Tô Minh con ngươi co rút, người khổng lồ một trăm ngàn trượng tự xưng là bản thần, đến từ ngoại vực của Liên Minh Tiên Tộc. Đạo Hải Linh Tiên, một trong Tam Hoang tứ tiên gọi hắn là Cổ Thần, chỉ nhìn thân hình là thấy ra loại sinh linh kỳ dị này có lực lượng lớn đến hắn không thể tưởng tượng. Dù chỉ là sức mạnh thân thể cũng đủ kinh thiên động địa, càng đừng nói từ người người khổng lồ một trăm ngàn trượng toát ra uy nhiếp hình thành khí thế tu vi, đó là cảm giác Chưởng cảnh. Nhưng nếu phân biệt cẩn thận thì nó tồn tại hoàn toàn khác, không giống nhau.
Tô Minh cảm giác Cổ Thần khổng lồ dù không thể so với Ách Thương hoàn chỉnh nhưng thân hình to lớn này đủ rung động tinh thần.
Một quyền đấm ra như thiên thạch rít gào, tiếng nổ ầm ầm hơn cả tiếng sấm, khiến khung trời vỡ nát, tinh không sụp xuống. Dường như trong nắm đấm này tất cả tồn tại đều tan vỡ, khó thể chống cự chút gì.
Trong mắt Tô Minh toát ra chiến ý mãnh liệt, thân thể hắn mạnh mẽ đến khủng bố. Chỉ cần Tô Minh có thể giành được bổn tôn ở Liên Minh Tiên Tộc, chỉ cần hắn có thể bước vào Chưởng cảnh, dựa vào Tam Sơn Ánh Nguyệt Thuật là có thể lập tức bước vào Sinh cảnh, trở thành đại năng Sinh cảnh.
Cộng thêm thân thể của Tô Minh chẳng những ẩn chứa Diệt Sinh Chủng, bản thân trở thành Ách Thương hoàn chỉnh, vậy là dung hợp với mấy phân thân, cho dù là đại năng Chưởng cảnh đánh ra một kích hết sức cũng không làm gì được cơ thể của Tô Minh. Nếu đối diện Duyên cảnh, mặc dù Tô Minh không khống chế duyên pháp nhưng hắn có Trảm Tam Sát, có Trảm Thần Quyết, hai lực lượng trảm duyên pháp khiến hắn không e ngại đại năng Duyên cảnh, dù khó gặp nhưng thực lực ngang ngửa. Chỉ có Sinh cảnh là tạo uy hiếp với Tô Minh, nhưng nếu hắn gọi ra Đệ Ngũ Hỏa Lô thì có sợ gì Sinh cảnh!
Những điều này là chỗ dựa của Tô Minh, là sau khi hắn trở về Đạo Thần chân giới thì có gan vào Đạo Thần. Đối diện một đấm của Cổ Thần, mắt Tô Minh lộ ra chiến ý. Tô Minh giơ tay phải lên, siết thành nắm đấm, vọt ra hóa thành cầu vồng hướng tới một kích của Cổ Thần.
Tô Minh muốn nhìn xem lực lượng một đấm của tên này rốt cục mạnh tới cỡ nào!
Tất cả nơi đây đầu là giả dối, được sáng tạo ra, vậy nên Tô Minh có cơ hội thử nghiệm. Nếu ở bên ngoài một khi thất bại là chết thật, còn tại đây thì Tô Minh thua được.
Mặt trăng và đom đóm va chạm, núi cao và đá vụn va đụng, biển rộng và con sông giao nhau. Các tu sĩ trên chiến trường vốn đã chết, trong mắt mấy chục triệu tu sĩ tại Đạo Thần Tông bên ngoài, lộ ra tình cảnh rung động.
Trong Đạo Thần Tông, thượng giới mấy chục triệu tu sĩ, giờ phút này bọn họ hít thở dồn dập, xung quanh lặng ngắt như tờ, tất cả ánh mắt rơi vào hình ảnh trong vòng xoáy khổng lồ.
Còn hình ảnh mấy điện hạ khác thì không ai thèm xem, dù là mấy tộc nhân quen thân với điện hạ cũng kiềm không được nhìn chỗ Tô Minh.
Ông lão Sinh cảnh Bối Bang cũng tốt, ông lão mặt đen, hai tông lão khác đứng sau lưng cũng thế, đều nhìn vào vòng xoáy Tô Minh ở, nhìn chiến dịch kia, nhìn hắn tiêu diệt người áo đen, nhìn hắn bây giờ liên tục tới gần cú đấm người khổng lồ một trăm ngàn trượng đánh tới.
