Danh sách chương

Chương 1:

Thanh Vân

Chương 2:

Mê Cục

Chương 3:

Hồng Nguyện

Chương 4:

Kinh Biến

Chương 5:

Nhập Môn

Chương 6:

Bái Sư

Chương 7:

Sơ Sử (1)

Chương 8:

Truyền Nghệ

Chương 9:

Phật và Đạo

Chương 10:

U Cốc

Chương 11:

Dị Biến

Chương 12:

Trùng Phùng

Chương 13:

Kỳ Tài

Chương 14:

Thần Thông

Chương 15:

Tư Truyền

Chương 16:

Khu Vật

Chương 17:

Phó Hội

Chương 18:

Tương Phùng

Chương 19:

Rút Thăm

Chương 20:

Ma Tung

Chương 21:

Đêm Đen

Chương 22:

Tỷ Thí

Chương 23:

Thần Kiếm

Chương 24:

Bất Ngờ

Chương 25:

Vận May

Chương 26:

Tự Tôn

Chương 27:

Kiên Trì

Chương 28:

Tứ Cường

Chương 29:

Kỳ Thuật

Chương 30:

Hoài nghi

Chương 31:

Chính Đạo

Chương 32:

Hạ sơn

Chương 33:

Vạn Bức

Chương 34:

Cổ Quật

Chương 35:

Yêu nhân

Chương 36:

Quái Mục

Chương 37:

Tử Linh Uyên

Chương 38:

Thâm Uyên (Vực Sâu)

Chương 39:

TRÙNG PHÙNG

Chương 40:

Hắc thủy huyền xà

Chương 41:

TUYỆT ĐIA

Chương 42:

Tích huyết động

Chương 43:

Thiên thư

Chương 44:

KIM LINH

Chương 45:

Đau thương

Chương 46:

Thoát nạn

Chương 47:

Văn Sĩ

Chương 48:

Tiểu Trấn

Chương 49:

Xem Tướng

Chương 50:

Yêu Hồ

Chương 51:

Huyền Hỏa Giám

Chương 52:

Hắc Thạch Động

Chương 53:

Hỏa Long

Chương 54:

Dị Thú

Chương 55:

Tử biệt

Chương 56:

Cộng tử

Chương 57:

Xương Hợp Thành

Chương 58:

Ra khơi

Chương 59:

Thương Tâm

Chương 60:

Lệ Khí

Chương 61:

Phong Vũ (Mưa Gió)

Chương 62:

Cố nhân

Chương 63:

Ma Giáo

Chương 64:

Quỷ Vương

Chương 65:

Lo âu trong lòng

Chương 66:

Vãng sự

Chương 67:

Hấp Huyết Lão Yêu

Chương 68:

Xích Diễm

Chương 69:

THANH LONG

Chương 70:

Vãng sự

Chương 71:

Phục kích

Chương 72:

Quỳ Ngưu

Chương 73:

Tuyệt cảnh

Chương 74:

U cơ

Chương 75:

MẬT MƯU

Chương 76:

Tâm ý

Chương 77:

Mờ mịt

Chương 78:

Thẩm Vấn

Chương 79:

TIÊU TƯỜNG

Chương 80:

Kế trong Kế

Chương 81:

Tổ Sư Từ Đường

Chương 82:

CỔ KIẾM TRU TIÊN

Chương 83:

Cựu nghiệt

Chương 84:

Huyết chú

Chương 85:

Thập niên

Chương 86:

Viễn Hành

Chương 87:

Cựu địa (Chốn cũ)

Chương 88:

Đại Vương Thôn

Chương 89:

Khán Tương

Chương 90:

Tử Trạch

Chương 91:

Hảo Nhân Dã Cẩu

Chương 92:

Đường lang

Chương 93:

Hoàng tước

Chương 94:

Mạt Lộ

Chương 95:

Chướng Khí

Chương 96:

KÌ HOA

Chương 97:

DẠ ĐÀM

Chương 98:

Cựu thời ý (Tình xưa nghĩa cũ)

Chương 99:

Điềm lạ

Chương 100:

Cự thụ

Chương 101:

Cố nhân tình

Chương 102:

Huyền Xà

Chương 103:

Hoàng Điểu

Chương 104:

Tiểu Hôi

Chương 105:

Ngư quái

Chương 106:

Vấn Tấn

Chương 107:

KIẾM VŨ

Chương 108:

Cổ miếu

Chương 109:

Ma Trận

Chương 110:

Tiềm Hành (Đột Nhập)

Chương 111:

Huyền Hỏa Đàm

Chương 112:

Ám sát

Chương 113:

Dị thú

Chương 114:

Thiên Hồ

Chương 115:

Bạch Hồ.

