Nguyệt Châu!
Sau khi Cổ Tư tỉnh lại, nghe Chu Hằng hỏi, nàng hơi trầm ngâm một chút, rồi nói với giọng bình tĩnh:
- Đó là bảo vật phi thường hữu dụng, có thể dùng để luyện chế các loại đan dược, luyện chế một ít pháp khí cũng cần nó! Nghe nói chỉ có cường giả tuyệt thế Linh Hải Cảnh trở lên mới có thể bắt giữ tinh hoa ánh trăng, luyện hóa thành Nguyệt Châu, món bảo vật này lại có thể tự động luyện hóa Nguyệt Châu, thật khiến người ta khiếp sợ! Nói về giá thị trường... thật đúng là không dễ đánh giá! Trong Thiên Hàng Thành căn bản không ai có năng lực luyện chế Nguyệt Châu, bởi vậy dĩ nhiên cũng không có ai định ra giá cả. Tuy nhiên, khẳng định thứ này rất đáng giá, nếu giá cả không dễ đánh giá, có thể giao cho Thiên Bảo Các để bán đấu giá!
Chu Hằng kinh ngạc nhìn Cổ Tư, hắn vốn tưởng rằng nữ nhân này cố chấp không có đầu óc, chỉ là muốn thỉnh giáo một chút tri thức mà thôi, không nghĩ tới nữ nhân này còn rất có đầu óc, cũng không phải ngực lớn là ngu xuẩn.
“Chẳng lẽ bộ ngực này thật sự là độn lót ra? Không có đạo lý muội muội ngực phẳng lì, mà tỷ tỷ lại to lớn như thế chứ!”
- Còn có, Ngân Nhân ở cửa thứ nhất kia cô nương cũng từng giao đấu qua rồi chứ?
Chu Hằng chuyển đầu đề câu chuyện, hỏi tới vấn đề quấy nhiễu hắn thật lâu:
- Pháp kỹ của những Ngân Nhân đó dường như đạt tới cảnh giới cực cao, áp chế ta hoàn toàn không thể dùng lực!
- Những Ngân Nhân đó rất mạnh!
Cổ Tư vẫn nói giọng điệu bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ thận trọng, tiếp đó có vẻ lửa nóng:
- Hóa ra huynh cũng không biết, nắm giữ võ kỹ là có chia làm mấy tầng thứ!
- Cái gì tầng thứ?
Chu Hằng sửng sốt hỏi lại. Hắn tiến vào Hắc Thủy Điện không được mấy ngày liền chạy ra ngoài, kiến thức còn không có theo kịp.
- Tỷ như huynh học một môn võ kỹ đơn giản nhất là Hắc Hổ Quyền...
Cổ Tư vừa giải thích cho hắn, vừa vung múa nắm tay phối hợp, oai phong lẫm lẫm:
- Lý giải đơn giản nhất, chính là y theo dạng vẽ cái hồ lô, nắm giữ hình dạng của nó.
Đúng vậy, cũng giống như Tấn Vân Lưu Quang Bộ, trước đó Chu Hằng không có công pháp vận chuyển để đối ứng, cũng chỉ có thể theo hình dáng của nó, hiệu quả đã là rất mạnh. Nhưng so sánh với Tấn Vân Lưu Quang Bộ hoàn chỉnh thì còn kém rất xa, căn bản ngay cả tư cách so sánh cũng không có.
- Cái này là cảnh giới thứ nhất, Hình Cảnh! Chỉ cần chịu bỏ thời gian tu luyện, bất luận kẻ nào đều có thể đạt tới cảnh giới này! Sau đó là cảnh giới thứ hai: Ý Cảnh! Cái này cần hoàn toàn nắm giữ võ kỹ, nắm giữ tinh túy trong đó!
Chu Hằng nhướng mày, đây đúng là cảnh giới hắn hiện tại đạt tới, bất kỳ vũ kỹ nào hắn chỉ cần vừa học là có thể nắm giữ tinh túy, không hề có độ khó gì đáng nói. Nhưng theo như lời của Cổ Tư, cái này còn không phải điểm cuối!
Đúng, bằng không quyền pháp, kiếm pháp của Ngân Nhân như thế nào tạo áp lực cho hắn lớn như vậy, hóa phức tạp là đơn giản, trọng kiếm vô phong.
