Nhưng khi đi, Hàn Lập mang theo Thạch Kiên về Thiên Nam, rồi bảo gã đến cực Tây chi địa, đoạt lại vị trí giáo chủ Thiên Trúc Giáo, cũng coi như kế thừa y bát của Đại Diễn Thần Quân. Thạch Kiên đã sớm được Hàn Lập nói cho biết về việc của Đại Diễn Thần Quân nên cũng không có ý kiến gì khác.
Sau khi cùng Hàn Lập truyền tống đến Thiên Nam, Thạch Kiên liền bái biệt, tự mình đi đến cực Tây.
Giờ phút này, tu vi của hắn là Nguyên anh, quản Thiên Trúc Giáo, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Bởi vậy Hàn Lập cũng không lo lắng điều gì.
Mà khi trở lại Trụy Ma Cốc, hắn lập tức tu luyện củng cố tu vi Hóa Thần Kỳ. Nhờ có được bí thuật cấy trồng linh dược của Phong Hi, Hàn Lập bèn đem đám linh thực vốn không thể trồng được trong giới tử không gian lấy ra. Nhờ đó, vấn đề thiếu hụt nguyên liệu luyện chế Giáng Vân Đan cuối cùng không còn bị hạn chế.
Mặc dù Giáng Vân Đan chỉ là đan dược dành cho Nguyên Anh Kỳ nhưng dược tính của rất bá đạo, đối với cấp giai Hóa Thần vẫn có trợ lực không nhỏ.
Như vậy, đối với các tu sĩ khác khi lên cấp Hóa Thần rất khó tiến triển tiếp nhưng do Hàn Lập được linh đan cung ứng vô hạn, lại tu luyện rất nhanh chóng.
Trải qua hơn trăm năm khổ tu, hắn đã tu luyện đến đỉnh phong của sơ kỳ, đem Thanh Nguyên Kiếm Quyết tu luyện đến đại viên mãn.
Đến lúc này, dùng Giáng Vân Đan đã không còn hiệu quả, hơn nữa thiên địa nguyên khí ở Nhân Giới quá loãng và thưa thớt, thật khó có thể tiến giai lên Hóa Thần trung kỳ.
Vì vậy Hàn Lập cũng không do dự nữa, liền xuất quan.
Mà trong lúc bế quan tu luyện Nguyên Từ Thần Quang đột phá bình cảnh Hoá Thần, cũng thông qua Vạn Lý Phù liên lạc nhiều lần với Hướng Chi Lễ cũng lão quái Hóa Thần ở Đại Tấn, đem tư liệu do Ngân Nguyệt lưu lại cho mình năm đó lộ ra cho họ một chút.
Kết quả, bọn Hướng Chi lễ dựa theo tài liệu do Hàn Lập cung cấp, trải qua một phen khổ cực truy tìm, cuối cùng đã tìm ra vị trí không gian tiết điểm.
Điều này khiến cho các lão quái vật quá đỗi vui mừng, mà đồng dạng Hàn Lập cũng vui không kém.
Cuối cùng, sau thời gian chuẩn bị hơn trăm năm, Hướng Chi Lễ, Phong Lão Quái, Hô lão quái liên thủ cùng tiến vào không gian tiết điểm.
Nhưng chỉ không lâu, bổn mạng Nguyên Thần Đăng của ba người lưu lại Nhân Giới, liền tắt mất hai đèn, chỉ còn đèn của Hô lão quái vẫn sáng, nhưng là cực kỳ ảm đạm.
Khoảng mấy ngày sau, đèn của Hô lão quái cũng tắt ngúm.
Cũng không biết lão ma đã phi thăng thành công lên Linh Giới nên Nguyên Thần ngăn cách khiến đèn tắt hay là đã tiêu đời trong không gian tiết điểm.
Thông qua Vạn Lý Phù, từ môn hạ đệ tử của ba người này, Hàn Lập cũng biết được tin tức này, trong lòng vô cùng buồn bực, xem ra không gian tiếp điểm nguy hiểm vượt xa hắn dự kiến, lấy thần thông của đám Hướng Chi Lễ mà cơ hồ cũng toàn quân bị diệt.
Điều này thật khiến cho hắn trong lòng vô cùng bất an.
Xem ra điều Ngân Nguyệt nói năm xưa không chút nào khuếch đại, không gian tiết điểm quá nguy hiểm, thật sự là cửu tử nhất sanh.
Cũng may Hướng Chi Lễ còn thủ tín, để lại cho hắn vị trí không gian tiết điểm, nên hắn không cần lo lắng sau này tìm kiếm làm chi.
Hiện tại, hắn vô phương tăng tiến tu vi, nên cần sớm chuẩn bị trước khi tiến vào không gian tiết điểm. Dù sao thì chuẩn bị càng đầy đủ, cơ hội vượt qua tiếp điểm càng cao. Chỉ là từ thông tin miêu tả qua Vạn Lý Phù cũng thật khiến hắn lo lắng.
Ngoài ra, vị trí không gian tiết điểm, không phải ở Đại Tấn, cũng không ở Thiên Nam, mà là tại một hải vực xa lạ mang tên Ngũ Long Hải.
