Ánh mắt Hàn Lập đảo qua trên người mặc thanh giáp kia, trong lòng chợt phát lạnh.
Thanh giáp nhân này tu vi sâu không thể lường được, thậm chí tuyệt không dưới ba vị đại trưởng lão kia, trách không được ba lão này lại tỏ ra khách khí như vậy.
Hơn nữa Hàn Lập cảm nhận trên thanh giáp của nam tử này thật sự có chút kỳ lạ. Trong bề ngoài thì như đơn giản dị thường, ảm đạm u ám, không có bất kỳ ký hiệu pháp trận cùng hoa văn gì. Nhưng Hàn Lập dùng thần niệm đảo qua thì phát hiện một loại cảm giác vô cùng kỳ dị, nhìn kỹ lại bằng mắt thì bỗng nhiên phảng phất liên tưởng tới một chuyện tình không thể tin được
Hắn không hề có cảm ứng sai, thanh giáp này dĩ nhiên lại được ngưng tụ từ sát khí cực kỳ nồng hậu. Trách không được khí tức lại quen thuộc đến như vậy.
Nhưng sát khí tồn tại nhiều như vậy trong người, thân thể không những không bận gì mà ngược lại còn có thể bức ra bên ngoài, biến ảo thành hình áo giáp.
Loại thần thông này thực không thể tưởng có thể tồn tại trên đời.
Kinh hãi một chập, Hàn Lập xoay chuyển ánh mắt, vừa vặn chú ý tới mấy vạn phi linh tộc nhân đang trôi nổi phía sau nam nhân nọ.
Mỗi một người đều mặc một chiến giáp đủ màu sắc.
Linh mục trong mắt Hàn Lập chợt lóe lên, nhìn kỹ một hồi, ngay lập tức đồng tử hắn không khỏi co rút lại.
Chiến giáp của những người này không nghĩ lại đều đồng dạng giống như của nam nhân kia, đều là sát khí biến ảo mà thành. Chỉ bất quá bởi vì tu vi sâu cạn khác nhau mà chiến giáp có chút bất đồng, có cái giống như thực thể, nhưng có cái lại mơ hồ dị thường, như ẩn như hiện.
Cảnh này khiến Hàn Lập vô cùng hoảng sợ.
Đúng lúc này, thanh giáp nam tử sau khi chào tam đại trưởng lão đã đưa mắt nhìn về mọi người phía sau, lộ vẻ tươi cười.
“Bổn tộc ba trăm năm mới có một lần thí luyện, Kim Trác vốn tuyệt không dám khinh thường. Bất quá, gần đây yêu vật trong địa uyên có chút xao động bất an, nếu để thêm một hai năm nữa thì Kim mỗ có nói gì cũng không dám đồng ý chuyện thí luyện.” Nam tử tươi cười nói với tam lão.
“Ha ha, cho nên ngay khi có được tin tức từ huynh đệ, chúng ta đã lập tức cho tổ chức thí luyện sớm hơn một chút so với định kỳ. Bây giờ địa trắc hắc triều còn chưa bắt đầu?” Lão già cười hỏi.
“Sẽ không đâu, từ phản ứng của bảo vật giam trắc có thể thấy rõ điều này. Mặc dù bây giờ khí hắc ám so với lúc bình thường nguy hiểm nhưng vẫn còn cách thời điểm bộc phát ít nhất một năm thời gian. Tuy nhiên, chuyện có thêm các yêu vật cấp độ cao hơn xuất hiện cùng với hắc ám chi khi là điều không thể tránh khỏi. Việc gặp phải địa uyên cao giai yêu vật trong lần này khẳng định sẽ nhiều hơn. Nhưng cấp bậc yêu vương thì sẽ chưa xuất hiện đâu. Những nguy hiểm trong đó, ta nói như vậy để liên tịch trưởng lão hội có thể tự đưa ra quyết định, nếu sau này có tổn thương quá lớn, cũng không nên trách Kim mỗ không nhắc nhở.” Thanh giáp nhân thản nhiên nói.
