Cuối cùng, Hàn Lập cũng từng bước từng bước đi vào thôn.
Một bước vào thôn, hắn đã nghe được âm thanh nhạc khí vui vẻ vang trời, cũng dọc theo đường nhỏ trong thôn mà đi tới, một bóng thôn dân cũng không nhìn thấy.
Hàn Lập trong lòng chợt động, loại khung cảnh cùng âm thanh này, hắn khi còn bé rất quen thuộc, cái này rõ ràng là một hộ thôn dân nhà có hôn sự, người trong thôn đều tới chúc mừng hoặc xem náo nhiệt.
Hàn Lập lấy lại tinh thần, đem linh thức chậm rãi phóng ra ngoài. Kết quả phát hiện già trẻ trong thôn, quả nhiên đều tụ tập tại một chỗ. Vị trí mà bọn họ tụ tập, Hàn Lập cảm thấy nhìn rất là quen mắt, cái này không phải chính là chỗ gia đình mình sống sao?
Hàn Lập giật mình.
"Chẳng lẽ là…?" Hàn Lập mơ hồ đoán được cái gì đó.
Hắn bước nhanh tới, nhanh chóng băng quá các căn nhà, cua qua lại mấy lần, trước mắt đột nhiên sáng ngời.
Chỉ thấy mấy trăm thôn dân, đều vây quanh trước sân của một căn nhà.
Căn nhà lợp ngói khang trang có vẻ khá hơn các căn xung quanh, trước cửa có gắn một chữ Hỉ thật lớn. Trước sân còn có một đội chơi nhạc, đang ở đó chơi trông rất náo nhiệt.
Mà các thôn dân hoặc đứng, hoặc có người ngồi thẳng xuống đất. Bọn họ tụm năm tụm ba, có người thì thầm, có người lớn tiếng tranh luận cái gì đó, cũng có người dùng ánh mắt hâm mộ không ngừng nhìn vào phía bên trong nhà.
bên cạnh thôn dân có rất nhiều trẻ nhỏ, bọn chúng đang tung tăng huyên náo chơi đuổi bắt.
Chứng kiến một màn quen thuộc này, Hàn Lập trong lòng suy nghĩ. Tựa hồ trong nháy mắt, hắn lại nhớ tới quá khứ, lại hóa thân thành một đứa trẻ, cùng bọn chúng đang chơi đuổi bắt.
"Ha ha! Hàn gia tứ nha đầu thật có phúc khí, nghe nói là một vị tú tài ở thành thị phía nam, đó là một gia đình có học vấn".
"Cũng đúng, là chính thất lại có thân phận tú tài phu nhân!"
"Nghe nói Hàn gia thách cưới cũng rất dọa người, tới hơn hai mươi lượng bạc trắng!"
"Thật là có tiền!"
Âm thanh bàn tán của thôn dân, làm cho Hàn Lập thấy giật mình.
"Hàn gia tứ nha đầu, vậy không phải là tiểu muội sao! Chẳng lẻ thật là ngày tiểu muội xuất giá sao?" Hàn Lập tình cảm dâng lên nghẹn ngào nói không nên lời.
Cũng không biết trong lòng ra sao, Hàn Lập bước vài bước trốn ở đằng sau một cây đại thụ ở gần đó, nhìn chằm chằm vào trong nhà.
Đột nhiên, từ xa xa vọng tới một tiếng hô to: "Kiệu hoa tới! Chú rễ tới đón tân nương tử!"
Nghe những lời này, thôn dân lập tức xao động! Trong phút chốc tiếng của mọi người òn ào hẳn lên!
"Tân nương tử đi ra đi!"
"Tân nương tử đi ra đi! Mau đến xem!"
Không đứa nhỏ nào cam lòng yếu thế la hét. Hàn Lập tinh thần chấn chỉnh, ánh mắt chăm chú nhìn về phía cửa nhà.
"Kẹt…", Cánh cửa gỗ mở ra, từ bên trong đi ra hơn mười người nam nữ. Ở giữa bọn họ, có một người mặc áo hồng đang cõng một cô gái.
Cô gái này cằm chẻ, tướng mạo thanh tú, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, vẻ mặt lúc này có vẻ ngượng ngùng.
Hàn Lập mở to hai mắt, cẩn thận quan sát khuôn mặt cô gái, muốn từ trong đó tìm ra một ít bóng dáng của tiểu muội trong trí nhớ.
Trừ chân mày và khóe mắt của cô gái ra, cũng còn tìm được một chút cảm giác quen thuộc, còn những chỗ khác cũng không thể làm cho Hàn Lập liên tưởng đến người tiểu muội trong trí nhớ.
"Khụ! Nữ mười tám thay đổi lớn, những lời này cũng thật có đạo lý!" Hàn Lập cười khổ một chút, sau đó bắt đầu đem ánh mắt hướng về những người bên cạnh nàng.
"Người mập mạp là Tam thúc, liếc mắt qua đã nhìn ra, vẫn mập giống như trước kia!"
"Bên này là Hắc đại ca, là đại ca Hàn Thiết, người phụ nữ bên cạnh hắn, có lẽ là đại tẩu!"
Hàn Lập một bên nhìn qua, một bên nói thầm trong miệng, tựa hồ như vậy có thể làm cho hắn nhẹ nhàng đi một chút.
Khi ánh mắt của hắn, rơi vào hai vị lão nhân một nam một nữ tóc bạc, Hàn Lập liền ngưng lời.
Hắn ngơ ngác đứng ở sau gốc cây, vẫn không nhúc nhích, thần sắc trở nên cực kỳ phức tạp.
Trong đó có cao hứng, có e dè, còn có một chút mờ mịt.
Sự già nua của cha mẹ, vượt xa sự dự doán của Hàn Lập. Hắn nhớ lúc bản thân lên núi, tóc của mẫu thân vẫn đen nhánh, nhưng hôm nay đã hai màu xám trắng, mà lưng của phụ thân vốn thẳng tắp, bây giờ cũng đã còng xuống.
Hàn Lập im lặng không nói gì, ý nghĩ như hồ hồ đi, giống như một mớ hồ bột. Tất cả việc phát sinh phía dưới, hắn đều không biết.
Đợi khi hắn tỉnh táo lại, tiểu muội đã ngồi lên trên chiếc xe đầy vải hồng, đã đi xa xa. Bên cạnh xe, là một vị thư sinh đội mão màu xanh cưỡi ngựa theo sát.
Hàn Lập dùng sức nhìn thoáng qua chiếc xe ở xa xa, rồi lại quay đầu lại nhìn kỹ song thân trong đám người, sau đó nhắm hai mắt lại.
Đem tất cả khuôn mặt của cha mẹ cùng mấy người chí thân, sau khi khắc sâu vào tận đáy lòng, Hàn Lập quay người lại, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ kiên nghị, tiếp theo cất bước đi về phía cửa thôn.
Hàn Lập biết, khi hắn một lần nữa đi ra khỏi cửa thôn, quan hệ giữa hắn cùng với những người này đã chấm dứt, kiếp nầy chỉ có thể đến đó mà thôi.
Hắn rất rõ ràng, từ khi học Trường Xuân công và biết được sự tồn tại của người tu tiên, con đường của hắn đi so với người bình thường đã hoàn toàn không giống nhau.
Bất kể sau này là họa hay phúc, là hung hay lành, hắn cũng sẽ không hối hận sự lựa chọn của mình!
HẾT QUYỂN 1