“Các người muốn đoạt quyền?” Thần sắc Hàn Lập không đổi, thản nhiên hỏi.
“Không sai, người tu tiên chúng ta, sao có thể cùng phàm nhân giống nhau, bị tên trưởng lão kêu là phải đến, nói là phải đi. Đáng lẽ chúng ta mới là trưởng lão trong thôn. Ta đường đường một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, bị đám phàm nhân đối xử như thế, đã sớm không thể chịu đựng được. Mà trước đây, nhân số tu sĩ chúng ta quá ít, cho nên không dám coi thường vong động, nhưng bây giờ có hai vị gia nhập, đại sự hiển nhiên sẽ thành” Một vị lão giả mặt đỏ khác, trong mắt cũng chớp động nói.
“Không có hứng thú. Ba vị đạo hữu xin hãy trở về. Coi như chưa từng nói với tại hạ việc này” Ánh mắt Hàn Lập hướng ba người đảo qua, mặt không chút thay đổi nói ra làm sắc mặt ba người đại biến.
“Sao vậy, đạo hữu cam tâm ở dưới người khác. Chỉ cần chúng ta đoạt chức vị trưởng lão trong thôn, mấy người chúng ta sẽ cùng quản thôn này, không phân lớn nhỏ. Lúc đó, cho dù hoàn cảnh nơi này có ác liệt trở lại, chúng ta cũng có thể tiêu diêu” Lão giả râu dài sau khi cười lớn một lát, vẫn mở miệng khuyên nhủ.
“Ta nghĩ, chư vị đạo hữu tính sai một việc. Hai người chúng ta cũng không có nói qua muốn ở lại thôn này, qua hai ngày nữa sẽ rời khỏi nơi đây. Cho dù ba vị có nói như thế nào. Ta cùng Mai cô nương cũng sẽ không dây vào” Hàn Lập sờ cằm, bình tĩnh nói.
“Rời khỏi nơi này. Hai vị đối với thôn này không hài lòng, muốn đi thôn khác. Đạo hữu không biết, thôn chúng ta trong các thôn, đã là thôn lớn số một số hai. Tình trạng các thôn khác, không thể sánh bằng bổn thôn.” Lão giả râu dài ngẩn ra, không khỏi thốt lên nói.
Nghe đối phương nói, Hàn Lập lãnh đạm cười một chút, nhẹ nhàng lắc đầu không nói.
“Chẳng lẽ hai vị muốn lên Bạo Phong Sơn nọ?” Lão giả lưng gù thấy thần sắc Hàn Lập như thế, linh quang trong đầu chợt lóe, vẻ mặt kinh ngạc.
“Thì sao? Hai người chúng ta không muốn lưu lại đây, nghĩ muốn rời đi nơi này, bộ rất kỳ quái sao?” Nụ cười Hàn Lập thu lại, từ chối cho ý kiến nói.
“Đây không phải là chuyện có kỳ quái hay không. Mà là hai vị đạo hữu có biết, Bạo Phong Sơn kia là cái chỗ gì không, có bao nhiêu nguy hiểm?” Lão giả mặt đỏ vuốt chòm râu bạc trắng, mặt mang cổ quái hỏi.
“Mặc dù biết không nhiều lắm. Nhưng tình huống đại khái đã nghe vị dại trưởng lão kia nói một ít” Hàn Lập liếc mắt nhìn người này một cái, bất động thanh sắc trả lời.
“Hừ! Tên kia thì biết nhiều ít, Bạo Phong Sơn đáng sợ bao nhiêu, tất cả chỉ là nghe người ta nói mà thôi. Bạo Phong Sơn chân chính đáng sợ, chính ta cũng Vân đạo hữu đã thể nghiệm qua. Nếu không phải pháp lực hoàn toàn biến mất, chúng ta cũng có thể thông qua. Không nói tới, dưới Bạo Phong Sơn có vài con âm thú cường đại chiếm cứ chỗ âm minh. Một khi không để ý làm kinh động chúng nó, liền chết không có chỗ chôn. Cho dù có thể may mắn qua khỏi một cửa của Âm minh thú, với gió bão âm minh cùng huyễn vụ, cũng là giết người vô hình. Tuyệt không có cơ hội bò lên tới đỉnh núi. Hơn nữa chờ khi cái khe mở ra, có thể từ đỉnh Bạo Phong Sơn ra khỏi đây, cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, không có người nào thật sự trải qua. Căn bản có lẽ không có khả năng thành công” Sau khi mặt biến sắc mấy lần, lão giả lưng gù như nghĩ lại chuyện xưa mà tỏ vẻ sợ hãi nói.
“Hai vị đạo hữu từng leo qua Bạo Phong Sơn? Có thể nói nghe qua một chút hay không” Thần sắc Hàn Lập vừa động, nhìn hai người chằm chằm, cảm thấy hứng thú hỏi.
