Tô Minh biểu tình nghiêm túc nhìn Chu Khang, mới nãy hắn giúp đỡ đối phương trừ để kiểm nghiệm chỗ này kỳ lạ ra còn lại vì muốn từ chỗ Chu Khang có được một ít kinh nghiệm. Chuyện này rất có ích lợi cho hắn, ít nhất làm hắn bớt đi một ít đường vòng, mà ít đi đường vòng đại biểu dùng tốc độ nhanh nhất khiến bia đá đạt tới một trăm ngàn trượng, do đó đi trước người ta.
Nhưng loại kinh nghiệm này trừ phi ở một vài hoàn cảnh đặc biệt ra thì không ai có thể báo cho người khác biết, dù sao người ta thành công cũng đại biểu xác suất bản thân chết càng lớn hơn một chút. Đợt truyền thừa thần nguyên này thực tế là tỷ thí tranh đoạt.
Sẽ không ai dùng kinh nghiệm của mình nói cho người lạ biết, khiến người này dần đi đằng trước mình. Quan trọng hơn là những kinh nghiệm có thể nói là mỗi người dùng vô tận thời gian đổi lấy, là bản thân đi rất nhiều đường vòng lần mò ra, giá trị ở một vài mặt rất quý giá.
Tô Minh cần kinh nghiệm này, bởi vì hắn hiểu rất rõ nếu tại đây xuất hiện một người vì truy sát mình mà tiến vào dị địa thì chắc chắn là do thế lực trấn thủ Thần Nguyên phế địa của tứ đại chân giới tăng giải thưởng, không biết lấy gì làm mồi khiến mọi người có gan liều mình xâm nhập nơi đây.
Có một người tiến vào thì chắc chắn dẫn đến càng nhiều người bước vào dị địa. Càng nhiều người bước vào thì cái bóng chết chóc lần lượt bao phủ lên người Tô Minh.
- Đến một người thì xác suất chết là một chọi một trăm ngàn, đến một trăm ngàn người dù không nói mình chết chắc dù sao mỗi một lần tuyển chọn nằm trong số một trăm ngàn người, vì không có quy luật, cho nên dù là người vừa mới đạt được bia đá cũng có khả năng bị chọn. Tuy nhiên uy hiếp chết chóc sẽ đạt đến mức độ cực kỳ đáng sợ, cách duy nhất là dùng thời gian nhanh nhất khiến bia đá của mình lên đến một trăm ngàn trượng, chỉ có như thế thì mới ở trình độ lớn nhất tránh đi lựa chọn chết chóc.
Tô Minh hít sâu, hắn biết chính mình thành công, lấy tính mạng bản thân biểu đạt thành ý đổi lấy kinh nghiệm của Chu Khang, đây là cuộc giao dịch.
- Nơi đây truyền thừa khảo nghiệm, cụ thể là cái gì? Làm như thế nào để bia đá của mình nhanh nhất đạt tới một trăm ngàn trượng?
Tô Minh từ từ nói, thanh âm không nhanh không chậm, không lộ ra một chút dao động suy nghĩ trong lòng.
Chu Khang không nói gì, chỉ yên lặng nhìn bia đá từng thuộc về Tư Mã Nguyệt. Hồi lâu sau dường như có tiếng người nỉ non khẽ nói.
- Ba ngàn năm trước ta chỉ là một cường giả Vị Giới trung kỳ, bởi vì phụ thân của nàng từng vào dị địa không trở ra, cho nên… Ta cùng nàng tới đây. Nhoáng một cái đã ba ngàn năm, trong thời gian này chúng ta luôn giãy giụa, không phải vì truyền thừa chó chết gì, không phải vì thần nguyên có thể trở thành Hiên Tôn, những thứ đó hai ta không thèm để ý, ta chỉ muốn cùng nàng sống sót đi ra ngoài. Chúng ta luôn cố gắng, vợ của ta, Nguyệt nhi có tư chất tốt hơn ta nhiều, nhưng tại đây tư chất vô dụng thôi. Ba năm trước bia đá của nàng chỉ đạt tới hai mươi ngàn trượng, vì muốn ở cạnh nàng, không muốn nàng cô độc ở lại đây một mình mà ta ba lần từ bỏ cơ hội bia đá đạt tới một trăm ngàn trượng. Bởi vì xem như là đạt tới một trăm ngàn trượng thì cũng chỉ mình ta ra ngoài được, thời gian ngàn năm có nghĩa lý gì đâu? Vô dụng, ta thà rằng từ bỏ ba cơ hội, ở lại đây cùng nàng.
Chu Khang không đáp lại vấn đề của Tô Minh mà lầm bầm.