Chương 116:

Thoát khốn

Chương 117:

Hy Vọng

Chương 118:

Thiên Thủy Trại

Chương 119:

Hàn dạ

Chương 120:

Thâm ngân

Chương 121:

Truy Tung

Chương 122:

Thất Lý Đồng

Chương 123:

Liệt tửu (rượu mạnh)

Chương 124:

ĐÀN TẾ

Chương 125:

LÊ TỘC

Chương 126:

HẮC HOẢ

Chương 127:

THƯƠNG TÂM

Chương 128:

Chương 129:

TÂM Ý

Chương 130:

TRUY TUNG

Chương 131:

TRUYỀN THUYẾT

Chương 132:

QUỶ LÂM

Chương 133:

Quyết biệt

Chương 134:

Hung linh

Chương 135:

PHỤC SINH

Chương 136:

Chương 137:

DỊ THUÂT

Chương 138:

CHIÊU HỒN DẪN

Chương 139:

Thương tâm nhân

Chương 140:

Đồi hoang

Chương 141:

Ngẫu ngộ

Chương 142:

Chương 143:

Mê võng

Chương 144:

Kiếp Số

Chương 145:

Bất Nguyện

Chương 146:

Ngẫu Ngộ

Chương 147:

Tương Kiến

Chương 148:

Độc Kế

Chương 149:

Hội Minh

Chương 150:

Nội Loạn

Chương 151:

Kịch Độc

Chương 152:

Phong Cuồng

Chương 153:

Luyện Ngục

Chương 154:

Bất Hiếu

Chương 155:

Dạ Ẩm

Chương 156:

Cố Cư

Chương 157:

Bái Tế

Chương 158:

Dạ Thám

Chương 159:

Quỷ Đạo

Chương 160:

Bí Mật

Chương 161:

Vùng Vẫy

Chương 162:

Tịch Mịch

Chương 163:

Ẩn Giả

Chương 164:

Ám Toán

Chương 165:

Ảo Nguyệt

Chương 167:

Cấm Địa

Chương 168:

Trần Duyên

Chương 169:

Xích Diễm

Chương 170:

Quyết Chiến

Chương 171:

Vu Thuật

Chương 172:

Yêu Thú

Chương 173:

Thần Kiếm

Chương 174:

Tru Tiên

Chương 175:

Phệ Huyết

Chương 176:

Đào Vong

Chương 177:

Hắc Y Nhân

Chương 178:

Thiện Thất

Chương 179:

Tục Thế Phật Đường

Chương 180:

Khổ Hải Nan Độ

Chương 181:

Tội Nghiệt

Chương 182:

Hoá Giải

Chương 183:

Âm Mai

Chương 184:

Vô Tự Ngọc Bích

Chương 185:

Thiên Hình

Chương 186:

Nan Độ

Chương 187:

Mật Lệnh

Chương 188:

Phong Cẩu

Chương 189:

Thu Hồn

Chương 190:

Quỷ Đạo

Chương 191:

Kinh Hiện

Chương 192:

Máu Tươi

Chương 193:

Dị Dạng

Chương 194:

Tiết Mật

Chương 195:

Ám Thương

Chương 196:

Quyết Định

Chương 197:

DẤU CHÂN

Chương 198:

CHỐN CŨ

Chương 199:

CÔNG ĐỨC

Chương 200:

CHÂN THỨ

Chương 201:

MÊ CỤC

Chương 202:

VẾT THƯƠNG LÒNG

Chương 203:

Hắc Bức

Chương 204:

Dị Nhân

Chương 205:

Thiên Hồ

Chương 206:

Thần Bí Nhân

Chương 207:

Trùng Phùng

Chương 208:

Đoạn Kiếm

Chương 209:

Tâm Cơ

Chương 210:

Ma Thú

Chương 211:

Truy Trục

Chương 212:

Khủng Bố

Chương 213:

Bát Hoang Hoả Long

Chương 214:

Mạt Phật

Chương 215:

Ôm Ấp

Chương 216:

Thâm Tâm

Chương 217:

Tâm Ma

Chương 218:

Bí Mật

Chương 219:

Thí Sư

Chương 220:

Huyết Trận

Chương 221:

Cố Hương

Chương 222:

Ám toán

Chương 223:

Hèn Hạ

Chương 224:

Hội Tụ

Chương 225:

Hội Tụ

Chương 226:

Tâm Ý

Chương 227:

Trùng Phùng

Chương 228:

Tru Tâm

Chương 229:

Tử Biệt

Chương 230:

Vết Thương

Chương 231:

Về Nhà

Chương 232:

Thân Nhân

Chương 233:

Huyết Triệu

Chương 234:

Tuyệt Vọng

Chương 235:

Không Hối Hận

Chương 236:

Nghi Hoặc

Chương 237:

Sát Ý

Chương 238:

Bi Ai

Chương 239:

Ly Biệt

Chương 240:

Âm Mưu

Chương 241:

Phổ Đức

Chương 242:

Dị Bảo

Chương 243:

Khủng bố

Chương 244:

Hy vọng

Chương 245:

Càn khôn tỏa

Chương 246:

Nại Hà

Chương 247:

Tinh Bàn

Chương 248:

Đợi Chờ

Chương 249:

Ám Đấu

Chương 250:

Hung Hầu

Chương 251:

Yêu Vật

Chương 252:

Tử Biệt

Chương 253:

Nương dựa

Chương 254:

Linh Vị

Chương 255:

Triệu hoán

Chương 256:

Thiên Đạo

Chương 257:

Tru tiên

Tru Tiên

Chương 254:

Linh Vị

Thần Châu hạo thổ, núi non xanh rờn, đất đai màu mỡ, không có vẻ gì gợi  nên rằng những dãy núi kỳ dị trải dài suốt một dải Tây Nam lại bắt  nguồn từ chính nơi đây.

