Lão giả đang đứng trong hậu điện, hai tay chắp sau lưng.
Thấy đám người Hàn Lập gồm có vài chục tu sĩ tiến đến, thần sắc lão giả không đổi nói :
"Những người các ngươi ta vừa rồi có xem xét qua, đều có tư chất không tệ hoặc công pháp tu luyện đặc thù. Bởi vậy các ngươi là mồi lửa cho việc “Đông Sơn tái khởi” của bổn phái. Cho nên cho các ngươi nửa ngày thời gian trở về thu xếp, sau đó Hoàng sư điệt sẽ mang các ngươi lập tức xuất phát.”
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người đều ngẩn ra, cũng có người kinh nghi hỏi:
“Lão tổ, không phải Ma đạo cần hai ngày nữa mới công phá được phòng tuyến sao, vì sao phải vội vàng như vậy ?”
"Hừ! Phòng tuyến phía trước chính xác cần có hai ngày thời gian mới công phá được, nhưng các ngươi có nghĩ đến đối phương cứ thế mà nhìn những người lưu thủ của chúng ta rút lui sao chứ? Bọn họ phái người lẻn qua phòng tuyến, tập kích các phái. Phỏng chừng nhiệm vụ của bọn họ không phải là tiêu diệt các phái, mà chính là làm cho chùng ta không thể thuận lợi triệt ly mà thôi. Cho nên, phải bỏ mặc những người ở bên ngoài, tranh thủ thời gian để các ngươi rời đi. Nhưng nếu các người thừa dịp thời gian chuẩn bị mà tiết lộ việc này với đám người bên ngoài, khiến cho mọi việc hỗn loạn. Ta sẽ tự mình ra tay “thanh lý môn hộ.” Thanh âm lãnh khốc vô cùng của cẩm y lão giả vang lên, làm cho các tu sĩ trong lòng phát lạnh.
“Dạ!”
Đám người Hàn Lập tự nhiên không dám có lời dị nghị, tất cả đồng thanh cung kính đáp sau đó đi thu thập đồ đạc.
Trên đường trở về, Hàn Lập cùng tiểu lão đầu chia tay giữa đường, hai người tâm tư đều nặng nề.
Bởi vì động phủ ở quá xa, cho nên sau khi chia tay, Hàn Lập dùng Thần Phong Chu toàn lực phi hành để sớm có thể về tới nơi ở.
Lúc này trong lòng Hàn Lập cực kỳ phức tạp.
Nếu như nghe lời Lệnh Hồ lão tổ rời bỏ Việt quốc, tự nhiên là tính mạng không cần phải lo lắng, ngoài ra bởi vì nhân thủ thiếu thốn nên sẽ được coi trọng.
Nhưng đồng dạng về sau, muốn xây dựng lại Hoàng Phong Cốc, muốn ở quốc gia mới có địa bàn, mà bản thân lại là một trong số không nhiều lắm tu sĩ Trúc Cơ Kỳ còn lại, khẳng định là có rất nhiều việc vụn vặt quấn lấy thân. Tuyệt đối không có nhiều thời gian dành cho tu luyện!
Như vậy, đợi cho tất cả mọi việc ổn định, sáu phái hồi phục được nguyên khí thì cơ hội tiến vào Kết Đan kỳ cũng đã qua. Đây chính là sự tình mà Hàn Lập rất không muốn thấy.
Mà nếu như giờ mình trốn đi, Hàn Lập lại không biết bản thân có bị lão quái vật kia dùng thần thức giám thị không? Nói không chừng hành động hơi có chút bất thường liền sẽ bị nhận ra, lúc đó việc “đào binh” của mình khẳng định sẽ “chết không chỗ chôn” a !
Trong lòng Hàn Lập rất hối hận, sớm biết rằng sự tình hỏng bét đến bước này, sao lại không tự mình bỏ sang nước khác, còn trở lại làm chi !?
Hàn Lập trong lòng bất đắc dĩ về tới động phủ.
Tiến vào trong động, hắn vội vàng tiến tới phòng ngủ, lấy ra túi trữ phù lục dưới giường, tiếp theo lại tới Tàng trữ thất, thu hồi tất cả trân hi dược tài còn lại.
Cuối cùng mới tới phá hủy tòa mật thất chứa Linh nhãn chi tuyền và che dấu nó cẩn thận.
Hiện tại không thể di chuyển được linh vật này, Hàn Lập cũng không hi vọng bị người Ma đạo phát hiện sử dụng.
