Theo thanh âm, thân hình Hàn Lập đột nhiên xuất hiện ở cửa đại sảnh, thần sắc bình tĩnh, bộ dáng tiêu sái tiến vào.
"Hàn sư đệ, đệ cuối cùng cũng đã bế quan đi ra, thật sự là quá tốt!" Trong khi các tu sĩ khác khom người hướng Hàn Lập vấn an thì Lữ Lạc mặt tươi cười đứng dậy đón chào.
"Cũng không có hoàn toàn thành công. Đệ vốn định tiếp tục bế quan nhưng trong lòng vẫn canh cánh chuyện Mộ Lan nhân nên trước tiên ra xem một cái. Xem ra lần này vừa đúng lúc." Hàn Lập khẽ cười một tiếng, nói.
"Ha ha! Xem ra sư đệ cũng nghe được lời của mấy vị sư điệt nói vừa rồi. Nhưng gần đây người muốn gặp sư đệ thật đúng là không ít. Chuyện đó cũng không sao cả nhưng ngày mai tam đại tu sĩ tự thân cầm trịch khai mạc cao tầng tụ hội, Hàn sư đệ nhất định phải đi một chuyến. Dù sao Lạc Vân Tông chúng ta lần này đã xuất ra hơn phân nửa thực lực, ta cũng không muốn đệ tử bổn tông tổn thương quá lớn. Sư đệ nghe ngóng một chút xem người chủ sự lần này rút cuộc sẽ an bài như thế nào cho đại chiến lần này, cũng để cho sư huynh ta tính toán trong lòng một chút." Lữ Lạc mặt lộ vẻ ngưng trọng nói.
"Vâng, nếu đã biết việc này, ngày mai đệ sẽ đến dự. Từ lâu đệ đã ngưỡng mộ tam đại tu sĩ nên cũng rất chờ mong tụ hội ngày mai." Hàn Lập miệng đáp ứng nói.
Câu trả lời của hắn làm cho Lữ Lạc vô cùng cao hứng, tiếp theo hắn cùng Hàn Lập trò chuyện một chút về sự tình phát sinh hai tháng gần đây.
"Pháp sĩ bắt đầu phái người đánh mạnh vào mấy chỗ đại trận ở biên giới sao?" Nghe Lữ Lạc nói, Hàn Lập mặt mày nhăn nhó hỏi kỹ lại.
“Không sai, kỳ thật đây mới là chuyện ba bốn ngày trước. Mặc dù không có tạo thành thương vong gì nhưng là điềm báo trước Mộ Lan nhân đã chuẩn bị xong." Vẻ tươi cười Lữ Lạc vội thu lại, trầm giọng nói.
"Mộ Lan nhân chuẩn bị rất nhanh. Vậy nhân thủ của chúng ta bây giờ sắp xếp như thế nào? Chắc cũng không kém chứ?” Ánh mắt Hàn Lập sau khi chớp động một chút, chậm rãi hỏi.
"Chúng ta cùng Mộ Lan nhân không quá giống nhau, mặc dù Mộ Lan pháp sĩ là do các bộ tộc tạo thành nên rất tạp loạn nhưng lại không giống Thiên Nam chúng ta có nhiều tông phái lớn nhỏ. Dựa theo đặc tính công pháp hoặc uy lực pháp bảo, thậm chí là mức độ tu vi lớn nhỏ để bố trình các tổ nhân thủ, mức độ phiền toái nhiều hơn so với địch thủ. Huống chi, bởi vì bọn họ đã dự tính xâm lấn nên sớm chuẩn bị từ lâu. Chúng ta bây giờ mới tập trung, đích xác chậm hơn một ít. Bất quá lần này tứ đại thế lực coi như đồng tâm nên tình huống bây giờ cũng khá ổn. Cho dù lập tức khai chiến cũng không phải là không có chiến lực." Lữ Lạc mở miệng giải thích.
"Nói như vậy, đại chiến sắp sửa diễn ra?" Hàn Lập sờ sờ mũi, thần sắc có chút âm trầm nói.