Trên trời thấp thoáng bóng hai nhân ảnh đang bay về phía Hồ Kỳ Sơn, nơi đặt tổng  đường của Quỷ Vương Tông. Tối hôm trước họ đã đột nhập vào Thanh Vân Sơn, tìm cách  phá hỏng "Thiên Cơ Tỏa."

Sau khi bí mật phá hủy Thiên Cơ Tỏa trên đỉnh Mạch Sơn núi Thanh Vân, Kim  Bình Nhi và Thương Tùng đạo nhân theo lời Quỷ Vương, nán lại vài hôm cẩn thận thăm  dò các vùng xung quanh núi. Trên đường đi, Thương Tùng đạo nhân chỉ một mực trầm  lặng, thỉnh thoảng mới nói vài câu. Kim Bình Nhi ít nhiều hiểu được mâu thuẫn trong  lòng lão, nhưng dù có hiểu nàng cũng không chút đồng tình với lòng nhân từ của Thương  Tùng, thậm chí còn có phần coi thường. Dù sao ngoài mặt nàng vẫn luôn vui vẻ nói cười.

Đã vào vùng đất gần Hồ Kỳ Sơn, hai người hạ thân tìm chốn nghỉ. Thung lũng này  không rộng lắm, một khe nước nhỏ quanh co chảy xuống chân núi. Sau một ngày du  hành không nghỉ, Kim Bình Nhi sớm đã thấy khát, liền chạy ngay đến bên suối vốc nước  lên uống.

Nước suối trong lành mát lạnh. Kim Bình Nhi uống liền mấy vốc mới thở một hơi  dài rồi quay sang cười với Thương Tùng: "Nước suối ngọt mát lắm, sao đạo trưởng không  uống một chút đi?"

Thương Tùng đạo nhân chậm rãi ngồi xuống một tảng đá, lắc đầu từ chối, vẻ mặt  đượm sắc u ám. Từ lúc rời Thanh Vân Sơn lão vẫn giữ bộ mặt như vậy. Kim Bình Nhi  cười thầm trong bụng nhưng không nói ra lời, chỉ cúi xuống suối dùng tay té nước lên  mặt rồi ngẩng đầu lên lắc mạnh.

Ánh nắng chiếu xuống, những giọt nước lóng lánh trên làn da trắng muốt của nàng,  lóng lánh như những hạt trân châu trên tấm lụa mềm mại.

"Bình Nhi cô nương...!" Từ đằng sau Thương Tùng đạo nhân khẽ gọi nàng.

Kim Bình Nhi không ngờ Thương Tùng đạo nhân lại chủ động bắt chuyện, trong  lòng ngạc nhiên, nàng quay lại mỉm cười ngọt ngào: "Có chuyện gì vậy, đạo trưởng?"

Mi mắt Thương Tùng đạo nhân khẽ cụp xuống, không nhìn vào khuôn mặt kiều  diễm của nàng, đôi mày chau lại dường như có chuyện trọng đại, cất giọng trầm trầm:  "Quỷ Vương sai chúng ta phá hỏng Thiên Cơ Tỏa, ta đã đoán ra dụng ý trong đó, Ma  Giáo..."

Nói được một nửa, lão đột nhiên dừng lại. Kim Bình Nhi vẫn nhìn lão cười cười,  ánh mắt lộ vẻ châm biếm. Thương Tùng đạo nhân lặng im giây lát, đoạn thấp giọng  xuống: "Thánh Giáo mưu toan nhất thống thiên hạ, Thanh Vân Môn đương nhiên là đối  thủ lớn nhất. Chúng ta đã phá hỏng Thiên Cơ Tỏa, chỉ cần cất một mẻ là khiến chúng  bại vong. Nhưng ta không hiểu tại sao Quỷ Vương Tông chủ lại phái chúng ta rà soát  những nơi dân thường sinh sống xung quanh làm gì. Những thường dân đó chỉ là loại  chân yếu tay mềm, làm sao dám chống lại chúng ta?"

Kim Bình Nhi nheo mắt nhìn Thương Tùng đạo nhân, đoạn khẽ cười: "Phải chăng  trong lòng đạo trưởng đang rất phiền muộn?"

Nét mặt Thương Tùng càng trầm xuống, thở dài: "Ta chỉ cảm thấy cuộc tấn công  Thanh Vân Môn nên tạm thời hoãn lại. Nếu để dân thường bị liên lụy thì thật chẳng có ích gì..."

Kim Bình Nhi mỉm cười: "Hà tất đạo trưởng phải lao tâm khổ tứ như vậy? Tôi  không có ý kiến gì ở đây cả!" Đột nhiên nàng dừng lại giây lát rồi mới thận trọng lên  tiếng: "Nói thật với đạo trưởng, lục soát quanh khu vực Thanh Vân Sơn này là làm theo  lời dặn dò của Quỷ Vương Tông chủ, còn nguyên do vì sao thì tôi không rõ. Nhưng Tông  chủ quyết chẳng phải vô cớ mà làm vậy."

Nét mặt Thương Tùng đạo nhân dãn ra đôi chút, dường như thấy Kim Bình Nhi nói  cũng có lý, nhưng giọng nói vẫn có phần do dự: "Ta biết thế, nhưng vẫn không hiểu được  tại sao phải đi lục soát những chỗ dân thường? Những nơi đó chỉ có thường dân chứ làm  gì còn ai khác? Mỗi chỗ như vậy tính ra cũng đến mấy nghìn người, chỉ sợ nếu có chuyện gì..."