Dù là ông lão mặt đen thì lão biểu tình nghiêm túc, đè nén lòng ác độc. Mặc dù ông lão mặt đen phản cảm Tô Minh, có sát khí nhiều hơn nhưng lão dù gì là cũng là tông lão của Đạo Thần Tông, kẻ địch của Tô Minh dù là hư ảo nhưng lại thuộc về Liên Minh Tiên Tộc. Thậm chí từ vị trí của ông lão mặt đen biết được chút chuyện tu sĩ khác không biết. Ông lão mặt đen biết người khổng lồ một trăm ngàn trượng này gọi là thất tinh Cổ Thần, lão càng biết Cổ Thần không đến từ Đạo Thần mà là ngoại vực, từ một nơi rất xa xôi, bọn họ là kẻ xâm nhập!
Tô Minh đang đấu với kẻ xâm nhập, tình cảnh này khiến ông lão mặt đen dù hận Tô Minh thấu xương nhưng phải đè nén. Bởi vì bọn họ đều là người Đạo Thần Tông, vì họ đều là sinh mệnh trong Đạo Thần chân giới.
Ông lão mặt đen biết rõ thất tinh Cổ Thần này năm đó họ phải xuất động mười ba tông lão, ở trong chiến dịch đó bí mật giết chết gã. Trong mười ba người có hai chết, bảy người trọng thương hiện giờ còn đang ngủ say. Trả cái giá lớn như vậy mới giết được Cổ Thần. Còn người áo đen thì trả giá ít chút, là Chiến Đường xuất động năm vị chiến tướng, lấy cái giá chết ba người đánh chết gã.
Trong khi các tu sĩ Đạo Thần Tông nhìn chằm chằm, trong hình ảnh vòng xoáy Tô Minh ở, thân hình hắn biến thành cầu vồng va chạm với nắm tay của Cổ Thần.
Tiếng nổ ầm ầm trong nháy mắt kinh thiên động địa vang vọng cả tinh không, truyền ra trận pháp, lay động tinh thần mấy chục triệu tu sĩ Đạo Thần Tông nhìn chăm chú.
Trong tiếng nổ, Tô Minh có cảm giác như đập vào một ngọn núi, nắm tay của hắn run lên, vỡ nát, còn có cánh tay, thân thể trong sự va chạm mãnh liệt không những cánh tay vỡ mà cơ thể cũng tan nát.
Cùng lúc đó, thất tinh Cổ Thần rên một tiếng, nắm đấm khổng lồ run lên, bị bắn trở về. Nắm tay xuất hiện vết nứt, kêu két két, nhanh chóng lan tràn, khuếch tán cả cánh tay. Thất tinh Cổ Thần liên tục lùi hơn mười bước, hộc ra ngụm máu, vụt ngẩng đầu, biểu tình lộ vẻ giật mình.
- Lực lượng thật mạnh, nhưng vẫn là man di… A?
Thất tinh Cổ Thần mới nói tới đây thì người bỗng run mạnh, lại hộc máu.
Đặc biệt là cánh tay phải của thất tinh Cổ Thần, vốn vết nứt không lan tràn tiếp giờ bùm một tiếng, như có lực lượng nổ tung từ bên trong. Cánh tay phải khổng lồ của thất tinh Cổ Thần vỡ thành nhiều mảnh.
- Chấn bổn nguyên, lấy thân man di có thể hiểu ra bổn nguyên này, tiếc là ngươi sinh lầm nơi. Nếu ở quê hương của bản thần thì ngươi sẽ như ánh mặt trời, thật tiếc nuối ngươi ngộ chấn bổn nguyên chỉ là bề ngoài, chỉ có một chấn. Nếu như ngươi hiểu ra lực lượng chín chấn chung cực thì một quyền này, ta không phải là đối thủ của ngươi.
Thất tinh Cổ Thần mất đi cánh tay, trong từ ngữ đầy tiếc nuối nhưng ánh mắt lạnh lùng.
Thất tinh Cổ Thần lắc người vọt tới trước, giơ lên tay trái chộp về phía thịt nát thân thể Tô Minh, hiển nhiên sắp hoàn thành lời gã đã nói, nuốt hắn để thử mùi vị gì.
