"Các ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào đây, hãy thành thực nói ra đi, ta không muốn vòng vo cùng các ngươi nữa!" Hàn Lập lãnh đạm nói, ra vẻ không chịu chút ảnh hưởng nào của Nghiêm thị.
Nghiêm thị hơi nhíu mày, thanh niên trước mắt này, trình độ nhũng nhiễu của hắn vượt xa dự liệu của nàng, cứng mềm với hắn đều không dễ sử dụng chút nào, đúng hơn là cảm giác không có chỗ xuống tay.
"Chẳng lẽ thực sự phải trực tiếp giao ra phòng tuyến cuối cùng của mình, cùng đối phương đem sự việc bới rõ ra sao?" Nghiêm thị có chút không cam lòng, nàng nắm giữ quyền cao chức trọng của Kinh Giao hội bao năm nay, có lúc đàm phán nào mà không chiếm được một chút tiện nghi, dù trực tiếp nói rõ đầu đuôi!
Nàng quay đầu lại nhìn Ngũ phu nhân Vương thị một cái, trong những tỷ muội này cũng chỉ có Vương thị là có năng lực phản đối quyết định của nàng, cho nên nàng xem xem đối phương có kiến nghị gì tốt hơn hay không.
"Việc bàn bạc cùng người này, do Tứ tỷ một mực làm chủ được rồi, ta không có bất cứ ý kiến gì!" Vương thị đã nhìn ra ý tứ của Nghiêm thị, nói lạnh như băng.
Nghiêm thị được lời như vậy, tâm lý mừng rỡ, hơi có chút yên tâm trở lại.
"Tốt, nếu các hạ đã không định vòng vo, vậy tỷ muội chúng ta cũng đi thẳng vào điểm chính cùng ngươi nói ra điều kiện." Lời này của Nghiêm thị vừa nói ra miệng, người đã hoàn toàn khôi phục lại phong phạm thủ lĩnh của Tam đại bang thành Gia Nguyên, cảm giác loại tiểu phụ nhân nhu nhược vô lực vừa rồi kia đã hoàn toàn biến mất, trên người tản mát ra uy nghiêm của bậc bề trên già dặn.
"Được, đây mới là đối thủ ta muốn đàm phán!" Hàn Lập khẽ mỉm cười.
"Ngươi chỉ cần tiêu diệt bọn đáng chết đối đầu với Kinh Giao hội là Ngũ Sắc môn và Độc Phách sơn trang, để cho Mặc phủ ta không còn bận tâm về sau, ta liền lập tức đem Noãn Dương bảo ngọc hai tay dâng lên, bao gồm cả để cho ngươi chọn trong đám người Thải Hoàn một người làm vợ."
"Nhưng nếu định trì hoãn dùng sức mạnh chiếm đoạt, hoặc trì hoãn ép buộc tỷ muội chúng ta nói ra, vậy các hạ đã làm ra chủ ý sai lầm rồi, ta sớm đã đem bảo ngọc đưa cho người tâm phúc rồi, nếu chỉ cần có một ngọn gió thổi động cỏ, sẽ lập tức hủy diệt bảo ngọc, để cho chúng ta đồng quy vu tận." Nghiêm thị thần sắc hiên ngang nói.
"Nghiêm phu nhân cũng không sợ gió lớn xẹt qua đầu lưỡi sao! Để cho một mình ta diệt Ngũ Sắc môn và Độc Phách sơn trang? Các ngươi còn thiếu chân thực mà muốn đạt được ư!" Hàn Lập tựa hồ đối với sự uy hiếp của Nghiêm thị sớm đã có tính toán, không hề kinh hoảng.
Hắn sớm biết Noãn Dương bảo ngọc kia, khẳng định không phải cậy mạnh là có thể vào tay được, đối phương ngoài miệng nói uy hiếp ra, còn không biết che dấu bao nhiêu chiêu phía sau. Bởi vậy bắt đám người đối phương cưỡng ép hỏi nơi dấu bảo ngọc, đó chỉ là hạ sách, tốt nhất chính là làm cho đối phương tự mình cam tâm tình lấy ra mới hay.
"Hàn công tử chẳng phải là tu tiên giả sao? Những người trong giang hồ này sao lại là đối thủ của các hạ được, huống chi chúng ta cũng không khiến ngươi giết sạch tất cả bang chúng của đối phương, chỉ là muốn làm cho một số đại đầu mục của đối phương biến mất là được." Lần này là thiếu phụ diễm lệ Tam phu nhân, sau khi cho Hàn Lập một nụ cười khêu gợi động lòng người, miệng phả ra hương thơm của hoa lan tiếp lời nói.
"Tu tiên giả thì sao? Tu tiên giả khác ta không biết, nhưng bản thân ta có bao bản lĩnh thì ta rõ mồn một, cũng sẽ không ngu đến mức một người đi đối kháng với đại bang hội mấy vạn người. Hơn nữa, các ngươi thực tưởng rằng tu tiên giả là có thể sát hại người bình thường không kiêng kỵ gì, mà không hậu họa gì sao?"
Hàn Lập mắt lạnh lùng liếc Tam phu nhân một cái, trong mắt hàn ý lạnh lẽo làm cho nụ cười của đối phương tắt hẳn, Hàn Lập đã vận Trường xuân công lên, tóm lại dưới tình huống trong lòng đã có đề phòng, ngay cả cho nàng thi triển loại mị thuật mê hồn, làm sao có thể có hiệu quả được!
