“ Một cái tài liệu có tên là Ngân Tâm Thạch, ta cũng không biết rõ nó vật gì. Các hạ hãy tự mình xem đi.” Lão giả nhàn nhạt nói rồi thuận tay đem một cái hộp gấm tới mở ra liền thấy một miếng đá màu bạc nhạt,lớn cỡ nắm tay.
Tiếp theo đóng nắp hộp lại, bàn tay vươn ra liền đem hai cái hộp gấm ném sang.
“ Ngân Tâm Thạch! Chậm đã, đồ vật này hai người chúng ta cũng muốn.” Tú lệ nữ tử đang đứng một bên chợt nghe tới tên là NgânTâm Thạch đột nhiên trở nên vui mừng còn vị thanh niên cũng liền sửng sốt nhưng liền phản ứng nhanh nhẹn đưa tay ra hư không chụp một cái.
Một luồng hào quang màu xanh trực tiếp hướng tới cái hộp gấm đó bắn tới cuốn lấy cái hộp gấm chứa tinh thạch đi.
Hàn Lập nghe được tên gọi là NgânTâm Thạch trên mặt cũng đồng dạng biến đổi. Thấy tên thanh niên kia ra tay muốn cướp lấy hộp gấm thì sắc mặt trầm xuống.
Cánh tay vừa động nghe rắc một tiếng nhỏ vang lên cánh tay dài ra vài thước, một tay bắt lấy hai cái hộp gấm trong.
Lúc này đoàn thanh hà khó khắn lắm mới đi tới trước mặt,không ngờ lại không có chút ý tứ dừng lại nào chạy thẳng tới trước người Hàn Lập xoắn tới, bộ dáng muốn cường hành đoạt lại hộp gấm.
Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, bả vai nhoáng lên thân thể nhanh như tia chớp lùi về sau hơn một trượng. Đồng thời một bàn tay vàng rực nhắm tới đoàn thanh hà một quyền đánh ra.
“ Bụp bụp..” vài tiếng cả đoàn thanh hà giống như là một tờ giấy dễ dàng bị bàn tay đánh thủng qua rồi từ từ biến mất.
"Cao giai luyện thể sĩ!" nguyên bổn hai tay của người thanh niên đã kết quyết nhưng khi thấy Hàn Lập hiện ra thân thủ, sắc mặt hơi đổi, trở nên chần chờ.
“ Tiền sư huynh chậm đã. Có thể nói chuyện một chút không cần phải động thủ. Chưởng quỹ, khối linh thạch này có lẽ không cần bán cho người này đi. Bất kể là giá tiền bao nhiêu ta cũng mua.Vậy giờ hãy bán cho ta đi.” Nữ tử họ Lữ gọi người thanh niên lại,thông minh dị thường hướng tới chưởng quỹ hỏi.
“ Không được, cho dù Lữ tiên tử là hậu nhân của Hoàng Lương tiền bối thì tại hạ cũng không thể nào phá bỏ quy củ của Khung Vũ Cát. Bổn tiệm không phải là đấu giá hội vì vậy không phải ai xuất ra cao giá hơn là được mà phải theo thứ tự trước sau. Trừ phi vị đạo hữu này không muốn nữa thì mới tới phiên các hạ mua Ngân Tâm Thạch này.” Thật không biết cửa hàng này có quy củ này hay không hay là lão giả này cố ý làm khó dễ rồi nhàn nhạt nói.
Nữ tử họ Lữ này không khỏi ngẩn ra, liền xoay đầu hướng tới Hàn Lập.
Nhưng Hàn Lập cũng không có xoay đầu lại mà chỉ tiếp tục mở tiếp cái hộp gấm còn lại lúc này chỉ thấy một khối khoáng thạch màu tro hình chữ nhật bóng láng bị thường. Nhưng mà màu sắc lại ảm đạm dị thường làm cho người ta có cảm giác rất là quỷ dị.