Tô Minh lẳng lặng nghe, không cắt ngang, hắn có thể nghe ra tình yêu của Chu Khang với Tư Mã Nguyệt đã vượt qua mạng sống của mình, cũng rung động gã có ba lần khiến bia đá đạt đến một trăm ngàn trượng mà thời gian… Chỉ mất ba ngàn năm.
- Nguyệt nhi thông minh hơn ta, nàng nghiên cứu chỗ này sâu hơn ta, sau khi vào nơi này, mất năm trăm năm chúng ta mới tự mò mẫm ra manh mối trong tấm bia đá, chúng ta cũng có hỏi thăm những tiền bối nơi này nhưng họ không nói gì. Họ giữ kín như bưng, không lộ chút gì, thậm chí vui vẻ nhìn người đến sau đi vào con đường sai lầm họ từng đi.
- Chúng ta phát hiện dù hai người trải qua thế giới khác nhau nhưng đáp án cuối cùng như nhau, cái gọi là thần nguyên truyền thừa, trên thực tế chia làm mười cấp là thân thể mỗi người.
Chu Khang thì thào, Tô Minh ở một bên lập tức tập trung lắng nghe.
- Thần nguyên là cái gì ta và Nguyệt nhi không biết, chỉ biết nó có thể khiến người ta có khả năng trở thành Hiên Tôn. Mắt, mũi, miệng, tai, tâm, đây là năm tầng hư. Tứ chỉ là năm tầng thực. Cộng lại chính là mười tầng, trong đó mỗi tầng đại thành sẽ khiến bia đá bản thân tăng lên một trăm ngàn trượng…
Giọng Chu Khang quanh quẩn, rơi vào tai Tô Minh khiến tinh thần hắn rung động.
- Gần như tất cả người mới đến đều bị cho biết rằng cần dùng tay đụng vào bia đá mới có thể mở ra truyền thừa rèn luyện, lúc trước ta cùng Nguyệt nhi, cũng là như vậy. Mãi đến năm trăm năm sau chúng ta mới phát hiện manh mối nhưng đã muộn rồi, không thể quay đầu, chỉ đành đi tiếp con đường. Bởi vì chúng ta dùng tay chạm bia đá nên lựa chọn con đường năm tầng trước, là năm tầng thực. Tay phải đụng bia đá trước thì đầu tiên rèn luyện chính là tay phải, sau đó tay trái rồi toàn bộ thân hình, có thể khiến bia đá đạt đến năm trăm ngàn trượng. Nhưng chúng ta suy đoán, người tới đây thật ra có thể không đi trước năm tầng thực tứ chi, bởi vì con đường này quá khó khăn, chẳng có ý thức, chỉ dựa vào thân thể lần mò. Con đường này khó khăn, người không trải qua sẽ không hiểu. Năm tầng hư thì khác, nó cần là cảm ngộ, hiểu ra, tương đối sẽ càng khó. Nhưng sự thật muốn có đại tạo hóa, như vậy nhất định phải đi trước năm tầng hư từ nay có ý thức, con đường phía sau sẽ ngày càng nhanh.
Lời của Chu Khang khiến con ngươi Tô Minh co rút, bỗng mở miệng.
- Ý của Chu Khang tiền bối ta vẫn không hiểu. Ý tiền bối là nếu lấy thân hình đụng vào tấm bia đá trước, như vậy chính là thân thể tiến hành thần nguyên thí luyện trước, dùng thân thể đi trước thích ứng, hoặc là nhớ kỹ thần nguyên, sau đó lấy thân thể làm cơ sở, chậm rãi tìm hiểu năm tầng hư, do đó… Cuối cùng làm tấm bia đá đạt tới một triệu trượng.
- Còn nếu không đi con đường này, thì lấy ý thức cùng linh hồn đi trước đạt được thần nguyên thích ứng, rồi nhớ kỹ loại cảm giác này, sau đó để nó lan tràn toàn thân. Hai con đường, một cái là từ ngoài vào trong, một cái là từ trong hướng ra ngoài.
Chu Khang trầm mặc, một lát sau hắn thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía tấm bia đá đã từng thuộc về Tư Mã Nguyệt, rồi dừng ở trên người Tô Minh.
- Đây nguyên bản chỉ là suy đoán của phu thê hai người chúng ta, nhưng cho đến hai ngàn năm trước có một người dựa vào ngộ tính, hắn ngồi trước tấm bia đá tĩnh tọa ba trăm năm, rồi cũng ngộ ra điểm này, tên của hắn… Gọi là Tinh Ngọc, hiện giờ tấm bia đá của hắn đã hai trăm ngàn trượng.