"Làm sao vậy, nghe ý tứ của công tử, tu tiên giả đối với người bình thường chúng ta còn hạn chế gì mà không được?" Nghiêm thị hỏi có chút kinh ngạc.
"Tình huống cụ thể ta cũng không quá rõ, dù sao ta mới trở thành tu tiên giả không lâu, chưa có thể chân chính tiếp xúc những quy tắc này" Hàn Lập nói nhẹ nhàng, sau đó thấy Nghiêm thị tựa hồ lại muốn mở mồm nói gì đó, liền vung tay lên, ngăn đối phương mở miệng, lạnh lùng nói tiếp:
"Nhưng chỉ cần đầu óc không có khiếm khuyết, suy nghĩ một chút sẽ hiểu được, nếu tu tiên giả có thể tùy ý ra tay đối với người bình thường mà nói, những người mà các ngươi gọi là tam đại bá chủ này, thành Gia Nguyên tam đại bang hội, còn có thể tồn tại đến hôm nay? Sớm đã bị tu tiên giả tâm thuật bất chánh tiêu diệt vô số lần rồi, nói không chừng những mỹ nữ các ngươi này cũng đã sớm thành trò chơi của bọn họ."
Câu nói cuối cùng của Hàn Lập nói một chút cũng không khách khí, khiến cho đám phu nhân đối diện sắc mặt ửng đỏ, nhưng mắt lại lộ ra chút kinh hoàng.
"Nhưng đó chỉ là phỏng đoán của công tử mà thôi, cũng không nhất định là sự thực!" Nghiêm thị còn có chút chưa từ bỏ ý định, vẫn cố gắng thuyết phục Hàn Lập.
"Chỉ cần có một phần trăm có thể, bản thân cũng sẽ không đi làm cái việc tự tìm lấy đường chết." Hàn Lập căn bản không để cho Nghiêm thị một điểm ảo tưởng đường sống nào, nói không chút khách khí.
"Chẳng lẽ các hạ là định tay không bắt giặc, đem giá trang (của hồi môn) của nữ nhi chúng ta, lấy sạch sao?" Nghiêm thị sắc mặt có chút khó coi, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "giá trang".
Hàn Lập nghe đối phương vừa nói như thế, mặc dù thần sắc không động, nhưng trong lòng lại không khỏi trở nên có chút buồn bực.
"Âm độc trên người ta, vốn chính là phu quân các ngươi ban cho, bây giờ không tìm các ngươi quấy rầy đã là tốt lắm rồi, còn muốn thế nào?" Hàn Lập căm hận nghĩ thầm.
Nhưng Hàn Lập cũng hiểu được, lời nói như vậy lúc này nói ra khỏi miệng cũng không có chút ý tứ nào, những phu nhân này xem bộ dạng nếu không nắm được điểm có lợi trên người mình, nhất định sẽ không đưa cho "Noãn Dương bảo ngọc".
Vì vậy Hàn Lập cúi đầu trầm ngâm một chút, sau đó ngẩng đầu hắng giọng một chút, nói sang sảng:
"Ta cho các ngươi hai con đường để lựa chọn, các ngươi phải chọn lấy một."
"Một là trên dưới Mặc phủ các ngươi lập tức sắp xếp hành trang lên đường, chuẩn bị rời khỏi Lam Châu, đi tìm một địa phương thế lực thù địch không đến được ẩn cư tại đó, làm một hộ phú quý bình thường, mọi người giàu sang, yên ổn nửa đời sau của các ngươi, hoàn toàn thoát ly khỏi sự chém giết của các bang phái trong giang hồ. Mà sự an toàn suốt đường đi, ta có thể hoàn toàn cam đoan, sẽ không để cho truy binh của kẻ thù xúc phạm tới các ngươi."
Hàn Lập nói tới đây ngừng lại một chút, quan sát biến hóa trên nét mặt của đám phu nhân.
Chỉ thấy ngoại trừ Nhị phu nhân Lý thị có chút máy động tâm ý ra, Nghiêm thị và Tam phu nhân Lưu thị đều trầm mặc không nói, hiển nhiên là không đồng ý đề nghị này. Mà Ngũ phu nhân Vương thị, Hàn Lập lại phải tới nhìn, bằng vào bộ mặt như núi băng đó của nàng, không thể tìm thấy điều gì hữu ích.
Hàn Lập thấy tình hình này, âm thầm cười lạnh mấy cái, Nghiêm thị và Lưu thị đều là người rất có dã tâm, bắt các nàng buông xuống quyền lực của Kinh Giao hội, đi làm nữ nhân chốn thôn dã, các nàng khẳng định sẽ không nguyện ý, vậy là hắn đưa ra đề nghị này thì việc đã sáng tỏ rồi.
"Vẫn còn một lựa chọn chứ?" Tam phu nhân thấy Hàn Lập không nói tiếp, không nhịn được hỏi một câu.
"Còn một đường…"
Hàn Lập rời khỏi ghế, đứng lên, nhìn trần nhà chậm rãi nói ra một con đường khác khẳng định đám người Nghiêm thị chắc chắn sẽ chọn.
P/S: Ai biên thì sửa dùm 3 chữ x chỗ biên tập nhé. Thanks.