“Năm xưa đệ tử không biết thân phận chân thật của Sư thúc, đã có nhiều mạo phạm. Mong Hàn sư thúc ngàn vạn lần chớ trách đệ tử!”
Tên Hoàng Sam nhân vừa gặp mặt đã nhận ra Hàn Lập, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói.Phụ nhân đứng bên cạnh thấy vậy, ngạc nhiên. Vị Khuê sư huynh của nàng bình thường miệng mồm lanh lợi, sao bộ dáng hiện tại lại như thế này. Nghe khẩu khí của hắn, dường như có quen biết với Đại trưởng lão. Trong lòng phụ nhân tràn đầy nghi hoặc nhưng không dám chủ động hỏi han điều gì.
Khóe miệng Hàn Lập nhếch lên, lộ ra thần sắc nửa cười nửa không.
“Người không biết là không có tội. Mà lại do ta có ẩn tình cố ý che dấu tu vi, nên như thế nào lại so đo với huynh đệ ngươi việc này. Nhưng Khuê sư điệt, ngươi có thể Kết Đan thật là có chút ngoài dự liệu của ta. Còn tình hình hai người kia thế nào?”.
Vị Hoàng Sam tu sĩ này chính là năm xưa từng cùng Hàn Lập đi bắt Tuyết Vân Hồ, có tên là Khuê Hoán, là đệ tử của Lạc Vân Tông, tu chất linh căn xem như bình thường, nhưng hiện giờ từ Luyện Khí kỳ tiến giai đến Kết Đan kỳ khiến cho Hàn Lập có chút ngạc nhiên.
“Cơ duyên của bọn Vương sư huynh không tốt lắm, ngay cả Trúc Cơ cũng không thể vượt qua, cũng đã tọa hóa từ rất nhiều năm trước”
Khuê Hoán thấy Hàn Lập nhớ rỡ tận chân tơ kẽ tóc chuyện năm xưa, có chút ngoài ý muốn, cười khổ, trả lời.
“Điều này cũng đúng. Tư chất hai người kia cũng không tốt lắm. Không thể Trúc Cơ cũng không có gì ngạc nhiên. Xem ra Khuê sư điệt đã gặp được kỳ ngộ” Hàn Lập than nhẹ một tiếng, nói.
“Hơn trăm năm trước, đệt tử đã từng vô ý ăn được một loại linh thảo vô danh, bỗng nhiên tu vi tăng mạnh” Khuê Hoán cười lành, giải thích.
“Hắc, hắc. Phúc duyên của ngươi quả thật không nhỏ. Chẳng qua ta đến đây cũng không để ôn lại chuyện cũ, có một số việc muốn hỏi các ngươi” Hàn Lập nghiêm mặt, thanh âm âm trầm.
“Đại trưởng lão cứ việc, chỉ cần đệ tử biết liền nhất định tri vô bất ngôn .”
Phụ nhân vội cung thanh đáp. Cho dù Hàn Lập không phải là Đại trưởng lão, chỉ bằng thân phận Thiên Nam đệ nhất tu sĩ cũng đủ cho nàng phải lấy lòng.
“Không có gì. Ta chỉ muốn hỏi thăm một chút. Trong một năm nay, các ngươi ở Thất Linh Đảo có thấy gì biến hóa dị thường tại phong ấn Vạn Trượng Ma Uyên không?” Hàn Lập chậm rãi hỏi.
“Phong ấn? Chúng ta thay phiên tuần tra thất đảo, vẫn chưa nghe nói có cái gì bất thường. Lời của sư thúc có ý gì?” Phụ nhân ngẩn ra, buột miệng hỏi lại.
Hàn Lập nghe nói như thế bèn nhướng mày:
“Thay phiên trông coi thất đảo? Nói như vậy, tới phiên của tu sĩ khác trông coi có vấn đề xảy ra, không nhất định các ngươi biết được”.
