Tô Minh ở đây cũng không để ý tới cử động của bốn tu sĩ kia nữa. Bốn người này nếu muốn sống thì phải thể hiện thành ý, sự sống chết của bốn người này chỉ trong một ý niệm của Tô Minh thôi.
Muốn oán thì hãy oán số mệnh của bốn người này không tốt, không nên xâm nhập vào đây tại thời điểm này. Đã tới đây rồi thì không còn cách cho bọn họ giãy giụa nữa, nhất định phải lựa chọn.
Tiếng kêu thê lương của nguyên thần ngừng truyền tới. Tô Minh nghe được, biết bốn tu sĩ này đã lựa chọn, nhưng hắn cũng không thèm nhìn lại, thân thể nhoáng lên, lao về phía hai cường giả Kiếp Nguyệt còn lại.
Đây là một trận chém giết mà tu vi không công bằng. Trong cơ thể Tô Minh tản ra khí tức của Ách Thương, Ách Thương lực lưu chuyển toàn thân, khiến cho hắn có thể có chiến lực Kiếp Dương.
Cho dù chỉ là có thể so với, không phải là Kiếp Dương chân chính nhưng lúc này Tô Minh cũng có thể trở thành người mạnh nhất dưới Kiếp Dương.
Nhìn một nam một nữ này lao tới rất nhanh, Tô Minh nheo hai mắt, thân thể không lùi mà tiến tới. Tay phải hắn nâng lên bấm pháp quyết, chạm vào mi tâm một cái liền điểm một chỉ về phía nam tử gần mình hơn.
- Long Đông mệnh cách, là mệnh đầu tiên của ta đời này.
Dưới một chỉ này, lập tức mây đen trên trời hạ xuống dưới đất, lập tức có tiếng gió lạnh nghẹn ngào nức nở nổi lên. Trong gió lạnh này, thiên địa trong nháy mắt như bị đóng băng, xuất hiện tuyết rơi. Bông tuyết này không phải màu trắng mà là màu đen!
Những bông tuyết màu đen kia lơ lửng trong thiên địa, khiến cho bông tuyết màu đen biến thành hạt băng, tràn ngập bốn phương tám hướng, ý lạnh tràn ngập. Hỏa Nguyệt chi ảnh dưới một chỉ này của Tô Minh liền răng rắc một cái, trong nháy mắt đã bị đóng băng.
Cùng đóng băng với nó có cả nam tử ở gần đó.
Nam tử này gào thét giãy giụa, thậm chí trong nháy mắt bị đóng băng đã lấy ra rất nhiều pháp bảo, càng muốn triển khai thần thông đối kháng nhưng tất cả pháp bảo của hắn, tất cả thần thông của hắn, cả âm thanh gào thét của hắn đều bị đóng băng trong nháy mắt.
Đây là Mệnh Cách Thuật của Tô Minh. Long Đông lực!
- Sau mùa đông, màu đỏ làm chủ. Màu đỏ này là thu… Thu Hồng.
Tô Minh lạnh nhạt nói, tay phải điểm vào Hoa Nguyệt chi ảnh một cái.
Mặt trăng do vô số đóa hoa tổ thành kia trong nháy mắt khi bị Tô Minh chỉ vào, lập tức khô héo đi, trong tích tắc đã lộ ra màu đỏ của mùa thu, khiến sắc mặt của nữ tử kia trực tiếp tái nhợt.
Đây là một lực thần thông khiến cô không thể chống cự được. Đây là một loại thuật pháp biến hóa mà trước kia cô chưa bao giờ gặp. Long Đông, Thu Hồng. Đây vốn là biến hóa của bốn mùa. Lúc Tô Minh thi triển ra trước mắt cô, cô có cảm giác đối phương chính là người làm chủ bốn mùa.
Bốn mùa biến hóa, tiện tay co duỗi, không có chút đột ngột nào. Dường như thiên địa này vốn phải như vậy. Bốn mùa này như để nam tử trước mặt này chuyển hóa tùy ý.
