Nhưng chỉ sau một khắc, thanh âm già nua kia bỗng đột nhiên im bặt trong tai hai người mà không hề thấy vang lên nữa.
"Đáng ra ta đã phải sớm nghĩ đến một khi lão này biết ở đây xảy ra chuyện thì sao có thể không đến nhìn một cái chứ." Nguyên Yểm Thánh tổ sắc mặt âm tình bất định lẩm bẩm một câu.
"Niết Bàn đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề mà chìm vào giấc ngủ rồi cơ mà! Nếu nói như vậy, tên vừa tới đây chẳng qua chỉ là tam đại hóa thân Kim, Ngân, Đồng của hắn mà thôi, chỉ không biết là cái cỗ hóa thân kia đã tới đây bao lâu rồi." Bảo Hoa Thánh tổ cũng rất nhanh chóng khôi phục trấn định, như nhớ ra điều gì, nói.
"Cho dù là cỗ hóa thân nào đi chăng nữa cũng không có khác gì nhau cả. Có thể là hắn cũng chưa tới được bao lâu, nếu không sao có thể tránh khỏi tai mắt của ta và ngươi được. Có điều việc ta quan tâm hiện giờ chính là, nếu tiểu tử Nhân tộc kia bị tên đó ngăn lại thì liệu hắn có cho là do chúng ta ra tay mà dẫn nổ thần niệm đang bám trên linh dược hay không." Nguyên Yểm hơi ngập ngừng hỏi một câu.
"Chỉ cần chúng ta không đuổi theo thì hắn sẽ không làm chuyện hồ đồ đó đâu, có điều nếu hắn cảm thấy có nguy cơ vẫn lạc thực sự thì cũng khó mà nói được. Dù sao một khi ngay cả tính mệnh còn không giữ được thì dù có gây ra bất kỳ chuyện điên cuồng gì cũng chẳng có gì là lạ." Ánh mắt Bảo Hoa chớp động, nàng chậm rãi trả lời.
"Tiểu tử kia cũng không phải như ngọn đèn đã cạn dầu, nếu chỉ có một cỗ hóa thân của Niết Bàn thì không thể dồn hắn đến tình trạng ấy được đâu. Huống hồ cho dù hắn không địch lại đi nữa thì vẫn dư sức thoát thân chạy trốn nếu muốn." Nguyên Yểm thở dài một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm hơn vài phần.
"Cái này cũng khó mà nói trước được. Chắc có lẽ ngươi đã quên, Niết Bàn là người thù hận Linh giới nhất trong Tam Đại Thủy tổ chúng ta trước kia. Năm xưa khi hắn còn chưa thành đại đạo thì bầu bạn của hắn trong một lần Thánh tế đã vẫn lạc trong tay một lão quái vật Đại Thừa kỳ ở Linh giới." Bảo Hoa lại lắc đầu nói.
"Việc này đương nhiên ta hiểu. Nhưng hiện giờ bản thể của hắn đang ngủ say, trừ phi tam đại hóa thân cùng tới một lúc, nếu không thì hắn bắt tiểu tử Nhân tộc kia thế nào được?" Lần này Nguyên Yểm cũng không tỏ vẻ khinh thường chút nào.
"Xem ra đến giờ ngươi vẫn còn chưa biết chuyện kia, Niết Bàn cũng giỏi giấu diếm thật đấy!" Bảo Hoa lấy làm lạ nhìn hắc bào thanh niên một cái.
"Ngươi muốn nói chuyện gì?" Nguyên Yểm liền biến sắc mặt, âm trầm hỏi một câu.
"Năm đó ta và Niết Bàn từng liên thủ giết được một gã Đại Thừa dị tộc phá giới đến đây, trên người hắn chúng ta chiếm được không ít bảo vật, trong đó có hai giọt Tham Thiên Tạo Hóa Lộ pha loãng, có điều hiệu lực của hai giọt này mạnh hơn giọt khi trước Linh Vương lấy ra nhiều, dược hiệu đại khái phải đến một phần ba của tiên lộ chân chính. Ta với hắn chia đều vật đó, một giọt của ta đã dùng hết từ rất nhiều năm trước, mà giọt trong tay Niết Bàn thì khi ta rời khỏi Thánh Giới hắn vẫn còn giữ lại, hiện giờ hơn phân nửa là vẫn còn lưu lại trong tay." Bảo Hoa chậm rãi nói.