Kim Bình Nhi cười mỉm: "Nếu chúng ta đã nghĩ tới điều đó thì Tông chủ lòng sâu  như bể cả, làm gì lại nghĩ không ra? Đạo trưởng việc gì phải lao tâm khổ tứ!"

Thương Tùng đạo nhân thở dài: "Chính vì biết lòng Quỷ Vương thâm sâu như biển  nên ta mới không đoán ra rốt cuộc ngài đang nghĩ gì. Chỉ sợ ngài đột nhiên..."

Nói không hết câu, lão chừng như thấy có chút vô nghĩa, bèn cười chua chát, lắc  đầu im lặng.

Kim Bình Nhi đương nhiên chẳng lo lắng gì cho tính mạng dân thường ở quanh  Thanh Vân Sơn, thái độ có chút kỳ lạ của Thương Tùng càng khiến nàng thấy không  thuận mắt. Cả tính mạng của chính mình sau này còn không biết sẽ như thế nào, làm  sao lại lo người khác được đây? Hay đây chính là tính cách của đạo nhân, gia nhập Ma  Giáo bao năm mà vẫn không sửa được?

Càng nghĩ càng rối lên, Kim Bình Nhi nhún vai không thèm để ý nữa. Nàng quay  lưng lại đi đến bên bờ suối, lại muốn thưởng thức làn nước trong lành. Nhìn Thương  Tùng vẫn cúi đầu trầm mặc, Kim Bình Nhi thoáng bất nhẫn, cất giọng an ủi: "Đạo trưởng  yên tâm đi, những điều không ngờ tới thì..."

Chữ "thì" chưa nói hết, ánh mắt Kim Bình Nhi chợt đông cứng lại, cả người nàng  cũng như biến thành đá.

Con suối lúc nãy trong lành là thế, bây giờ đã loang lổ những vệt máu bầm đen,  dập dờn trôi theo dòng nước. Kim Bình Nhi nét mặt đại biến, nhìn trừng trừng vào  những vệt máu loang. Nhớ lại lúc nãy chính mình đã uống nước rửa mặt bên dòng suối  này, nàng không khỏi sinh cảm giác muốn nôn ọe.

Nàng cố trấn tĩnh, lẳng lặng bước về hướng thượng nguồn.

Thương Tùng đạo nhân vẫn không biết gì về quái sự trong lòng suối, ngạc nhiên  hỏi với theo: "Kim cô nương, có chuyện gì vậy?"

Kim Bình Nhi không đáp, chỉ nhìn chằm chằm xuống suối mà rảo bước. Lúc này  Thương Tùng đạo nhân cũng đã phát hiện ra sự dị thường. Chần chừ giây lát rồi lão cũng  bước theo sau nàng.

Con suối này vừa nông vừa hẹp, nước sâu chưa đến đầu gối, chỉ đi ba bốn bước là qua được bờ, nhưng dòng nước uốn lượn lại có vẻ rất dài, hai người đi mãi vẫn chưa thấy  thượng nguồn.

Những vệt máu dị thường vẫn trải dài theo dòng nước.

Kim Bình Nhi và Thương Tùng đạo nhân bất giác nhìn nhau, cả hai đều nhíu mày,  họ đoán máu này không phải của con người. Bởi máu người không thể đủ để chảy xa như  thế, mà nếu trải dài như vậy thì máu người cũng đã bị tan vào nước rồi. Vệt máu này lại  đông đặc mà không lan tỏa, nhất định có điều gì kỳ quái.

Từ khe sâu thung lũng, gió chợt thổi u u. Rừng cây lay động, lá xào xạc đung đưa  càng làm cho cảnh vật thêm ảm đạm.

Thương Tùng đạo nhân đột nhiên dừng lại, Kim Bình Nhi nhướng mày: "Sao vậy?"

Im lặng một lát Thương Tùng mới nói: "Ta nghĩ chúng ta không cần phải nhiều  chuyện làm gì!"

Kim Bình Nhi nhún vai, dường như không ngờ những lời như vậy lại phát ra từ miệng lão: "Đạo trưởng, ngài cũng không cần phải sợ như vậy chứ?"

Nét mặt Thương Tùng thoáng chút phẫn nộ nhưng lão vẫn kiên nhẫn đáp lại: "Phải  lấy đại sự làm trong, Quỷ Vương Tông chủ đã dặn dò chúng ta không được chậm trễ. Ta  nghĩ chúng ta cũng đã đến lúc phải hồi báo rồi!"

Nói xong, chẳng đợi Kim Bình Nhi trả lời, lão xoay người bay lên không trung,  theo hướng Hồ Kỳ Sơn thẳng tiến.

Trong mắt Kim Bình Nhi ánh lên vẻ coi thường, nàng cũng chẳng buồn đuổi theo,  lại tiếp tục nhìn vào vệt máu đông kia. Rồi từ từ, sắc mặt nàng cũng như đông lại.