- Từ Ý Cảnh thăng hoa, chính là Thế Cảnh!
- Thế Cảnh?
Chu Hằng không tự chủ bật hỏi lại.
- Ngân Nhân chính là nắm giữ Thế!
Cổ Tư gật gật đầu:
- Vứt bỏ hết thảy động tác võ thuật đẹp mắt, thăng hoa đến cảnh giới cao hơn, ngưng tụ tinh hoa của Pháp kỹ, đương nhiên uy lực sẽ càng mạnh!
Chu Hằng không nói gì, trong đầu lại nghĩ tới, nếu như nén ép 36 thức Phi Bộc Kiếm Pháp, đơn giản hoá thành năm chiêu, ba chiêu thậm chí là một chiêu, như vậy uy lực sẽ tăng lên tới trình độ nào?
Những Ngân Nhân đó chính là áp súc biến hóa phức tạp vào trong một chiêu nhìn như bình thường, nhưng uy lực lại là cường đại đến không giới hạn!
Thế Cảnh!
Chu Hằng không khỏi lửa nóng trong lòng, nếu hắn cũng có thể đạt tới độ cao như vậy, nhất là Lăng Thiên Cửu Thức, như vậy một khi thi triển ra, đừng nói là cùng cảnh giới không người nào có thể chống đỡ, mà dù là võ giả Sơ Phân Cảnh cũng có thể chịu được sao?
- Thế Cảnh còn không phải điểm cuối, còn có tầng cảnh giới thứ bốn là Vực Cảnh! Tuy nhiên, nếu như đạt tới Vực Cảnh, đã không còn giới hạn ở trong kiếm pháp, quyền pháp đặc biệt nào đó, mà là vượt thoát ra ngoài, chân chính bao trùm trên nó!
Cổ Tư lộ ra vẻ mặt vô cùng hướng tới, nói tiếp:
- Tỷ như nắm giữ Kiếm Vực, chẳng khác nào là kiếm pháp đại sư đỉnh cao nhất của thiên hạ, bất kỳ kiếm pháp nào cũng có thể phá! Cơ hồ gần với đạo! Cảnh giới như vậy, ở Hàn Thương Quốc từ trước tới nay còn chưa từng có ai đạt tới, nhiều nhất chỉ có thiên tài nắm giữ Thế Cảnh!
Chu Hằng hít một hơi thật sâu, thì ra hắn chỉ mới nắm giữ đến cảnh giới thứ hai!
- Có thể nắm giữ cảnh giới thứ hai, đã có thể xưng là thiên tài!
Cổ Tư lại chuyển đề tài nói:
- Mà cảnh giới thứ ba, thì phải là cấp bậc tông sư, khắp thiên hạ ít ỏi có thể đếm được; về phần cảnh giới thứ tư... thì đều là người mạnh nhất từ xưa đến nay, bất kỳ ngôn ngữ nào cũng không thể hình dung được bọn họ!
Chu Hằng có phần rung động, nhưng cũng không cho rằng đại tông sư đạt tới cảnh giới thứ ba lại ít như vậy, bởi vì tầm mắt của Cổ Tư cũng chỉ là hạn chế ở Hàn Thương Quốc, thậm chí chỉ là Thiên Hàng Thành mà thôi.
Khắp thiên hạ, có rất nhiều thiên tài!
Không biết cữu cữu Triệu Đoạt Thiên của hắn kia đã đạt tới cảnh giới như thế nào rồi?
Chu Hằng hưng trí bừng bừng bắt đầu nghiên cứu Phi Bộc Kiếm Pháp, ý đồ tăng lên tới Thế Cảnh; còn Cổ Tư thì bắt đầu tiến hành thí luyện ở tầng thứ hai. Chu Hằng là chủ nhân của Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, thần ý không chỗ nào không có mặt ở trong tháp, “nhìn thấy” tình huống của Cổ Tư rất rõ ràng.
Địch nhân ở tầng thứ hai vẫn là Tụ Linh Cảnh, nhưng lực lượng của Cổ Tư cũng bị áp chế xuống tới Tụ Linh Cảnh tam trọng thiên, xem như tương đối công bình. Nhưng dù sao Cổ Tư cũng là thiên tài, địch nhân ở nơi này lại không biến thái giống như Ngân Nhân, nên rất nhanh nàng thu được thắng lợi.
