Tác giả: Vong Ngữ
Dịch: Vong Mạng
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Mặc dù thân thể hắn trước giờ nếu đem so với tu sĩ cùng cấp thì cực kỳ mạnh mẽ, nhưng phải tiếp nhận lôi điện khủng bố thế này thì cũng cảm thấy không chịu đựng nổi.
Điều này khó trách việc chỉ có cường giả Chân Đan cảnh mới đi tu luyện pháp thuật này, đệ tử Hóa Tinh kỳ nếu tu luyện, chỉ sợ chưa đến trình độ tiểu thành đã bị sấm sét đánh chết tươi rồi.
Cùng lúc đó, trên không trung, tiếng sấm sét vẫn vang lên không ngừng, lại có hơn mười luồng hồ quang điện màu bạc đánh xuống chỗ Liễu Minh.
Chỉ lát sau, Liễu Minh đã bị sét đánh thành đầy mình thương tích. Sắc mặt hắn trở nên khó coi đồng thời cảm thấy bản thân thực sự không còn cách nào chống đỡ được nữa.
Đúng lúc này, bên tai hắn lại có có tiếng “ầm” vang lên, cảnh vật bốn phía mờ mịt đi rồi lại thấy hắn xuất hiện ở bên trong không gian thần bí tối tăm mịt mờ.
La Hầu vẫn như trước, mặt không biểu cảm đứng bên cạnh Hồn Thiên Bia, còn con mắt trên Huyễn Ma Đồng tức thì chậm rãi nhắm lại.
“La Hầu tiền bối, mới rồi là…” Liễu Minh sau khi phục hồi tinh thần lại, lập tức tự nhiên thắc mắc.
“Bởi vì ngươi lúc trước dùng Chân Ma khí giúp lồng giam tu bổ phong ấn nên quyền hạn của ngươi tại Huyễn Ma Đồng được tăng lên một tầng, giờ đã có thể dùng Huyễn Ma Đồng mô phỏng bất kỳ loại địa hình, thời tiết nào cũng được. Nếu không vậy, ta cũng không nói ngươi chọn loại pháp thuật này.” La Hầu lạnh nhạt giải thích.
“Có thể hình thành, thay đổi hình thái thời tiết để tiến hành tu luyện? Điều này chẳng phải muốn nói là nếu tinh thần lực của ta sung túc, đầy đủ thì có thể tiến hành tu luyện Thiên Lôi thuật bất cứ lúc nào sao.” Liễu Minh nghe vậy, tự nhiên vui mừng khôn xiết.
“Điều này là tất nhiên. Chỉ là việc liên quan đến thay đổi thời tiết trong huyễn cảnh, người còn chưa thể nắm giữ mà chỉ có thể để ta làm chủ. Vì thế sau này mỗi khi ngươi muốn tu luyện thì chỉ cần gọi to tên ta một tiếng là được rồi.” La Hầu vẫn giữ bộ mặt vô cảm giải thích.
“Làm chủ đạo việc này cũng không sao. Nhưng không biết việc tu bổ lồng giam giúp nâng cao quyền hạn mà tiền bối nói khi trước thì cuối cùng nghĩa là gì? Phải chăng nếu vãn bối bổ sung thêm nhiều Chân Ma khí hơn thì lại tiếp tục được nâng cao quyền hạn thêm nữa, lúc ấy có thể ở trong Huyễn Ma Đồng tùy ý huyễn hóa ra loại huyễn cảnh khác?” Liễu Minh chớp chớp mắt mấy cái lại hỏi một hơi thêm nhiều vấn đề nữa.
Nhưng La Hầu với những vấn đề được nêu ra liên tiếp này, cơ bản không có ý giải đáp mà chỉ nói một câu:”Sau này ngươi sẽ biết” rồi tay áo y run lên, một cơn gió lớn cuốn tới.
Hai mắt Liễu Minh tối sầm lại sau đó liền thấy hắn lại xuất hiện ở trong mật thất của động phủ.
“Tính tình cái tên La Hầu này thật đúng là khiến cho người khác khó mà đoán được.” Liễu Minh không khỏi âm thầm oán thán một câu, trong lòng thở dài một hơi.
Nếu bỏ ba mươi vạn điểm cống hiến để có được một bản điển tịch mà lại không tu luyện được thì tự nhiên hắn sẽ buồn bực vô cùng.
