> Lam Châu, thành Hắc Mộc
Khu vực phía sau chi nhánh Thần Tiên Hội.
Tuy thời điểm này là ban ngày, nhưng tình hình lúc này giống hệt mấy ngày trước. Trong sân đã chật cứng người, một bên là người của Thần Tiên Hội tại thành Hắc Mộc còn bên còn lại là nhóm người thần bí áo đen theo sau Thẩm Thái từ lúc vào thành đến giờ. Nhưng có điểm khác so với trước một tí, số lượng người phía Thẩm Thái vẫn như cũ trong khi người bên Thần Tiên Hội lại nhiều hơn ba lần.
Kỳ thật, hai bên đều là cấp dưới của cái thương hội khổng lồ này, nhưng giờ phút này lại khác biệt rõ ràng. Đặc biệt, sắc mặt những người phía Thần Tiên Hội đa phần nghiêm nghị, ánh mắt lộ rõ địch ý về phía nhóm người áo đen, nhưng đa phần vẫn không che giấu được ánh mắt kiêng kỵ sâu sắc. Trái lại, đám người áo đen theo sau Thẩm Thái tới đây vẫn giống như trước, im lặng một chỗ, đối với những ánh mắt kia dường như không thấy càng không có cảm giác, căn bản là không để chúng trong lòng.
Không khí giằng co ngoài sân của hai bên cũng tương tự không khí trong thư phòng lúc này. Bên phía Thẩm Thái có hai người là hắn cùng Tiểu Tề, nhưng phía Thần Tiên Hội cũng chỉ có một mình Tống chưởng quỹ.
Ly trà nóng trên bàn khói lượn lờ, tỏa hương thơm ngát làm say lòng người. Hiển nhiên là loại trà thượng hạng. Thẩm Thái nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thoạt nhìn cũng không có ý mở lời trước, mà Tiểu Tề phía sau hắn vẫn yên tĩnh giống ngày thường, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, tựa như một bức tượng điêu khắc, không phát ra một chút âm thanh nào. Sau một thời gian, bên đầu bàn đối diện, vị chưởng quỹ quản lý chi nhánh Thần Tiên Hội thành Hắc Mộc thở dài nói: “Thẩm huynh, lần này thật sự phải xé to chuyện này sao?”
Thẩm Thái đặt ly trà xuống, nói: “Tống lão ca, ta không có hiểu ý của huynh lắm, kính xin huynh chỉ rõ.”
Tống chưởng quỹ cau mày nói: “Đêm hôm đó các người đánh nhau đến long trời lở đất, hơn nữa chiến trường lại là bên trong thành Hắc Mộc này. Trong khu vực đấu pháp, những căn nhà nằm trong phạm vi vài dặm đều bị phá hủy, nhất là một vòng khu vực xung quanh Trần phủ đều bị san thành bình địa. Chuyện này không lớn, vậy chuyện gì mới thực sự là chuyện lớn?”
Thẩm Thái thoáng nhàn nhạt cười một cái, nói: “Tống lão ca, ngươi chắc cũng biết vị kia chính là Đại tu sĩ Nguyên Đan cảnh à. Đụng tới nhân vật cảnh giới này, như thế nào lại không có chuẩn bị cho thật tốt, vì thế lúc đại chiến bắt đầu thì tổn hại một chút nhà cửa cũng là việc xứng đáng.
Khóe mắt Tống chưởng quỹ nhịn không được giật giật một phát, im lặng một lúc rồi nói: “Thẩm chưởng quỹ, xin thứ lỗi cho ta nói thẳng, Thần Tiên Hội chúng ta bao năm qua đều đem sinh ý đặt lên đầu, hòa khí sinh tài, mặc dù đôi lúc vẫn để người bên dưới vụng trộm làm việc, thế nhưng đều là bí ẩn hành động. Chứ đâu giống ngươi, trong thành liền ra tay với một vị cao nhân Nguyên Đan cảnh, đánh tới hôn thiên địa ám, thật sự là có chút…quá mức.”
Thẩm Thái nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói: “Nếu như ta nói, ngày đó vì bảo vệ bản thân mình mới bất đắc dĩ phải động tay, không biết Tống lão ca có tin hay là không?”
Tống chưởng quỹ cười khổ một cái nói: “Tự bảo vệ mình? Ngươi nói vì bảo vệ bản thân mình mới phải chém giết, nhưng kẻ thắng cuộc lại là người phía ngươi nha.”
Thẩm Thái nói: “Sự thật là như vậy, ta đã nói rõ với Tống lão ca, về phần tin hay không liền do ngươi rồi. Chỉ không biết hôm nay Tống lão ca gọi ta đến là có gì chỉ giáo sao?”