Nàng nghỉ ngơi một chút, sau đó leo lên tầng thứ ba.
Lúc này, nàng gặp phải khổ chiến, đối thủ chính là tồn tại Sơ Phân tam trọng thiên đỉnh phong, rất nhanh thì đánh cho nàng hoa rơi nước chảy, ho ra máu chạy trở xuống tầng thứ hai.
Thảm bại!
Nàng cũng không có yêu nghiệt giống như Chu Hằng, nếu như đấu với Sơ Phân nhị trọng thiên sơ kỳ còn có hy vọng chiến thắng, trung kỳ thì giỏi lắm đấu ngang tay, gặp phải hậu kỳ thì tất bại, huống chi là Sơ Phân tam trọng thiên đỉnh phong.
Cổ Tư cũng không đơn giản, trên thân lưu chuyển một vòng sáng màu xanh, ngay tức thì miệng vết thương nhanh chóng liền lại, chỉ là tiêu hao linh lực cũng không phải nhanh như vậy có thể phục hồi như cũ, nàng có vẻ vô cùng mệt mỏi.
- Đừng nản chí, về sau còn có thể tiếp tục khiêu chiến!
Chu Hằng an ủi.
Cổ Tư gật gật đầu, lại từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sách, nói:
Đây là phần thưởng cho ta khi thông qua cửa quan thứ nhất!
Chu Hằng đi tới gần nhìn xem, chỉ thấy trên đó viết năm chữ ‘Ngũ Hành Liên Hoa Phá’. Hắn lật ra trang sách, cùng nhìn xem với Cổ Tư.
- Võ kỹ Địa cấp thượng phẩm?
Hắn không khỏi sửng sốt, trước kia chỉ nghe nói qua có ba loại phẩm chất: thượng trung hạ, tại sao lại chạy ra cái gì Địa cấp?
- Bất luận là công pháp hay là võ kỹ, đều có ba cấp bậc là Thiên, Địa, Nhân, mỗi một cấp bậc lại chia nhỏ thành ba phẩm bậc: thượng, trung, hạ!
Cổ Tư biết Chu Hằng lịch duyệt rất thấp, lập tức giải thích cho hắn.
- Ở Hàn Thương Quốc truyền lưu, nhiều lắm chỉ có công pháp và võ kỹ Địa cấp trung phẩm, không nghĩ tới phần thưởng ở cửa thứ nhất chính là một quyển võ kỹ Địa cấp thượng phẩm!
Giọng nói của Cổ Tư mặc dù có chút kích động, nhưng trên mặt nàng vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì, bình tĩnh đến lãnh tĩnh quá mức.
Thì ra là thế, không trách được bất luận là Hắc Thủy Điện hay là các thế lực khác, luôn không xuất ra được cao thủ quá mạnh mẽ, thì ra có một phần ảnh hưởng rất lớn là do phẩm bậc của công pháp.
Hai người nhìn nhau một cái, đều tiếp tục lật xem quyển ‘Ngũ Hành Liên Hoa Phá’ này.
Đây là một môn võ kỹ phi thường khó luyện, phải hấp thu linh khí ngũ hành, hình thành một đóa hoa sen năm màu, khi gặp địch sẽ nổ tung, có thể bộc phát ra lực sát thương cao hơn một tiểu cảnh giới!
Cực kỳ khủng bố!
Giống như Phi Bộc Kiếm Pháp sau khi cải tiến đã rất lợi hại. Nếu một võ giả Tụ Linh nhất trọng thiên sơ kỳ thi triển, có thể dùng lực chống võ giả Tụ Linh nhất trọng thiên hậu kỳ, với điều kiện tiên quyết là đối thủ không có võ kỹ cao cấp.
Thế nhưng Ngũ Hành Liên Hoa Phá lại có thể mạnh mẽ tăng cao lực sát thương cả một tiểu cảnh giới, đây tuyệt đối là đáng sợ!
Có mấy người có thể giống như Chu Hằng có được không gian đan điền gấp tám lần so với thường nhân? Điều này cần cơ duyên nghịch thiên, nhưng bản thân Ngũ Hành Liên Hoa Phá đã là nghịch thiên!