- Không nên dùng thân thể đụng vào tấm bia đá, dùng mắt, mũi, tai, miệng, tâm tiếp xúc cùng tấm bia đá để sinh ra vận mệnh chú định liên tiếp, điều này sẽ làm ngươi bớt đi vào đường vòng, sẽ làm ngươi có thành tựu càng lớn. Dù thời gian sẽ không rất nhanh, thậm chí rất có khả năng chậm chạp nhưng vợ chồng chúng ta quan sát hơn hai ngàn năm nay có nhiều người đến, có lẽ thành công đạt đến bia đá một trăm ngàn trượng. Hàng loạt việc này tất nhiên có nhiều người chết nhưng Tinh Ngọc vẫn còn đó. Vậy nên, Nguyệt nhi suy đoán kẻ tu năm tầng hư xác suất chết ít hơn người khác, đây chỉ là suy đoán. Thời gian quá ngắn, người tu năm tầng hư quá ít, không thể nghiệm chứng thêm. Ngươi có thể tin, cũng có thể không.
Chu Khang bình tĩnh nói, thanh âm vang vọng bốn phía.
- Đây là kinh nghiệm của vợ chồng chúng ta, ngoài ra dù ngươi dùng cách gì đụng chạm bia đá thì đều phải dung nhập vào thế giới trong bia. Đó là một thế giới ảo, mỗi người trải qua khác nhau, nó sinh ra dựa vào ký ức của ngươi. Thậm chí ký ức bản thân một số người không biết cũng hiện ra trong tấm bia đá này. Kinh nghiệm khác của ta là khi ngươi dung nhập bia đá nếu có thể định ký ức ở thời gian nào đó, vậy có lẽ thế giới ngươi thấy chính là đoạn thời gin đó.
Đôi mắt Chu Khang lộ hồi ức, chậm rãi giơ tay phải ấn và bia đá. Ký ức trong đôi mắt dù Tô Minh không biết cụ thể nhưng đoán ra được chắc chắn trong đó có một cô gái tên gọi Tư Mã Nguyệt.
- Những điều này chính là kinh nghiệm của ta, toàn bộ kinh nghiệm của ta, toàn bộ nói hết cho ngươi… Ngươi… Tự giải quyết cho tốt.
Chu Khang nhẹ giọng nói, thân thể dần mơ hồ.
Bia đá xuất hiện vòng xoáy hút đi thân hình mơ hồ của gã từ từ dung nhập vào, từ trong vòng xoáy bỗng có một bàn tay vươn ra bắt lấy tay phải của Chu Khang kéo vào bia đá.
- Cuối cùng là suy đoán bốn trăm năm trước của Nguyệt nhi, có lẽ đây là lý do nàng chết. Nàng nói với ta, nàng nghi ngờ dị địa là một âm mưu lớn!
Bóng dáng Chu Khang biến mất nhưng thanh âm còn quanh quẩn. Tô Minh ngơ ngẩn ngồi đó nhìn bia đá của Chu Khang, thật lâu sau thở ra hơi dài.
Xung quanh lại trở về yên tĩnh, trong đầu Tô Minh vẫn còn vọng tiếng của Chu Khang, mãi đến khi qua thật lâu thì trong mắt lóe tia sáng. Ánh mắt chậm rãi rơi vào bia đá thuộc về mình. Tấm bia đá này kích cỡ chỉ có hai ngàn trượng, so với bốn phía thật sự rất nhỏ bé.
- Bất kể như thế nào, con đường này mình phải đi tiếp, lời của Chu Khang không thể tin hoàn toàn nhưng cũng có vài phần chân thật. Năm tầng hư ư…
Tô Minh không chọn dùng tay chạm mà khoanh chân nhìn chằm chằm bia đá, dùng mắt nhìn, trừ điều đó ra tâm hắn bất động, thân thể bất động, tất cả cảm quan trừ đôi mắt ra đều không nhúc nhích.
- Năm tầng hư từ mắt của ta bắt đầu!
Tô Minh khoanh chân tĩnh tọa, thời gian chậm rãi trôi qua.
Một ngày, hai ngày, ba ngày… Trong nháy mắt một tháng qua đi. Trong một tháng này đôi mắt Tô Minh ít khi chớp, hắn nhìn chằm chằm bia đá, toàn thân tâm tập trung nhìn, bỏ qua mọi thứ bên cạnh. Hắn quên luôn cả thời gian, lúc đó thấy trên bia đá xuất hiện vòng xoáy, nhìn thấy trong vòng xoáy truyền ra lực hút mãnh liệt hút hết ánh mắt hắn vào trong. Bên trong vòng xoáy xuất hiện một con mắt, con mắt nhìn Tô Minh, thân thể trở nên mơ hồ.
- Thời gian, sau khi ta trở thành Man Thần, địa điểm, Đệ Cửu Phong, lúc Đạo Thần Tông Đạo Nguyên đến!
Khi thân thể Tô Minh mơ hồ thì mắt hắn lóe sát khí âm u.
Theo thanh âm vang vọng, Tô Minh biến mất!