"Hơn phân nửa là không sai. Nếu không, tam đại tu sĩ cũng không tụ tập lại cùng nhau nhanh như vậy và vội vội vàng vàng triệu tập tụ hội ngày mai gồm có những tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đứng đầu tại Thiên Nam chúng ta " Lữ Lạc thở dài, bất đắc dĩ nói.
Nghe Hàn Lập cùng Lữ Lạc – hai vị Lạc Vân Tông trưởng lão nghị luận, thần sắc của các tu sĩ khác trong sảnh bất giác nghiêm nghị hẳn lên.
Nhưng sau đó, Hàn Lập lại đột nhiên chuyển sang hỏi tình huống Lạc Vân Tông an bài đệ tử gần đây. Lữ Lạc cùng những người khác nhất nhất thông báo rõ ràng cho hắn.
Nghe nói đại bộ phận đệ tử Lạc Vân Tông đều bị phân tán vào các đội tu sĩ, cả ngày diễn luyện một số kỹ năng phối hợp tác chiến, Hàn Lập chỉ gật đầu không nói gì.
Loại an bài này thật ra là chuyện rất bình thường. Dù sao đây cũng không là chuyện tu sĩ đơn đả độc đấu. Cho dù tu sĩ mang thần thông lợi hại nhưng nếu đồng thời bị hàng ngàn hàng vạn tu sĩ có huấn luyện đồng loạt công kích thì cũng chỉ có nước ôm hận đương trường mà thôi.
Đương nhiên, nhìn chung tu sĩ cấp cao cũng không để bị cho mình rơi vào tình huống như thế. Nếu không bị đội ngũ tu sĩ vây khốn thì tu sĩ cấp cao hoàn toàn có thể sử dụng thần thông trong phạm vi lớn sát thương tu sĩ cấp thấp.
Cho nên có thể áp chế tu sĩ cấp cao của đối phương đồng dạng là chuyện rất trọng yếu.
Mà bây giờ tu sĩ cùng pháp sĩ đại chiến, tình huống cũng không sai biệt lắm.
Nếu tu sĩ cấp cao đấu pháp với Mộ Lan thượng sư , vô luận bên nào không đủ năng lực để áp chế đối phương thì xác suất thắng lợi đã mất hơn phân nửa. Cho nên Hàn Lập ngoài miệng tuy hỏi chuyện tình Lạc Vân Tông nhưng trong lòng lại đang suy đoán dụng ý chính thức của chuyện tam đại tu sĩ Thiên Nam triệu tập tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.
Sợ rằng hội nghị lần này ngoại trừ việc an bài tu sĩ đại quân thì hơn phân nửa là muốn bố trí một ít sách lược đối phó cụ thể với Mộ Lan Đại Thượng Sư.
Hàn Lập nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Lần này hắn lợi dụng hai tháng thời gian, chẳng những đem thanh diễm trên Thanh Trúc Phong Vân Kiếm khu trừ sạch sẽ mà còn vận dụng Ích Tà Thần Lôi đem thanh diễm bị hỗn tạp thêm Thanh Nguyên kiếm khí cùng luyện chế được bảy, tám viên lôi châu. Về các phần khác thì do luyện chế thất bại mà tự tan mất.
Điều này làm cho Hàn Lập chứng kiến mà cười khổ không thôi. Đây thực sự là một phương pháp diệt trừ thanh sắc đăng diễm tuyệt diệu.
Sau khi cùng mấy người này trò chuyện một lát, Hàn Lập cáo từ. Hắn rời đại sảnh, trở lại lầu các được đặc biệt chuẩn bị cho hắn để dưỡng thần.
Trong hai tháng vừa rồi, hắn ngày đêm không ngừng khu trừ thanh diễm rồi lại lập tức luyện chế lôi châu, thật sự mệt mỏi không ít.
Sáng hôm sau hắn thong dong đi đến khu vực trung tâm, không lâu sau đã lờ mờ nhìn thấy thạch điện thật lớn.