Tống chưởng quỹ chậm rãi lắc đầu, nếp nhăn trên mặt lại sâu thêm vài phần, sau đó lại mở miệng nói: “Bằng khả năng này của lão phu thì không giám chỉ giáo gì, cũng không có năng lực chỉ giáo các hạ, huống chi ngươi lại mang trên mình ấn giám của Chu lão thần tiên. Theo quy cũ thì lão phu cũng không quản được ngươi. Chẳng qua, lão Tống ta thân là quản lý chi nhánh tại thành Hắc Mộc này, đối với sự kiện lớn như vậy không thể mắt nhắm mắt mở cho qua mà phải báo cáo về tổng hội, xin các lão thần tiên định đoạt, việc này cũng xin các hạ chớ trách.”
Thần Thái ngẩng đầu, nhìn sâu sắc hắn, Tống chưởng quỹ bình thản nhìn lại, sắc mặt kiên quyết cùng nghiêm nghị. Bầu không khí trong phòng dường như lạnh xuống, ngay cả Tiểu Tề sau lưng bỗng nhiên ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hướng Tống chưởng quỹ.
Ánh mắt sắc nhọn như chim ưng dò xét, như hổ sói rình mồi, lập tức một cỗ sát khì nhàn nhạt bốc lên.
Bất quá lúc đó Thẩm Thái bỗng nhiên nở nụ cười, lập tức đứng dậy, chắp tay đối với Tống chưởng quỹ nói: “Đây là bổn phận của Tống lão ca, tại hạ làm gì trách cứ, mọi chuyện xin ngươi cứ xử lý như mọi khi là được. Nếu như nơi này đã không còn chuyện gì, thì tại hạ xin cáo từ.”
Vừa dứt lời liền lập tức quay người đi ra ngoài. Sau khi hắn mở miệng, Tiểu Tề lại thu hồi ánh mắt rất nhanh theo sau Thẩm Thái ra khỏi cửa. Tống chưởng quỹ đứng tại chỗ, yên lặng nhìn về phía hai người đi ra đến khi khuất bóng, thân thể đột nhiên lung lay một phát, nhìn thoáng qua lòng bàn tay, hít sâu một hơi liền chà tay lên người vài cái.
Tiếng bước chân vang lên, một bóng người từ bên hông cửa đi tới cạnh Tống chưởng quỹ, hắn chính là tâm phúc của Tống chưởng quỹ, Viên Nữu. Hắn thoáng nhìn qua ngoài cửa, sau đó thấp giọng nói: “Chưởng quầy, cứ như vậy mà để hắn đi có tốt không?”
Tống chưởng quỹ hừ lạnh một tiếng nói: “Đương nhiên là không, tốt nhất là đem tất cả bọn họ đều bắt giữ, sau đó nhanh chóng hồi báo tổng bộ, thỉnh những lão thần tiên trên tổng hội quyết định, cái này mới là tốt nhất.”
Viên Nữu sắc mạt liền trở nên khó coi, nhưng hắn cũng không phải dạng người lỗ mãng, đứng yên tĩnh một bên nhíu mày, cũng không hỏi Tống chưởng quỹ tại sao lại không đi làm cái chuyện ngu xuẩn này.
Sau một lát, hắn quả nhiên được nghe vị lãnh đạo cũng là người dốc lòng đào tạo mình trả lời, chỉ nghe Tống chưởng quỹ thờ dài nói: “Những người này ngay cả đại tu sĩ Nguyên Đan cảnh còn có thể đánh bại, thực lực khó mà suy đoán, chúng ta vẫn không nên mạo hiểm. Hơn nữa, Thẩm Thái là người nhất hệ của Chu lão thần tiên, tại Tổng đường cũng không phải là không có chỗ dựa, hết thảy đều phải thận trọng làm việc.”
Viên Nữu nói: “Vâng”
Tống chưởng quỹ trầm mặc một lúc, lại nói: “Ngoại trừ hướng tổng hội gởi công văn, ngay hôm nay ngươi lập tức khởi hành tới thành Thiên Hồng đưa phong thư của ta cho Tổng đường - Khuất lão thần tiên.”
Thân thể Viên Nữu có chút chấn động, mãnh liệt ngẩng đầu, nhưng cũng không nói thêm lời nào, chốc lát lại cuối đầu xuống nói khẽ: “Vâng”
Trên mặt Tống chưởng quỹ lộ ra một tia vui vẻ đắng chát, thản nhiên nói: “Ta có dự cảm, việc này không đơn giản như vậy. Đột nhiên lại xuất hiện một đám người thực lực mạnh mẽ trên địa bàn chúng ta, sau đó lại làm ra sự kiện lớn như vậy, có lẽ… Nó cũng có thể liên quan đến tranh chấp bên trong Tổng đường, chúng ta vẫn nên thận trọng một tí.”
Dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn ra bầu trời ngoài phòng, thấy sắc mặt âm u ngày đó, làm cho người ta nhớ tới tòa sơn mạch nổi tiếng phương Nam.
“Những người này từ đâu xuất hiện đây…” Tống chưởng quỹ trong lòng lẩm bẩm, tinh thần có chút không yên, giống như cảm thấy được có chiện gì đó sắp xảy ra.