Hiện tại mà nói, hắn chỉ cần có thể thuận lợi tiến hành tu luyện Thiên Lôi thuật trong tay thì sau này, khi tu luyện đến trình độ đại thành chẳng những có thể khắc chế Ma niệm trong cơ thể mà khi đi lại trên đường còn có thêm một thần thông to lớn giúp khắc chế địch nhân giành chiến thắng.
Tính từ khi hắn tiến vào không gian thần bí tới giờ mới nửa canh giờ mà đã có thời gian nửa năm ở trong đó. Nhưng tài liệu phối chế Uẩn Linh Đan còn chưa đầy đủ nên sau một lúc tự đánh giá, Liễu Minh lại rời khỏi động phủ, thả phi thuyền Đái Nguyệt ra rồi nhảy lên đó, bay thẳng ra khỏi dãy Vạn Linh, tiếp đó ngựa không dừng vó, một đường xé gió mà đi.
Một tháng sau, bên ngoài một phường thị khá quy mô cách dãy Vạn Linh mấy trăm vạn dặm, một thanh niên áo xanh (?) đang đứng đón gió trên đỉnh một ngọn núi nhỏ, vẻ mặt trầm ngâm.
Đúng là Liễu Minh.
Mấy ngày nay, hắn đã liên tiếp dạo qua hai phường thị gần đó nhưng việc mua những tài liệu yêu cầu trong đan phương chế Uẩn Linh Đan thì nhiều ít không đều, thậm chí có một loại tài liệu phụ trợ tên là Đại Bách Thảo thì một phần cũng chưa mua được.
Mà tài liệu chủ đạo là Ngũ Quang dịch thì mới mua được hai bình phẩm chất bình thường, chỉ có thể tính là miễn cưỡng dùng tạm mà thôi.
Hắn sau khi nghe ngóng một phen thì được một tên chưởng quầy của một cửa hàng hiểu biết nhiều về đan dược cho hay, ở vùng xung quanh một phường thị ở thành Giang Nguyệt cách đây tương đối xa chuyên trồng loại Đại Bách Thảo này, ngoài ra còn có thể đến đó mua một ít Ngũ Quang dịch phẩm chất thượng thừa nữa.
Ngũ Quang dịch hay còn gọi là Ngũ Quang mật chính là mật của một loại yêu phong (ong yêu tinh), cũng chính là đặc sản của đại lục Trung Thiên. Hàng năm, loại mật này được sản xuất ra không ít nhưng thường thì vừa mới xuất hiện ở phường thị đã bị mua sạch tại chỗ rồi.
Thế nên nếu thực muốn mua một ít Ngũ Quang dịch phẩm chất tốt thì cách tốt nhất, dĩ nhiên là đi tới nơi loại ong này sinh sống, phát triển để thu mua.
Nhưng mà đỉnh Ngũ Quang nơi loại ong kia sinh sống thuộc núi Trư Long lại nằm ở vùng Nam Hoang, một khu vực thuộc đại lục Trung Thiên. Vùng này chẳng những vắng vẻ khác thường mà quanh năm có chướng khí hoành hành, các loại thú dữ, vật độc hại chiếm phần đông đồng thời còn có mấy thế lực Yêu tộc, Ma đạo chiếm giữ địa bàn nữa.
Mà tính từ dãy Vạn Linh đến vùng Nam Hoang thì quá nửa đường đi đều không thể sử dụng pháp trận truyền tống, hơn nữa nếu chỉ đi về thôi cũng đã tốn thời gian hai năm rồi nên lúc này Liễu Minh tuyệt không cách nào tới đó được.
Hắn bây giờ chỉ có thể thu thập trước một ít tài liệu đủ để cho mấy lần mở lò luyện Uẩn Linh Đan, chờ sau khi từ không gian thần bí trở ra mới tự thân đi tới vùng Nam Hoang một chuyến.
Nhưng mà dựa theo kinh nghiệm luyện đan từ trước, tài liệu luyện đan chất lượng càng tốt thì tỉ lệ thành đan tự nhiên cũng sẽ cao hơn một chút, đồng thời đan dược cấp Nhập phẩm cũng dễ dàng xuất hiện hơn.
Dưới tình hình này, nếu có khả năng thì tất nhiên Liễu Minh muốn trước khi tiến vào không gian thần bí đi thu thập vài phần Ngũ Quang mật phẩm chất thượng thừa để nhanh chóng nâng trình độ luyện đan lên thật thuần thục.