"Ngụy Tạo Hóa Lộ có công hiệu bằng một phần ba chính phẩm!" Nguyên Yểm hoảng hốt, hắn tỏ ra không quá tin tưởng lời nói vừa rồi của Bảo Hoa.
"Không sai, một khi đã có Ngụy Tạo Hóa Lộ đậm như vậy, ngươi hẳn cũng hiểu Niết Bàn sẽ dùng biện pháp gì để lưu lại tiểu tử họ Hàn đi." Bảo Hoa thản nhiên nói.
"Nếu ngươi muốn nói Niết Bàn sẽ gọi vật kia thức tỉnh thì cũng có khả năng, mặc dù hắn có thể chưa thấy tiểu tử Nhân tộc xuất thủ, nhưng một khi đã có thể bình yên tiến vào Tẩy Linh Trì trước mặt hai người chúng ta cũng đã đủ khiến hắn không thể coi thường được rồi." Con ngươi Nguyên Yểm chuyển động hai lần, vẻ mặt hắn bỗng trở nên khó coi.
"Ta với ngươi cũng rất rõ ràng, Thánh Giới chúng ta sở dĩ không hủy diệt Khổ Linh Đảo ngoại trừ những lý do nói với Hàn tiểu tử khi trước ra thì nguyên nhân lớn nhất chính là do cố kỵ sự tồn tại của vật kia. Mà muốn thức tỉnh lại cỗ Ngụy Tiên Bảo cường đại này thì cũng chỉ có một số bảo vật trong truyền thuyết mới có thể làm được. Mà Tham Thiên Tạo Hóa Lộ chính là một trong những thứ hữu hiệu nhất trong số đó. Một giọt Ngụy Tạo Hóa Lộ có công hiệu bằng một phần ba đã thừa đủ để khiến nó ra tay hai lần rồi." Bảo Hoa nhẹ giọng nói.
"Hai lần? Vật kia ở khu vực này cũng không bị thiên địa nguyên khí áp chế, tiểu tử Nhân tộc nếu khinh thường không kích thích Huyền Thiên chi bảo hộ thân thì chỉ cần một lần ra tay của nó cũng thừa đủ để giết chết hắn rồi." Hắc bào thanh niên có chút kích động.
"Sao rồi, ngươi lo lắng lắm sao?" Bảo Hoa khẽ đảo đôi mắt đẹp vài lần, thản nhiên cười hỏi một câu.
"Hừ, ngươi thì không lo lắng cho linh dược đấy. Ngộ nhỡ trước khi chết tiểu tử kia dẫn nổ phân niệm thì biết làm sao bây giờ?" Nguyên Yểm hừ một tiếng, tức giận nói.
"Nếu quả thật vật kia bị thức tỉnh dậy thì ngươi cho là tiểu tử họ Hàn còn có thời gian để dẫn bạo phân niệm trên linh dược à. Cho dù hắn có thể tranh thủ được một chút thời gian đi nữa thì hơn phân nửa cũng là dùng để suy nghĩ làm sao để bảo vệ tính mạng đi. Chỉ cần bọn ta không xuất hiện ở gần đó thì hắn căn bản cũng sẽ không bận tâm đến linh dược trong tay chúng ta. Nếu hắn vận dụng Huyền Thiên chi bảo bảo vệ mạng nhỏ thì tự nhiên lại càng không chọc giận chúng ta thêm nữa. Chúng ta chỉ cần yên lặng chờ ở chỗ này là được rồi." Bảo Hoa hết sức tự tin nói.
"Ừ, ngươi nói vậy nghe cũng có lý!" Hắc bào thanh niên suy nghĩ một chút rồi gật đầu, thần sắc cũng trở nên hòa hoãn hơn.
Hàn Lập lúc này đang phi độn rất nhanh về phía trước trong lôi hải, chẳng những bốn phía xung quanh hắn có bảy mươi hai khẩu phi kiếm màu xanh đang bay qua bay lại, phía ngoài cơ thể hắn còn có kim hồ lượn lờ không ngừng, mà trên đỉnh đầu hắn còn có hai ngọn núi nhỏ theo sát lơ lửng trên cao, đón lấy hơn phân nửa điện hồ đang đánh xuống...