Bởi vì cả Thiên Nhất Thành đều được xây dựng tạm thời, cho dù đại điện nơi cao tầng tứ đại thế lực chuyên môn hội tụ cũng bình thường, có chút thô ráp. Ngoại trừ hơi cao hơn một chút so với nghị sự điện của Thiên Đạo Minh thì về mặt kiến trúc cơ hồ đều đúc từ một khuôn mà ra.
Bất quá tu sĩ thủ vệ có tu vi Kết Đan kỳ. Những người này vừa thấy Hàn Lập đi tới thì dùng thần thức đảo qua rồi lập tức bước tới chào đón.
Trong đó có một tu sĩ Kết Đan Kỳ, sau khi thi lễ mới cung kính nói:
"Xin tiền bối thứ lỗi, hội nghị hôm nay chỉ có tu sĩ có tu vi trên Nguyên Anh trung kỳ mới có thể tham dự được. Tiền bối là…"
"Cầm lấy!" Không chờ đối phương nói xong, Hàn Lập giương tay ném một khối ngọc giản màu trắng cho hắn.
Đúng là tín hàm (thư mời) hôm qua được chuyển tới.
"Nguyên lai là Hàn tiền bối. Vãn bối thất lễ. Mời tiền bối vào!" Tu sĩ thủ vệ dùng thần thức đảo qua ngọc giản, vẻ mặt nhất thời trở nên có lỗi, sau khi nói xong, thân hình liền tránh qua một bên.
Hàn Lập mỉm cười, đang muốn đi vào thì đột nhiên thần sắc khẽ động, thân hình dừng lại, quay đầu nhìn.
Chỉ thấy trên đường phố đang có hai người chậm rãi đi tới. Một trước một sau, một nam một nữ.
Nam tựa hồ chỉ có hơn hai mươi tuổi, một thân cẩm bào hoa lệ, da thịt trắng bóc, diện mục vô cùng tuấn mỹ. Từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ phong lưu, tiêu sái.
Nhưng tới hơi gần một ít sẽ phát hiện ra người tuổi trẻ này ánh mắt chớp động lộ ra vẻ tang thương. Sâu trong khóe mắt ẩn hiện nếp nhăn không tương xứng với vẻ bề ngoài. Vì vậy lập tức làm cho người ta cảm giác người này tuổi tác phải già thêm khoảng mười tuổi.
Nhưng quỷ dị chính là, sau khi nhìn thấy người này thì người khác cảm giác đầu tiên trên người hắn có một cổ khí tức âm nhu khó miêu tả. Phảng phất như nữ giả nam trang, thật sự quỷ dị vô cùng.
Hàn Lập chỉ nhìn nam tử này trong nháy mắt nhưng trong lòng rùng mình. Mặt hiện lên một tia ngưng trọng.
Người nọ là một tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ, chắc tới tham gia hội nghị. Xem vẻ ngoài yêu dị thì hơn phân nửa là tu sĩ ma đạo nhưng không biết của tông phái nào. Hàn Lập trong đầu đánh giá nhanh, sau đó ánh mắt lưu chuyển rơi lên người nữ tử đang bước phía sau.
"Di!" Hàn Lập có chút ngạc nhiên.
Đó là một nữ tử trẻ tuổi, xinh đẹp, mang bộ quần áo màu đỏ hồng, bước đi nhẹ nhàng, vóc người nổi bật vẻ thướt tha, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp động lòng người và tràn ngập vẻ phong tình.
Nhưng Hàn Lập sau khi thấy rõ khuôn mặt nữ tử kia thì lộ ra ánh mắt cổ quái nhưng rất nhanh hồi phục lại như thường, cười khổ.
Nàng ta chẳng phải là ai khác mà chính là Đổng Huyên Nhi.
Bây giờ không cần nói Hàn Lập cũng đã biết người đi trước thoạt nhìn như còn trẻ tuổi kia chắc chắn là lão quái vật của Hợp Hoan Tông - môn phái đệ nhất của Ma đạo.