“Chỉ cần không có các cấp bậc yêu vương xuất hiện thì không có trở ngại gì, có thể tiến hành thí luyện.” Nam tử tóc bạc không do dự nói.
“Ta cũng không có ý kiến. Bỏ qua cơ hội này, ít nhất hơn trăm năm nữa mới có thể cử hành lại, mà như vậy thì có không ít người không thể chờ đợi.” Lão phụ nhân nhướng mày, cũng chậm rãi nói.
Lão giả có hình xăm lại trầm ngâm hồi lâu rồi mới nhẹ thở dài một hơi gật đầu.
Thấy cả ba người đều đồng ý, lúc này nam tử mặc thanh giáp mới cười nhẹ, đưa nắm đấm lên không trung.
Một quang cầu màu xanh theo đó bắn ra, sau khi chợt lóe một cái thì quỷ dị xuất hiện ở trên cao trăm trượng.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra khi quang cầu đột nhiên bạo phát, kèm với đó là một vầng sáng màu xanh cuồng trướng khắp nơi.
Những phi linh tộc mặc chiến giáp ở phía sau nhìn thấy màn này thì lập tức nghiêm nghiêm cẩn cẩn tách làm hai, để lộ một con đường ở giữa.
Một đám đông người mặc dù với tu vi bất đồng nhưng khi xuất ra một hành động chỉnh tề, nhất loạt như thế lại tạo ra một cỗ áp lực vô hình cực kỳ mạnh mẽ tản mác ra xung quanh.
Nhìn thấy cảnh này, từ các trưởng lão hộ tống đoàn của mình trở xuống, sắc mặt ai cũng khẽ biến, nhưng sau đó lại khôi phục như thường. Còn những thánh tử lần đầu tham gia thí luyện như Hàn Lập thì rộ lên một trận tao động, đại đa số lộ vẻ giật mình.
Tam đại trưởng lão hướng về phía sau ngoắc tay một cái rồi nhất tề bay về phía trước.
Cả đội ngũ lại một lần nữa khởi hành, lần lượt từng người từng người bay qua bức tường giữa hai hàng áo giáp.
Hàn Lập ngồi trên cự cầm, hai mắt híp lại nhưng đang cẩn cẩn đánh giá giáp sĩ hai bên.
Kết quả hắn phát hiện đại bộ phận giáp sĩ ánh mắt rất lãnh đạm, không nói không cười, ngẫu nhiên có người lộ ra ánh mắt tò mò, đương nhiên đây là người có tu vi thấp, tuổi cũng khá nhỏ.
Bất quá, tu vi thấp ở đây cũng ít nhất là ngoài kết đan kỳ.
Ngoài ra những tồn tại tương đương với Nguyên Anh hay Hóa thần thì chỗ nào cũng có, thậm chí luyện hư cấp bậc cũng không phải là ít.
Trong lòng Hàn Lập thầm kinh hãi.
Tính chất công việc của những thủ vệ nơi đây cũng không khác biệt nhiều so với các tu sĩ nhân tộc ở Thiên Uyên thành.
Chỉ bất quá chỗ này số lượng mặc dù ít hơn Thiên Uyên thành nhưng trình độ tinh nhuệ thì Thiên Uyên thành không thể sánh bằng. Hơn nữa đóng quân ở nơi đây thường xuyên có yêu vật tới quấy phá, kinh nghiệm tranh đấu phong phú hơn nhiều so với các phi linh tộc nhân khác.
Thêm vào đó, kiến trúc ở đây quy mô như vậy thì nhiều phần vẫn còn các giáp sĩ khác ẩn nấp đâu đó mà không xuất hiện.
Trong lúc Hàn Lập âm thầm đánh giá không ngừng thi đoàn người cũng đã vượt qua đám giáp sĩ, tới phía dưới một đại lâu rất lớn.
