Sau một tiếng “Phanh...”, kim quang đã bị thủ chỉ bắn ra khai mở, liền đó hiện ra một khuôn mặt, là một người mặc váy đen, mang một vẻ kiều mị tựa như không phải của một nữ tử phàm nhân.
Ngân Nguyệt vừa thấy dung nhan tuyệt sắc này, thân hình run lên, sắc mặt chợt tái nhợt.
Ánh mắt Hàn Lập dừng lại ở trước cặp song thủ tứ tí (2 đầu 4 tay) trên người Ma Ảnh kia. Hắn tuyệt đối không thể nhìn lầm, yêu ma này đúng là con cổ ma đã trốn ra được từ Trụy Ma Cốc.
Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trong cơ thể kêu nhỏ một hồi, đã cảm ứng được hai thanh phi kiếm bị bắt đi.
Về phần nữ tử kiều mị dị thường phía trước người cổ ma này, dường như nhu nhược không có chút pháp lực nào, căn bản nhìn không ra tu vi cảnh giới của đối phương.
Hàn Lập chợt hút một ngụm khí lạnh. Thân hình chợt loáng lên một cái, đã mang Ngân Nguyệt tới bên kia Cửu Chân Phục Ma đại trận, sau đó mới buông cánh tay Ngân Nguyệt ra, vốn ngay từ đầu đã im lặng không lên tiếng, chỉ như một cái bóng bám theo người, hắn cũng nhịn không được nhìn hai mắt Ngân Nguyệt, mắt lộ ra thần sắc kỳ quái.
“Đa tạ chủ nhân !” Ngân Nguyệt thấy Hàn Lập liếc mắt nhìn một cái, mặt mang vẻ phức tạp nhẹ giọng nói.
“Ngươi cẩn thận một chút.” Hàn Lập đã biết thân phận Ngân Nguyệt cũng không phải đơn giản, nhưng vẫn là nhướng mày căn dặn một câu.
Ngân Nguyệt gật gật đầu, xoay đầu nhìn phía nữ tử dung nhan kiều mị, trên mặt lộ ra thần sắc phiền muộn.
Thanh niên họ Từ cùng đám người Diệp gia tu sĩ cũng đều tránh sang pháp trận bên này, tuy rằng lúc này vô cùng cảnh giác lẫn nhau, nhưng trên mặt hai bên cùng lộ ra biểu tình kinh ngạc,
“Sao lại thế này. Sao trên hai người này cũng có phản ứng ma khí như vậy!” Thanh âm khác thường khó có thể tin được từ bên trong chiếc Nhật Nguyệt Toa kia truyền ra. Lập tức thân hình nhoáng lên một cái. Thân hình Mộc phu nhân hiện lên ở bên trên bảo vật này, trong tay đang cầm Hóa Long Ấn biến hóa ra Chân Long chi ảnh.
Chính là giờ phút này Long ảnh. Mặt đối mặt với nữ nhân cùng cổ ma. Phản ứng so với vừa rồi đối mặt với “Hoa Thiên Kỳ” thì thêm vài phần kịch liệt.
Thậm chí nếu không phải Mộc phu nhân dùng phép khống chế được bảo vật. Long ảnh căn bản là có thể tự hành bay vụt ra.
Cũng không biết lai lịch Hóa Long Ấn và thanh niên họ Từ. Mộc phu nhân Lạnh lùng nhìn liếc mắt một cái. Giờ phút này nàng mặc kệ cái gì ma khí với chả không ma khí. Trước mắt tình hình hỗn loạn như vậy, lại xuất hiện thêm ma vật càng thêm lợi hại kia, nàng đã có ý muốn rời khỏi đây.
Thông Thiên Linh Bảo dù hấp dẫn thật, nhưng phải còn mạng đã rồi hãy mong lấy được.
Sau khi nghĩ như vậy, môi khẽ động, hướng Thiên Lan thánh nữ ở bên cạnh truyền âm.
Kết quả sau đó Lâm Ngân Bình nhíu mày gật đầu, vị Thiên Lan đại tiên sư này ánh mắt dần trở lên mơ hồ bất định, không ngừng hướng bốn phía tìm kiếm cái gì đó.