"Gia sư là Cầu Long Tôn Giả. Khối Ngân Tâm Thạch này chính là vật mà Lữ sư muội muốn có được. Ta thay Lữ sư muội nâng giá tiền lên gấp hai lần vậy ngưoi hãy đem vật này giao ra cho ta đi." Thanh niên họ Tiền đưa tay tới, chậm rãi nói. Lời nói mặc dù rất là khách khí nhưng khẩu khí lại cao ngạo dường như ra vẻ bề trên nói chuyện với Hàn Lập.
“ Không được!.” Hàn Lâp đưa tay tới khối khoáng thạch màu xám sờ một cái mắt không chớp trả lời.
"Ngươi nói cái gì!" Khuôn mặt của người thanh niên họ Tiền trở nên khó coi. Căn bản là không nghĩ tới Hàn Lập từ chối trả lời như vậy. Ngay cả suy nghĩ cũng không cần tới nữa.
“ Có lẽ vật này đối với bằng hữu của các hạ là vật quý hiếm, nhưng ngươi làm sao biết là tại hạ lại không cần tới nó chứ.” Hàn Lập nhìn người thanh niên liếc mắt bình tỉnh nói.
“ Ta đã nói rồi, ta sẽ ra giá gấp đôi số tiền.” ánh mắt của người thanh niên lạnh như băng trong lời nói dường như có một tia uy hiếp.
Vị nữ tử họ Lữ kia cũng nhướng mày, nhưng lần này thì không ra tay ngăn cản nữa.
“Tại hạ cũng không thiếu linh thạch, nếu các hạ khẳng định bỏ đi tại hạ tình nguyện cấp cho các hạ một số linh thạch.” Hàn Lập thở dài một hơi, thì thào nói.
Mặc dù nam tử và nữ tử có lai lịch rất lớn và chổ dựa vững chắc. Nhưng Hàn Lập là một người độc lập và hơn nữa lại đang muốn tiến vào Lạc Nhật Chi Mộ vì vậy cần phải đột phá bình cảnh để khôi phục lại tự thân pháp lực nếu không thì không được. Vì vậy hắn không quản đến hai tên Kết Đan tu sĩ trước mặt. Một khi đã khôi phục lại pháp lực, cho dù là chổ dựa của họ có cảnh giới cách xa nhau nhưng nếu như bọn họ xuất thủ thì hắn dù đánh không lại nhưng việc có thể thoát thân chạy đi thì hắn có vài phần nắm chắc.
Bất quá,hắn đáp lời không chút lưu tình,chẳng những làm cho Điền Hưng sắc mặt vô cùng tái nhợt. Cho dù lão giả nguyên bổn sắc mặt không đổi cũng lộ ra vài phần ngạc nhiên.
Chẳng lẽ đối phương có lai lịch thật lớn cho nên đối với thân truyền đệ tử của Cầu Long Tôn Giả và Hoàng Lương Chân Quân mà không chút sợ hãi nào cả.
Tư lão thật sự có chút hiểu sai lệch.
Nghe xong Hàn Lập trả lời như vậy thanh niên họ Tiền hoàn toàn tức giận.
Còn nữ tử họ Lữ tựa hồ cũng đang nghĩ giống lão giã ,sau khi đánh giá Hàn Lập. Sau khi suy nghĩ một chút đột nhiên mở miệng nói.
“ Các hạ họ gì? Sư môn tiền bối là ai? Nói không chừng có thể là chổ quen biết với tổ phụ của ta!.”
“ Tại hạ chỉ là nhất giới tán tu, làm gì có sư thừa kia chứ. Còn họ tên cũng không cần thiết phải nói ra.” Hàn Lập cười một tiếng, từ chối cho ý kiến nói.
“ Tốt, đạo hữu không muốn nói vậy thì quên đi. Nhưng mà ta đây sẽ dùng một bình Thiên Nguyên Đan đổi Ngân Tâm Thạch của đạo hữu được không? Đan dược này chính là tăng trưởng đan dược có thể làm cho thần niệm tạm thời tăng lên. Để đền bù lại thần niệm của Luyện Thể Sĩ thiếu hụt ,trong việc đột phá bình cảnh có tác dụng rất lớn.” nữ tử họ Lữ sau một chút suy nghĩ bàn tay mềm mại vừa chuyển thì trong tay xuất hiện ra một cái bình ngọc rất là bình tỉnh nói.