Tô Minh thầm thở dài, giờ hắn ở trạng thái hư ảo. Cùng với thân hình lao tới, linh hồn của hắn bám vào thân hình này đã rời khỏi cơ thể vỡ nát, bềnh bồng trong tinh không, nhìn cánh tay phải thất tinh Cổ Thần biến mất, nhìn gã cất bước xông tới chỗ thân hình hắn vỡ nát. Tô Minh trừ thở dài ra, cũng có một loại rung động.
Thất tinh Cổ Thần này cường đại khắc sâu trong lòng Tô Minh, hắn, không phải là đối thủ. Nhưng Tô Minh có tự tin, nếu đổi làm cơ thể của hắn tiến đến, không đến mức chết dưới nắm đấm kia, hắn có cơ may đứng vững. Tô Minh càng có tự tin nếu cơ thể bổn tôn đến thì cùng một đấm, thất tinh Cổ Thần bị đứt không chỉ là một cánh tay.
Nhưng mọi thứ đã kết thúc, sống sót dưới Tĩnh Trung Lao Nguyệt, giết chết người áo đen, bốn yêu cầu rèn luyện, dù hoàn thành một cũng là thành công mà Tô Minh thì hoàn thành đến hai cái.
Tô Minh thở dài, chờ đợi trở về chiến dịch hư ảo, cũng chớp mắt này, trước mắt của hắn lại trở nên tĩnh lặng như lúc trước, như bị đông lại, không nhúc nhích. Thanh âm tang thương do dự chậm rãi vang vọng.
- Hồn của ngươi… Rất lạ…
Tô Minh con ngươi co rút, không nói chuyện.
- Lúc trước ngươi dùng thần thông, lực lượng đánh nát cánh tay phải của Cổ Thần còn khiếm khuyết nhiều. Ngươi có bảy phần lực lượng tán ra ngoài một đấm kia, chưa ngưng tụ cùng nhau. Sự thật là chênh lệch của ngươi với Cổ Thần không quá lớn, hắn không đến mức một đấm tan vỡ thân thể của ngươi, cho dù chỉ hồn ngươi nhập vào thể xác này.
Thanh âm tang thương quanh quẩn.
Tô Minh không nói tiếng nào, yên lặng đứng đó.
- Cùng lúc đó, ngươi tu luyện Trảm Thần Quyết không đúng, trong đó ẩn chứa lực lượng trảm, trung, chấn, ngươi chỉ hiểu rõ vẻ ngoài, còn sai sót nhiều. Nếu ngươi có thể ngưng tụ hết lực lượng lại không tán ra ngoài chút nào thì ngươi có thể ngang ngửa với thất tinh Cổ Thần này. Nếu ngươi có thể hiểu rõ sâu hơn lực phản chấn thì có thể đánh chết Cổ Thần. Hồn của ngươi… Rất lạ, bên trong có hơi thở quen thuộc. Ta không nhớ nó thuộc về ai, đây là ký ức từ lâu, thật lâu về trước rồi.
Thanh âm tang thương chất chứa cảm thán, dần vang vọng, chậm rãi im lặng.
Mãi đến nửa ngày sau, chợt thanh âm tang thương lại vang lên.
- Ngươi… Có muốn thử lần nữa không?
Tô Minh con ngươi co rút, im lặng một lát sau, mắt lóe tia sáng.
- Ta có thể không?
- Chỉ cần ngươi muốn.
- Được!
Lời vừa thốt ra, xung quanh Tô Minh từ tĩnh lặng chuyển ngược, thời gian khoảnh khắc trôi qua, phút chốc mọi thứ phục hồi như cũ. Tô Minh phát hiện mình vẫn ở trên chiến trường, trên không trung nắm đấm khổng lồ từ thất tinh Cổ Thần như thiên thạch ầm ầm lao tới.
Mọi thứ trở về như trước, lúc Tô Minh không ra tay.
Mắt Tô Minh lóe tia sáng mãnh liệt, sau lưng hắn hiện ra Kiếp Nguyệt. Tô Minh giơ tay phải lên, nắm lại, lắc người hóa thành cầu vồng lao về phía nắm đấm của thất tinh Cổ Thần.
Lần này Tô Minh lao ra, trong đầu hiện ra thanh âm tang thương kia.
- Đem ý của ngươi ngưng tụ vào thần, đem thần của ngươi ngưng tụ vào cánh tay, quên đi thân hình của ngươi. Ý, thần, thân hình của ngươi toàn bộ hóa thành quyền của ngươi. Con người có thể cực hạn ý, cố có thể tụ thần, người có thể ngưng ý thần, cố có thể quên thần hồn.