Hương nữ (香女): người phụ nữ có thân thể bốc mùi… thơm, còn gọi là "thể hương"
Ánh mắt lão giả chớp động vài cái, sau đó một tay cuốn lên làm lóe lên ánh sáng, bỗng nhiên có một ngọc giản trắng tinh hiện ra.
Hồng phát (tóc đỏ) lão giả lẩm bẩm một hồi, một ngón tay điểm tới ngọc giản trôi nổi giữa hư không.
Lập tức mặt ngoài ngọc giản tách ra một vòng vầng sáng, nhân vật bên trong bức họa trông rất sống động nhanh chóng lưu chuyển bất định.
Hồng phát lão giả lạnh lùng nhìn bức họa biến ảo, cả người vẫn không nhúc nhích.
Bỗng nhiên vầng sáng run rẩy một cái, bức họa thoáng ngưng trệ không thay đổi nữa.
Bên trong bức họa là một gã mặc áo bào xanh, đứng thẳng để hai tay sau lưng. Đúng là Hàn Lập.
"Quả nhiên vị này là Đại Thừa gần đây của Nhân Tộc. Thực lực người này không phải chuyện đùa, Đại Thừa bình thường không thể so sánh cùng được, xem ra phải dùng lễ nghi cao nhất tiến hành tiếp đãi." Hồng phát lão giả như có điều suy nghĩ tự nói với mình rồi hai tay nhẹ vỗ một cái.
Lúc này một vách tường ở đại sảnh chấn động, một nữ tử mặc cung trang màu tím, trên mặt đeo lụa mỏng lóe lên xuất hiện ở trước mặt lão giả.
"Bái kiến tổng chấp sự đại nhân, ngài có gì phân phó?"
"Phi Vân, lát nữa ngươi an bài người đi tiếp đãi vị đạo hữu Hàn Lập này, tham chiếu đầy đủ mọi thứ lễ nghi đẳng cấp cao nhất của bổn minh chiêu đãi khách, phải để cho người này cảm thấy hết sức hài lòng với bổn minh." Hồng phát lão giả chậm rãi dặn dò.
"Lễ nghi cao nhất, thuộc hạ đã hiểu rồi. Thuộc hạ sẽ đích thân ra mặt chiêu đãi người này, tuyệt sẽ không làm cho đối phương có bất kỳ sự bất mãn nào." Nữ tử mặc cung trang màu tím trong nội tâm cả kinh, kính cẩn trả lời.
"Rất tốt, ngươi làm việc thì ta yên tâm, nhanh đi bố trí đi. Người này đã tiến vào Huyền Thiên môn. Đây là tư liệu về hắn, ngươi cầm lấy đi, xem thật kỹ nhé, đừng phạm vào kiêng kị của đối phương đấy." Hồng phát lão giả gật gật đầu, một tay hướng về ngọc giản lại hư không một điểm, trong tay nhoáng một cái lại có thêm một khối ngọc giản khác. Sau đó lão ném thẳng cho nữ tử trước mặt, có cảm giác là thập phần tín nhiệm. Cô gái áo tím nhấc cổ tay trắng lên bắt ngọc giản, miệng vâng dạ rồi thân hình mờ đi, phảng phất như ảo ảnh trong đại sảnh.
Lúc này, Hồng phát lão giả run tay áo lên, vầng sáng mơ hồ tán loạn.
Cùng thời gian đó, hào quang trên thạch bích lóe lên, giọng nói và dáng điệu của một gã nam tử trung niên mặc nho bào lại nhoáng một cái hiển hiện ra, gã ôm quyền thi lễ với lão giả rồi báo cáo: "Tổng chấp sự đại nhân, cuối cùng một đám vật phẩm đấu giá đã bình yên nhập kho rồi."