Từ thượng nguồn đột nhiên vẳng lại tiếng hú khe khẽ. Kim Bình Nhi nghiêng tai  lắng nghe, rồi đột nhiên nàng nhảy dựng lên, nét mặt hoang mang nhìn về phía trước. Ở khúc ngoặt con suối, âm thanh bị rừng cây um tùm chặn lại. Kim Bình Nhi không đi  thêm nữa, chỉ bước đến bên một gốc cây chú thị nhìn ngược dòng suối.

Nét mặt nàng đột nhiên thay đổi.

oOo

Thương Tùng đạo nhân đã cố ý bay thật chậm, không ngờ mãi vẫn không thấy  bóng dáng Kim Bình Nhi. Lão đạo nhân nhìn lại phía sau, trong lòng không khỏi dấy lên  phẫn nộ. Ngày thường Kim Bình Nhi với lão rất khách khí, cứ một mực "đạo trưởng" mà gọi, nhưng Thương Tùng sớm đã nhận thấy vẻ chế nhạo trong nụ cười ngọt ngào của  nàng. Hoặc giả Kim Bình Nhi thực ra không cố ý cười nhạo Thương Tùng mà đó chỉ là cảm giác vu vơ của lão. Từ lúc phản bội Thanh Vân Môn gia nhập vào Ma Giáo, trong  lòng Thương Tùng ngày càng sinh ra những suy nghĩ kỳ quái khó chịu.

Lúc này là một lúc Thương Tùng khó chịu như thế, do dự không biết nên bỏ đi một  mình hay quay lại tìm Kim Bình Nhi. Thế rồi sau lưng lão lóe lên một vầng hào quang  tím nhạt, hóa ra nàng cũng đã đuổi tới nơi.

Kim Bình Nhi bay cạnh Thương Tùng, y phục phấp phới trong làn gió núi. Bình  thường lúc nào cũng cười rạng rỡ, nhưng giờ đây khuôn mặt nàng lại trầm hẳn xuống như  đang suy nghĩ chuyện gì.

Thương Tùng đạo nhân quay sang có ý chờ nàng lên tiếng. Kim Bình Nhi liền  nhoẻn miệng cười, nụ cười có chút miễn cưỡng, đoạn nói to như muốn khỏa lấp sự bối  rối: "Đạo trưởng, chúng ta đi thôi!"

Thương Tùng đạo nhân im lặng bay tiếp. Kim Bình Nhi nhìn theo lão, nét mặt  không có chút gì châm biếm, chỉ lẳng lặng bay chầm chậm theo sau.

Thung lũng này còn cách Hồ Kỳ Sơn đến vài trăm dặm, những mạch núi trập trùng  nối tiếp nhau trải dài tít tắp. Người bình thường muốn đến nơi ít nhất cũng phải mất đến  nửa tháng, nhưng Kim Bình Nhi và Thương Tùng chỉ cần chưa đến nửa ngày.

Càng đến gần đỉnh Hồ Kỳ, nét mặt Kim Bình Nhi càng trở nên trầm mặc lo lắng.  Dưới chân họ cảnh vật dần dần hiện ra, đỉnh cao nhất của Hồ Kỳ Sơn đã hoàn toàn biến  mất, thay vào đó là một vực sâu thăm thẳm. Cách xa hàng dặm đã nghe thấy tiếng sục  sôi của dòng nham thạch nóng rực, phun ra thành những vệt máu kỳ dị. Không những  thế, hơi nham thạch còn tụ lại trong không trung thành một hình ác ma đỏ máu.

Không trung tràn ngập mùi huyết tanh hôi.

"Làm sao thế này, đã xảy ra chuyện gì?" Thương Tùng đạo nhân giật mình tự hỏi.

Lão đạo nhân đưa mắt nhìn bốn xung quanh, trong lòng mỗi lúc một thêm sợ hãi.  Bên cạnh lão, Kim Bình Nhi chợt kêu lên một tiếng "Ơ!" khe khẽ. Thương Tùng đạo nhân  quay sang, Kim Bình Nhi chỉ tay về bên phải, hạ giọng: "Đạo trưởng nhìn xem!"

Thương Tùng nhìn theo hướng tay Kim Bình Nhi, chỉ thấy những tia sáng màu đỏ thoắt mờ thoắt hiện. Trong những vệt đỏ ấy dường như loáng thoáng mấy chục bóng  người. Thương Tùng định thần nhìn kỹ, mới phát hiện ra mấy chục người đó đều là những thanh niên cường tráng, trên người đều mặc y phục sặc sỡ của Quỷ Vương Tông.

Thương Tùng lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Xem ra mới chỉ đi có mấy  ngày mà Hồ Kỳ Sơn đã xảy ra chuyện lớn, nhưng Quỷ Vương ông ta chẳng chuyện gì có thể làm khó được. Đệ tử Quỷ Vương Tông xuất hiện ở đây, chứng tỏ Quỷ Vương vẫn  bình an vô sự.

Các đệ tử Quỷ Vương Tông cũng đã nhận ra hai người, từ từ tiến lại. Thương Tùng  đạo nhân cao giọng: "Ta là Thương Tùng đạo nhân, nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Kim Bình Nhi không lên tiếng mà đưa mắt nhìn về phía miệng vực sâu thẳm, đang  bị bao phủ bởi những quầng dị khí đỏ máu, đoạn quay lại lặng lẽ đi sau Thương Tùng lại  gần đám đệ tử Quỷ Vương Tông.