Nơi này ngay cả ở Đại Tấn cũng hiếm có ai biết, nhưng bọn Hướng Chi Lễ nắm giữ địa điểm một toà Truyền Tống Trận trực tiếp truyền tống đến hải vực này. Hàn Lập phải đi đến nơi này mới có thể thuận lợi truyền tống đến Ngũ Long Hải.
Nhưng điều này hãy tính sau, trước hết, Hàn Lập tính đi đến Loạn Tinh hải một chuyến trước.
Kế hoạch hoạch định như vậy, Hàn Lập bèn tiếp tục phân phó cho Khôi Lỗi canh giữ không gian giới tử, còn bản thân mình thì rời khỏi Truỵ Ma Cốc.
….
Tại một nơi phong cảnh tú lệ trên một tiểu đảo, có vài Nguyên anh tu sĩ đang tụ tập trong một thạch đình trên một toà tiểu sơn, cả bọn đang mỉm cười hăng hái thảo luận điều gì đó.
“Bích tiên tử, nghe nói lần này ngươi luyện chế ra một lô Hinh Hương Đan, chính là thượng hảo đan dược tẩy tủy kinh, không biết Tiểu lão Nhi có xin được vài khoả chăng?”
Một lão giả, râu tóc bạc trắng, mặc áo bào màu tro rộng rộng, ngồi vuốt râu cười nói với nữ tử phía đối diện.
“Điền huynh lại nói đùa. Ai chả biết đạo hữu tinh thông luyện đan thuật, như thế nào lại coi trọng Hinh Hương Đan của Bích tiên tử. Trái lại nên để cho Quân mỗ trao đổi đan dược này cho các môn hạ đệ tử thì hay hơn.”
Nữ tử kia chưa kịp trả lời, thì tên Lam bào trung niên nho sinh đã vội cười rộ giành nói trước.
“Triệu đạo hữu nói sai rồi. Tuy lão phu tinh thông các loại đan dược, nhưng đối các đan dược tăng tiến tu vi pháp lực như Hinh Hương Đan lại không có luyện chế. Bây giờ có cơ hội này thì làm sao bỏ qua được”
Lão giả không giận, ngược lại nheo mắt, cười, đáp lời.
“Hai vị đạo hữu cùng đừng nên tranh chấp. Thiếp thân đến đây lần này cũng đã đem theo hơn nửa lô Hinh Hương Đan để trao đổi, nghĩ cũng đủ hai vị chia phần. Cũng hy vọng đồ vật trao đổi của hai vị không làm thiếp thân quá thất vọng”
Vị lục bào nữ tử kia nhã nhặn đáp lời, bộ dáng không giống đạo sĩ tu hành , cũng không giống khuê các thiếu nữ.
Nhưng lão giả và nho sinh nghe nữ tử nói xong, không khỏi thầm thở dài nhẹ nhõm, mở miệng nói vài lời khách khí.
Mấy tu sĩ ở chỗ này hiện đang tiến hành một tiểu đại hội trao đổi mua bán với nhau.
Ngồi trong thạch đình này còn có hai người khác, vẫn ngồi im nãy giờ, hiện thấy sự tình như vậy không khỏi nhìn nhau cười. Trong đó có một gã đại hán sắc mặt vàng như táo chín, đột nhiên giơ tay quăng ra một Kim sắc mộc hạp lên thạch bàn, sau đó hướng về phía lão giả, ngưng trọng nói:
“Đồ vật này là do mỗ và Tôn đạo hữu hợp lực mới đắc thủ, muốn trao đổi hai khỏa Hóa Giao Hoàn của Hám huynh, chỉ có đan dược này mới giúp cho Tật Phong Mãng của tại hạ tiến hóa thành giao long”.
“Hóa Giao Hoàn? Lần trao đổi trước, không phải lão phu đã nói rồi sao, đan dược này không đổi, Bích Linh Xà của ta cũng cần Hóa Giao Hoàn.”
Lão giả sắc mặt không hài lòng, liên tục lắc đầu.
“Hắc, hắc. Hám huynh không cần trả lời nhanh như vậy. Trước hết hãy xem thử đồ vật của tại hạ là cái gì rồi hãy nói sau”
Hoàng diện tu sĩ họ Phạm kia cười nhẹ một tiếng, lộ vẻ rất là tự tin
“Trừ phi đạo hữu có tài liệu cỡ Thanh Linh, còn không thì dù đồ vật trong hộp này có trân quý đến đâu, lão phu cũng không đáp ứng”
Lão giả động tâm, tuy mồm vẫn lải nhải từ chối không thôi, nhưng đã giơ tay thu mộc hạp vào trong tay, trực tiếp mở nắp ra.
Một khỏa lam sắc viên châu xuất hiện ở trong hộp, phát ra ánh sáng chói lọi.
“Nội đan Lôi Kình thú!”
Lão giả thấy vật này liền la lên thất thanh.
Những người khác cũng cả kinh, không khỏi dòm qua.
