Thật không nghĩ tới, tiến bộ của ngươi cũng lớn như vậy! Ứng Thừa Ân lạnh lùng nhìn Chu Hằng, không che giấu sát ý dạt dào.
Chu Hằng lạnh nhạt nói: - Chẳng lẽ một mình ngươi tăng tiến vùn vụt? .
- Thì sao? Ngươi chẳng qua là man lực tầng thứ Thiên Tôn, sao có thể so sánh cùng ta? Ứng Thừa Ân hừ một tiếng.
Chiến lực võ giả mạnh nhất là võ kỹ, dù là huyết mạch lực thực ra cũng là một loại võ kỹ không cần tu luyện, có thể tăng lực lượng võ giả gấp mười, thậm chí gấp trăm lần, đây là cảnh giới, lực lượng không phải là nguyên nhân chiến lực.
Nhưng võ kỹ với linh lực làm cơ sở, không có linh lực, võ kỹ chính là phế !
Chu Hằng cười ha ha một tiếng, nói: - Vậy còn ngươi, chỉ cầu cảnh giới lại đi đường tắt, nhất định chiến lực không mạnh! Ngươi bây giờ nhiều lắm chiến ngang tay cùng ta, nhưng đợi ta đột phá Hóa Thần Cảnh, ngươi không đù trình làm đối thủ ta nữa. .
- Hừ, vậy chiến một trận định thắng bại! Ứng Thừa Ân lưu chuyển sát khí - Ta sẽ cầm lại đồ ngươi cướp đi của ta, hơn nữa sẽ làm ngươi hoàn lại gấp bội! .
- Vậy phải xem ngươi có bản lãnh này hay không ! Chu Hằng thét dài một tiếng, hai chân phát lực, hưu một chút hướng vọt tới Ứng Thừa Ân. Hắn man lực thật sự khủng bố, trong chớp nhoáng bộc phát ra lực lượng vô cùng cường đại, thân hình bắn lên, trên mặt đất lập tức có thêm một cái hố sâu.
Mà tốc độ Chu Hằng nhanh hơn, một quyền phồng lên, nặng nề mà đánh tới Ứng Thừa Ân.
- Sợ ngươi sao! Ứng Thừa Ân cười lạnh, hắn là Thiên Tôn thứ thiệt. Nhân vật cường đại nhất trên đời này, tại sao có thể yếu thế?
Hắn đồng dạng phồng lên hai đấm. Từng chiếc gai xương hiện lên, đón đánh đối với Chu Hằng.
Thình thịch!
Trong tiếng nổ vang to lớn, hai người đồng loạt rút lui, một là thể chất tầng thứ Thiên Tôn, lực lượng hữu hạn, một ... người khác thì cấp tốc trở thành Thiên Tôn, thực lực đồng dạng ở dưới cùng trong Hóa Thần Cảnh, hai người liều mạng một cái lại thu kết quả chia đều.
- Chết tiệt! Sắc mặt Ứng Thừa Ân khó coi. Khi hắn nghĩ đến đây chỉ cần dùng huyền niệm quét ngang, với Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh hoàn toàn hủy diệt Chu Hằng cùng với Triệu gia, sau đó cướp Ứng Mộng Phạm về - nhiều ngày như vậy, như thế nào hắn cũng phải biết ban đầu là ai hạ thủ.
Chính vì hắn mười phần chắc chín, mới có thể trước phái ra người đi hạ chiến thư, rất phong tao rất trâu bò, trước phải cấp Chu Hằng áp lực. Khiến hắn đêm đêm không thể chợp mắt, suốt ngày hoảng loạn.
Nhưng không nghĩ tới là, Chu Hằng không ngờ cũng đột phá Hóa Thần Cảnh, mặc dù là hàng hóa rác rưởi cấp bậc thể chất! Nhưng mấu chốt là, hắn vì theo đuổi cảnh giới, mình cũng là Hóa Thần Cảnh cực sứt sẹo. Căn bản không mạnh hơn Chu Hằng, làm sao có thể đủ trấn áp Chu Hằng?
- Ứng Thừa Ân, ta hiện tại rất ngạc nhiên, ngươi đến tột cùng chiếm được kế thừa thượng cổ như thế nào? Chu Hằng huy động hai đấm liên tục, quyền màu vàng diệu thiên động địa.
- Kế thừa thượng cổ? Ứng Thừa Ân lộ ra một tia cười lạnh. - Ngươi cũng quá coi thường ta! Ngươi muốn biết ta đột phá Hóa Thần Cảnh thế nào? Nói cho ngươi biết cũng không sao, đó chính là ta có được năng lực cắn nuốt huyết mạch! .
Cà, thời điểm hắn nói ra cái đại bí mật này, đột nhiên phát uy, hai đấm vũ động, vô số gai xương sinh ra bắn tới Chu Hằng, mỗi một cây đều tản ra quang huy màu vàng.