Thần sắc của Hàn Lập trở nên âm trầm.
“Nếu trong đảo không có thông cáo, chỉ e rằng như vậy” Khuê Hoán và phụ nhân liếc mắt lẫn nhau, chỉ có thể kiên trì trả lời như vậy. Nhưng ngoài dự kiến của bọn họ. Hàn Lập nghe xong vẫn không tức giận, ngược lại ánh mắt chớp động, bỗng nhiên vỗ vào túi trữ vật ở bên hông, một bộ trận kỳ bàn đầy màu sắc xuât hiện trong tay.
“ Các ngươi lập tức dẫn ba mươi sáu đệ tử đến lối vào Ma Uyên, bày Huyền Cương Thiên Sát trận này ra cho ta. Ta muốn tiến vào Ma Uyên một chuyến. Vạn nhất có cái gì bên trong đi ra đều phải báo cho ta biết ngay. Ta không trông mong các ngươi giết địch mà chỉ cần các ngươi kéo dài thời gian là được” Hàn Lập bình tĩnh phân phó. Nghe Hàn Lập nói, hai người này rất ngạc nhiên nhưng trong miệng khúm núm vâng dạ.
“Không nên chậm trễ nữa! Các ngươi lập tức chọn lựa nhân thủ tốt nhất đến chỗ phong ấn, bày ra pháp trận. Ta muốn vào Ma Uyên trước một bước. Hắc, hắc, hy vọng chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi”.
Hàn Lập thì thào, ném khí cụ trận bàn ném qua cho hai người, khởi thân đứng lên. Tiếp theo hắn không chờ hai người hồi phục tinh thần, quanh thân lóe lên linh quang, hóa thành một đạo thanh hồng bắn nhanh vào không trung. Xem ra phương hướng độn quang chính là vị trí Vạn Trượng Ma Uyên.
Phụ nhân và Khuê Hoán vội vàng cung tiễn, rồi không dám chậm trễ, phóng ra Truyền Âm Phù, gọi các đệ tử thích hợp đến. Một lát sau, các tu sĩ đã tụ tập đầy đủ. Hai người lập tức phân phát khí cụ bày trận, sau đó dẫn đội hình rời đi. Một chút thời gian trì hoãn bọn này cũng không dám, sợ Hàn Lập hiểu lầm. Mà lúc này, Hàn Lập cũng đang đứng phía trên lối vào Vạn Trượng Ma Uyên.
Ngày xưa ở đây có cự đại tuyền qua (xoáy nước lớn), hiện giờ chỉ còn rộng cỡ năm sáu chục trượng. Phân bố bốn phía tuyền qua là mười cái cự đại thạch trụ. Thạch trụ này không biết do loại tài liệu nào chế tạo thành, tự kim phi kim (giống như vàng nhưng không phải), tự mộc phi mộc (giống như gỗ nhưng cũng không phải), có thể nửa nổi nửa chìm, đứng bất động trong nước biển.
Trên thạch trụ bắn ra đạo đạo nhũ bạch sắc linh quang, vừa đủ hình thành một tầng bạch sắc quang mạc, hoàn toàn phong ấn Đại tuyền qua. Hàn Lập huyền phù trên không, hai mắt nheo lại đánh giá phong ấn, không nói một lời.
“Hàn tiền bối, người xem phong ấn này vẫn hoàn hảo, không có gì tổn hao. Phải chăng tiền bối đã nghe lầm tin tức? Hơn nữa tu sĩ thất đảo của chúng ta vẫn canh giữ ở xung quanh, tuyệt không có một phút lơi lỏng”
Ở phía sau Hàn Lập, có bảy tám danh tu sĩ đứng, trong đó có một gã Kết Đan kỳ mặc hồng bào đang cẩn thận hỏi, xem ra đã biết lai lịch của Hàn Lập. Mà đám Trúc Cơ kỳ tu sĩ còn lại, biết thân phận thúc thủ đứng chờ ở xa, không ai dám thở mạnh.