Trái ngược với thanh niên họ Từ, bạch bào nho sinh thấy những người khác đều bị ma vật mới xuất hiện hấp dẫn, thả lỏng chú ý một chút đối với Bát Linh Xích, lúc này ánh mắt chớp động vài cái, hướng hai người Diệp gia khác đưa mắt ra hiệu. Lúc này hai người hai tay dấu lại bấm tay niệm thần chú, thân hình hơi nhoáng lên một cái nhưng lại xuất hiện một cái hư ảnh giống nhau như đúc, chân thân (thân thể thật sự) thần không biết quỷ không hay bắt đầu ẩn nấp, không thấy bóng dáng.
Ngân Sí Quỷ Dạ Xoa vừa thấy dung nhan nữ tử mới xuất hiện, có chút trợn tròn mắt.
Nếu không phải đối phương ma khí đầy người, thì dung nhan nữ nhân này, rõ ràng chính là Linh Lung tiên tử năm đó. Nhưng vừa rồi người nọ ra tay hủy diệt Truyền Tống Trận là ai, có liên quan gì với Ngân Nguyệt đi theo bên cạnh Hàn Lập. Ngân Sí Dạ xoa nghĩ thầm một hồi, con mắt chuyển động không ngừng, không biết ở trong lòng có tính toán gì.
Hóa Tiên Tông - Mộc phu nhân nhìn Hóa Long Ấn trong tay, sắc mặt âm trầm bất định, bỗng nhiên khẽ giẫm chân, không ngờ chui vào trong Nhật Nguyệt Toa. Sau đó linh toa này nhoáng lên một cái trực tiếp biến mất, trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu.
“Ngu xuẩn! Nơi này vô luận là trên không trung cũng đều bị cổ tu thi triển pháp thuật cấm chế giống như dưới hạ điện này vậy!” Khuê Linh ở phía sau Hàn Lập cười lạnh một tiếng, đối hành vi của Mộc phu nhân tựa hồ trái lại khinh thường.
“Cái này cũng chưa chắc. Hai nàng này rất thần bí, đối với Côn Ngô sơn có vẻ hiểu biết không ít, nói không chừng các nàng thực sự có biện pháp phá vỡ cấm chế.” Hàn Lập ánh mắt lại chớp động nói.
Hiện tại hắn đang nhớ tới cái gọi là “Cửu Chân Phục Ma đại trận” này. Lai lịch của nó năm đó xem qua trong một quyển trận pháp điển tịch từng có đề cập tới một chút. Tuy rằng đề cập không nhiều lắm nhưng vẫn nói pháp trận này ở nhân giới chính là pháp trận trừ tà đuổi ma lợi hại bậc nhất, nghe nói năm đó khi thượng cổ đại chiến, nhân giới tu sĩ từng dùng trận này diệt sát không ít thượng cổ yêu ma.
Nghĩ đến đây, Hàn Lập vội ngưng thần nhìn lại.
Từ phía trước Diệu Linh nữ tử hiện thân, cửu khẩu kim nhận thật lớn nổi điên phun ra vô số kim quang, cuồng phong bão táp thổi quét đi.
Hắc bào nữ tử trước cuồng phong vần vũ ngón tay liên tục bắn ra, vô luận bao nhiêu đao quang sắc bén dày đặc, hễ bị đầu ngón tay này chạm vào, lập tức giống như loại rơm rác bị bắn tan ra. Làm cho người ta nhìn trợn mắt há hốc mồm.
Chẳng qua Hàn Lập dù cả kinh nhưng cũng đã nhìn ra.
Nàng ta tựa hồ thật sự với phục ma đại trận này có chút kiêng kị, vẫn ở pháp trận có vẻ lưỡng lự, cũng không có hướng bên trong pháp trận mạo muội xông vào, hơn nữa nàng ta hướng vể phía đám người Hàn Lập lạnh nhạt nhìn lướt qua, liền hướng phía trong cung điện nhìn tới, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên kiện “Bát Linh Xích” Kia.
Bát Linh Xích lúc này, từ sau khi nhị ma hiện thân, liền vù vù lóe lên không ngừng, phụ cận hiện lên ngân liên (sen bạc) chẳng những lớn gấp mấy lần, tám cái ảo ảnh linh thú lại dị thường rõ ràng, tựa như chúng là thật vậy.