Hắn không tiếc thổ lộ bí mật, vì chính là khiến Chu Hằng khiếp sợ, do đó lộ ra sơ hở.
Cắn nuốt huyết mạch?
Trách không được! Chu Hằng đột nhiên hiểu, vì cái gì tên này khai sáng Thiên Ân Giáo, cũng quá độ thiện tâm để bọn giáo chúng đều có được huyết mạch lực, nguyên lai vì chính là cung cấp cho hắn cắn nuốt! Thật giống như nuôi heo, chờ heo mập, có thể làm thịt!
Huyết mạch lực, nói trắng ra chính là võ đạo lĩnh ngộ, thông qua huyết mạch các thời đại kế thừa xuống dưới. Mà Ứng Thừa Ân lấy được cái kế thừa này lại là phản lại, thông qua cắn nuốt huyết mạch, do đó hội tụ căn nguyên, tăng lên huyết mạch đã loãng.
Thậm chí, vượt qua độ cao tổ tiên Ứng gia từng đạt tới năm đó!
Từ Hóa Thần Cảnh tiến thêm một bước, chính là tiên !
Chu Hằng không thể không thừa nhận người sáng tạo ra môn công pháp này tuyệt đối là thiên tài, nhưng ngẫm lại trên đời này cũng không có chuyện không ăn cần tiền cơm trưa, người bị cắn nuốt huyết mạch lực sẽ bị như thế nào?
Tất nhiên là vô cùng thảm, nhẹ thì phế toàn bộ tu vi, nặng thì ngay cả tính mệnh đều mất!
Nếu không, lúc trước môn công pháp này làm sao có thể thất truyền, hiện tại chỉ còn 1 truyền nhân duy nhất là Ứng Thừa Ân?
Về phần tại sao trước kia Ứng Thừa Ân tiến cảnh không nhanh như vậy, đại khái là bước khởi điểm môn công pháp này rất cao, nhất định phải Kết Thai Cảnh, bởi vậy tên này trở thành nửa bước tiên nhân sau đó bay vọt. Tuy nhiên, hắn vẫn gấp một chút, vì cấp tốc trở thành không đánh vững cơ sở.
Chu Hằng đánh ra một quyền, hắn là thể chất cấp bậc Thiên Tôn, căn bản không cần đề tụ linh lực, chỉ cần một quyền đánh ra, lực lượng vận chuyển, quyền màu vàng kéo lên thần huy đầy trời.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Hai người giao chiến kịch liệt, Ứng Thừa Ân thi triển hết thần uy Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh, có chút Pháp kỹ chỉ có Thiên Tôn mới có thể thi triển, uy lực thập phần cường đại. Đây là khác biệt bản chất giữa linh lực tầng thứ Thiên Tôn cùng thể chất trình tự Thiên Tôn, võ kỹ có thể tăng lên chiến lực võ giả gấp mười, gấp trăm lần, lực sát thương kinh người.
Thay đổi một người khác, khả năng sớm đã chết, nhưng Chu Hằng có man lực cấp Thiên Tôn, thân thể cũng có có thể so với pháp khí Hóa Thần Cảnh! Đừng nói Ứng Thừa Ân, chính là Vạn Cổ Đại Đế sống lại cũng không có khả năng với lực lượng đánh thương Chu Hằng.
- A
Hắn phát ra một tiếng hét thảm, bởi vì tới gần quá mức, muốn phát huy chiến lực mạnh hơn, ngược lại bị Chu Hằng nhân cơ hội phản kích một quyền, đánh vào trên lồng ngực, lập tức phát ra một tiếng nặng nề trầm đục, 3 cây thần cốt gãy, ở nơi ngực hiện ra một vết lõm xuốnghết sức rõ ràng đến.
Thình thịch, cự lực oanh kích, cả người hắn bay về phía sau, trong không khí lập tức xuất hiện một đạo nước gợn, truyền về trên trời dưới đất.
- Một quyền này thực thích đi? Chu Hằng cười ha ha, cả người cường thế xông ra ngoài, truy hướng Ứng Thừa Ân.
- Ít miệng lưỡi lợi hại! Ứng Thừa Ân phẫn nộ quát, linh lực lưu chuyển rất nhanh liền làm thương thế yên tĩnh trở lại.
Chu Hằng đã đuổi theo hắn, một quyền đánh ra, đánh vào trên đầu Ứng Thừa Ân.
Ứng Thừa Ân phồng linh lực lên nghênh chắn, một đạo thần huy giơ lên, càng không ngừng rung động. Thân thể hắn lập tức hưu một chút chìm vào trong đất bùn, trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng. Oanh, hắn rất nhanh chui lên dưới đất, mang trên mặt vẻ giận dữ vô cùng.