"Rất tốt, những vật phẩm đấu giá này dị thường trân quý, trong đó có mấy thứ đồ vật thậm chí là do mấy vị chấp sự trưởng lão bổn minh tự điểm danh, nhất định phải bảo đảm những vật này không sơ sẩy tý nào. Mặt khác, lập tức bắt đầu chuẩn bị lực lượng cảnh giới đấu giá đại hội, một vài pháp trận cấm chế đều phải kiểm tra hơn ba lần mới được. . ." Hồng phát lão giả dặn dò từng chuyện.
. . .
Hàn Lập vừa mới đi vào trong Huyền Thiên môn, chỉ cảm thấy trước mắt ánh sáng lóe lên, cả người bỗng nhiên xuất hiện tại một bệ đá cao vài chục trượng.
Đám Huyết Phách, Chu Quả Nhi theo sát phía sau, dưới bàn chân là một tòa pháp trận truyền tống đường kính mấy trượng.
Ánh mắt Hàn Lập quét qua mọi nơi, thần sắc hơi động một chút.
Chỉ thấy bốn phía đều có từng ngọn cự mộc che trời, từng dãy bệ đá vây quanh chật như nêm cối. Một con đường rải đá vụn uốn lượn đến xa xa.
Hàn Lập ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, chỉ thấy cách mặt đất mấy ngàn trượng là từng ngọn thạch bích màu xám trắng cao cao, mặt ngoài dạng như thạch nhũ hình nón kéo dài không thấy điểm cuối cùng.
Giờ phút này bọn hắn đang đứng tại một thế giới dưới lòng đất.
Thạch bích trên không trung cách nhau khoảng một dặm, có một nguồn sáng to bằng đầu người chiếu rọi. Nhìn từ xa, chi chít chằng chịt giống như sao trời, tản ra ánh sáng nhu hòa chiếu rọi thế giới dưới lòng đất sáng như ban ngày.
Khi Hàn Lập dùng thần niệm quét qua rừng rậm thì thấy có bảy tám bệ đá giống bệ đá dưới chân hắn như đúc, hình như cũng có người đang đứng.
Xem ra pháp trận truyền tống tiến vào thế giới dưới lòng đất này không chỉ có mỗi chỗ cửa sánh sáng ở Hắc Tiêu Phong.
Khi Hàn Lập phóng thần niệm dò xét những nơi xa hơn thì khi phát xa cỡ mười dặm như chạm phải cái gì đó, thần niệm lại khẽ run lên bắn ngược trở lại.
Hàn Lập mỉm cười, không thèm để ý bước xuống bệ đá, dọc theo con đường nhỏ trải đá vụn đi thẳng về phía trước.
Huyết Phách, Chu Quả Nhi cùng với Hóa* Thạch lão tổ tự nhiên theo sát phía sau, họ cũng hướng bốn phía dò xét không ngừng. (Mấy chương trước dịch lão Thạch họ Hoa là có chút nhầm lẫn, đúng phải là “Hóa” trong “biến hóa, sinh hóa” và Hóa Thạch nghĩa là… hóa thạch trong “di tích hóa thạch”, hoặc trong “nàng Tô Thị hóa đá” – PBD)
Đi về phía trước được ba bốn dặm thì xuất hiện một ngã tư.
Bên cạnh giao lộ, có một cái lều lớn được phủ bằng cành lá màu xanh. Bên trong có khoảng mười mấy dị tộc nhân mặc quần áo và trang sức khác nhau.
Những dị tộc nhân này rõ ràng phân thành bảy tám nhóm ngồi với nhau. Chúng khẽ thì thầm trò chuyện với nhau hoặc ngồi ngay ngắn cạnh bàn nhắm mắt dưỡng thần, phảng phất đều đang đợi cái gì.
Trong những người này có ba đứa tết bím tóc nhỏ, răng trắng môi hồng, nhìn thì niên kỷ cũng chỉ là đồng tử mười một mười hai tuổi. Chúng mặc quần áo ngắn giống hệt nhau đang ngồi trước bàn nghỉ ngơi, thỉnh thoảng nhấp một chén linh trà hoặc nhón linh quả.