Làm xong tất cả mọi việc, Hàn Lập trở lại nội phủ, kiểm tra kỹ lại một lượt. Thấy không có gì còn sót mới rời khỏi. Đem trận kỳ cùng trận bàn của “Điên đảo ngũ hành đại trận” tất cả đều thu hồi cho vào túi trữ vật.
Bởi vì trận pháp biến mất, cửa của động phủ lập tức xuất hiện, hai hàng lông mày Hàn Lập giãn ra, bỗng nhiên phóng ra hai đạo ô quang, sau thời gian khoảng chừng một bữa cơm cả tòa núi nhỏ đã bị phá hủy, đá núi sụp đổ đem động phủ hoàn toàn che dấu đi.
Sau đó Hàn Lập trên không trung bay quanh một vòng, rồi mới rời khỏi.
Khi Hàn Lập về tới Nghị sự đại điện thì phần lớn mọi người cũng đã đến, nhưng làm cho Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn đó là ngoài vài chục tu sĩ Trúc Cơ Kỳ ra còn có mấy trăm tên đệ tử Luyện Khí kỳ cũng ở đó.
"Những người này chẳng nhẽ cũng muốn đồng loạt rời khỏi?“ Hàn Lập nghi hoặc thầm nghĩ.
Ánh mắt sáng ngời, bỗng nhiên hắn nhìn thấy tiểu lão đầu và Tiêu Thúy Nhi đứng cùng một chỗ, đang thấp giọng nói cái gì đó, thần sắc hai người cực kỳ nghiêm túc.
Gặp tình cảnh này, Hàn Lập không khách khí đi đến.
"Hàn sư thúc!" Tiêu Thúy Nhi nhìn thấy Hàn Lập đến liền chào một tiếng.
Hàn Lập cười, gật gật đầu, liền quay sang nói với tiểu lão đầu:
"Tại sao lại thế, mấy đệ tử Luyện Khí kỳ chẳng nhẽ đồng loạt triệt ly cùng chúng ta hay sao?”
Vì không để người khác chú ý, nên âm thanh của Hàn Lập rất bé.
"Phải đó! Không thể dễ dàng buông bỏ, đệ tử này của ta cùng ở trong nhóm có tư chất tuyệt hảo đó! ” Tiểu lão đầu nhàn nhạt nói và khi nhắc đến Tiêu Thúy Nhi thì lão lộ ra vài phần ngạo nghễ, điều này làm cho Hàn Lập cảm thấy buồn cười.
Sau một khoảng thời gian, Lệnh Hồ lão tổ cùng một gã trung niên cường tráng đi vào.
"Vừa nhận được tin tức, xuất hiện tung tích của tu sĩ Ma đạo. Các ngươi lập tức xuất phát, về sau làm theo an bài. Ta sẽ hướng sự chú ý của địch nhân vào những người còn lại trong cốc.” Lệnh Hồ lão tổ sắc mặt trầm trọng nói.
Nghe được lời của Lệnh Hồ lão tổ, đám người Hàn Lập không khỏi khiếp sợ. Ma đạo đến thật là nhanh a!
Mà trung niên nhân bên cạnh Lệnh Hồ lão tổ lạnh lùng nói một câu.
"Thời gian cấp bách, ta không nói nhiều. Lần này mọi người theo ta rút lui, yêu cầu tất cả đều nghe theo phân phó của ta, người nào không nghe theo, ta sẽ xem như phản đồ, trực tiếp xử lý. Phía dưới lập tức xuất phát!”
Vị này thật là dứt khoát nhanh chóng a! Nói mấy câu xong liền hướng đến lão giả thi lễ một cái, rồi dẫn đầu đi ra khỏi đại điện.
Những người khác sau khi sửng sốt, liền lập tức bám sát theo.
Vì thế, đội ngũ mấy trăm người, bay lên phía trước đại điện, sau đó theo hướng Đông Bắc cấp tốc phi hành.
Sau hơn nửa ngày, toàn bộ đội ngũ ra khỏi Thái nhạc sơn mạch, sau đó tốc độ nhanh hơn vài phần, cấp tốc đi tới.
Hàn Lập chân đạp Thần Phong Chu, bay tại vị trí đầu đội ngũ, lão đầu thấy Thần Phong Chu của Hàn Lập còn có khả năng mang thêm người, liền không khách khí để Tiêu Thúy Nhi đứng lên, làm cho hắn chỉ có thể cười vài tiếng, không thể nói được cái gì.