Đã nhiều năm không gặp, Đổng Huyền Nhi hôm nay tu vi đã đến Kết Đan Trung Kỳ, đối với linh căn không tốt lắm của nữ tử này mà nói thì có chút ngoài dự đoán.
Hàn Lập đứng ở trước cửa điện nhìn, tự nhiên cũng khiến cho nhóm tu sĩ Kết Đan kỳ giữ cửa cũng nhìn về phía hai người nọ.
Kết quả vừa thấy lão quái vật kia, nhóm tu sĩ này hơn phân nửa là sắc mặt trắng bệch, trong đó có một người còn lẩm bẩm nói:.
"Không nghĩ tới Hợp Hoan Tông Cổ lão ma cũng đến."
"Cổ lão ma?" Vừa nghe lời ấy, Hàn Lập nhất thời nhớ tới một người.
Hình như Hợp Hoan Tông ngoại trừ Hợp Hoan lão ma có tu vi Nguyên Anh Hậu Kỳ ra thì còn có một vị lão quái vật họ Cổ, danh khí cũng không nhỏ.
Người này trời sinh dị phú, âm dương đồng thể, tu luyện ma đạo công pháp tối đỉnh của Hợp Hoan Tông, am hiểu thải bổ chi đạo, tự xưng là "Vân Lộ chân nhân" nhưng người khác gọi lão là "Vân Lộ lão ma"
Lão ma này không biết là do công pháp tu luyện hay là bản tính háo sắc nên thường xuyên đuổi bắt người để thải bổ.
Vô luận tuấn nam hay mỹ nữ nếu hợp nhãn thì hơn phân nửa là không bỏ qua. Do đó lão tự nhiên đắc tội với không ít tông môn đại phái.
Nhưng vì tu vi của lão thật sự cao thâm khó lường, luôn luôn trốn tránh, lại có Hợp Hoan Tông làm hậu thuẫn nên người khác muốn truy bắt cũng không có cách nào. Hơn nữa người này cũng không phải là kẻ thích giết người, một khi thải bổ xong sẽ thả nạn nhân trở về. Sư môn trưởng bối của người bị hại cũng chỉ có thể tận lực giấu giếm chân tướng, nhắm mắt cho qua mà thôi.
Danh tiếng người này tại Tu tiên giới Thiên Nam thật sự khiến người khác sợ hãi.
Những tu sĩ trẻ tuổi khi nghe đến tên của lão thì chạy trốn trối chết, nếu biết có chạy cũng không thoát thì đều hoảng loạn, mặt không còn chút máu vì sợ bị lão nhìn trúng.
Chẳng lẽ tên trẻ tuổi kia chính là lão quái vật họ Cổ sao?
Hàn Lập mặc dù không sợ hãi lão nhưng trong lòng cũng nói thầm vài câu, cảm thấy có chút không thoải mái.
Trùng hợp chính là tên trẻ tuổi tuấn mỹ kia cũng chú ý tới Hàn Lập đang đứng ở trước cửa điện, hai mắt híp lại, đánh giá Hàn Lập từ phía xa vài lần rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười, ẩn lộ ra một tia vũ mị.
Thấy vậy Hàn Lập chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt, miễn cưỡng cười rồi ngoảnh đầu lại, cũng không chú ý tới vẻ kinh ngạc của Đổng Huyền Nhi khi gặp hắn, quay người bước vào đại điện.
Hắn không có ý muốn giao hảo gì với lão quái vật như thế cả.
"Sao thế? Ngươi biết hắn ta? Mới vừa rồi tim của ngươi đột nhiên đập nhanh hơn rất nhiều." Chậm rãi nhìn phía cửa điện, sau khi vừa thấy thân ảnh Hàn Lập biến mất, vẻ tươi cười trên mặt đột nhiên thu lại, nhìn Đổng Huyên Nhi phía sau thản nhiên hỏi.