“Không có gì. Hàn đạo hữu không hỏi, hai người chúng ta cũng muốn nói ra. Để mong có thể khiến đạo hữu từ bỏ đi ý định này. Lúc ấy ta cùng Kim đạo hữu mới vừa tới đây không lâu, cũng không muốn sống như vầy cả đời. Vì vậy sau khi chuẩn bị hơn nữa năm, liền cùng ba vị đạo hữu thôn khác hợp lại, đồng loạt đi tới Bạo Phong Sơn. Kết quả còn chưa tới gần núi này, thì có một vị đạo hữu bị âm thú phụ cận phát hiện, liền táng thân dưới chân núi. Khi chúng ta thật vất vả lên đến Bạo Phong Sơn, còn có hai vị đạo hữu ngay cả một phần tư của Bao Phong Sơn cũng không đến được, đã bị âm minh phong trước sau đông cứng ở trên núi. Mà ta cùng Kim đạo hữu, bởi vì trên người còn mang một ít đá lửa, cuối cùng miễn cưỡng có thể tiếp tục đi tới. Nhưng càng leo lên cao, âm phong lại càng lớn, thậm chí làm cho người không thể đặt chân. Cuối cùng hai người chúng ta ngay cả huyễn vụ chỗ sườn núi cũng không nhìn thấy, mấy lần bị cuồng phong táp hạ xuống núi đá. Mặc dù may mắn không chết, nhưng cũng không dám đi về phía trước nữa, bất đắc dĩ không thể làm gì khác là quay về. Cứ như vậy trở lại trong thôn, bởi vì hai người chúng ta bị âm phong thấm vào xương, lập tức bệnh nặng nằm đủ mấy tháng mới có thể một lần nữa xuống giường hoạt động. Từ đó về sau, hai người chúng ta hoàn toàn từ bỏ đi ý nghĩ muốn từ Bạo Phong Sơn đi ra ngoài” Vẻ hồi hộp, lão giả mặt đó chậm rãi nói.
“Thật là đáng sợ” Hàn Lập vuốt cằm, có chút đăm chiêu lẩm bẩm nói.
“Há chỉ là đáng sợ mà có thể hình dung. Hai vị đạo hữu hãy dập tắt suy nghĩ này đi. Căn bản không cần thử. Bên ngoài mặc dù tốt, nhưng phải có mạng nhỏ đi ra ngoài mới được. Hay là cùng ta lưu lại đây. Ngươi tuổi còn trẻ, chờ một khi đại hạn buông xuống, hết thảy trong thôn, còn không phải quy về sở hữu của nhị vị sao” Lão giả râu dài mở miệng dụ dỗ nói, bộ dáng tựa hồ phi thường chân thành.
“Mấy vị đạo hữu, không cần khuyên nữa. Nếu Hàn mỗ không tự mình lên thử một lần, thì sẽ chết không yên tâm. Đương nhiên nếu thật sự không thể qua khỏi Bạo Phong Sơn này, tại hạ tự nhiên sẽ nghĩ đến lời đề nghị của ba vị đạo hữu” Hàn Lập không muốn cùng ba người dễ dàng kết đại cừu, vì vậy khẩu khí chậm lại, uyển chuyển nói.
Nghe Hàn Lập nói như thế, ba người có chút không hài lòng, miệng lại khuyên giải vài câu.
Nhưng tựa hồ Hàn Lập đã hạ quyết tâm, không có một chút ý ở lại.
Bất đắc dĩ, ba người đem mục tiêu chuyển hướng sang Mai Ngưng. Nhưng nữ tử này bình tĩnh nói một câu: “Ta và Hàn huynh cùng tiến thối”, khiến cho ba người đồng dạng trợn tròn mắt.
Cũng may Hàn Lập cũng không có hoàn toàn cự tuyệt bọn họ. Nếu lên núi không được, có thể sống sót, bọn họ còn có cơ hội. Sau khi khuyên nhủ không có hiệu quả, ba người cáo từ rời đi.
“Người này có thể quay đầu lại bán đứng chúng ta hay không?” Vừa rời nơi Hàn Lập ở một khoảng, lão giả lưng gù đột nhiên thần sắc âm trầm hỏi một câu.
“Bán đứng chúng ta? Hai người bọn hắn bán đứng chúng ta có thể có chỗ tốt gì? Chẳng lẽ ngươi còn không có nhìn ra, người nữ tử kia ta không nói, nhưng tiểu tử họ Hàn kia, mười phần là người thông minh, sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn này. Bây giờ ta chỉ hy vọng hai người họ không chờ tới lúc lên Bạo Phong Sơn, chính mình biết khó mà lui. Dù sao nếu chúng ta bây giờ làm khó dễ, cũng chi có năm phần thành công, có hai người hắn gia nhập, thực lực gia tăng không ít. Bất quá, cũng nhờ Hàn tiểu tử bất tri bất giác loại bỏ trở ngại lớn nhất Phong Thiên Cực. Nếu không với võ công của người này thật đúng là một phiền toái lớn” Lão giả râu dài không cho là đúng nói.