Hàn Lập thấy vậy, hai mắt nhíu lại, nhưng dưới bàn chân không ngừng, nghênh ngang dẫn người đi tới.
Dị tộc nhân trong quán trà vừa thấy có nhân vật mới đi tới, không ít người xoay chuyển ánh mắt, quét về phía Hàn Lập.
Kết quả đại đa số người phát hiện thần niệm của mình căn bản nhìn không thấu tu vi cảnh giới của Hàn Lập thì sắc mặt đại biến, thu ánh mắt lại tỏ ra thần sắc kính sợ.
Lúc này, Huyết Phách nhìn đám dị tộc nhân ở trong lều vài lần rồi thưa: "Hàn tiền bối, đây có lẽ tựu là nơi tiếp khách của Thương Minh, tất cả người muốn tham gia hội đấu giá phải ở đây chờ Thương Minh phái người tiếp đón mới được. Nếu không dù cho có tín vật, cũng không cách nào tham gia đại hội đấu giá được."
"Thì ra là thế, điều này chứng tỏ Hách Liên Thương Minh thật đúng là đủ sự cẩn trọng đấy." Hàn Lập mỉm cười bảo.
Lúc này hắn đã tới gần lều. Bên trong ngoại trừ vài tên là Hợp Thể ra thì đều chỉ có thực lực bậc Luyện Hư mà thôi.
Ngược lại, một tên đồng tử vừa thấy đám Hàn Lập đi tới bèn nhanh nhảu bước ra khỏi lều. Nó đến trước mặt Hàn Lập cúi người hành lễ, vẻ cung kính hiện rõ trên mặt.
Nhưng vào lúc này, bầu trời phía trên lều bỗng nổi lên hồi thanh âm, vô số phù văn màu trắng tuôn ra, quay tít một vòng rồi lại huyễn hóa thành một ngọc bàn khổng lồ màu trắng mênh mông.
Trên ngọc bàn chấn động, một cái quang trận trống rỗng di động hiển hiện ra, bóng người bên trong nhoáng một cái, một thân ảnh màu tím thướt tha đến.
"Tiếp Dẫn Sứ "
Không biết là ai nghẹn ngào nói một câu, lập tức mọi người trong lều xôn xao một trận, ánh mắt trợn tròn nhìn lên ngọc bàn.
Nhân ảnh trên ngọc bàn là một nữ tử cung trang màu tím phong độ tư thái yểu điệu, tuy trên mặt có một tầng lụa mỏng không cách nào nhìn rõ ràng khuôn mặt, nhưng ai nhìn lần đầu tiên đều có cảm giác tim đập thình thịch.
Cung trang nữ tử áo tím vừa mới hiện ra thân hình, ánh mắt nhìn xuống dưới, làn thu thuỷ (chỉ ánh mắt long lanh của người con gái đẹp - PBD) lưu chuyển dừng lại trên thân Hàn Lập.
"Xin hỏi tiền bối có phải là Hàn lão tổ của Nhân Tộc, vãn bối Phi Vân phụng mệnh đến đây tiếp đón tiền bối đến Thiên Tự Hiệu Quý Tân Các." Cung trang nữ tử bay tới trước Hàn Lập bèn vén áo thi lễ , cung kính hỏi.
"Nguyên lai là Phi Vân tiên tử. Tại hạ đích thật là đến từ Nhân Tộc. Phụng mệnh tới đón ta? Nhưng không biết phụng mệnh người phương nào vậy?" Ánh mắt Hàn Lập đảo qua người cô gái dạo một vòng, sau đó hứng thú hỏi.
"Vãn bối tự nhiên phụng mệnh người chủ sự Minh Tôn đại nhân. Tổng chấp sự đại nhân có lệnh, Hàn tiền bối thân phận không tầm thường, tất phải dùng đãi ngộ đẳng cấp cao nhất." Cô gái áo tím thốt lên không cần suy nghĩ.
"Đãi ngộ đẳng cấp cao nhất. . . Trời ạ, quả nhiên là Đại Thừa kỳ lão tổ đã đến. . ."