Hơn nữa đây còn chỉ là võ kỹ Địa cấp thượng phẩm, nếu là võ kỹ Thiên cấp thượng phẩm thì thế nào?
Chu Hằng không khỏi ngưng trọng: nhà quyền thế của Đế triều khẳng định có được võ kỹ Thiên cấp thượng phẩm, nếu một ngày kia gặp phải đối thủ như vậy, thì tuyệt đối không thể vì cảnh giới của đối thủ không cao mà sơ sẩy sơ suất!
Thiên địa ngũ hành, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, năm loại linh khí bài xích lẫn nhau, lại diễn sinh cho nhau là một loại cân bằng. Hoa sen ngũ hành chính là phải làm cho những linh khí này hình thành hoa sen cân bằng, sau đó dùng linh lực của bản thân khống chế, nổ tung phát ra thương tổn siêu cấp.
Hai người đều là người mê võ nghệ, sau khi lật xem xong, liền bắt đầu diễn luyện.
Tầng thứ nhất này là chỗ nghỉ ngơi cũng có thể chứa vật dụng, đương nhiên không thể phá hỏng, hai người liền đi lên tầng thứ hai. Bởi vì bọn họ đều đã thông qua tầng này, lần nữa đi vào màn sáng cũng không có tách ra, cũng không có xuất hiện địch nhân.
Nếu như có người chưa thông qua khảo nghiệm, Cửu Huyền Thí Luyện Tháp sẽ mở ra cho hắn một không gian riêng biệt. Dù 100 người đi vào, cũng sẽ hình thành 100 không gian độc lập.
Ngũ Hành Liên Hoa Phá trọng yếu nhất chính là lấy được cân bằng linh khí tuyệt đối, độ khó ngay ở chỗ cân bằng. Vũ kỹ này chia làm bốn trình tự: tầng thứ nhất chính là khống chế hai loại linh khí; tầng thứ hai thì ba loại linh khí; tầng thứ ba thì bốn loại linh khí; cuối cùng thì phải cân bằng ngũ hành.
Hai loại linh khí cũng có thể bài xích tự kích nổ, sinh ra lực hủy hoại cường đại. Đương nhiên uy lực thì không thể nào so sánh với cực bạo của ngũ hành tương sinh tương khắc, mà độ khó cũng thấp hơn nhiều.
Chu Hằng trước bắt đầu từ cơ sở, tay trái tụ tập thủy linh khí, tay phải thì dẫn động hỏa linh khí, đem hai thứ tạo thành một đóa hoa sen trắng đen.
“Ầm...”
Hoa sen đen trắng còn chưa có thành hình, đã mất cân bằng liền nổ tung, đánh cho cả người hắn đều bay ra, va chạm mạnh trên vách tường phía sau, chấn cho hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Cái này tương đương với hắn toàn lực công kích vào chính mình, không đụng gãy vụn xương cốt đã là may mắn lắm rồi.
“Ầm...”
Bên kia Cổ Tư cũng không dễ chịu chút nào. Nàng cũng bị nổ tung, thân mình vết thương lớp lớp.
May mắn hai người đều có huyết mạch lực, năng lực tự lành cường đại đến đáng sợ, với tiêu hao linh lực là cái giá phải trả, trong nháy mắt có thể chữa lành vết thương. Từ đó cũng có thể thấy được linh thể cường đại! Khó trách toàn bộ Hàn Thương Quốc cũng chỉ có vạn người mà thôi.
“Ầm! Ầm! Ầm...”
Hai người đều ở trong này trải qua lần lượt thất bại, chớp mắt một cái đã trôi qua ba ngày.
Con ngươi trong mắt Chu Hằng chợt lóe sáng một cái, trong tay nhiều ra một đóa hoa sen cao một tấc, cánh hoa một đen một trắng, ở vào cân bằng tuyệt đối. Hắn vung tay phải lên, đóa hoa sen này lập tức bắn ra vô cùng nhanh chóng.
- Nổ!
Chu Hằng khẽ quát một tiếng, “ầm” một tiếng vang thật lớn, hoa sen đen trắng bỗng nhiên bùng nổ, tạo thành một luồng sóng xung kích đáng sợ!
Thành công rồi!
Chu Hằng mỉm cười, đây chỉ là bước đầu, kế tiếp chính là dung hợp hoa sen ba màu!