Phong vĩ kê quan xà phản ứng rất nhanh, mặc dù thân thể đang cấp tốc lao về phía trước nhưng cũng kịp vội vàng lao đầu về trước một đoạn. Một trảo của Chu Trúc Thanh không đánh trúng lên mào của nó mà lại trúng lên người nó, phát ra một âm thanh trầm muộn, khiến cho Phong vĩ kê quan xà đang vọt về phía trước, tốc độ nhất thời chậm lại vài phần.
Phong vĩ kê quan xà tựa hồ như sợ hãi, đầu rắn ngẩng lên, miệng há to hướng đến Chu Trúc Thanh phun ra một ngụm thất thải vụ* đậm đặc, đồng thời nhục quan đỏ tươi trên đầu nó sáng rực lên, tốc độ vừa mới chậm lại trong nháy mắt lại tăng lên.
Đái Mộc Bạch tựa hồ không cần suy nghĩ, hét lớn: " Cẩn thận !", vì quá quan tâm nên hoảng loạn, dưới sự kinh sợ sinh ra hắn ngay lập tức phát động hoàn hồn kĩ ngàn năm của chính mình, Bạch Hổ Kim Cương biến.
Thân thể chợt to ra, Đái Mộc Bạch dũng mãnh hướng đến chỗ Phong vĩ kê quan xà phóng tới.
" Thất bảo hữu danh, nhị nhật: Tốc. " Trong lúc đó, thanh âm thanh thúy của Trữ Vinh Vinh vang lên, Đái Mộc Bạch chỉ thấy thân thể mình chợt nhẹ đi, tốc độ ngay lập tức được gia tăng, cũng vừa may bắt kịp Phong vĩ kê quan xà vừa tăng tốc ở phía trước.
Phanh một tiếng lớn, Đái Mộc Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bắn ngược về phía sau gần mười thước. Nhưng Phong vĩ kê quan xà thân thể đang bay về phía trước thân hình cũng bị đình chỉ, thân thể khổng lồ vặn vẹo trên không trung một lượt, rồi nặng nề rơi xuống mặt đất.
" Nó phun thất thải vụ khí chỉ để hù dọa địch nhân thôi, không có độc !" Âm thanh Đường Tam ngay lập tức vang lên, cùng lúc đó, Lam ngân thảo đã được chuẩn bị sẵn trên mặt đất chợt lao thẳng lên, nhắm vào Phong vĩ kê quan xà đang ngã nằm trên mặt đất, liền vững vàng quấn chặt quanh thân thể hình trụ của nó, nhất là ở đôi cánh trên người, khiến nó không cách nào bay lên được.
Vũ hồn mập mạp toàn lực phóng thích ra áp lực, Phong vĩ kê quan xà có lẽ cũng cảm nhận được hơi thở của Hỏa phượng hoàng, thân thể có chút run rẩy, nhưng dù sao nó cũng là một đầu hồn thú ngàn năm, cũng không cam tâm chịu nhận một cái chết dễ dàng như vậy, mặc dù không có cách nào phi hành nhưng cũng không có hoàn toàn ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển trên mặt đất của nó.
Đường Tam chỉ cảm thấy thân thể Phong vĩ kê quan xà đột nhiên trở nên linh hoạt hơn, chẳng những những gai nhọn của Lam ngân thảo không cách nào đâm xuyên qua lớp da của nó, ngược lại còn để nó kịch liệt vặn vẹo từ dưới Lam ngân thảo chen chui ra ngoài. Mặc dù không phi hành được, nhưng nó nằm trên mặt đất di chuyển tốc độ cũng nhanh vô cùng, trong chớp mắt đã thoát ra ngoài mười hai thước.
" Muốn chạy? Dễ dàng vậy sao ?" Triệu Vô Cực âm thanh trầm thấp vang lên, cùng với đó, hồn hoàn thứ ba trên người hắn chợt lóe lên. Phong vĩ kê quan xà thân thể chợt cứng ngắc lại một chút, tốc độ đại giảm trở nên chậm chạp, đúng là đệ tam hoàn hồn kĩ của Triệu Vô Cực, trọng lực tăng cường.