“Hừ! Lẻn vào không làm cho tổn thương phong ấn, riêng ta cũng đã có năm sáu phương pháp. Về phần các ngươi đi tuần không phát hiện cũng là chuyện đương nhiên ” Hàn Lập không quay đầu lại, lãnh đạm nói. Nghe Hàn Lập nói như vậy, Hồng Bào tu sĩ chỉ có thể đứng cười khổ mà thôi.
“Lát nữa, đệ tử Lạc Vân Tông của ta sẽ bày ra một tòa trận pháp lâm thời, tạm thời khống chế cửa vào. Xích Liên Tông các ngươi có thể phối hợp giúp một tay. Không có vấn đề gì chứ?” Thanh âm Hàn Lập phát lạnh nói.
“Không có vấn đề. Tiền bối, người thật sự muốn đi vào trong phong ấn?” Hồng Bào tu sĩ nghe ra vài phần ý tứ của Hàn Lập, không khỏi kinh nghi hỏi.
“Tự nhiên ta phải tiến nhập Ma Uyên một chuyến, nếu không ta đến đây làm gì. Bây giờ là thời điểm ma khí bị áp chế cực điểm, cũng là thời cơ tốt nhất để tiến vào” Hàn Lập nói không chút do dự, lập tức ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Hiện tại đã vào chính ngọ, thái dương ở trên cao cực nóng, có vẻ đáng chú ý dị thường. Hồng Bào tu sĩ cũng ngẩng đầu nhìn vầng thái dương chói mắt, trên mặt lộ ra biểu tình giật mình.
“Tốt lắm, các ngươi tự xử lý cho tốt đi. Ta đi xuống trước đây” Hàn Lập không trì hoãn nữa, tay áo bào run lên, một đoàn tam sắc quang diễm xuất hiện trong tay hóa thành một cây Tam Sắc Vũ Phiến.
Lập tức chỉ thấy Hàn Lập nhẹ nhàng vung quạt lên, phù văn trên mặt phiến mạnh mẽ xuất hiện, một tầng tam sắc hỏa diễm phù hiện ở trên bề mặt của cây quạt.
Thân hình Hàn Lập nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo thanh hồng vọt tới bạch sắc quang mạc, đồng thời cây quạt trong tay nhắm quang mạc quạt một cái. Một tiếng “Oanh” vang lên thật lớn. Tam Diễm Phiến giống như một thanh hỏa nhận vô cùng sắc bén, tam sắc quang diễm dễ dàng khoan vào bạch sắc quang mạc tạo thành một cái khe cỡ một trượng. Bên trong cái khe tối đen như mực, ma khí quay cuồng, muốn tuôn trào ra bên ngoài.
Hồng Bào tu sĩ thấy cảnh này, biến sắc. Còn các Trúc Cơ kỳ tu sĩ không cầm lòng được, kinh hô lên. Tay kia của Hàn Lập đã sớm có chuẩn bị, hung hăng phất tay áo một cái. Nhất thời một cỗ thanh lẫm hào quang cuồng dại quét tới, trong nháy mắt đã dùng linh áp cường đại cường ngạnh đè ép ma khí xuống.
Linh quang chợt lóe, Hàn Lập liền bắn vào bên trong Ma Uyên, mà nhũ bạch sắc phong ấn nhanh chóng di hợp liền lại như ban đầu, một tia ma khí cũng không có lọt ra. Lúc này Hồng Bào tu sĩ mới thả lỏng, trong lòng tự giễu. Đối phương chính là Thiên Nam đệ nhất Đại tu sĩ, mình cũng không nên kinh hãi mới phải. Nhưng vào thời khắc này, bỗng nhiên một gã Trúc Cơ kỳ tu sĩ đứng phía sau, hô to lên:
“Sư bá, người xem”.