Hắc bào nữ tử quay đầu, cùng cổ ma bên cạnh nói nhỏ, thanh âm nhỏ không thể nghe thấy. Hàn Lập căn bản nghe không được gì cả.
“Ngân Nguyệt, cô gái này chính là vị nguyên sát thánh tổ kia hóa thân sao?” Hàn Lập thở dài ra một hơi, đột nhiên hỏi một câu.
“Không hẳn là hắn, mà cũng là hắn? Kẻ nọ là một luồng tinh hồn cổ ma thánh tổ biến thành, cũng là cổ ma năm đó xâm lấn nhân giới, là một trong tam đại thống lĩnh. Năm đó cổ tu sĩ chết dưới tay nó, có thể đoán vô số kể.” Xem ra trí nhớ Ngân Nguyệt thực khôi phục không ít, sau khi hơi trầm mặc, liền nói ra lai lịch nguyên sát thánh tổ này.
“Phân hồn cổ ma thánh tổ? Vừa rồi nghe người nọ nói, nguyên thần của ngươi lúc trước bị buộc rời khỏi thân thể, chẳng lẽ thân thể mà phân hồn cổ ma hiện tại dùng là...” Hàn Lập đồng tử lam mang chớp động, tự nhiên nhìn ra thân thể hắc bào nữ tử không phải là biến ảo mà thành, không khỏi hỏi.
“Là thân thể của ta ban đầu không sai. Tuy rằng không nhớ rõ lúc trước như thế nào lại bị đối phương cướp lấy thân thể, lại hóa thành khí linh bị giữ lại ở trong Hư Thiên Đỉnh, nhưng thân thể của nó đích thật là thân thể của ta cùng Lung Mộng năm đó dùng chung.” Ngân Nguyệt khẽ cắn hàm răng, chậm rãi nói.
“Ồ, ngươi còn có cơ hội trở về chứ? Dù sao ngươi mới đích thực là chủ nhân chân chính của thân thể đó, không có khả năng không có cơ hội ” Hàn Lập nhìn biểu tình đờ đẫn của hắc bào nữ tử đối diện, thần sắc khẽ động.
“Chủ nhân chẳng lẽ đã quên, ta đã trải qua linh hồn cắn nuốt, hơn nữa chiếm cứ thân thể yêu hồ này lâu như vậy, còn có năng lực một lần nữa đổi thân thể nữa sao. Có lẽ thật sự có thần thông gì đó có thể một lần nữa làm được điều này, nhưng có lẽ không phải công pháp nhân giới có thể làm được, chắc phải tìm ở linh giới. Hơn nữa thần thức ta bị hao tổn, tu vi đã giảm đến nông nỗi như thế này, ngay cả công pháp trước kia cũng quên hết hơn phân nửa. Làm sao đấu lại ma hồn. Trừ phi...” Ngân Nguyệt chần chờ nói.
“Trừ phi cái gì?” Hàn không chịu dễ dàng buông bỏ.
“Trừ phi ta cùng Lung Mộng phối hợp liên thủ, có lẽ còn có hy vọng. Nhưng người xem tình hình hiện tại của nàng, sẽ vì ta làm việc này sao? Có lẽ bên này vừa mới đem ma hồn bức ra khỏi cơ thể, nàng bên kia liền lập tức đem ta phong ấn lại, thoải mái độc chiếm thân thể này!” Ngân Nguyệt thở dài.
Hàn Lập nghe vậy, lại trầm mặc.
Đúng lúc này, cổ ma đối diện, bốn cánh tay đột nhiên hướng quái nhân đầu to trong cung điện lớn tiếng kêu lên:
“Diệp đạo hữu, ngươi làm gì mà trì hoãn vậy. Nếu ngươi không thể trong khoảnh khắc diệt lang hồn nọ, hiện giờ chỉ cần đem Bát Linh Xích kia chế trụ, thánh tổ cũng sẽ đáp ứng cho ngươi quán ma nhập thể. Ngươi tu luyện công pháp đều không phải là ma công, linh bảo không có ai chủ trì, sẽ không có gây điều gì bất lợi với đạo hữu cả.” Cổ ma thanh âm không lớn, nhưng đủ để làm cho đám người Hàn Lập nghe rõ ràng.