Gã toán trưởng gật đầu với Thương Tùng đạo nhân ra vẻ bái lễ. Nhưng không biết  tại sao động tác y trông khá cứng nhắc, chỉ nói ấp úng: "Nhìn qua... đạo trưởng..."

Thương Tùng đạo nhân chau mày. Mấy tên này đúng là đệ tử của Quỷ Vương Tông,  nhưng khẩu khí lại có phần kỳ quặc, giọng nói đứt quãng, cử chỉ cứng đờ như người gỗ,  không giống chút gì với người bình thường.

"Quỷ Vương Tông chủ đâu, ta muốn bẩm báo với ngài!" Thương Tùng dõng dạc.

Mấy chục tên đệ tử vẫn đờ người ra, đoạn từ từ xoay mình về những tia sáng đỏ,  đồng thanh: "Tông chủ ở trong này, đợi ngài lâu lắm rồi đó!"

Thương Tùng đạo nhân sốt ruột khua tay: "Được rồi, ngươi dẫn đường đi!"

Gã toán trưởng gật đầu, bước đi vào bước rồi nói chậm rãi: "Đúng rồi... .. ừ!"

Đoàn người tiếp tục đi về phía vực thẳm, Thương Tùng đạo nhân vẫn muốn hỏi  xem nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn người như gỗ này chỉ làm lão thêm  bực tức. Đợi lát nữa gặp Quỷ Vương lão phải hỏi cho ra lẽ.

Kim Bình Nhi đi sau, tiến từng bước chậm rãi, tiếp tục lặng lẽ quan sát đám đệ tử.  Mấy tên đó ngoài những cử chỉ cứng nhắc thì đều giống người bình thường. Tuy không  thấy sự khác lạ nhưng Kim Bình Nhi vẫn cảnh giác cao độ.

Càng gần đến những tia sáng đỏ giữa không trung, Kim Bình Nhi đột nhiên phát  hiện xung quanh nàng, ánh mắt đám đệ tử bỗng chuyển sang sắc đỏ như màu máu tươi.  Hành động của chúng không còn đờ đẫn nữa mà mỗi lúc một trở nên nhanh nhẹn,  nguồn sáng đỏ như đã tiếp thêm năng lượng cho chúng.

Thương Tùng đạo nhân đột nhiên có cảm giác bất an vô cớ, nhưng trong lòng  không hiểu tại sao. Đột nhiên, từ phía sau vang lên tiếng kêu khe khẽ, tất cả đều quay  đầu lại, Kim Bình Nhi đã ngồi xuống đất, hai tay che miệng thở hổn hển, khuôn mặt tái  mét đau khổ.

Hơi thở Kim Bình Nhi mỗi lúc một nặng nhọc, hai tên đệ tử Quỷ Vương Tông đứng  sau lưng nàng dường như đã biến thành đá. Đột nhiên sau lưng chúng vẳng lên một âm  thanh quái lạ như tiếng đá nện xuống đất. Kim Bình Nhi nhìn về phía tiếng động, mặt  liền biến sắc: "Hóa ra ngươi cũng đến?"

Mấy tên đệ tử kinh ngạc quay lại, chỉ thấy phía sau là khoảng không trống rỗng.  Không có một ai, tiếng đá nện cũng không còn.

Kim Bình Nhi đã biến mất như chưa từng xuất hiện.

oOo

Tổ sư từ đường sau Thanh Vân Sơn, vẫn quang cảnh vắng lặng như thường lệ. Rừng  cây tĩnh mịch, tiếng chim rừng từ xa vẳng lại. Từ đường nghi ngút hương khói, toát ra vẻ thần bí tối tăm.

Lâm Kinh Vũ ngẩng đầu nhìn trời, trên đỉnh đầu gã là bầu trời xanh ngắt, không  một bóng mây. Ánh nắng ấm áp chiếu rọi xung quanh. Ngang lưng gã, thanh Trảm Long  Kiếm tỏa những tia hào quang xanh biếc lung linh.

Thời tiết hôm nay xem ra không đến nỗi tồi!

Khóe miệng Lâm Kinh Vũ hé nở nụ cười. Cầm chiếc chổi trong tay, gã bắt đầu quét  dọn phía trước điện thờ.

Từ khi lão nhân thần bí qua đời, trên Thanh Vân Sơn đã có biết bao thay đổi,  nhưng chẳng có ai để ý đến góc khuất yên tĩnh này, cũng dường như quên cả Lâm Kinh  Vũ. Dần dần gã đã mặc nhiên thay lão nhân ấy trở thành người trông coi Tổ Sư Từ đường.

Những chiếc lá vàng khô đã được vun thành đống. Ngày nào cũng vậy, Lâm Kinh  Vũ cần mẫn quét trong yên lặng. Núi rừng yên vắng, gió nhẹ thổi hắt hiu, không biết  ngoài kia cuộc sống ra sao? Chắc là náo nhiệt hơn rất nhiều!

Đột nhiên trước mắt Lâm Kinh Vũ xuất hiện một đôi chân làm gã giật mình, bởi  nếu không phải là ngày bái tổ thì chẳng có ai đến đây. Hắn ngẩng đầu lên, bất giác giật  mình, sững sờ lùi lại mấy bước, khuôn mặt tái mét: "Sư bá chưởng môn...!"