Vậy nên khi đã có người ở phường thị này chỉ cho hắn biết tại phường thị của thành Giang Nguyệt có thể có Ngũ Quang mật chất lượng không tồi thì tự nhiên không có khả năng là hắn bỏ qua nó.
Tuy vậy khoảng cách từ chỗ hắn tới thành Giang Nguyệt hiện tại cũng tương đối xa, dù có phi thuyền Đái Nguyệt thì cũng phải tốn mất thời gian hai, ba tháng mới có thể tới được.
Nhưng may mắn là ở chỗ cách phường thị này hơn ngàn dặm có một tòa pháp trận truyền tống, chỉ cần bỏ ra một lượng linh thạch là có thể thông qua mấy lần truyền tống để tới được chỗ gần thành Giang Nguyệt.
Liễu Minh suy đi tính lại một phen rồi hạ quyết tâm, đưa tay thả phi thuyền Đái Nguyệt ra, nhảy lên nó rồi dùng mũi chân ấn nhè nhè xuống…
Hai bên phi thuyền liền có cuồng phong cùng nổi lên rồi nó lập tức xé gió bay thẳng về phía pháp trận truyền tống.
Kế đó, Liễu Minh liền khoanh chân ngồi xuống chỗ lối vào boong thuyền, lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần.
...
Nửa tháng sau, tại một nơi vắng vẻ trong hạp cốc, một luồng sáng hiện lên, ánh sáng thu lại để lộ ra một chiếc thuyền ngọc dài hơn mười trượng.
Ở lối vào phi thuyền có hai bóng người đang đứng, trong đó, một gã thanh niên chính là Liễu Minh còn bên cạnh hắn là một nam tử mày rậm, thân mặc áo bào xám giản dị, tu vi mới chỉ là Ngưng Dịch sơ kỳ.
“Tiền bối, giờ chỉ cần bay về phía đông thêm một ngàn dặm nữa là tới thành Giang Nguyệt rồi” Thanh niên mày rậm chỉ về phía trước rồi cung kính nói.
“Được, đi tiếp thôi.” Liễu Minh dùng vẻ mặt lạnh nhạt đáp.
Tay áo hắn run lên, phi thuyền Đái Nguyệt liền hóa thành một luồng sáng nhọn, tiếp tục bay về hướng thành Giang Nguyệt.
Tại lần truyền tống đầu tiên khoảng nửa canh giờ trước, hắn ngẫu nhiên gặp được tên này.
Hắn cơ bản không quan tâm đến y, nhưng nam tử kia sau khi cảm ứng được khí tức sâu không thể lường của Liễu Minh liền chủ động tiến lên bái kiến, đồng thời cũng cho biết y chính là người ở thành Giang Nguyệt, nguyện ý ra sức khuyển mã vì Liễu Minh.
Đúng lúc Liễu Minh muốn tới phường thị thành Giang Nguyệt tìm kiếm tài liệu nên sau một lúc tự đánh giá liền đồng ý cùng thanh niên này kết bạn, đi chung.
Trên phi thuyền, thanh niên mày rậm cung kính hướng thẳng về Liễu Minh nói:
“Đại Bách Thảo trong lời tiền bối thì phường thị trong thành Giang Nguyệt mỗi năm, mỗi tháng đều có không ít mà giá tiền lại rẻ, bỏ mấy trăm linh thạch là liền có thể mua được một cây, về phần Ngũ Quang dịch thì vãn bối kiến thức nông cạn, thực sự là không có nghe nói qua nhiều, nhưng thành Giang Nguyệt hàng năm đều có hội đấu giá cỡ lớn, các loại kỳ trân dị bảo nhiều vô số kể, ở đó có thể có thứ tiền bối cần.”
“Hội đấu giá đó còn bao lâu nữa mới cử hành?” Liễu Minh cân nhắc một chút rồi mở miệng hỏi.
“Hội đấu giá cỡ nhỏ thì nửa năm một lần, hội đấu giá cỡ lớn thì hai năm một lần. Tiền bối đến không đúng lúc lắm, vừa có một hội đấu giá cỡ nhỏ cử hành vào tháng trước, phải đợi năm tháng nữa mới lại cử hành tiếp.” Thanh niên mày rậm nghe hỏi thì cung kính hướng tới Liễu Minh trả lời.
Liễu Minh nghe thế, sắc mặt biến hóa, căn cứ lời nhắc nhở của La Hầu trước đây thì khoảng thời gian tiến vào không gian thần bí chỉ còn vẻn vẹn bốn tháng, cơ bản không kịp đợi đến lúc hội đấu giá tiếp theo cử hành, không lẽ chuyến đi thành Giang Nguyệt này lại phải tay không trở về.