Nhưng khi đội ngũ bay khỏi Thái nhạc sơn mạch hơn trăm dặm, đột nhiên phía sau bay tới một đạo bạch quang chói mắt, trong chớp mắt liền vọt tới phía trước nhóm tu sĩ, rơi vào trên tay Hoàng sư thúc, đó là một thanh tiểu kiếm bạch quang lấp lóe, phía trên có mang theo một khối ngọc giản.
Trung niên nhân sắc mặt trầm xuống, vung tay lên, làm cho cả đội ngũ ngừng lại.
Sau đó hắn tháo ngọc giản xuống, tùy tiện ném tiểu kiếm lên không trung, tiểu kiếm hóa thành một đạo bạch quang theo đường cũ trở lại.
Hoàng sư thúc dùng thần thức tiến vào trong ngọc giản xem xét kỹ, nhưng một lát sau sắc mặt khó coi xuất hiện, lập tức cúi đầu trầm tư, hiển nhiên là gặp phải sự tình khó xử.
“Những ai là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tiến lên, sự tình có biến, ta muốn phân phó nhiệm vụ lại lần nữa.” Trung niên nhân bỗng nhiên quay đầu nghiêm mặt nói:
Lời này làm Hàn Lập cùng mọi người sững sờ, sau khi liếc mắt nhìn nhau, tự nhiên nghe lời ngự khí tiến lên, Tiêu Thúy Nhi nhu thuận vội vàng nhảy khỏi Thần Phong Chu.
"Sư thúc, có chuyện gì thế!” Nhìn thấy trung niên nhân được phi kiếm truyền tin cũng không phải chỉ có một, hai người.
“Lão tổ truyền tin đến, chúng ta chân trước vừa mới rời đi, Ma đạo chân sau đã tới, hơn nữa hình như bọn họ biết được kế hoạch rút lui của chúng ta, hiện tại binh chia hai lộ, một lộ vây khốn Hoàng Phong Cốc, lộ còn lại đang hướng chúng ta đuổi theo. Vì vậy để cho phần lớn mọi người thoát đi, ta cần một nhóm người cùng ta đánh lạc hướng Ma đạo. Ta sẽ chỉ định một người dẫn dắt tất cả tiếp tục rời khỏi Việt Quốc.” Hoàng sư thúc lạnh như băng nói.
Nghe được lời nói của trung niên nhân, những người khác trong lòng phát lạnh.
Bọn họ cũng không phải ngu ngốc, nhiệm vụ này rõ ràng là cửu tử nhất sinh a!
Bất chấp ánh mắt trốn tránh của đại đa số, Hoàng sư thúc không khách khí chỉ chỉ điểm điểm một lúc liền lấy ra hơn hai mươi tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Bất hạnh là Hàn Lập cũng ở trong nhóm đó, còn Tiểu lão đầu thì không.
Những người bị chỉ định sắc mặt trắng bệch, nhưng không có ai nói không đi.
Bởi thế, Hoàng sư thúc vung tay lên, những người khác tiếp tục nhanh chóng phi hành, chỉ còn lại bọn Hàn Lập cô đơn, lạc lỏng đứng đó.
“Tốt lắm, hiện tại thời gian cấp bách! Ta biết đại đa số các người không xem trọng nhiệm vụ lần này! Nhưng là ta không yêu cầu các ngươi ngạnh kháng địch nhân, chỉ cần các ngươi đánh lén đối phương, hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, che dấu vết tích của đội ngũ phía trước là được.” Trung niên nhân khẩu khí có chút hòa hoãn nói, tiếp theo lấy ra trên người hơn hai mươi ngọc giản màu xanh biếc.
"Ngọc giản này là bản đồ, nhớ kĩ rồi hủy đi! Nếu trong chốc lát mà bị thất lạc, có thể dựa theo địa điểm trên bản đồ trở lại tụ tập.” Hoàng sư thúc nói xong, khoát tay, hơn hai mươi đạo lục quang bay ra, trước mặt mỗi người đều có một khối.
Nghe thấy Hoàng sư thúc nói thế, sắc mặt những người khác tốt hơn nhiều. Một khi đã không phải mặt đối mặt ngạnh kháng Ma đạo, cơ hội sống sót lớn hơn rất nhiều. Vì thế mọi người đều cầm lấy ngọc giản, bắt đầu ghi nhớ bản đồ.
Tuy Hàn Lập nắm ngọc giản trong tay, nhưng chỉ xem qua một lần, không có để trong lòng.
Bởi vì lần này lưu hắn lại để cản trở địch nhân chính là một cơ hội thoát thân khó có được của Hàn Lập, vì mục tiêu Kết Đan kỳ, hắn không muốn đi chung một con đường với Hoàng Phong cốc cho đến cuối cùng.