Ngay sau đó, trên người Triệu Vô Cực, đệ tứ đệ ngũ hai cái hồn hoàn đồng thời phát sáng, thân thể hắn chợt nhảy dựng lên rồi lại hạ xuống, đệ từ hồn hoàn kĩ: định vị truy tung, ngay lập tức tác dụng lên Phong vĩ kê quan xà trước mặt. Trọng lực đè ép đồng thời phát động, mặc cho Phong vĩ kê quan xà linh hoạt cỡ nào thì trước mặt hồn lực mạnh mẽ của Triệu Vô Cực cũng không thể có không gian thi triển được.
Đối phó với một đầu hồn thú ngàn năm, Bất Động Minh Vương cũng dễ như trở bàn tay, nhìn qua tựa hồ như hắn không làm cái gì nhưng thực lực trong nháy mắt bộc phát khiến cho lũ đệ tử trong lòng mờ mịt. Đường Tam rốt cục cũng hiểu được ngày đó chính mình đối chiến cũng Triêu Vô Cực cũng có phần may mắn. Nếu Triệu Vô Cực ngày đó vừa đánh dùng hai hồn kĩ này liên hợp lại dùng cũng một lúc, thì e rằng chính mình cơ hội phóng ám khí cũng không hề có.
Hùng chưởng của Triệu Vô Cực phóng đến, lập tức đè trên đầu của Phong vĩ kê quan xà, đặt nó ngay trước mặt mình, tay kia nắm lấy nhục quan trên đầu của nó. Phong vĩ kê quan xà đối mặt với Kim Cương Hùng bạo lực cực mạnh, trực tiếp bị làm cho ngẩn người ra, nếu như không phải Triệu Vô Cực lưu cho nó một cái mạng thì chỉ cần dùng một ngón tay cũng khiến nó không thể động đậy nổi.
" Thành công !" Mọi người hưng phấn hoan hô lên một tiếng, Áo Tư Tạp cũng chỉ mới mười bôn tuổi mà thôi, biểu tình hưng phấn không nói lên lời, hai ba bước liền hướng Triệu Vô Cực chạy đến.
Tiểu Vũ đứng ở bên cạnh Đường Tam cúi đầu, trong đôi mắt to lộ ra vẻ không đành lòng: " Nhất định phải liệp sát hồn thú sao ?"
Đường Tam than nhẹ một tiếng, nói: " Mạnh được yếu thua, đó chính là quy tắc sinh tồn. Nếu như con rắn này mạnh hơn chúng ta, ngươi có nghĩ là nó sẽ chấp nhận bỏ qua thức ăn đã đến miệng thế này không ?"
Tiểu Vũ không có mở miệng, nhưng thủy chung nàng vẫn cúi đầu, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt như trước.
Triệu Vô Cực lấy bên hông mình ra một thanh đoản nhận đưa cho Áo Tư Tạp, " Đêm dài lắm mộng, động thủ đi, đâm vào cái điểm ngay phía dưới nhục qua ấy là có thể phá được đại não của nó, hồn hoàn này sẽ thuộc về ngươi."
Ngay khi Áo Tư Tạp chuẩn bị hạ một đao trong tay xuống, đột nhiên một tiếng quát chói tai chợt vang lên, " Dừng tay !"
Ngay sau đó, hai đạo thân ảnh từ khu vực phía trước Phong vĩ kê quan xà nhanh chóng lao vọt đến, xuất hiện trước mặt mọi người.
Hai người đến đều là nữ, một già một trẻ. Người già nhìn qua bộ dạng khoảng năm, sáu mươi tuổi, đầu đầy tóc bạc được bó lại cực kì chỉnh tề, mặc dù tuổi đã cao nhưng tinh thần lại cực kì quắc thước, trên mặt mặc dù da dẻ nhăn nheo không ít nhưng vẫn có nét hồng nhuận giống trẻ con bình thường, trong mắt liên tục bắn ra tinh quang, tay phải nắm một quải trượng đầu rắn dài đến ba trượng, trên người sáu cái hồn hoàn cao thấp chuyển động liên tục.