“Thiên Tâm Đan? Lữ sư muội đây chính là độc môn bí dược của Hoàng Lương tiền bối. Nếu như dùng nó mà chỉ đổi lấy cái Ngân Tâm Thạch thì quả thật quá là lãng phí đi.” Thanh niên họ Tiền thấy vậy lập tức kinh hãi lên tiếng ngăn cản lại.
Còn vị Tư lão kia ngay ngốc nãy giờ ở một bên không nói lời nào vừa nghe nói vậy trong lòng vừa động cho tới Điền Hưng trước nay dường như chưa bao giờ nghe qua loại đan dược này cũng có chút ngẩn ngơ ra.
"Tạm thời gia tăng thần niệm ,đối với tu sĩ cũng có tác dụng sao?" Hàn Lập trong lòng nhất động bật thốt lên hỏi.
“ Thần niệm của tu sĩ rất là to lớn, hiệu quả chắc là không lớn lắm.” nữ tử họ Lữ nghe hỏi vậy có chút ngạc nhiên, có chút không hiểu rõ nói ra như vậy.
“ Nếu đã nói như vậy, mong rằng Lữ đạo hữu hãy thu hồi lại bình đan dược này đi tại hạ không đổi.” Hàn Lập lắc lắc đầu.
Lần này thì sắc mặt của nữ tử họ Lữ thực sự là rất khó coi.
Còn vẻ mặt Tư lão thì trông rất là kinh ngạc!
Phải biết rằng Thiên Tâm Đan danh tiếng rất là to lớn, nó là thánh dược dùng để đột phá bình cảnh. Hiện tại không biết người này như thế nào lại cự tuyệt chỉ vì một khối linh cụ tài liệu mà đi từ chối bỏ qua cơ hội tốt này thật là uổng phí. Nếu không phải Thiên tâm Đan không có tác dụng với tấm thân bị độc của hắn thì nói không chừng hắn đã nhịn không được đem Ngân Tâm Thạch hướng tới nữ tử họ Lữ đổi lấy nó rồi.
Cô ta như vậy lại tùy ý xuất ra một bình Thiên Tâm Đan, như vậy xem ra rất được Hoàng Lương Linh Quân yêu mến rồi.
Trong lúc lão giả rất là kinh ngạc thì Hàn Lập lại hỏi hắn giá tiền của hai kiện đồ vật này là bao nhiêu.
Mặc dù trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng lão giả vẫn còn đủ bình tỉnh nói ra một cái giá trên trời so với bình thường cao hơn rất nhiều.
Hàn Lập nghe xong gật đầu, bàn tay vừa chuyển xuất hiện ra một cái vòng tay trữ vật trong tay. Sau đó bàn tay đặt ở trên đó hoa một cái,liền xuất ra một đống cao giai linh thạch,thừa để chi cho trả hai kiện đồ vật.
Tất cả những thứ này đều là do Hàn Lập đem số lượng lớn thấp,trung linh thạch đem từ Nhân giới lên hoán đổi thành cao giai linh thạch ở Linh giới. Bởi thấp giai linh thạch cơ hồ không có tác dụng gì tới việc tu luyện của Hàn Lập vì vậy hắn đem toàn bộ đi đổi thành cao giai linh thạch hết.
Chưởng quỹ không nói lời nào liền lấy ra cái vòng thủ trạc đem tất cả linh thạch thu vào. Xem như lần giao dịch này đã thành công.
Hàn Lập thu lấy hai cái hộp gấm xong liền bước ra cửa mà đi còn Điền Hưng thì vô cùng sợ hãi chạy theo sau.
Sắc mặt của người thanh niêm âm trầm một chút, trong lòng không thể nào biết được thân phận thật sự của Hàn Lập là ai cho nên cũng không có ngăn trở Hàn Lập rời đi. Nhưng trong hắn cũng đã quyết định sau khi về nhà sẽ cho người điều tra cho ra thân phận của đối phương để biết được lai lịch là ai.
Còn nữ tử họ Lữ thì nhìn chăm chú vào bóng lưng của Hàn Lập, môi mím lại, trong lòng rất là buồn bực.
