Ngao Khiếu tiền bối chẳng những đi Thánh Đảo, mà còn muốn ở lại Thánh Đảo một thời gian dài cho đến khi chính thức quyết chiến với Ma Tộc. Lũng gia lão tổ trầm giọng nói.
Nói như vậy, chuyện thủy tổ Ma Tộc hàng lâm hơn phân nửa là thật. Nói như thế tất cả kế hoạch lúc trước của chúng ta đều bị rối loạn. Hàn Lập thở dài một hơi nói.
Cũng không hẳn là vậy! Nguyên bổn chúng ta định sau khi trải qua vài đợt công kích mãnh liệt nhất của Ma Tộc, chờ khi tình hình chiến cuộc hơi vững vàng một chút, sẽ yên tâm tiến vào Ma Giới. Nhưng hiện tại nếu thủy tổ Ma Tộc đã sớm muốn xâm nhập vào giới này, thì chuyện đã không còn đơn giản. Đến lúc đó mấu chốt thắng bại của đại chiến, hơn phân nửa phải xem Ngao Khiếu tiền bối và Mạc Giản Ly đại nhân cùng Thánh Đảo ứng phó thế nào. Một khi hai tộc chúng ta thất bại, khu vực này nhất định sẽ thuộc về Ma Tộc, chúng ta không thể không lập tức chạy xa, căn bản không thể tiến vào Ma Giới.
Mà một khi chiến thắng, tất cả Ma Tộc cũng đều rút lui về Ma Giới. Đến lúc đó các thông đạo tiết điểm khẳng định bố trí lượng lớn cao giai Ma Tộc, chúng ta cũng rất khó lén vào. Mà lén vào Ma Giới trước khi thủy tổ Ma Tộc hàng lâm, bởi vì đại chiến mà Ma Giới không lâu sau đó sẽ vắng vẻ, mức độ nguy hiểm của chúng ta sẽ giảm đến mức thấp nhất. Từ phương diện này mà nói, thủy tổ Ma Tộc rời đi, đối với hành động của chúng ta vô cùng có lợi. Lũng gia lão tổ cười khổ nói.
Hiên tại cũng chỉ nghĩ được đến đó mà thôi. Nhưng Lũng huynh có đề cập với người bên Linh Tộc về chuyện này chưa? Hàn Lập do dự một chút hỏi.
Linh Tộc bên kia không tiện để liên hệ cho nên vẫn chưa đến nói cho bọn họ biết. Bất quá chỉ cần bên chúng ta không có vấn đề gì, thì chắc rằng bên Linh Tộc cũng không có vấn đề. Lần này thủy tổ Ma Tộc hàng lâm, có lẽ không chỉ đối phó với Nhân Yêu hai tộc, những dị tộc khác gần đây hẳn cũng nằm trong mục tiêu của bọn chúng. Nếu đã vậy, chắc bọn họ cũng đã biết nên làm thế nào. Lũng gia lão tổ vô cùng tự tin nói.
Thì ra là thế, nhưng việc này không hề nhỏ, để ta suy nghĩ hai ngày rồi sẽ trả lời đạo hữu. Sao… thế nào? Hàn Lập suy nghĩ một lát mới ngưng trọng nói.
Ha ha, cái này đương nhiên. Vậy hai ngày sau lão phu lại đến để nghe ý kiến của Hàn đạo hữu. Lũng gia lão tổ không cảm thấy bất ngờ, mặt tươi cười đồng ý.
Hai ngày sau, Hàn mỗ nhất định sẽ cho đạo hữu một câu trả lời thuyết phục. Bất quá trước đó tại hạ muốn biết động tĩnh Ma Tộc bên chỗ Lũng huynh, mong Lũng huynh không ngại chỉ giáo. Hàn Lập gật đầu đột nhiên chuyển đề tài nói.
Những nơi khác lão phu không rõ lắm, nhưng cứ điểm của mấy đại gia tộc chúng ta mặc dù bị Ma Tộc tấn công vài lần, nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng tự bảo vệ được. Bất quá cũng do chủ lực Ma Tộc đều tập trung vào Thánh Hoàng Thành, nếu không mấy đại gia tộc chúng ta có lẽ đã gặp nguy hiểm. Dường như thống lĩnh Ma Tộc bên Thánh Hoàng Thành muốn tập trung đông đảo lực lượng để đánh hạ Thánh Hoàng Thành, sau đó mới trở lại tiêu diêt thế lực của chúng ta. Mà Thánh Hoàng Thành cũng không hổ là tồn tại đứng đầu trong Nhân Tộc chúng ta. Ngay cả khi bị đại quân Ma Tộc điên cuồng tấn công, không ngờ vẫn có công có thủ chỉ hơi rơi vào hạ phong một chút mà thôi. Ngay từ đầu lúc Ma Tộc vây thành... Lũng gia lão tổ sau khi suy nghĩ một chút, liền chậm rãi kể lại.