Chu Hằng cường chỉ là cường ở chỗ thể chất, lực lượng nhiều lắm ngang hàng với Ứng Thừa Ân, thậm chí còn kém vài phần. Bởi vậy khi Ứng Thừa Ân vận chuyển linh lực tiến hành phòng ngự, Chu Hằng cũng không có khả năng dễ dàng oanh phá linh lực hộ thuẫn của hắn.
Nhưng một kích này mặc dù không tạo thành thương tổn tính thực chất đối với Ứng Thừa Ân, lại khiến hắn thập phần khó coi.
- Cái này kêu là mặt xám mày tro! Chu Hằng nói, giọng điệu thập phần bình thản.
- Hỗn đản! Ứng Thừa Ân hét lớn một tiếng, hai đấm tung ra, thần mang nở rộ đầy trời, trong nháy mắt không biết vận dụng bao nhiêu tuyệt chiêu, đủ để mạt sát 1000 cái, 1 vạn cái lão tổ Thần Anh Cảnh đỉnh phong100 lần!
Nhưng đối mặt với Chu Hằng phòng ngự, công kích của hắn dù có cường đại mấy đi nữa thì như thế nào?
- Ân? Chu Hằng thoáng sửng sốt, hắn cảm ứng được tốc độ linh lực trong cơ thể khôi phục tăng nhiều, bắt đầu như cạnh băng hòa tan, nhưng rất nhanh thì biến thành chảy ra, cuối cùng hóa thành trường giang đại hà không thôi, vận chuyển ở trong cơ thể hắn.
Dược lực Hắc Tuyết Tán rốt cục hóa giải!
Tuy rằng còn không phải hoàn toàn, nhưng chiếu tốc độ như vậy, nhiều nhất 10 phút nhất định có thể hoàn toàn tiêu trừ ảnh hưởng.
Chân đạp Tấn Vân Lưu Quang Bộ, linh lực Chu Hằng tuy rằng vẫn chỉ khôi phục một vài thành, nhưng phối hợp man lực bản thân, tốc độ của hắn tăng lên gấp ba bốn lần, vô cùng nhanh tới gần Ứng Thừa Ân, một quyền đánh ra.
Thình thịch!
Ứng Thừa Ân khả không nghĩ tới tốc độ Chu Hằng lại đột nhiên tăng lên, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng lập tức trúng chiêu, máu mũi chảy dài, cả khuôn mặt đều trở nên dữ tợn vô cùng. Hắn làm sao biết phía trước Chu Hằng dính Hắc Tuyết Tán, một thân linh lực toàn bộ biến mất, chỉ cho là Chu Hằng cố ý chơi hắn, lập tức vừa giận vừa tức vừa cấp bách.
- Tiểu nhân hèn hạ! Hắn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài, thanh âm cuồn cuộn, hóa thành một đạo rồng phẫn nộ rít gào, Ứng Thừa Ân đột nhiên quay đầu lại, cấp bách hướng về Lan Lăng Thành mà đi, vừa đi vừa nói: - Chu Hằng, tuy rằng ta hiện tại không làm gì được ngươi, nhưng ta sẽ cắn nuốt huyết mạch trở thành chân chính mạnh nhất! Đến lúc đó, sẽ là ngày chết của ngươi! .
- Bất quá bây giờ, ta sẽ giết sạch nữ nhân, thân nhân của ngươi sạch sẽ, cho ngươi chờ đợi tử vong phủ xuống ở trong thống khổ! .
Thân pháp của hắn vượt qua xa tốc độ thanh âm truyền, khi Chu Hằng nghe được Ứng Thừa Ân đã đi xa ít nhất trăm dặm.
Chu Hằng bước đuổi theo, nhưng hắn tuy rằng khôi phục vài phần linh lực, lại cuối cùng chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, hơn nữa dù sao hắn chỉ là man lực tầng thứ Thiên Tôn, thân pháp căn bản không thể nào so sánh cùng Ứng Thừa Ân.
Tuy nhiên Chu Hằng cũng không lo lắng, Triệu gia còn có hai tôn đại thần, một là Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, thực lực của nàng khẳng định cũng sắp phục hồi như cũ, đủ để địch nổi Ứng Thừa Ân . Nàng thiếu Chu Hằng một cái nhân tình, hơn nữa lại đang ở Triệu gia đợi nhiều ngày như vậy, như thế nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Huống chi còn có Hoặc Thiên, vị thiên nữ tuyệt thế này ngay cả Độc Miểu Thiên Tôn đều phải đi vòng quanh, Ứng Thừa Ân nếu gặp nàng tuyệt đối là tự mình chuốc lấy cực khổ!
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Chu Hằng vẫn đẩy nhanh tốc độ chạy về Triệu gia, linh lực khôi phục càng ngày càng nhiều, tốc độ của hắn cũng càng lúc càng nhanh, bảy tám phút sau Lan Lăng Thành đã xuất hiện ở trong tầm nhìn.