Hồng Bào tu sĩ ngẩn ra, vội uốn đầu nhìn xem chuyện gì.
Chì thấy linh quang chớp động phía chân trời xa xa. Lập tức có hơn mười đạo độn quang hướng nơi này bắn nhanh đến.
“Là tu sĩ của Lạc Vân Tông. Hàn tiền bối không có hư ngôn. Chẳng lẽ thật sự có yêu ma lợi hại lẻn vào trong Vạn Trượng Ma Uyên?” Hồng Bào tu sĩ thì thào, mặt lộ ra vẻ phức tạp.
Thân đã bị hắc ma khí bao phủ, trên thân hình Hàn Lập lóe ra kim hồ điện quang. Hắn đã kích phát Ích Tà Thần Lôi ngăn ngừa ma khí xâm thực. Trong tiếng oanh minh, Hàn Lập hướng vào chổ sâu nhất của Vạn Trượng Ma Uyên đi xuống.
Kim hồ điện và ma khí không ngừng đan lại với nhau, nhưng trong tiếm sấm thanh trầm thấp, ma khí không ngừng tán loạn tiêu thất.
Hàn Lập không quan tâm điều này, hai tay kháp quyết, một lần nữa thúc dục khẩu quyết bí thuật Huyền Mẫu Hóa Anh Đại Pháp.
Một ngàn trượng, hai ngàn trượng, rồi ba nghìn… trong pháp quyết thúc dục không ngừng của Hàn Lập, thần thức xâm nhập ngày càng sâu vào Ma Uyên. Nhưng không có một phản ứng nào. Sắc mặt hắn trở nên âm trầm lạnh lẽo.
Khi thần thức đã đi sâu được bảy tám nghìn trượng, trong lòng Hàn Lập không ngăn được một ý nghĩ. Chẵng lẽ hắn đã đoán sai. Đệ nhị Nguyên Anh vẫn chưa tới nơi này mà đã tìm một nơi khác để tu luyện. Trong lòng đang âm thầm cân nhắc, đột nhiền thần sắc hắn biến đổi, thân hình ngừng độn quang lại.
Gương mặt hắn ngưng trọng dị thường, hai tay pháp quyết biến đổi, trong miệng truyền ra thanh âm chú ngữ trầm thấp, hai mắt lóe lên lam mang, nhìn chằm chằm không chớp vào phía dưới. Nhưng bỗng nhiên, sắc mặt hắn trở nên có vẻ kỳ quái, tựa hồ bộ dáng có chút không xác định. Do dự một chút, hắn bèn động thân. Chính là lúc này đây, tựa hồ Hàn Lập đã rất rõ ràng mục tiêu, độn quang thẳng đến nơi đó.
Sau khi rơi xuống không bao lâu, từ khoảng cách ba bốn trăm trượng truyền tới một tiếng động giống như tiếng dã thú gầm nhẹ. Hàn Lập mím môi, giảm độn tốc lại còn phân nửa, Tam Diễm Phiến đang chuyển động quay tròn trong tay, lập tức bị năm ngón tay hắn nắm chặt giữ lại. Lam mang trong mắt Hàn Lập lại bắt đầu lóe lên, ngóng nhìn ma khí bên dưới, mắt cũng không chớp một cái.
Lấy tu vi hiện tại của Hàn Lập, nếu thi triển toàn lực Minh Thanh Linh Mục, cho dù trong Vạn Trượng Ma Uyên cũng có thể nhìn xa được trăm trượng. Chính là ở xa thêm khoảng năm mươi trượng nữa, có cái gì đó mơ hồ không rõ đang chuyển động.
Mà ở phía dưới khoảng trăm trượng, có một nhân ảnh cao lớn dị thường đang dương tay đánh lên trời, miệng hét điên cuồng.
Khi Linh Mục của Hàn Lập quét tới, vừa lúc tiếp xúc với hai con mắt đỏ quạch của nhân ảnh.