Mọi người sau khi cả kinh, đều cùng nhìn về phía cung điện trên không.
Quái nhân đầu to nghe được cổ ma nói vậy, sắc mặt hiện ra sự do dự, nhưng lập tức nhớ ra cái gì đó, sau khi cắn răng một cái, thực sự hóa thành một đạo hoàng quang thẳng đến Bát Linh Xích vọt tới.
Nói cũng kỳ quái, thoạt nhìn Bát Linh Xích thanh thế kinh người, nhưng lại đối với quái nhân độn quang tới gần không có phản ứng gì. Trong chớp mắt đã độn tới trước Bát Linh Xích, tám cái ảo ảnh linh thú đối với việc này nhìn như không thấy!
Nguyên bản quái nhân còn có chút lo lắng thấy vậy, tự nhiên mừng rỡ trong lòng, sau khi quang hoa chợt tắt, bóng người chợt lóe hướng về phía bảo vật lao tới.
“Ngươi thật đúng là có gan đó!” Một tiếng hừ lạnh theo cung điện bỗng nhiên truyền ra, đầu to quái nhân tựa hồ phát hiện cái gì, nhất thời biến sắc thân mình nghiêng bay ra ngoài.
Ở chỗ vừa rồi, oanh một tiếng nổ, một cỗ lực lớn nháy mắt xuyên thủng qua, đem đỉnh chóp cung điện cơ hồ tung lên non nửa.
Đầu to quái nhân thần sắc trở nên cực kỳ khó coi!
“Lão ma, ngươi không cần xui khiến bọn tiểu bối này, làm mấy cái chuyện mưu lợi đó. Có ta tọa trấn bên dưới Bát Linh Xích, mặc cho ai muốn đem bảo vật này đi đều phải có sự đồng ý của ta đã. Không nghĩ tới ngươi thế nhưng có thể theo trong Hắc Phong kỳ thoát khốn mà ra, cứ như vậy nguyên bản trấn áp linh bảo của ta, hiện tại ngược lại thành đối phó lợi khí của ngươi!” Lung mộng thanh âm lạnh như băng truyền ra.
“Thật vậy không? Ta cũng không có tâm tư cùng Lung Mộng đạo hữu tiếp tục dây dưa nữa, chỉ là một cái không gian bình chướng (bức tường), ngươi cho là nó thật sự có thể cản được ta sao?” Hắc bào nữ tử khẽ cười, nhưng lại trả lời.
Sau đó nàng này bỗng nhiên hướng phía sau lui về hơn mười trượng, tạm thời thoát ly khỏi kim quang quấy rầy, hướng về phía sau vỗ một trảo, liền đó hắc ma khí trong nháy mắt một hồi cuồn cuộn, ngưng tụ co rút lại, trong chớp mắt ma khí tiêu tan, nhưng lại hiện ra một cây tiểu kỳ(cờ) đen thui sáng bóng.
Kỳ này không chút nào chậm trễ bắn nhanh đến, sau khi xoay quanh một cái, liền dừng ở trong lòng bàn tay hắc bào nữ tử.
“Hắc Phong kỳ? Không có khả năng, ngươi chưa bao giờ tu luyện qua thông bảo quyết, như thế nào lại có thể sử dụng linh bảo này!” Lung Mộng thanh âm có chút trở nên dồn dập.
“Ta là không có thời gian tu luyện Thông Bảo quyết này, nhưng ngươi đừng quên Ma Hóa Thần thông của thánh tổ bọn ta, cho dù nó là Thông Thiên Linh Bảo, sau khi bị ta tự mình quán chú ma khí một phen, cũng chỉ có thể tạm thời nghe lệnh ta.” Hắc bào nữ tử thản nhiên cười, Hắc Phong kỳ lập tức run lên trong tay.
Một tiếng nổ vang trầm muộn tại trên này truyền ra, toàn bộ không gian đều khẽ run lên .
Đám người Hàn Lập dường như cảm thấy phụ cận không khí đều lâm vào căng thẳng, dường như trong phút chốc đã bị ngưng kết lại.
Tất cả tu sĩ thần sắc kinh hãi!