Tô Minh không lập tức quay về Hàm Sơn thành mà đổi phương hướng, theo lời Hòa Phong chỉ đi tới bốn động phủ. Khi nhìn thấy đống thạch tệ, hắn rất bất ngờ.
Số lượng thạch tệ bên trong bốn động phủ của Hòa Phong rất nhiều. Khi nhìn thấy đám thạch tệ này, Tô Minh không chút khách sáo, vung tay áo lên thu hết vào trong túi trữ vật, rồi xoay người rời đi.
Hòa Phong chờ nửa ngày, thấy Tô Minh vẫn chạy nhanh về phía Hàm Sơn thành, chẳng có ý định muốn hỏi cái gì, hơi khác với tình hình gã tưởng tượng, khiến gã ngẩn ra.
Lại đợi một lúc, Hòa Phong kiềm không được lên tiếng.
- Chủ nhân, ha ha, số thạch tệ đó nhiều không?
- Không tệ.
Tô Minh bình tĩnh nói.
- Có thể cống hiến sức lực cho chủ nhân, khiến chủ nhân vừa lòng chính là vinh diệu lớn nhất của tiểu nhân. Chủ nhân cảm thấy không tệ là được rồi, sau này nếu thiếu thạch tệ thì chủ nhân cứ yên tâm, lấy năng lực của tiểu nhân, chắc chắc sẽ kiếm được hàng đống thạch tệ cho chủ nhân.
Hòa Phong cẩn thận chuyển đề tài hướng về kế hoạch của mình.
- Tốt!
Tô Minh đáp lại rất rõ ràng, nói xong thì không mở miệng nữa, bay nhanh, cách Hàm Sơn thành ngày càng gần.
Hòa Phong ấm ức trong lòng, chần chờ một chút, vội nói.
- Chủ nhân, tiểu nhân chỉ dùng vài năm đã kiếm được mớ thạch tệ này. Không phải tiểu nhân thổi phòng chứ đối với việc mua bán vật phẩm tại đây thì tiểu nhân hiểu chút chút. Thật ra lúc trước mấy lần chủ nhân giao dịch không đúng cách, tiểu nhân rất giỏi về mặt này.
- Ồ?
Khóe miệng Tô Minh lộ nụ cười nhạt. Hắn đã sớm nhìn ra Hòa Phong có lời chưa nói hết, nếu không thì sẽ chẳng tặng không cho mình lễ vật lớn đến vậy.
Nghe Tô Minh đáp lại thì Hòa Phong phấn chấn tinh thần, lập tức nương cơ hội nói đến ưu điểm của mình cho hắn biết.
- Không phải tiểu nhân thổi phồng chứ. Chủ nhân, ta rất có thiên phú buôn bán, mua bán trả giá thật ra là so đấu trí tuệ quy mô nhỏ. Loại chuyện này đối với tiểu nhân có thể nói là dễ như trở bàn tay, ta đã kiếm được thạch tệ như thế đó. Trong Hàm Sơn thành tiểu nhân có một thân phận không kém gì thân phận Mặc Tô của chủ nhân, cũng khá nổi tiếng. Chủ nhân, không phải tiểu nhân thổi phồng chứ, nếu ngài đem tiền tài cho tiểu nhân giữ, chắc chắn sẽ kiếm được gấp mấy lần tiền vốn. Ngài vừa mắt cái gì cứ nói với tiểu nhân, để tiểu nhân trả giá, không phải tiểu nhân thổi phồng đâu.
Hòa Phong càng nói càng hưng phấn, thậm chí lôi ra chiến tích huy hoàng mấy năm trước. Chẳng qua nhắc tới những chuyện này thì trong lời nói luôn có một câu không ngừng lặp lại.
- Không phải tiểu nhân thổi phồng đâu. Chủ nhân…
- Thật sự không phải lão tử… Tiểu nhân thổi phồng với ngài đâu.
Nghe lời của Hòa Phong, trên mặt Tô Minh vẫn luôn giữ nụ cười. Hắn bỗng cảm thấy bây giờ Hòa Phong có lẽ mới là chính bản thân gã.
Trên đường đi Hòa Phong không ngừng tâng bốc mình lên trời, khi sắc trời hơi tối đi thì Hàm Sơn thành đã xuất hiện trong mắt Tô Minh.
Nhìn Hàm Sơn thành, trên mặt Tô Minh dần mất đi nụ cười, từ trong ngực móc ra một mặt nạ đen đeo trên mặt, hóa thành Mặc Tô. Hắn không lập tức đi vào Hàm Sơn thành mà đi tới núi An Đông.
Núi An Đông trong hoàng hôn sừng sững tại đó, giống như trước kia, khí thế nguy nga. Chẳng qua bây giờ núi ở trong mắt Tô Minh đã khác xa.