- Đoạt xá Ách Thương, Đạo Không phân thân đạt tới Vị Giới hậu kỳ, nhục thân đại thành. Những thứ này lại tựa như chuẩn bị cho Đạm Hạ sau Thu Hồng, từ trong súc thế lại bộc phát ra ngọn lửa tính mạng dào dạt.
- Ngọn lửa này bây giờ còn chưa đậm đặc. Ngọn lửa này bây giờ mới chỉ có một đám nhưng ngọn lửa tính mạng này đi qua Long Đông, nhen nhóm có thể đốt cháy trời xanh!
Tô Minh ngẩng đầu, hai tay nhấc lên, mái tóc phất phơ, nhìn lại như lửa cháy. Thân thể của hắn trong thời khắc này dường như cũng bùng lên ngọn lửa.
Đó là ngọn lửa tính mạng của hắn, là ngọn lửa Đạm Hạ từ trên người Tô Minh, đi qua Long Đông, Thu Hồng mà tới. Khi ngọn lửa này đạt tới thời điểm mãnh liệt nhất thì đại biểu cho Tô Minh hoàn toàn bước vào mùa hạ của số mệnh!
Một khi tới lúc đó, chờ đợi Tô Minh chính là điểm cuối của sinh mệnh, mùa xuân nơi vạn vật sống lại!
Vạn vật sống lại cũng đại biểu cho quật khởi, đại biểu cho… Trọng sinh!
Một khi tới lúc đó, Tô Minh trọng sinh, tính mạng của hắn lại bạo phát tới đỉnh điểm. Một bước này… Không ngờ không còn xa nữa!
Ngọn lửa Đạm Hạ thiêu đốt trên người Tô Minh. Hai tay hắn bấm quyết vung về phía ngoài. Lập tức biển lửa trên người hắn bộc phát, rầm rầm bốc ra bốn phía, trong chớp mắt đã cắn nuốt Hỏa Nguyệt chi ảnh bị đóng băng, bao phủ Hoa Nguyệt chi ảnh bị biến thành khô đỏ, bao trùm cả một nam một nữ Hoành Thiên Tộc kia.
Không có tiếng kêu thê lương thảm thiết, không có tiếng nổ vang kinh thiên động địa nhưng biển lửa thiêu đốt cả bầu trời tuyết đen kia, ánh hồng bốn phía, đông, thu, hạ dung hợp một chỗ, so với bất cứ tiếng nổ vang, tiến hét thê lương nào cũng có lực trùng kích mạnh mẽ hơn, khiến bốn tu sĩ xa xa chấn động tâm thần, hô hấp dồn dập.
Khi biển lửa biến mất, một mình Tô Minh đứng giữa không trung, thần sắc bình tĩnh. Xung quanh hắn không có Hỏa Nguyệt chi ảnh và Hoa Nguyệt chi ảnh nữa, cũng không còn thân ảnh của một nam một nữ kia nữa.
Hai người này không ngờ đã bị ngọn lửa trong tính mạng của Tô Minh đốt cháy sạch.
Toàn bộ tinh cầu giờ phút này hoàn toàn yên tĩnh. Hồi lâu sau, khi ánh mắt Tô Minh rơi vào người bốn tu sĩ kia, thần sắc bốn tu sĩ này lập tức mang theo vẻ cung kính, đồng loạt cúi đầu với Tô Minh.
- Nói tên các ngươi đi!
Tô Minh lạnh nhạt nói.
- Huyền Thương bái kiến tiền bối.
- Hoa Vực bái kiến tiền bối.
- Vân Du bái kiến tiền bối.
- Niên Ngâm bái kiến tiền bối.
Tâm thần bốn người bị thần thông vừa rồi của Tô Minh chấn nhiếp, bị sự cường đại của Tô Minh biểu hiện ra áp chế, giờ phút này cúi đầu nhao nhao báo ra tính danh.