Mặc dù giờ phút này chỉ có một mình hắn xông qua lôi hải nhưng tốc độ gần như hơn gấp đôi so với khi đi vào, chỉ chớp nhoáng vài lần, hắn đã lao ra rất xa rồi.
Cái này đương nhiên là vì khi Hàn Lập đi vào cùng đám người Lũng gia lão tổ thì đã ẩn tàng hơn phân nửa thực lực đồng thời cũng không vận dụng thần thông chân chính.
Hơn nữa sau khi được tẩy tủy dịch kinh ở Tẩy Linh Trì xong thì nhục thân của hắn đã mạnh mẽ đến mức đủ để chọi cứng với công kích từ vạn lôi trong nhất thời nửa khắc rồi.
Không biết sau bao lâu, vẻ mặt Hàn Lập trong độn quang bỗng biến đổi, hắn vui mừng ra mặt, bởi phía trước cách đó không xa dường như chính là bờ biên của lôi hải.
Hàn Lập hít sâu một hơi đề khởi pháp lực trong cơ thể, sắp sửa phi độn một hơi từ trong lôi hải ra ngoài. Đúng lúc này, trên bầu trời vốn không ngớt tiếng oanh minh đột nhiên ngừng lại, lôi hồ đang đánh xuống cũng ngưng tụ lại, sau đó lũ lượt quay ngược lại về phía bầu trời.
Trong khoảnh khắc, tất cả điện hồ đánh xuống đều biến mất không còn gì nữa, mà trên trời cao lại là một phiến lôi quang màu ngân bạch, điện quang chớp sáng chói mắt đến mức khiến hai mắt không thể mở ra, đồng thời một cỗ khí tức đáng sợ cũng từ đó tản phát ra ngoài.
Hàn Lập đang phi độn liền biến sắc mặt, hắn thu lại độn quang, thân hình hiện ra ở tầng trời thấp, đồng thời ngưng trọng nhìn lại về phía ngân quang trên trời cao.
Giờ phút này hai mắt hắn híp lại, trong mắt ẩn chứa lam quang lập lòe.
Dị dạng trên bầu trời lôi hải cũng không kéo dài quá lâu, chỉ trong thời gian vài hơi thở, điện quang màu ngân bạch đều biến mất hết, trên bầu trời hiện ra một con quái vật lớn như một tòa cự sơn.
Bên ngoài thân nó là lớp kim quang lấp lánh, hơn nữa còn có từng đợt ngân hồ bao quanh toàn thân, đây chính là con Hoàng Kim Bàng Giải khi trước!
Mà điều khiến cho Hàn Lập lạnh người chính là, ở phía trên càng của con Hoàng Kim Bàng giải này lại có một tên trung niên vận một bộ trường bào màu vàng kim đang đứng ở đó.
Da thịt trung niên nhân này cũng có màu vàng kim nhạt, hai mắt hắn long lanh xanh biếc, nhưng hốc mắt trầm sâu khiến người ta có cảm giác âm trầm dị thường.
Thần niệm Hàn Lập đảo qua người trung niên này một lần nhưng không cách nào dò xét ra tu vi chân chính của đối phương, trong lòng hắn lại càng đề cao cẩn thận thêm mấy phần.
Nếu như đối phương không phải có tu vi vượt xa hắn thì cũng là do tu luyện công pháp đặc thù nào đó hoặc có dị bảo nào đó che đậy tu vi, cho dù là tình huống nào đi chăng nữa đều không phải tin tức tốt gì với hắn.
Huống hồ, lôi hải trước mắt bỗng nhiên biến mất một cách quỷ dị, rồi Hoàng Kim Giải lại hiện thân ra ngay sau đó cũng khiến cho lòng Hàn Lập càng thầm nghi hoặc không ngừng.
Có điều khi trước hắn đã đối mặt với hai đại Thủy tổ là Bảo Hoa và Nguyên Yểm nên cũng không cảm thấy sợ hãi quá mức, mà chỉ ở phía dưới quan sát tên trung niên mặc cẩm bào mà không nói một lời.
"Ngươi là người Linh giới sao?" Kim bào nhân lạnh lùng hỏi một câu.