Năm đó lần đầu tiên hắn tới núi này thì lòng hơi khẩn trương. Lần thứ hai tuy nói không còn căng thẳng nhưng cũng tuyệt không dễ chịu. Tuy nhiên hôm nay, lần thứ ba tới đây, hắn đứng dưới chân núi An Đông, dù so với núi thì thân thể hắn bé như con kiến, nhưng trong lòng hắn đã có thể giẫm núi dưới chân.
Không mở miệng kêu gọi, Tô Minh đứng dưới chân núi, đi lên bậc thang. Khoảnh khắc chân hắn đạp xuống, núi bỗng chấn động, áp lực bao trùm.
Áp lực không có linh động, hiển nhiên là thuật hộ sơn An Đông ngưng tụ ra, dùng để ngăn cản người ngoài tiến vào.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh, áp lực ập đến nhưng cách trước mặt hắn mười trượng như đụng phải bình phong vô hình, chợt ngừng, hình thành tiếng hồi âm vang vọng nhưng không thể xâm nhập thêm một li.
Tô Minh đeo mặt nạ từng bước một tiến lên. Khi hắn bước ra mười bước thì truyền đến từng tiếng xé gió. Chỉ thấy từ trên núi có mười mấy người lao nhanh xuống. Mỗi người biểu tình cung kính, cách Tô Minh từ xa đã dừng bước, cúi gập người hướng hắn.
- Cung nghênh Mặc đại nhân!
Tô Minh nhẹ gật đầu, tiếp tục tiến lên. Hắn đi không nhanh, nhưng thường một bước liền vượt lên mười bậc thang, tiến tới đỉnh núi.
Giờ phút này, lại có mười mấy bóng người xé gió lao đến. Dẫn đầu là tộc trưởng bộ lạc An Đông, Phương Thân. Sau lưng y đều là cường giả An Đông. Từng người sau khi xuất hiện biểu tình lộ ra phức tạp và cung kính, cúi gập người về phía Tô Minh.
- Cung nghênh Mặc đại nhân!
Phương Thân bước nhanh vài bước, cách Tô Minh mười trượng, biểu tình kích động, chắp tay cúi đầu.
- Tộc trưởng bộ lạc An Đông Phương Thân kính chào đại nhân!
Tô Minh khựng bước chân, nhìn Phương Thân, bình tĩnh nói.
- Tộc trưởng không cần làm vậy. Mặc mỗ lại đến đây là vì hứa hẹn ban đầu, dẫn ta gặp Phương Mộc đi thôi.
- Cảm ơn đại nhân thành toàn!
Phương Thân lại cúi đầu trước Tô Minh, khi đứng thẳng người thì ánh mắt nhìn hắn khó nén rung động và sùng kính. Gã nhìn Mặc Tô trước mắt, trong đầu hiện ra từng hình ảnh lúc trước gặp nhau.
- Mời đại nhân, việc của con ta không quan trọng, xin mời đại nhân tiến vào An Đông các, nhận lễ của bộ lạc An Đông ta. Man Công đang chuẩn bị, lát nữa sẽ đích thân cung nghênh.
- Không cần phiền phức như vậy.
Lúc Tô Minh nói chuyện thì đã tỏa ra Khắc Ấn Thuật.
Sau khi tu vi đạt đến Khai Trần kỳ, Khắc Ấn Thuật cũng tăng lên, lúc phát tán thì tràn ngập hơn nửa ngọn núi, lập tức tìm ra chỗ Phương Mộc ở.
Tô Minh tiến lên một bước, đạp lên không trung hóa thành cầu vồng lao thẳng tới sườn núi chỗ Phương Mộc ở. Phương Thân vội vàng ra lệnh cho người bên cạnh, cất bước theo sau.
Sườn núi An Đông, bên ngoài một gian nhà đá bình thường, Hàn Thương Tử ngồi xếp bằng tại đó, nhăn chân mày thanh tú, vẻ mặt buồn phiền. Bộ dạng cô như thế này phối hợp với bộ đồ màu lam thoạt trông càng thêm mỹ lệ.
Tiếng xé gió truyền đến, Hàn Thương Tử như bị đánh thức, ngẩng đầu lên. Khi cô thấy cầu vồng, thấy thân hình Tô Minh đội mặt nạ thì mắt chợt sáng ngời.
Cầu vồng giáng xuống, biến mất hóa thành thân hình Tô Minh. Tô Minh nhìn Hàn Thương Tử, gật đầu.
- Thương Lan xin chào Mặc huynh.
Hàn Thương Tử đứng dậy, nhỏ nhẹ nói, trong thanh âm có vui sướng.
- Phương Mộc sao rồi?
Tô Minh liếc Hàn Thương Tử một cái, ánh mắt rơi vào gian nhà phía sau.
- Không tốt lắm.
Hàn Thương Tử chần chờ một lát, nhỏ giọng nói.