Thân thể không có phát sinh biến hóa nhưng từ hồn hoàn biểu hiện rằng bà đã sử dụng vũ hồn của chính mình, không cần phải hỏi cũng có thể biết quải trượng trong tay bà chính là vũ hồn.
Đi theo bên cạnh lão bà là một cô gái xinh đẹp, mái tóc cắt ngắn, bộ dạng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, một thân trang phục quấn quanh người, gắt gao hiện ra thân thể đã phát dục hoàn toàn của nàng. Một đôi mắt to màu nâu đang nhìn chằm chằm vào Phong vĩ kê quan xà trong tay Triệu Vô Cực. Trong tay nàng cũng cầm một thanh quải trượng đầu rắn, bất quá có ngắn hơn so với của lão bà kia một chút, chỉ dài hơn hai trượng, trên người hồn hoàn cũng chỉ có hai cái trăm năm.
Lão bà cũng tiểu cô nương đồng thời xuất hiện khiến bọn họ cả kinh, nhưng khi bọn hắn nhìn thấy sáu cái hồn hoàn trên người lão bà, liền thở dài một cái. Dù sao, trên người Triệu Vô Cực cũng có bảy cái hồn hoàn, không thể … như vậy yếu hơn, nhất là có mấy cái hồn hoàn màu đen thâm thúy chính là hồn hoàn ngàn năm, khi thi triển ra cực kì uy hiếp.
Nhóm Đường Tam bên này đã buông lỏng một chút, còn lão bà sắc mặt lại có chút thay đổi.
Lúc trước bà nghe Triệu Vô Cực nói với Áo Tư Tạp mới cao giọng ngăn cản, khi tới gần liếc mắt nhìn mới thấy bảy cái hồn hoàn trên người Triệu Vô Cực.
Hồn thánh, đây mới là bên ngoài của Tinh đấu đại sâm lâm, như thế nào lại xuất hiện một gã hồn thánh? Lão phụ tâm nhất thời trầm xuống, biết là hôm nay sợ rằng không chiếm được lợi thế.
" Có chuyện gì sao ?" Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn lão phụ một cái, ánh mắt rơi vào quải trượng đầu rắn trong tay bà, trong lòng không nhịn được nhớ tới một người. Âm thanh của hắn cũng không có chút gì là kiêu ngạo, nghe kĩ lại có chút ôn hòa, Đái Mộc Bạch vốn hiểu rõ hắn liền cảm thấy có chút kinh ngạc. Bất Động Minh Vương đối với người có thực lực không bằng minh, chính là đến nay đều không có sắc mặt tốt lắm. Nhất là dưới tình huống này, đối phương rõ ràng có ý định với Phong vĩ kê quan xà ngàn năm này.
Lão phụ ho khan một tiếng, khiến cho khuôn mặt của mình nhu hòa hơn một chút, " Ngài hảo thưa hồn thánh tôn kính, ngài không thể cấp Phong vĩ kê quan xà cho đứa nhỏ này được."
Triệu Vô Cực một tay nắm đầu Phong vĩ kê quan xà, hướng Áo Tư Tạp nhìn, ý hắn bảo …chờ một chút, rồi chuyển hướng lão phụ nói: " Tại sao ?"
Lão phụ lúc này tinh thần tựa hồ đã hòa hoãn lại vài phần, " Nguyên nhân là do chúng ta phát hiện trước, hơn nữa đã triển khai liệp sát trước, nếu không chúng ta thế nào vẫn truy tìm tiếp tục đây?"
--------------------------------------------------------
Đa tạ lão tap_chung_quoc phiên dịch hộ:
Ngão xỉ dứu: một loại động vật gặm nhấm, như kiểu sóc.
Thất thải vụ: màn khói bảy màu.