Trưởng lão hội lập tức phân công các đệ tử vào ở tạm trong đó, khôi phục lại tinh thần và pháp lực, ngày mai sẽ bắt đầu thí luyện.
Đám người Thiên Bằng tộc ở cùng trong một lầu các.
Kim Duyệt cùng Thạch trưởng lão canh giữ ở tầng một, ba người Hàn Lập được phân riêng mỗi người một tầng, có thể nghỉ ngơi yên tĩnh không bị ai quấy rầy.
Thấy tình hình này, trong lòng Hàn Lập không khỏi ngoài ý muốn.
Hắn thực đã có chút mừng rỡ khi có thể dừng lại ở đây một đêm. Thế nhưng giờ lại bị hai người Kim Duyệt phân phó không cho đi đâu đồng thời canh giữ ngay ở dưới tầng một. Điều này khiến dự định ám muội của hắn gặp chút phiền phức.
Hàn Lập ngồi xếp bằng trên giường, cũng chưa đi vào nhập định, ánh mắt chớp động không biết đang suy tính gì.
Không biết sau bao nhiêu lâu, hắn tựa hồ đột nhiên nghĩ thông suốt điều gì, trên mặt lộ ra tiếu ý. Ngay lập tức, hắn khởi thân, hướng tầng một đi xuống.
Ngay khi thân hình Hàn Lập xuất hiện ở đầu thang lầu một, Kim Duyệt trưởng lão và Thạch trưởng lão đang ngồi nhập định đều đồng thời mở mắt nhìn về phía hắn, tinh quang chợt lóe.
Trong lòng Hàn Lập khẽ rùng mình.
“Hàn đạo hữu, ngươi không nghỉ ngơi còn định đi đâu? Chẳng lẽ có chuyện tình gì quan trọng sao?”
Kim Duyệt nữ tử không nói gì, đây chính xác là giọng Thạch trưởng lão.
“Vãn bối có một việc quan trọng, muốn đi ra ngoài một chút.” Hàn Lập nghiêm trang nói.
“Chuyện gì? Muốn xuất ngoại bây giờ sao?” Kim Duyệt mơ hồ có chút bất mãn.
Mắt thấy thí luyện sắp tới, nữ tử này hiển nhiên hy vọng Hàn Lập thành thật ở trong lầu các nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không bị phân tâm.
“Kỳ thật cũng không có gì! Chỉ là vãn bối thấy công pháp ở đây thủ vệ đều là ngưng tụ sát khí thành áo giáp của thủ vệ ở đây rất kỳ lạ, muốn tìm một hai người lãnh giáo sự huyền diệu trong đó.” Hàn Lập cười cười, lại thản nhiên đem ý đồ nói ra.
“Sát khí ngưng giáp! Ngươi muốn nói tới Tứ Sát hóa giáp thuật sao? Công pháp này quan trọng nhất là thân phải có một lượng sát khí cực lớn, nếu không đừng nghĩ đến làm gì. Mà ngươi muốn hỏi công pháp này làm gì?” Kim Duyệt ngẩn ngơ nói ra tên của bí thuật, trên mặt lộ vẻ kỳ quái.
Thạch trưởng lão ở bên cũng có bộ dạng kinh ngạc không kém.
Hàn Lập nghe vậy mỉm cười, hai tay đột nhiên nắm chặt lại, kim quang trên người chợt lóe, đột nhiên toát ra một cỗ hơi thở thâm trầm kinh người, bao nhiêu sát khí nồng đậm bị chôn sâu trong thân thể bỗng nhiêu ùa ra.
Lúc trước hắn dùng Kim Cương quyết luyện hóa sát khí, chèn ép chúng lại, bây giờ lại một lần nữa bức chúng xuất hiện.
Vừa thấy sát khí này, cả hai trưởng lão kia đều đồng thời cả kinh.