“Phường thị thành Giang Nguyệt lớn như vậy, ngoại trừ hội đấu giá ra thì còn có tiệm bán thuốc nào danh tiếng không?” Liễu Minh sau khi suy tính một lúc lại hỏi.
“Cái này…Ở chỗ lớn nhất trong phường thị thành Giang Nguyệt có một cửa hàng gọi là “Thiên Bảo Trai”, nó được xưng tụng là sở hữu không ít thiên tài địa bảo, vật tiền bối cần, đến đó không chừng lại tìm được cũng nên.” Thanh niên mày rậm nghĩ ngợi một lát rồi mới cẩn thận trả lời.
"Rất tốt.”
Liễu Minh nghe thế liền khẽ gật đầu rồi không nói chuyện nữa, bắt đầu lẳng lặng tĩnh tọa.
Bảy ngày sau, trên khoảng không cách một tòa thành trì cỡ lớn hơn trăm trượng, có một phi thuyền óng ánh đang xé gió, lao như tên bắn qua.
Ở lối vào phi thuyền, Liễu Minh thân mặc áo bào xanh đang nhíu hai mắt lại ngằm nhìn thành Giang Nguyệt trước mặt.
So với phường thị trong Thái Thanh Môn thì thành này có quy môn lớn gấp khoảng bốn, năm lần, tường thành bốn phía được xây bằng những khối cẩm thạnh màu vàng, tường thành cao khoảng hơn mười trượng, trong thành có vô số tòa kiến trúc cao thấp không đều được sắp đặt chỉnh tề.
Cùng lúc đó, ở khu vực phụ cận thành trì có từng đạo độn quang năm màu ra ra vào vào nhiều lần, cảnh tượng trông cũng có chút phồn vinh.
Liễu Minh cân nhắc một chút, pháp quyết trên tay liền biến đổi, phi thuyền lúc này hạ xuống dưới, sau đó hắn liền cùng thanh niên kia nhảy xuống.
Tay áo giương lên, phi thuyền liền hóa thành một tia sáng bay vào trong tay áo hắn.
Kế đó, theo sự dẫn dắt của thanh niên mày rậm, hai người thuận lợi tiến vào trong thành Giang Nguyệt.
Một canh giờ sau, Liễu Minh từ một cửa hàng đan dược bình thường đi ra, lúc này trong hai tấm Trữ Vật Phù tại Tu Di Giới đã chứa đầy những cây Đại Bách Thảo.
Vừa rồi hắn đã mua hết sạch Đại Bách Thảo trong tiệm, những cây cỏ này đã đủ cho hắn luyện cả trăm lô Uẩn Linh Đan, giá hai trăm linh thạch một cây cũng khá rẻ nhưng không nghĩ đến hắn bỏ ra liền lúc ba mươi vạn linh thạch để mua hết chỗ Đại Bách Thảo này, điều này khiến cho thanh niên mày rậm cùng chưởng quầy không khỏi nhìn đến há mồm trợn mắt.
Dù linh thảo này chỉ là tài liệu phụ trợ, so với linh dược chủ đạo khác thì nhiều và phổ biến hơn nhưng bình thường thì chẳng có mấy người mua một lúc nhiều Đại Bách Thảo như thế.
“Tiền bối mua một lúc nhiều tài liệu như vậy, không lẽ là muốn luyện đan?” Thanh niên mày rậm theo Liễu Minh ra khỏi cửa hàng rồi cẩn thận từng chút hỏi một câu.
“Thế nào, người rất ngạc nhiên với việc ta mua nhiều tài liệu như vậy sao?” Liễu Minh nghe thế, mặt trông giống như cười mà không phải cười hỏi lại.
“Không dám, là vãn bối lắm mồm.” Thanh niên mày rậm nghe thế, trong lòng khẽ giật mình, vội vã cúi đầu nói.
“Được rồi, ngươi nói Thiên Bảo Trai nằm ở chỗ nào? Dẫn ta đi qua xem.” Liễu Minh tức thì điềm nhiên như không có chuyện gì rồi hỏi tiếp.
“Tiền bối đi tới đầu phố phía trước rồi quẹo trái là tới Thiên Bảo Trai, thân phận vãn bối thế này, e là không thể đi cùng tiền bối vào trong đó được.” Thanh niên mày rậm vội vã cười cầu tài rồi đáp.