"Chỉ sợ còn không phải là Đại Thừa lão tổ bình thường. . ."
Những dị tộc nhân khác bên trong lều nghe thấy lời cô gái áo tím đều xôn xao.
"Minh Tôn, ta đã nghe thấy đại danh Minh đạo hữu, không ngờ lão lại là người của Hách Liên Thương Minh các ngươi. Được rồi, dẫn đường đi." Hàn Lập nhẹ gật đầu, thản nhiên nói.
"Vâng, thỉnh tiền bối." Thân thể mềm mại của cô gái áo tím hơi nghiêng, chủ động nhường đường lên ngọc bàn.
Đám Hàn Lập lắc người, toàn bộ chớp động bay lên ngọc bàn.
Lúc này cô gái áo tím mới một tay bấm niệm pháp quyết. Ngọc Bàn quay tròn một cái, quang trận lần nữa hiện ra.
Không gian chấn động một hồi, một đoàn người ở trên ngọc bàn lóe lên rồi biến mất.
Mặt Hàn Lập không biểu tình hiện ra lần nữa thì đã đang ở trong một đại điện nguy nga lộng lẫy.
Đại điện to khoảng vài mẫu, nhưng ở vị trí trung tâm có những ngọc bàn khổng lồ giống nhau như đúc được xếp ngay ngắn.
"Bái kiến tiền bối!"
Bên trong đại điện, đã có mười hai thiếu nữ mặc cung y chờ sẵn. Chúng nữ vừa thấy Hàn Lập xuất hiện thì đồng loạt khom người làm đại lễ thăm hỏi.
Hàn Lập gặp tình hình này, trên mặt nổi lên một tia dị sắc.
Mười hai nữ tử, xem ra cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, rõ ràng cũng không phải là cùng một tộc nhân, hoặc trên đầu có sừng, hoặc làn da xanh nhạt, nhưng cả đám đều hoa dung nguyệt mạo, tú lệ động lòng người. Mỗi người đều cầm trong tay một vật, người bưng lấy bát hương, người cầm như ý, phất trần.
Càng làm cho Hàn Lập có chút để ý chính là mười hai thiếu nữ này dù tuổi còn trẻ nhưng đều có tu vi Nguyên Anh kỳ.
"Đây là. . ." Hai mắt Hàn Lập híp lại.
"Xin Tiền bối chớ lấy làm kỳ lạ. Đây là Hương Nữ, là bổn minh đặc biệt bồi dưỡng, mỗi một người chẳng những từ nhỏ phục dụng mật của trăm hoa lớn lên, thân hình có thể tỏa ra mùi hương của trăm hoa, hơn nữa tất cả đều tinh khiết, một mực bảo trì tấm thân xử nữ. Ai thu làm lô đỉnh tự nhiên sẽ có nhiều điểm tốt (lô đỉnh: nghĩa đen là lò luyện, ở đây ám chỉ người con gái bị thu làm nô tỳ cho chủ luyện… công, công pháp gì AE tự hiểu – PBD). Dựa theo quy củ của bổn minh, phàm là khách quý đỉnh cấp tới tham gia đấu giá hội của bổn minh đều được tặng một đám Hương Nữ như vậy. Các ngươi tới đây, còn không tiến đến bái kiến tân chủ nhân của các ngươi." Cô gái áo tím không nháy mắt, thoáng giải thích một phen, rồi bảo mười hai thiếu nữ.
"Bái kiến chủ nhân "
Mười hai thiếu nữ quỳ xuống một bên, nhưng xưng hô lập tức sửa theo.
"Hương Nữ à? Hắc hắc, quý minh thật là đại thủ bút (nghĩa là hào phóng - PBD). Đã như vầy, Hàn mỗ từ chối thì bất kính rồi. Các ngươi đều đứng lên đi. Quả Nhi, tạm thời giao đám đó cho ngươi vậy." Hàn Lập hắc hắc cười vài tiếng, lại không chút khách khí nhận phần đại lễ này.