Thân hình Hàn Lập chớp lên mấy cái quay trở về vị trí giao thủ lúc trước, quét mắt nhìn những mảnh linh cụ vỡ nát dưới đất, trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Hắn đã mất rất nhiều tâm sức để luyện chế hai vật này, nếu không phải gặp phải cấp bậc linh tướng của linh tộc, thì tuyệt đối không dễ dàng bị hũy.
Bất quá luyện chế linh cụ cũng là dùng để cứu mạng mình nên hắn cũng không hối hận.
Hàn Lập không dám lưu lại quá lâu, lúc này chuẩn bị rời đi theo hướng ngược lại với tiểu thú và tiểu kiếm.
Nhưng không đợi hắn động thân, trên không trung hơn mười trượng đã truyền đến giọng của một nam tử: “Không tồi, không tồi ! Có thể thoát được hoa quang của tiểu tử kia xem ra ngươi cũng không phải là luyện thể sĩ tầm thường, xem như có chút lai lịch.
Hàn Lập vừa nghe thấy lời này, khuôn mặt liền trầm xuống, có chút trắng bệch, thân hình lập tức bất động.
Cùng lúc đó, linh quang trong không trung lấp lánh chớp động, hiện ba tiểu ảnh.
Trong đó một tiểu ảnh mang hắc bào, hai mắt lanh lợi khác thường vỗ tay cười lớn.
Nhưng hai con mắt nhìn về phía Hàn Lập lại lạnh lùng vô cùng.
Dưới chân hắn là một đám huyết sắc vân vụ.
Hai người bên cạnh, một nam tử toàn thân lấp lánh hồng quang, một thiếu nữ dung nhan lạnh như băng, thân hình được một lớp hàn vụ bao phủ.
Ba tên Linh tộc.
Hàn Lập hít sâu một hơi, nén sợ hãi trong lòng , mười đầu ngón tay đang mắm chặt hai viên diệt tiên châu lại buông lỏng ra một chút.
Một đấu ba, cho dù có dùng đến diệt tiên châu cũng tuyệt đối không thể cùng lúc làm ba tên bị thương. Mà ba tên này sau khi hiện thân lại không lập tức ra tay, xem ra hắn vẫn còn có chút cơ hội sống, vậy cũng không cần phải chủ động liều mạng.
Khuôn mặt Hàn Lập trở nên bình tĩnh, yên lặng nhìn về ba người trên không trung.
“Húc Thiên đại nhân, là tên này. Hắn là luyện thể sĩ cấp cao chắc phải biết tất cả vị trí của Hỗn Độn Cốc này, hơn nữa trên người không có pháp lực, chính là đối tượng thích hợp nhất để ra tay.” Tiểu ảnh đang được hồng quang vây lấy cẩn thận thăm dò ánh mắt của Hàn Lập, sau đó quay đầu cung kính nói với tên đang cưỡi huyết vân.
“Ừ, vậy chọn hắn.” Nam tử kia nhẹ nhàng gật đầu.
Tiểu ảnh thấy người đàn ông đồng ý, trong lòng vui mừng, lúc này nhe răng nanh hướng về Hàn Lập, thân hình cuộn lại, hóa thành một con hỏa giao phi thẳng xuống phía dưới.
Hàn Lập trong lòng kinh sợ, lẽ nào dự liệu sai lầm, đối phương thật sự muốn giết mình.
Tâm niệm xoay chuyển, hắn đương nhiên không khoanh tay chịu chết, thân thể vận lực, trên cơ thể kim quang nhấp nháy liên tục, Kim Cương quyết vận chuyển khắp toàn thân.
Cùng lúc đó hai tay cũng đã chuẩn bị, chỉ cần động một cái thì hai khỏa diệt tiên châu sẽ bất chấp tất cả mà bắn ra.
Đúng lúc này, nam tử còn lại thấy Hàn Lập muốn động thủ, khoé miệng khẽ nhếch, nhẹ nhàng điểm chỉ về phía Hàn Lập.