Trước mặt hắn là Đạo Huyền chân nhân đã mất tích từ nhiều ngày trước. Trên  người lão vẫn mặc chiếc áo choàng xanh thẫm nhưng đã có nhiều chỗ rách. Mấy giây  qua đi, Đạo Huyền chân nhân vẫn một mực im lặng. Nhìn kỹ dường như lão có vẻ gầy  hơn trước, khuôn mặt nhuốm một vẻ thê lương.

Lòng Lâm Kinh Vũ bối rối đến cùng cực, mặc dù không phải đệ tử hàng đầu của  Thanh Vân Môn nhưng gã cũng biết tất cả các vị tiền bối trên Tiểu Trúc Phong. Đạo  Huyền chân nhân và Điền Bất Dịch xảy ra mâu thuẫn, thế rồi Điền Bất Dịch qua đời,  còn Đạo Huyền chân nhân đã mất tích lại đột nhiên xuất hiện nơi đây, những kỳ biến  đó sao không làm người ta ớn lạnh?

Đạo Huyền chân nhân dường như không để tâm đến Lâm Kinh Vũ, ánh mắt lão  chỉ lướt qua gã rồi hướng về phía điện thờ Tổ sư.

Đạo Huyền chân nhân đứng ngắm điện thờ rất lâu, đoạn chậm rãi hỏi: "Chỉ có mỗi  mình người ở đây sao?"

Lâm Kinh Vũ lúng túng một lát rồi mới gật đầu: "Dạ đúng!"

Ánh mắt Đạo Huyền chân nhân chuyển xuống thanh Trảm Long Kiếm gã mang  trên người. Ánh hào quang màu ngọc bích sáng lên. Mặc dù cổ nhân đã không còn nữa  nhưng thanh kiếm vẫn mang một vẻ uy nghiêm khó tả, không thể lẫn lộn với những  thanh kiếm thường.

Màu ngọc bích của Trảm Long Kiếm chiếu vào mắt Đạo Huyền, sắc mặt lão cũng  biến đổi, như chìm vào trong mơ màng. Những suy nghĩ hỗn loạn cứ hiện ra trong đầu  Lâm Kinh Vũ, không biết nên về bẩm báo với sư trưởng hay ở đây tiếp tục dò xét Đạo  Huyền?

Ánh mắt Đạo Huyền không ngừng thay đổi, rồi như sực tỉnh cơn mơ, lão nói như ra  lệnh: "Ngươi ở đây, chưa được ta cho phép thì không được đi vào!" Nói đoạn không chờ Lâm Kinh Vũ trả lời, lão đi thẳng vào trong, tiến đến bàn thờ Sư tổ.

Lâm Kinh Vũ không biết nên làm thế nào, đành chỉ đứng yên nhìn theo bóng dáng  Đạo Huyền chân nhân khuất dần trong không gian tối mờ u ám.

oOo

Giữa Từ đường là một bàn thờ lớn, phía sau đặt vô số linh bài. Không khí trang  nghiêm khiến Đạo Huyền chân nhân khẽ run lên, nhưng chỉ thoáng chốc lão đã lấy lại  được bình tĩnh, tiến đến phía trước bàn thờ, thắp một nén hương rồi từ từ quỳ xuống  trước linh vị Tổ Sư.

Trong ánh sáng u tối, khuôn mặt lão cũng xám đi ảm đạm, chỉ có làn hương khói  nhe nhẹ bay lên.

"Sư tổ Thanh Vân Môn, đệ tử là Đạo Huyền..."

Tiếng Đạo Huyền trầm đục, giọng nói khàn khàn, đôi tay run rẩy cầm nén hương,  trong lòng dường như xáo động kịch liệt đến nỗi câu nói chỉ thốt ra được một nửa rồi  nghẹn lại trong cổ họng.

Đạo Huyền gục đầu xuống trước bài vị, những ngọn nến trong điện thờ bỗng nhiên  bập bùng cháy theo ngọn gió nhè nhẹ không biết từ đâu ùa vào trong điện.

Lâm Kinh Vũ đứng như trời trồng giữa sân Từ đường, bỗng nhiên gã cảm thấy một  luồng dị khí không biết từ đâu bay tới, nhưng chắc chắn không phải từ trong điện thờ Tổ Sư.

Trong đầu gã hiện lên khuôn mặt với biểu tình kỳ quái của Đạo Huyền chân nhân,  lòng dậy lên cảm giác bất an. Quanh khu đại điện, rừng cây đột nhiên trở nên tĩnh mịch  đến khó tả, cả tiếng chim kêu cũng không còn. Dường như lũ chim cảm nhận được sự dị  thường nào đó nên đã im tiếng hót.

Trong điện thờ, cơn run rẩy của Đạo Huyền chân nhân ngày càng lớn hơn, bầu  không khí hắc ám trước mắt lão càng lúc càng mờ mịt. Đại điện lúc trước tĩnh mịch là thế, không biết từ lúc nào đã chìm trong tiếng u u của cơn gió xoáy tròn.