- Đến đây có chuyện gì?
Tô Minh lời nói bình thản, ánh mắt đảo qua trên người bốn người, sau đó rơi vào tín vật của tộc trưởng Trần Phần Tộc trên người Huyền Thương.
- Chúng ta nhận lời của tộc trưởng Trần Phần Tộc mời, đi tới Trần Phần Tộc có chút chuyện riêng tư…
Huyền Thương chần chờ một chút, thấp giọng mở miệng, từ sau khi nhìn thấy Tô Minh hắn liền cho rằng đối phương không phải là tu sĩ, mà cho rằng Tô Minh là cường giả của bộ lạc nào đó trong Thần Nguyên tinh hải.
Ba người khác cũng là như thế, dù sao quần áo, khí chất, còn có cảm giác nói không ra lời trên người Tô Minh cùng những người trong các bộ lạc trong Thần Nguyên tinh hải không có gì khác nhau.
Nếu Tô Minh là tu sĩ thì sẽ không cách nào dung hợp với toàn bộ Thần Nguyên tinh hải, giống như là một tồn tại độc lập vậy. Cho dù dùng một số phương pháp che giấu nhưng nếu cố tình thì vẫn nhìn ra dấu vết. Mà bọn họ lại không nhìn ra chút gì trên người Tô Minh.
- Hả?
Tô Minh cười cười. Vẻ tươi cười của hắn rơi vào mắt bốn người, lập tức trong nội tâm nổi lên sự sợ hãi. Nụ cười này cũng không có gì nhưng thời điểm Tô Minh cười, sợi chỉ màu tím trên mi tâm hắn lại nhúc nhích, giống như mở ra một khe hở rất nhỏ. Một loại cảm giác bị nhìn thấu trong nháy mắt hiện lên trong lòng bốn người này. Loại cảm giác này giống như toàn thân trần trụi, không có bí mật gì có thể ẩn dấu vậy, toàn bộ đều bị cái khe hẹp trên mi tâm của đối phương nhìn thấu cả.
Thậm chí bọn họ còn có cảm giác mãnh liệt là trong cái khe hẹp ở mi tâm Tô Minh, dường như… Có một con mắt!
- Ta cũng đang định tới thăm Trần Phần Tộc, bốn vị đạo hữu có tiện đi cùng không?
Tô Minh như cười như không nhưng vẻ lạnh lùng trong ánh mắt lại khiến bất cứ kẻ nào nhìn thấy cũng phải căng thẳng.
Bốn người làm sao dám nói là không tiện chứ, cho dù nội tâm có không cam lòng nhưng lại không thể không cười gật đầu.
- Tiền bối nếu muốn đồng hành với bọn ta thì thật sự là không còn gì tốt hơn nữa. Có tiền bối ở đây, chúng ta cũng có thể an toàn hơn nhiều. Huyền Thương vinh hạnh tạ ơn tiền bối đi cùng.
Nội tâm Huyền Thương khổ sở nhưng cũng không dám lộ ra chút nào, ngược lại biểu hiện vui mừng, vội vàng ôm quyền tạ ơn.
- Cũng tốt. Các ngươi có thể đi ra, tùy ý tìm một chỗ chờ ta. Xử lý chuyện Hoành Thiên Tộc xong, ta sẽ đi tìm các ngươi.
Tô Minh lạnh nhạt đáp.
Nội tâm bốn người lập tức kinh nghi nhưng thần sắc lại giấu giếm, từng người ôm quyền với Tô Minh, hóa thành cầu vồng bay nhanh khỏi tinh cầu khiến bọn họ hối hận vì đã tới này.
Mây đen trên bầu trời vẫn còn, vẫn phong tỏa như trước…
- Cứ như vậy mà đi à?
Thân thể Tô Minh hạ xuống mặt đất, khoanh chân ngồi xuống.