Đi ra khỏi cửa hàng tâm tình của Hàn Lập rất là thoải mái, sau khi tìm được hai loại tài liệu này thì hắn cực kỳ thỏa mãn. Còn khối màu xám thạch đầu giá có lẽ giá hơi cao một chút.
Bởi vì đó là một loại linh cụ tài liệu biến dị rất là hiếm thấy.
Nếu không phải Hàn Lập đã từng học tập qua việc luyện chế linh cụ tài liệu, hơn nữa lại có thần thức cường đại cho nên đã đem hầu hết tư liệu của Ngu Dương Thành xem qua hết bảy tám phần nếu không thì vô phương nhận biết được vật này.
Theo như sách viết về các loại linh cụ thì loại tài liệu này thật ra cũng không phải là một loại tài liệu tốt, nếu như không muốn nói là còn không bằng được các loại tinh phẩm tài liệu. Nhưng mà vật này lại là bảo vật được các vị tu sĩ dùng để luyện chế thành pháp khí, thật sự mà nói nó thật sự có một chút sử dụng thần kỳ.
Nhưng đối với Hàn lập một cái ngoại tộc thì tài liệu này thật sự là một loại tài liệu vô cùng tốt,vì vậy hắn rất là hài lòng.Sau đó mấy ngày hắn cùng với Điền Hưng đi tới một vài cửa hàng khác có bán các loại tài liệu xem qua một lượt và thu thập một số tài liệu khác nữa. Rồi hắn mới chia tay với Điền Hưng. Còn hắn thì đi tìm một cái cửa hàng chuyên luyện chế linh cụ rồi thuê một gian luyện chế linh cụ hoàn chỉnh bắt đầu đóng cửa không đi ra nữa.
Một tháng sau, thần sắc bình thường Hàn Lập mới đi ra ngoài và rời khỏi Lạc Nhật Thành. Nữa tháng sau hắn đi tới một cái hạp Cốc rất lớn.
Đó chính là cửa vào Lạc Nhật Chi Mộ.
Cả hạp cốc rộng chừng một dặm bất kể là hai bên hạp cốc hay là ở phía dưới đất đều là một màu đỏ tươi của các loại dị thạch. Ngay cả những khu vực gần đấy cũng có một màu đỏ sậm, mới nhìn thấy đều có cảm giác làm cho người ta phải sợ hãi.
Mà ở vùng gần chổ hạp cốc to lớn này lại nhìn thấy một ít các vị tu sĩ hay là luyện thể sĩ tụ năm tụ ba nói chuyện với nhau, một số khác thì lại ngồi bất động. Những người này phần lớn đều là trung giai tu sĩ hay là luyện thể sĩ có lẽ đang ngối để chờ kiếm thêm người để tạo thành từng nhóm đồng bạn thành lập đội ngũ rồi mới đi vào bên trong hạp cốc.
Tất nhiên cũng có một số đội ngũ khác đã sớm liên lạc và thảo luận với nhau cho nên khi đi tới hạp cốc này liền trực tiếp nhập cốc mà đi tới.
Ngoài ra còn có một số tu sĩ có tu vi cao thâm và một số cao giai luyện thể sĩ giống vậy khi tới nơi liền đi vào ngay trong chớp mắt.
Nhưng bất kể là tu sĩ hay là luyện thể sĩ khi tới nơi này đều không ai dám phi hành quá cao mà hầu hết chỉ bay cao cách mặt đất khoảng mười trượng phi hành mà đi thôi.
Bởi vì chỉ cần là con người có đầu óc chút ít cũng sẽ hiểu được ở địa phương như thế này nếu như phi hành quá cao thì cũng dạng giống với việc tự mình đem thân mình cái mạng nhỏ giao cho Yêu tu hoặc là các Nhân loại lòng dạ bất minh. Hơn nữa ngoài những việc đó ra thì sinh sống ở Lạc Nhật Chi Mộ này còn có vô số các loại phi cầm, cổ thú khác nữa lấy không trung làm địa bàn,hoàn toàn tạo thành việc như bị cấm chế không trung.