Đỉnh đầu vang lên một tiếng, Hàn Lập chợt cảm thấy không khí xung quanh ép lại, tiếp theo đó một cỗ kình lực vô hình xuất hiện ép thân thể hắn xuống.
Hàn Lập thầm kêu bất hảo, với sức ép này nếu dùng diệt tiên châu e rằng ngay cả bản thân cũng không thoát khỏi tầm công kích của nó.
Rơi vào đường cùng, hắn vội vàng thúc dục công pháp Kim Cương quyết, thần lực bên trong cơ thể bộc phát ra ngoài, ngạnh kháng lại cỗ kình lực kia.
Nhưng cổ lực lượng này vô cùng khổng lồ, dưới thần lực của hắn tuy chưa bị áp xuống đất, nhưng “Đùng” một tiếng, thân thể như một cọc gỗ bị đóng xuống mặt đất gần nửa người, bùn đất tới tận đùi.
Đồng thời Hàn lập cũng cảm thấy toàn thân tê dại, vô pháp nhúc nhích
“Ồ!”
Nam tử cưỡi huyết vân lên tiếng, đối với thần lực của Hàn Lập có chút ngạc nhiên.
Hàn Lập vừa sợ vừa giận, đối phương chỉ động ngón tay lại có thể có uy lực lớn như thế, đây tuyệt đối không phải là đối thủ mà hoá thần cấp có thể ứng chiến.
Chẳng lẽ là Huyền Linh cấp trong Linh tộc ?
Hồng quang chợt lóe, hỏa giao đã đến trước mặt Hàn Lập, nhân lúc hắn đang vô phương nhúc nhích liền xông tới, thoắt một cái chui vào đầu Hàn Lập mất dạng.
Hàn Lập kinh hãi thét lên một tiếng, gương mặt vặn vẹo, phảng phất vô cùng thống khổ. Nhìn thấy cảnh này, nam tử kia lại mỉm cười, từ từ buông ngón tay xuống. Cự lực ép lên người Hàn Lập đột nhiên biến mất, thân hình rung mạnh, thoắt một cái nhảy lên trên mặt đất.
Nhưng trên người hắn lúc này lại phát ra kim quang chói mắt, hai tay nắm chặt, hóa thành cuồng phong tiến vào rừng cây gần đó, vung quyền liên tục vào những cự thụ ( cây to ) xung quanh.
Những nơi hắn đi qua, tất cả các cây đại thụ đều lần lượt bị một quyền kích làm hai.
Thanh thế kinh người! Mới đầu, nam tử cưỡi huyết vân vẫn chỉ mỉm cười không nói, nhưng sau thời gian một bữa cơm mà Hàn Lập vẫn còn điên cuồng ngừng, nét cười không khỏi thu liễm, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.
“Húc Thiên đại nhân! Phệ viêm hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Thiếu nữ bên cạnh cũng có chút lo lắng.
“Hẳn là không sao, cơ thể của Phệ Viêm vốn là một khỏa phệ hoả châu, việc cắn nuốt thần niệm của một luyện thể sĩ là một chuyện dễ dàng, hơn nữa khí tức của hắn vẫn bình thường.” Người đàn ông trên đám mây suy nghĩ cân nhắc một hồi sau đó lắc lắc đầu.
Nghe nam tử trả lời, thiếu nữ linh tộc liền yên tâm. Lúc này tiếng vang bên trong rừng cây cũng đã dừng lại! Trên mặt thiếu nữ lộ vẻ mừng rỡ, mà nam tử theo bản năng lại híp hai mắt lại.
Một lát sau, Hàn Lập bước ra.
Chỉ là lúc này khuôn mặt hắn trở nên vô cảm, song mục ngốc trệ.
“Phệ viêm, ngươi cảm thấy thế nào?” Người đàn ông nhìn Hàn Lập một lát, chợt hỏi một câu.
“Không sao rồi. Cơ thể này vô cùng tốt, chỉ là tinh thần và ý thứcthần thức của đối phương có lớn hơn một chút so với luyện thể sĩ bình thường nên phải mất chút sức lực.” “Hàn Lập” khẽ vặn cổ, miệng lại phát ra thanh âm của tên Linh tộc lúc nãy.