Bốn người trên bầu trời khẽ giật mình. Nam tử tên Hoa Vực kia biến sắc, cúi đầu nâng tay phải lên. Lập tức lòng bàn tay hắn xuất hiện nguyên thần của nam tử nhắm mắt hôn mê, bị hắn hất lên bay thẳng về phía Tô Minh.
Cùng lúc đó, mây đen trên bầu trời quay cuồng, mở ra một lối đi. Bốn người nhanh chóng bước vào trong lối đi này, dùng tốc độ nhanh nhất, vội vàng rời khỏi tinh cầu đã tử vong này.
- Huyền đạo hữu, chúng ta…
- Đừng nhiều lời. Chúng ta nhanh chóng rời đi thôi. Người tà dị kia to gan mật lớn, rõ ràng dám giết người của Hoành Thiên Tộc. Mà đây chính là phạm vi của Hoành Thiên Tộc, lập tức sẽ có cường giả tiến tới. Đi nhanh lên!
Huyền Thương lập tức nói, cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, triển khai huyết độn rất bình thường nhưng ít khi được tu sĩ dùng tới.
Ba người còn lại cũng nhao nhao làm theo, huyết ảnh lập tức đi xa.
Một lát sau, bọn họ đã thoát tới phạm vi rất xa nhưng Huyền Thương còn không dừng lại, bay một đoạn dài nữa hắn mới sợ hãi quay đầu nhìn về phía xa xa.
- Người nọ có tu vi gì chứ? Giết cường giả Kiếp Nguyệt đơn giản như vậy, chẳng lẽ là… Lão quái Kiếp Dương?
- Vân đạo hữu sợ là vẫn đánh giá thấp người này. Niên mỗ vừa rồi quan sát, phát hiện người này hủy diệt ba cường giả Kiếp Nguyệt của Hoành Thiên Tộc kia rất tùy ý. Loại người này nhất định còn mạnh mẽ hơn lão quái Kiếp Dương bình thường nhiều!
- Hắn có thể đánh một trận với đại năng Chưởng Duyên Sinh Diệt!
Nói lời chém đinh chặt sắt này chính là Hoa Vực có thần thông phong hồn. Thần sắc hắn âm trầm, lời nói ra lập tức khiến tất cả mọi người trầm mặc.
- Người này tà môn quá, không biết làm sao ta chỉ vừa thấy hắn thì nội tâm đã sợ hãi. Nói một lời từ đáy lòng, lão phu đã gặp vô số người nhưng chưa có người nào có loại tà khí này, không cách nào hình dung nổi.
- Ồ? Ta cũng có cảm giác này, dường như trên người hắn có một loại tà ác khiến người ta hít thở không thông vậy!
- Chắc mọi người đều có cùng cảm giác. Vân mỗ cũng vậy. Hơn nữa… Hắn còn có gan đứng ở trên tinh cầu kia, nói rõ hắn không sợ hãi đại năng Chưởng Duyên Sinh Diệt của Hoành Thiên Tộc.
- Người này yêu cầu chúng ta cùng đi tới Trần Phần Tộc, đợi hay không đợi đây?
Bốn người lại trầm mặc. Ba người trong đó đồng loạt nhìn về phía Huyền Thương, hiển nhiên đội ngũ của bọn họ do Huyền Thương cầm đầu.
Thần sắc Huyền Thương biến hóa, một lát sau cắn răng, đang muốn nói chuyện thì bỗng nhiên trong tinh không xa xa truyền tới một tiếng nổ vang khiến dù ở vị trí bọn họ cũng nghe được. Tiến nổ vang như vậy tuyệt đối chỉ có thể phát ra từ một nơi…
Tinh cầu sụp đổ!
Sắc mặt bốn người đại biến, lập tức ngưng thần nhìn lại. Bọn họ thấy trong tinh không xa xôi, tinh cầu tự bạo, bùng lên ánh sáng chói mắt khó có thể hình dung được.