“Không sai, tâm tư người này xác thực đủ cẩn mật. Sẽ không làm mấy cái chuyện lấy lòng, nhưng vì để ngừa vạn nhất, hay là chúng ta phái người âm thầm giám thị một chút. Đừng để xảy ra sai lầm” Lão giả mặt đỏ gật đầu đồng ý nói.
“Vân huynh muốn chu toàn, vậy cứ an bài như thế đi. Bất quá phải cẩn thận, một chút, đứng để đối phương phát hiện. Nhưng…” Lão giả râu dài nói xong câu cuối cùng, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Nhưng là cái gì?” Lão giả lưng gù có chút kỳ quái hỏi.
“Không biết có phải ta ảo giác hay không. Ta như thế nào cảm giác được đối phương tựa hồ đối với việc thoát ly khỏi đây, bộ dáng mười phần tin tưởng. Mặc dù nghe chúng ta nói Bạo Phong Sơn lợi hại, nhưng bộ dáng đối phương căn bản là bất cần. Chẳng lẽ thật sự có thủ đoạn lên tới đỉnh Bạo Phong Sơn” Lão giả râu dài tự lẩm bẩm nói.
“Điều này sao có thể. Đừng nói thứ khác, âm phong trên núi, tuyệt đối không ai có thể xông qua. Điểm này ta cùng Vân huynh có thể vỗ ngực cam đoan. Sườn núi bên dưới đông lạnh vô số băng thi, đều là nhưng tu sĩ cùng con người vọng tưởng thoát khỏi nơi đây” Lão giả lưng gù lắc đầu căn bản là không tin nói.
“Ừm. Có lẽ đúng là ta ảo tưởng” Lão giả râu dài ngẫm lại, cũng hiểu được là không thể nào, liền tự giễu nói.
Nhưng lão giả mặt đỏ nghe những lời này, trong lòng bỗng nhiên vừa động, trong đầu hiện lên một ý niệm.
Chờ ba người lão giả râu dài rời đi, Hàn Lập cùng Mai Ngưng nói vài câu, sau đó cũng rời phòng. Trước đi đến chỗ trung niên nhân họ Phong xem một chút, người này quả nhiên bị Phệ Kim Trùng cắn nát cổ họng mà chết.
Hàn Lập từ xa nhìn vào thi thể một cái, mặt không chút thay đổi liền rời đi.
Sau đó Hàn Lập tiếp tục hướng người trong thôn hỏi thăm tình hình địa lý nơi đây, vị trí các thôn xóm khác, còn có tình hình phân bố đại khái của âm thú. Tất cả tư liệu có thể giúp hắn thoát khỏi nơi đây, đều được hắn tích tụ trong đầu.
Hàn Lập thậm chí căn cứ miêu tả của người trong thôn, tự mình chế ra bản đồ ghi rõ lại chi tiết.
Hai ngày như thế liên tiếp đi qua, công việc chuẩn bị của Hàn Lập cũng hoàn thành không sai biệt lắm. Liền hướng đại trưởng lão trong thôn nói rõ chuyện chuẩn bị rời đi, leo lên Bạo Phong Sơn.
Lão giả béo nghe vậy, tự nhiên cảm thấy có chút tiếc hận. Nói vài câu giữ lại, thấy ý Hàn Lập đã quyết, cũng không tái miễn cưỡng, liền đồng ý.
Lúc này Hàn Lập cùng Mai Ngưng trở lại chỗ ở, chuẩn bị nghỉ ngơi tốt một đêm, đến ngày thứ hai khi chuẩn bị rời thôn thì, có một người lén lút tìm tới chỗ ở bọn họ, gõ cửa phòng.
“Vân đạo hữu” Khi Hàn Lập thấy lão giả mặt đỏ đứng trước mặt, không khỏi ngẩn ngơ.
“Hàn đạo hữu, tại hạ lời nhiều nói ít. Mặc dù không biết, đạo hữu có thật là có bản lĩnh rời khỏi đây hay không, nhưng chung quy coi như là một cái hy vọng. Cho nên tại hạ có một chuyện nhờ cậy. Nếu đạo hữu thật sự có cơ hội thoát khỏi đại nạn, hy vọng có thể đem cái hộp này giao cho Linh Phù Môn chúng ta” Sắc mặt lão giả mặt đỏ ngưng trọng hướng Hàn Lập nói, cũng từ trong áo lấy ra một cái hộp làm bằng xương nham nhám, hai tay ôm lấy đưa cho Hàn Lập.