- Tư Mã Tín dẫn động sớm man chủng trong người Mộc nhi, sau khi y rời đi thì Mộc nhi vẫn luôn hôn mê. Theo ta hiểu về thuật pháp của Tư Mã Tín thì sự sống của Mộc nhi bị cầm tù.
Hàn Thương Tử nhẹ giọng nói, trên mặt có đau thương.
- Việc này ta có trách nhiệm.
Tô Minh im lặng một lúc, từ từ nói.
- Đại nhân không cần tự trách, việc này sớm muộn gì sẽ xảy ra.
Sau lưng Tô Minh truyền đến giọng của Phương Thân. Phương Thân từng bước một tiến lên, biểu tình nặng nề.
- Thật ra ta đã sớm biết trong người Mộc nhi không có vết thương, là mà bị Tư Mã Tín hạ man chủng. Năm đó khi gặp Mặc đại nhân, ta vốn không ôm hi vọng quá lớn, chẳng qua là để người ngoài cho rằng ta không biết gì mà thôi. Xin đại nhân tha thứ cho.
Phương Thân thở dài, lần nữa cúi đầu trước Tô Minh.
Tô Minh không nhìn Phương Thân, đi về phía gian nhà phía sau Hàn Thương Tử, đẩy ra cánh cửa. Khoảnh khắc cửa nhà bị đẩy ra, khí lạnh ập đến. Khí lạnh tỏa ra phạm vi mười mấy trượng, chỗ nào có nó thì mặt đất trải lớp băng mỏng.
Cửa phòng mở ra khiến mọi thứ bên trong lộ rõ. Gian phòng không lớn nhưng hiện giờ tràn ngập khí lạnh, xung quanh đầy tầng băng. Trên giường đá một thiếu niên đang nằm.
Thiếu niên không động đậy, mặt tím đen, cả người bị sương lạnh bao phủ tựa như một cái xác đông lạnh.
Tô Minh im lặng một lúc, sau đó đi vào trong nhà. Giây phút hắn tiến vào, lập tức trong thân thể có từng tia chớp màu lam hình cung lượn lờ quanh thân, thuận theo đôi chân tỏa ra mặt đất, di chuyển trên mặt băng. Tiếng két két vang lên, tầng băng lập tức xuất hiện dấu vết rạn nứt.
Đặc biệt là dưới chân Tô Minh, theo hắn đi qua, tầng băng sau lưng đều hoàn toàn vỡ lộ ra mặt đất.
Khi Tô Minh đứng bên cạnh Phương Mộc thì đã có nhiều tia chớp di chuyển quanh người. Thoạt trông tựa như Tô Minh bị tia chớp bao quanh. Nhìn Phương Mộc hôn mê sắp chết, Tô Minh nâng tay phải lên. Trên cánh tay phải ngưng tụ tia chớp, cuối cùng khiến tay phải biến thành tia chớp bao trùm, định điểm vào trán Phương Mộc.
- Đại nhân khoan hãy chữa trị đã.
Một thanh âm già nua vang lên.
Ngoài gian nhà một cầu vồng xẹt đến, rơi xuống đất hóa thành một ông lão. Ông lão này chính là Man Công bộ lạc An Đông.
Ông bước nhanh vài bước, lướt qua Phương Thân biểu tình giãy giụa, đang định tiến vào nhà Phương Mộc. Nhưng ngay lúc này, Tô Minh ngoái đầu lại, lạnh lùng liếc ông lão.
Dưới ánh mắt của Tô Minh, Man Công bộ lạc An Đông tinh thần chấn động, nguy hiểm và áp lực ập đến khiến tim ông đập nhanh, chân nâng lên chợt ngừng, đứng ngoài gian nhà. Ông không dám lại tiến lên mà khom lưng về phía Tô Minh.
- Man Công bộ lạc An Đông xin kính chào đại nhân!
- Đại nhân, xin hãy xem ở bộ lạc An Đông ta chưa từng mạo phạm, tha cho bộ lạc An Đông ta, lão phu vô cùng cảm kích.
Mặt Man Công bộ lạc An Đông lộ vẻ chua xót, cúi gằm đầu.
- Tại sao nói vậy?
Tô Minh từ từ nói.
- Nếu đại nhân cứu đứa bé này thì An Đông ta chắc chắn sẽ đắc tội Tư Mã đại nhân. Tư Mã đại nhân tức giận, bộ lạc ta chịu không nổi. Thằng bé Phương Mộc không có gì sai, sai ở chỗ không nên sinh ra tại An Đông.
Ông lão nhỏ giọng nói.
- Phương Mộc là con trai của ngươi, ngươi hãy lựa chọn đi.
Tô Minh im lặng giây lát, nhìn Phương Mộc nhưng lời nói hiển nhiên là cho Phương Thân nghe.
Người Phương Thân run lên, giãy giụa càng hiện rõ trên nét mặt.