“Sát khí của ngươi dày đặc như vậy, trách không được chuyện cảm thấy hứng thú đối với Tứ Sát hóa giáp thuật như vậy. Ha ha, bất quá cũng không cần ra bên ngoài hỏi thăm, loại công pháp này căn bản không có gì đặc biệt hay bí thuật gì cả. Lão phu hoàn toàn có thể đem công pháp chỉnh chu truyền thụ cho ngươi. Lấy sát khí trên người của ngươi như vậy, ngày mai thí luyện nói không chừng có thể có công dụng.” Thạch trưởng lão sau vài giây cả kinh liền cười ha hả, nói ra những điều mà Hàn Lập sớm có vài phần đoán trước.
Ngày đó khi nhìn thấy nhiều Uyên thủ vệ bình thường đều biết bí thuật này, nên phỏng đoán hơn phân nửa những trưởng lão của các tộc cũng phải biết về công pháp này.
Hôm nay xem ra quả nhiên không có sai.
“Chính Thạch tiền bối đích thân truyền thụ, vãn bối hiển nhiên cảm kích vô cùng. Nhưng không biết một đêm có đủ để tìm hiểu và miễn cưỡng sử dụng công pháp này hay không?” Hàn Lập kìm nén sự vui sướng trong lòng, cung kính trả lời.
“Hắc hắc, chỉ cần Hàn đạo hữu có thể giúp hai người Lôi Lan thông qua thí luyện là quá đủ để cảm ơn lão phu rồi. Còn về chuyện công pháp, yên tâm đi, cái này cũng không phức tạp, lấy tu vi của Hàn đạo hữu, một đêm cũng đủ lĩnh ngộ mấy tầng đầu rồi. Về thần thông của mấy tầng cuối, cần phải có sát khí rất lớn, dù sao ngươi vốn chưa thể đáp ứng.” Thạch trưởng lão khoát tay nói.
Hàn Lập hiển nhiên gật đầu cảm tạ không thôi.
Kim Duyệt ở bên cạnh thì không có ý phản đối gì, thậm chí còn nhắm mắt trở lại nhập định.
Vì vậy chỉ thấy Thạch trưởng lão móc ra một ống trúc bằng ngón tay, yên lặng không nói trong chốc lát rồi vứt lại cho Hàn Lập:
“Ta đã đưa pháp quyết vào trong đó, ngươi cầm lấy mà tìm hiểu đi.”
“Đa tạ tiền bối!” Hàn Lập nói lời cảm ơn một tiếng, nhận ống trúc rồi không chậm trễ quay lại nơi mình ở.
Ngồi xếp bằng trên giường, Hàn Lập lấy ống trúc ra dán lên tran, đưa thần thức nhập vào.
Nhất thời một đám cổ văn lục sắc hướng đầu Hàn Lập bay nhanh vào.
Khuôn mặt Hàn Lập vẫn thủy chung không nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, Hàn Lập đột nhiên bỏ ống trúc ra, thu vào trữ vật, thần sắc hòa hoãn trở lại.
Pháp quyết này quả nhiên như Thạch trưởng lão nói, thoạt nhìn cũng không quá phức tạp, cả đêm chắc cũng đủ ngưng tụ một tầng sát giáp (áo giáp bằng sát khí).
Trong lòng nghĩ vậy, hay tay Hàn Lập hướng lên trên, bắt đầu chính thức tìm hiểu về pháp quyết này.
Hai mắt Hàn Lập hoàn toàn tĩnh lặng nhưng trên người bắt đầu xuất hiện một tầng sát khí lãnh đạm màu đen, chốc lát bắt đầu quay cuồng không ngừng trong không khí. Sau đó không lâu, nó thậm chí bắt đầu tăng tốc, kịch liệt xoay tròng, biến thành một tầng hắc phong khiến thân hình hắn như ẩn như hiện, dần trở nên mơ hồ.