“Hám huynh kiến thức sâu rộng, chỉ liếc mắt đã nhận ra. Cái này chính là yêu đan của con thú thất cấp Lôi Kình Thú. Mặc dù chỉ là thất cấp, nhưng chư vị đồng đạo hẳn đã biết con thú này vô cùng quý hiếm. Ta và Tôn huynh phải mất ba ngày ba đêm đuổi giết, cuối cùng mới đắc thủ. Dùng nó để trao đổi, không biết các đạo hữu thấy có được không?”
Phạm tu sĩ nói.
Lão giả từ lúc mở hộp ra đến giờ, nhìn khỏa viên châu không chớp mắt, hiển nhiên cực kỳ khát vọng, nhưng Hóa Giao Hoàn thì cũng có chổ đại hữu dụng của nó.
Nhất thời lão cũng do dự không biết tính sao.
“Lôi Kình Thú yêu đan đích xác không phải là vật tầm thường. Có thể để tại hạ xem qua một chút được không?”
Đang lúc này, bỗng nhiên từ bên ngoài thạch đình truyền đến một thanh nhàn nhạt của một nam tử, nghe rất xa lạ.
“Ai?” Tất cả mọi người đều cả kinh, nhìn ra ngoài.
Không biết khi nào, chỉ thấy bên ngoài thạch đình xuất hiện một thanh bào nam tử, tuổi chỉ chừng hai mươi mấy, mặt mũi bình thường, nhưng hai mắt trong suốt dị thường.
Các tu sĩ trong thạch đình không khỏi nhìn nhau.
Không ai biết người này. Hơn nữa xung quanh thạch đình đã bố trí cấm chế. Làm thế nào lại có người lạ xuất hiện? Nhưng bọn họ không lập tức trở mặt giận dữ, nguyên nhân là sau khi xem qua, thì lại cảm thấy người này ngay cả một tia pháp lực cũng không có, cứ như một phàm nhân vậy. Nhưng phàm nhân sao lại tới được chỗ này?.
“Các hạ…”
Phạm tu sĩ tựa hồ là chủ nhân ở đây, sau khi do dự, liền cẩn thận hỏi.
“Không có gì. Tại hạ chỉ muốn hỏi đường một chút mà thôi, hy vọng các đạo hữu không lấy làm phiền lòng”
Thanh niên ôm quyền, thần sắc nhàn nhạt.
Hắn tự nhiên chính là Hàn Lập từ Đại Tấn tới. Mà nơi cũng chính là hải vực Ngũ Long Hải.
Hàn Lập đối với này cực kỳ xa lạ, nên muốn hỏi thăm, định mua một tấm hải đồ của khu vực này.
Mà huyễn thuật cấm chế ở đây tuy bất phàm nhưng như thế nào lại dấu giếm được trước thần thông của Minh Thanh Linh Mục. Vì vậy hắn đang bay trên không trung liền thấy nhiều cao giai tu sĩ hội họp, bèn không khách khí hạ xuống.
“Hỏi đường?” Phạm tu sĩ ngẩn ra, có vẻ không tin.
“Đạo hữu, nếu có hải đồ khu vực thì càng tốt. À, miếng Lôi Kình Thú yêu đan của ngươi nhìn có vẻ hoàn hảo, nhưng yêu lực bên trong đã bị phát tán, nếu đem đi phối dược cũng không có tác dụng”
Hàn Lập căn bản không thèm để ý xem đối phương nghĩ gì, cứ thế liếc nhìn viên châu bên trong mộc hạp, mỉm cười bình phẩm.
“Chuyện này thật sao?”
“Các hạ hồ ngôn loạn ngữ cái gì?”
Lão giả nghe vậy trong lòng cả kinh, hỏi. Mà Phạm tu sĩ sắc mặt đại biến, lộ vẻ giận dữ.
“Tin hay không thì tùy. Xem như tại hạ chỉ thuận miệng nói chơi, bất quá có vị đạo hữu nào nguyện ý xuất ra hải đồ cấp cho tại hạ, đồng thời trả lời vài vấn đề thắc mắc của tại hạ thì tại hạ cũng tương tặng một khỏa Lôi Kình Thú yêu đan. Mặc dù chỉ là cấp thấp nhưng dùng để phối dược thì cũng đủ” Mặt bất động thanh sắc, Hàn Lập vừa nói vừa lật tay, một khỏa yêu đan ngoại hình tương tự hiện lên.
Cũng lam quang chói mắt, nhưng vẻ nhỉnh hơn so với viên của Phạm tu sĩ.
Lần này, các tu sĩ Ngũ Long Hải, lúc đầu là ngạc nhiên, về sau thì thần sắc khác nhau phát sinh. Kẻ thì mắt chớp không thôi, người thì lộ ra vẻ khó tin, tên thì gắt gao nhìn Hàn Lập chằm chằm như thể trên mặt Hàn Lập nở hoa vậy.
“Rốt cuộc lai lịch các hạ như thế nào? Cố ý đến đây trêu chọc chúng ta chăng?”
Phạm tu sĩ dời ánh mắt khỏi yêu đan trong tay Hàn Lập, bỗng nhiên nghiêm nghị quát lớn.