Hàn Lập chăm chú lắng nghe, có đôi khi ngắt lời hỏi mấy vấn đề cụ thể. Lũng gia lão tổ liền trả lời toàn bộ.
Sau khi Hàn Lập nghe xong, cảm thấy rất hài lòng.
Vị đệ nhất tu sĩ Lũng gia này sau khi nói chuyện với Hàn Lập một lúc, liền thức thời cáo từ.
Khi Hàn Lập đưa tiễn ra đến cửa, đột nhiên hời hợt hỏi một câu.
Trong tin tức Lũng huynh thu được, Ngao Khiếu tiền bối một mình đến Thánh Đảo sao? Bên cạnh có môn nhân đệ tử nào khác không?
Cụ thể thì ta không rõ lắm, bất quá hình như Ngao Khiếu tiền bối có dẫn theo một hậu nhân bên cạnh. Hàn huynh sao lại hỏi vậy? Lũng gia lão tổ cảm thấy có chút kỳ quái, trả lời.
Không có gì, tại hạ chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi. Hàn Lập cười ha hả hàm hồ trả lời.
Lũng gia lão tổ nghe vậy, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng việc không liên quan đến mình, đương nhiên sẽ không tiếp tục hỏi thêm. Sau khi đi đến sân, liền chắp tay chào Hàn Lập, trực tiếp hóa thành một đạo hào quang bay ra khỏi thạch tháp.
Hàn Lập đứng tại chỗ nhìn độn quang Lũng gia lão tổ biến mất, sau đó mặt không chút biểu tình quay trở lại đại sảnh.
Lúc này Khí Linh Tử và Hải Đại Thiếu đã vào trong đại sảnh, lần nữa đứng hai bên.
Sư phụ, lão nhân gia người gặp chuyện phiền toái nào á, không biết đệ tử có giúp được gì không? Ánh mắt Hải Đại Thiếu chớp động, cười hì hì hỏi một câu.
Nếu các ngươi có thể giúp ta giải quyết thì việc này đã không phải là phiền toái với ta rồi. Hàn Lập trả lời, từ chối cho ý kiến.
Đều do tu vi hai người chúng ta quá nông cạn, không thể gánh đỡ phiền phức cho lão nhân gia người. Vẻ mặt Khi Linh Tử xấu hổ tiếp lời nói.
Thiên phú tu luyện của hai người các ngươi xem như ngàn dặm mới tìm được, nếu không trong khoảng thời gian ngắn cũng không đạt tới cảnh giới như bây giờ. Chỉ là việc này đối với tu sĩ Hợp Thể Kỳ cũng cực kỳ nguy hiểm, các ngươi không nên xen vào thì tốt hơn. Được rồi, vi sư không muốn nói chuyện này nữa, các ngươi kể đại khái tình hình Thiên Uyên Thành cho ta nghe. Ma Tộc còn sót lại đã bị tiêu diệt sạch chưa? Hàn Lập lắc đầu, đột nhiên sắc mặt nghiêm lại hỏi.
Hồi bẩm sư phụ, từ sau khi lão nhân gia người bế quan, mấy người Cốc tiền bối sau khi trở về thành nghỉ ngơi hồi phục, liền lập tức chia nhau làm việc... Khí Linh Tử đem những thay đổi gần đây và vài đại sự phát sinh kể lại hết cho Hàn Lập nghe.
Sau khi Khí Linh Tử kể lại chuyện quan trọng cuối cùng, Hàn Lập đã hiểu gần hết những chuyện phát sinh trước đó, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, vẫn chưa tỏ vẻ gì, ngược lại đột nhiên hỏi chuyện liên quan đến Băng Phượng.
Hồi bẩm sư phụ, sau khi đại chiến kết thúc, Phượng sư cô dường như tỉnh ngộ, linh cơ đột phá, bắt đầu bế quan. Theo như sư cô nói, chậm thì mấy tháng, lâu thì một năm sẽ xuất quan. Hải Đại Thiếu vội vàng trả lời.
Phượng sư cô các ngươi nguyên bổn có Linh Phượng huyết mạch, có thể lĩnh ngộ được gì trong đại chiến thì cũng là cơ duyên của nàng. Trong khoảng thời gian này, các ngươi canh giữ trong tháp cẩn thận, đừng để bất cứ kẻ nào quấy rầy nàng tìm hiểu. Hàn Lập nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.
Vâng, sư phụ.
Khí Linh Tử và Hải Đại Thiếu hiển nhiên tuân lệnh.
Được rồi, ta cần yên tĩnh một mình, hai người các ngươi ra ngoài đi. Hàn Lập hài lòng gật đầu, phân phó một câu.
Vậy lão nhân gia sư phụ nghỉ ngơi! Đồ nhi xin cáo lui.
Khí Linh Tử và Hải Đại Thiếu thi lễ, liền thối lui ra ngoài cửa.