"Đúng thế, các hạ là?" Tâm niệm Hàn Lập khẽ chuyển, nhưng ngoài miệng lại trả lời hết sức trấn định.
"Đám người Linh giới các ngươi tất cả đều đáng chết, ngươi cũng không ngoại lệ!" Kim bào nhân vừa nghe Hàn Lập nói vậy, vẻ dữ tợn trong mắt liền hiện lên, đồng thời hắn nói với giọng băng lãnh.
"Lời này của các hạ có ý gì vậy?" Hàn Lập nhướn mày, hỏi lại một câu.
Nhưng người trung niên mặc kim bào dường như lại không muốn nói thêm gì với Hàn Lập nữa, bỗng nhiên hắn khẽ lật bàn tay, một chiếc bình nhỏ màu vàng xuất hiện trong tay, đồng thời cũng dốc ngược miệng bình xuống phía dưới.
Một khắc sau đó, một giọt chất lỏng màu xanh biếc từ miệng bình rơi ra, lóe lên rồi nhập vào chiếc càng lớn của Hoàng Kim Cự Giải rồi biến mất.
"Tham Thiên Tạo Hóa Lộ!" Hàn Lập vừa thấy cảnh này, con ngươi hắn chợt co rụt lại, hắn không kìm lòng được kêu lên một tiếng.
"Hừ, ngươi cũng biết vật này sao!" Trung niên mặc kim bào hơi cảm thấy ngạc nhiên, lạnh lùng hỏi một câu.
Vẻ mặt Hàn Lập lại trở nên âm tình bất định.
Đúng lúc này, Hoàng Kim Cự Giải vốn dĩ không hề nhúc nhích đột nhiên thu lại điện hồ trên người, đồng thời vô số kim văn sáng chói tuôn ra ngoài cơ thể, trong nháy mắt đã trải rộng khắp thân hình khổng lồ. Một đôi con ngươi khổng lồ phía trước chậm rãi cuộn mở ra, mà bên trong cũng là một phiến như vàng ròng.
"Niết Bàn, lại là ngươi gọi ta thức tỉnh. Lần này thứ ngươi cung phụng không tệ. Dựa theo quy định, ta có thể trợ giúp người cung phụng." Miệng con Hoàng Kim Bàng Giải hơi khẽ động, cả hư không liền vang lên tiếng oanh minh không dứt.
Con Hoàng Kim Bàng Giải này không ngờ lại hết sức linh tính, cứ như là có linh trí của riêng mình vậy.
Hàn Lập thấy tình hình này thì giật mình trong lòng, tâm niệm hắn nhanh chóng chuyển động không ngừng.
"Giết chết tiểu tử Linh giới này!" Trung niên mặc kim bào không hề do dự mà lấy ngón tay chỉ về phía Hàn Lập lớn tiếng nói.
"Được, nhưng bất kể có thành công hay không thì với hiệu lực tiên lộ mà ngươi cung phụng, ta chỉ có thể toàn lực xuất thủ hai lần, ngươi chắc chắn chứ?" Hoàng Kim Giải không nhanh không chậm trả lời một câu, con ngươi khổng lồ bỗng nhìn chăm chú lên người Hàn Lập.
Cái nhìn này khiến hắn không khỏi có một cảm giác băng hàn tới mức lông tóc dựng ngược!
"Ha hả, với thực lực của ngươi thì hai lần cũng đủ để giết chết một tên Đại Thừa bình thường rồi, ngươi ra tay đi." Trung niên mặc kim bào cười điên cuồng một tiếng, không hề đắn đo mà đồng ý ngay lập tức.
"Tốt, bổn tiên ra tay đây." Hoàng Kim Giải quát khẽ một tiếng, một chiếc càng lớn vừa nhấc lên đã lập tức biến ảo thành một cái kéo màu vàng kim lớn hơn trăm trượng, chớp mắt một cái đã cắt thẳng về phía Hàn Lập.
Hàn Lập chỉ cảm thấy hư không hai bên người bừng sáng kim quang, lưỡi kéo vàng sắc bén không hề có dấu hiệu báo trước mà xuất hiện hai bên người hắn, đồng thời cũng hung hăng kẹp lấy hắn vào giữa.