”.

Người mẹ khẽ gật đầu. Người cha liền lập tức chạy đi, không lâu sau thì ông chạy về, miệng cười hớn hở, tay cầm một mảnh giấy nói : “Lâm tiên sinh nói những người như chúng ta quan trọng nhất là được bình an, giữ bổn phận của mình, sống một đời bình yên là được, vì thế ông ấy đặt cho đứa nhỏ cái tên này”.

Người mẹ mừng rỡ nói : “Ồ, người có học vấn quả là khác, ông ấy đặt cho con chúng ta tên gì vậy?”.

Người cha chìa cánh tay thô lỗ của mình, giơ mảnh giấy đến trước mặt người mẹ, rồi ôm cả hai mẹ con vào lòng thì thầm âu yếm dường như ba chữ ấy đối với ông vô cùng sùng kính và sủng ái vậy : “Trương…Tiểu …Phàm…”.

“Ầm…ầm…!”.

Giữa trời nổ vang một tiếng sấm, mưa bắt đầu rơi, toàn thân hắn đột nhiên run lên bần bật, hơi thở gấp gáp.

Bên ngoài mưa lớn, trời đất đen kịt, Thanh Vân Sơn ở phía xa xa như một con quái thú cuồng nộ. Giữa cơn mưa gió bão táp, người cha và người mẹ ôm chặt lấy nhau, âu yếm nhìn đứa nhỏ trong lòng…

Hắn muốn hét lên nhưng không thể nào phát ra tiếng kêu, thiên ngôn vạn ngữ trong đầu cuối cùng chỉ hóa thành hai chữ : “Cha , mẹ!”.

Mưa phủ khắp trời, những hạt mưa nhỏ rơi trên mặt hắn, lạnh buốt đến xương tủy.

* * * * * *

Vầng ảo nguyệt trên cao chiếu xuống một làn u quang nhàn nhạt.

“Vù!”.

Một tảng đá từ trên không bay tới, như là xuyên qua thân thể hắn, rơi bịch xuống đất. Bầu trời không biết từ lúc nào đã trở nên sáng rỡ, một đám trẻ con đang nô đùa chạy nhảy trong thôn làng yên bình.

Một đứa nhỏ nhìn có vẻ hết sức tầm thường đang chạy thục mạng phía trước, một đứa trẻ khác có vẻ lớn hơn dẫn những đứa khác đuổi sát phía sau, miệng hét lớn : “Trương Tiểu Phàm, ngươi có giỏi thì đứng lại cho ta!”.

Đứa trẻ chạy đầu tiên “xí” một tiếng, vừa chạy vừa nói : “Ngươi tưởng ta ngốc à!”.

Nói xong còn rảo chân chạy nhanh hơn.

Bọn trẻ cứ chạy đuổi nhau mãi, dần dần đã chạy đến ngôi miếu cũ ở đầu thôn. Từ bên ngoài nhìn vào, ngôi miếu cỏ này đã tàn tã cũ nát lắm rồi, không biết đã trải qua bao nhiêu năm không được tu sửa.

Trương Tiểu Phàm chạy vào đầu tiên, đám trẻ phía sau cũng chạy vào theo. Bên trong tòa miếu, phảng phất như vang lên tiếng nô đùa cãi nhau của lũ trẻ.

Hắn ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu chợt trống rỗng, phảng phất như có một nỗi sợ hãi không thể gọi tên đang dâng trào lên trong lòng hắn, dần dần xâm chiếm cả tâm hồn hắn.

Một bước, rồi lại một bước, hắn lặng lẽ bước đến gần gian thảo miếu, đến gần  cơn ác mộng của thưở thiếu thời.

Đứa trẻ hơi lớn hơn kia cưỡi lên người Trương Tiểu Phàm, mặt vênh lên nói : “Bị ta bắt cứng rồi, ngươi còn gì để nói nữa chứ?”.

Trương Tiểu Phàm nghếch mắt nhìn lên : “Không tính, không tính… ngươi ám toán ta, làm sao mà tính được!”.

Đứa trẻ kia ngây người, ngạc nhiên nói : “Ta ám toán ngươi lúc nào?”.

Trương Tiểu Phàm nói : “Lâm Kinh Vũ kia, ngươi dám nói tấm ván kia không phải do ngươi đặt trước ở đó chứ?”.

Đứa trẻ tên Lâm Kinh Vũ kia kêu lớn : “Làm gì có chuyện đó!”.

Trương Tiểu Phàm bĩu môi, ngẩng cao đầu kiên quyết không chịu khuất phục. Lâm Kinh Vũ tức giận tràn hông, đưa tay bóp chặt cổ Trương Tiểu Phàm, tức giận nói : “Đã nói là bị ta bắt thì phải nhận thua mà, ngươi có phục hay không?”

Trương Tiểu Phàm không thèm để ý đến nó.

Lâm Kinh Vũ tức đến đỏ mặt, dụng lực bóp mạnh, cao giọng quát : “Có phục không?”.

Trương Tiểu Phàm bị nó bóp chặt khí quản, hô hấp khó khăn, sắc mặt bắt đầu tím dần, nhưng dù còn nhỏ, tính tình Tiểu Phàm không ngờ cũng đã rất quật cường, quyết tâm không chịu cúi đầu.

Lâm Kinh Vũ càng thêm tức giận, vận lực tiếp tục bóp mạnh , miệng gầm ghè nói : “Có phục không? Có phục không? Có phục không?”.

“Có phục không… có phục không…”. Thanh âm ấy cứ vang mãi trong đầu hắn, nỗi đau ẩn giấu từ bao lâu nay bất chợt dâng trào lên trong dạ.

Sau đó, như đã chờ đợi từ rất lâu, lại giống như ngẫu nhiên không hề chuẩn bị, một cánh tay từ từ đưa ra, gầy guộc và đầy nếp nhăn, thật thân thiết, thật quen thuộc, nhưng không biết từ lúc nào, trong lòng hắn đã dâng lên một nỗi phẫn hận , một niềm căm thù không thể nào kìm nén nổi.

Lão hòa thượng mỉm cười, vẫn là nụ cười từ bi hòa ái đó. Trong chốc lát, thế giới của hắn hoàn toàn trống rỗng, tất cả mọi thứ : thôn trang, đám tiểu hài tử, đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại lão hòa thượng với nụ cười hiền hậu nhìn hắn giống như một bức tranh chưa hề bị tuế nguyệt làm phai mờ.

Toàn thân hắn run rẩy, một niềm bi phẫn khó tả trào dâng trong đầu, nhịn không được, ngửa mặt lên trời hú dài.

Bầu trời lúc này sao lại biến thành đen sì ?

Có gió, có mưa, lẳng lặng rơi.

Hết hồi 165

🍀Truyện Vui

Webtruyen đọc truyện dịch miễn phí, nhanh nhất, ổn định nhất, đọc truyện KHÔNG quảng cáo.

Sản phẩm được viết bởi Trường Nguyễn

Quy Định & Chính Sách