Đúng rồi, chuyện hôm nay Lũng đạo hữu tới chơi, hai người các ngươi không được tiết lộ cho người ngoài biết. Hàn Lập như nghĩ tới điều gì, ngay khi hai gã đệ tử ra đến cửa, bỗng nhiên dặn dò một câu.
Hai người Khí Linh Tử rùng mình, hiển nhiên cung kính đáp ứng.
Trong nháy mắt, cả đại sảnh chỉ còn lại một mình Hàn Lập.
Hắn lẳng lặng ngồi trên ghế, tay chống cằm, hai mắt hơi nhíu lại suy ngẫm. Trên mặt mơ hồ có một tia xuất thần.
Hơn nửa năm sau, trên bầu trời một dãy núi liên miên bất tận, một đám Ma Tộc cả người quay cuồng hắc khí, đang không ngừng chém giết cùng bảy tám gã tu sĩ Nhân Tộc.
Thực lực và thần thông hai bên không chênh lệch nhiều, nhưng cũng bởi vậy mà tranh đấu càng lúc càng kịch liệt. Chỉ thấy quang mang và ma quang chớp động, tiếng nổ phát ra không ngớt.
Đột nhiên chân trời phía xa chợt lóe linh quang, một đạo hào quang ngũ sắc thoáng hiện ra, tiếng xé gió chỉ rít lên, hào quang liền quỷ dị xuất hiện gần đó.
Ma Tộc và tu sĩ Nhân Tộc bên dưới cùng kinh ngạc, dưới tình huống không biết kẻ đến là địch hay là bạn, không tự chủ dừng tay, nhanh chóng thối lui về phía sau.
Nhưng đúng lúc này, từ trong đạo hào quang năm màu nọ truyền đến tiếng cười trong trẻo của một nữ tử trẻ tuổi:
Nếu ta đã gặp thì cũng thuận tay giúp các ngươi một chút.
Vừa dứt lời, hào quang thoáng lên bên phía Ma Tộc, lập tức hiện ra một nhân ảnh thon thả mơ hồ, hai tay phất lên, ngàn vạn đạo quang ti năm màu bắn ra, chợt lóe liền xuyên thủng thân hình những Ma Tộc kia, khiến chúng tan thành tro bụi trong hà quang diễm lệ.
Đa tạ đại ân của tiền bối!
Những tu sĩ Nhân Tộc đó thấy cảnh này trong lòng mừng rỡ, lúc này hướng lên không trung tạ ơn.]
Nhưng nhân ảnh mơ hồ nọ ngoại trừ khẽ cười một tiếng thì không nói thêm gì. Chỉ khẽ giẫm chân, lần nữa hóa thành hào quang năm màu phá không bay đi. Chỉ vài lần chớp động liền biến mất tại chân trời.
Để lại một đám tu sĩ hai mắt nhìn nhau.
Bọn họ sau khi nói vài câu, liền vội vã rời khỏi nơi này.
Mà sau khi đám tu sĩ Nhân Tộc rời đi không bao lâu, đột nhiên trên trời cao dao động, không chút tiếng động hiện ra hai nhân ảnh.
Trong đó một người có thân hình cực kỳ cao lớn, mặc chiến giáp đen, khuôn mặt vô cùng hung ác xấu xí. Người còn lại là một nữ tử dáng người thướt tha, mặc váy trắng, nhưng toàn thân lại bị một tầng linh vụ mỏng màu hồng nhạt bao phủ, không thể thấy rõ khuôn mặt.
Chủ nhân, có muốn tiểu nhân giết những tu sĩ Nhân Tộc vừa rồi hay không? Hai mắt đại hán mặc giáp đen chợt lóe hung quang, ong ong nói.
Chỉ là vài tên tu sĩ trung giai Nhân Tộc mà thôi, không cần để tâm, cái chúng ta cần làm là đi theo phía sau nữ tử kia. Nữ tử váy trắng lắc đầu, bình tĩnh nói.
Nhưng chủ nhân... chúng ta âm thầm theo dõi nữ tử này đã nhiều năm như vậy nhưng vẫn không có bất cứ thu hoạch gì, có khi nào bói toái lúc trước có sai sót?
Đại hán giáp đen có chút chần chừ nói.
Loại thần thông bói toán này cũng có lúc xảy ra sai lầm. Nhưng lần làm phép này có vẻ rất thành công. Lúc trước ta dựa theo chỉ dẫn của quẻ tượng, lúc vừa nhìn thấy nữ tữ này, liền có thể khẳng định nàng ta nhất định là người mà quẻ tượng báo trước. Đi theo nàng, hẳn là nhất định có cơ hội tìm được linh dược trị thương cho ta, hoặc có thể tìm được người có linh dược. So với việc đi loạn khắp khu vực Nhân Tộc rộng lớn thì việc này có hy vọng nhiều hơn. Nữ tử váy trắng thản nhiên nhìn đại hán giáp đen, vẻ mặt không đổi trả lời.