Gió thổi mỗi lúc một mạnh, Đạo Huyền run lên lẩy bẩy, toàn thân bị trùm trong  màn âm u ấy. Thế rồi lão từ từ đứng dậy, trên khuôn mặt bỗng hiện lên những nét tàn ác  hung bạo. Nhưng nhìn kỹ, sâu trong vẻ mặt tàn ác ấy, ánh mắt Đạo Huyền vẫn ánh lên  nỗi đau khổ như phải nhẫn nại chịu đựng điều gì. Rồi nỗi đau khổ ấy dần dần nhạt đi,  như không chống đỡ được phần ác trong con người lão.

Gió xung quanh Đạo Huyền mỗi lúc một thêm dữ dội. Thậm chí ban thờ lớn cũng  bị thổi lùi về phía sau, những hàng linh bài lắc lư không ngừng trong cơn gió xoáy.

Chỉ nghe "choang" một tiếng, chiếc lư hương cùng một tấm linh bài rơi xuống nền  đá, phát ra một âm thanh loảng xoảng chói tai. Tiếng rơi làm kinh động Đạo Huyền, lão  ngoái đầu sang nhìn rồi không hiểu sao toàn thân run lên, nét hung ác trên mặt dần dần  lui đi, cả làn gió kỳ lạ cũng biến mất.

Trên mặt Đạo Huyền lúc này chỉ còn lại sự hối hận bi thương.

Ánh đèn mờ mờ u ám. Tấm linh bài rơi nằm im trên đất, giữa tấm bài gỗ là một  phiến trắng.

Đó là một tấm linh bài không có chữ!

Tấm bài trắng ấy như đang lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Đạo Huyền.

Đạo Huyền sững người ra nhìn tấm bài không chữ. Rồi lão từ từ bước lại, nhặt tấm  bài lên, cẩn thận dùng tay xoa sạch.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu. Trong bóng tối, Đạo Huyền không ngừng gọi  khẽ: "Sư huynh!"

Lâm Kinh Vũ bên ngoài đã sốt ruột đến không chịu nổi. Cuối cùng gã cũng quyết  định đi vào trong điện, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vừa khi gã đặt chân vào đại  điện Từ đường, bầu không khí kỳ bí cùng luồng dị phong đột nhiên biến mất. Lâm Kinh  Vũ vừa kinh ngạc vừa lo lắng, cuối cùng vẫn cương quyết bước vào.

Trước bàn thờ là Đạo Huyền chân nhân, con người đã cứu vớt cưu mang Lâm Kinh  Vũ, đưa gã thành thần tiên như bây giờ.

Lâm Kinh Vũ rốt cuộc cũng không dám quấy rầy Đạo Huyền, chỉ đứng yên chờ thời gian chậm chạp trôi qua. Khi gã bắt đầu nghi ngờ trong Từ đường liệu còn ai hay  không thì Đạo Huyền chân nhân lại xuất hiện.

Nét mặt Đạo Huyền không chút biểu cảm, từ từ bước ra khỏi điện, không nhìn vào  mắt Lâm Kinh Vũ. Gã không hiểu, cũng không dám hỏi tại sao.

Ngang qua Lâm Kinh Vũ, đột nhiên Đạo Huyền dừng lại, lặng đi giây lát rồi cất  giọng khe khẽ: "Hãy... chăm sóc họ cho tốt!"

Lâm Kinh Vũ sững người không hiểu Đạo Huyền định nói đến ai. Nhưng rồi đột  nhiên nhớ đến ban thờ với bao nhiêu linh bài Tổ Sư Thanh Vân Môn, gã gật đầu, cung  kính: "Đệ tử đã rõ!"

Đạo Huyền chăm chú nhìn vào mặt gã, rồi ngắm sang bộ y phục trắng trên người  Lâm Kinh Vũ, thanh Trảm Long Kiếm hắn đeo trên lưng, chợt gật đầu vẻ an ủi: "Giống  lắm, giống lắm!"

Lâm Kinh Vũ không hiểu lão nói gì, ngẩng đầu lên định hỏi cho rõ nhưng Đạo  Huyền đã biến mất tự lúc nào. Chần chừ giây lát, gã đi vào giữa điện thờ.

Gian đại điện vẫn không có gì thay đổi. Lâm Kinh Vũ nhíu mày đến bên bàn  hương án Sư Tổ. Chiếc lư đồng cắm ba nén nhang gỗ bạch đàn vẫn đang cháy dở, tỏa ra  ba làn khói mỏng manh.

Lâm Kinh Vũ nhìn lên hàng bài vị, chợt phát hiện một linh bài bị đặt quá gần. Thu  dọn đại điện hàng ngày, hắn đã nhớ như in từng vị trí các linh bài. Lâm Kinh Vũ lắc đầu  bước đến, cầm tấm linh bài đặt vào chỗ cũ. Đột nhiên trong mắt gã hiện lên vẻ kinh  ngạc.

Bài vị này vốn trước đây trống không, nhưng khi Lâm Kinh Vũ cầm lên, hắn đọc  được một hàng chữ: Thanh Vân Môn Vạn Kiếm Nhất chi Linh Vị.

Hàng chữ được khắc lên bằng máu.

🍀Truyện Vui

Webtruyen đọc truyện dịch miễn phí, nhanh nhất, ổn định nhất, đọc truyện KHÔNG quảng cáo.

Sản phẩm được viết bởi Trường Nguyễn

Quy Định & Chính Sách