Khu vực Hàm Sơn thành kịch liệt chấn động, tất cả mọi người cho dù có tu vi gì thì đều trong nháy mắt đều ngừng hô hấp nhìn trời, nhìn thân ảnh toàn thân tràn ngập hơi thở khai trần ngồi khoanh chân trên núi Phổ Khương.
Cách Hàm Sơn thành mấy ngàn dặm, giờ phút này có ba đạo cầu vồng bay nhanh tới gần, nhưng càng gần thì uy áp từ chân thân thần tượng Khai Trần càng lớn, trước đó bọn họ có thể miễn cưỡng bay tiếp, nhưng hiện giờ tầng mây ngưng tụ, tia chớp màu lam ầm vang xuất hiện, thiên địa tràn ngập uy nghiêm, áp lực càng lớn hơn nữa.
Đôi nam nữ sắc mặt tái nhợt, hô hấp dồn dập, ngây ngốc nhìn về hướng Hàm Sơn thành, trong đầu trống rỗng, sự kính sợ đối với sư muội Hàn Phỉ Tử ngập tràn đầu óc.
Chỉ có ông lão giờ phút này hai mắt tinh quang lấp lánh, nhìn chằm chằm vị trí Hàm Sơn thành không nói gì, nhưng này nội tâm xuất hiện sự kinh nghi.
- Chân thân thần tượng Khai Trần hiện ra, ba lần nói khai trần, việc này thuyết minh người khai trần trước mắt này đang áp chế sợi máu… Người này chẳng những có ý chí cứng cỏi siêu việt thường nhân, mà còn có biện pháp làm sợi máu tiếp tục gia tăng!
- Người này thật sự là con bé Nhan Phỉ sao… Nếu thật là nó thì tên tiểu bối Chu Sơn này thu được một hảo đệ tử rồi, nếu cố gắng bồi dưỡng, thậm chí nó có thể có cơ hội cùng Tư Mã tiểu nhi tranh phong!
- Nhưng điều làm cho người ta giật mình là tầng mây kia khi chân thân thần tượng Khai Trần xuất hiện lại ngưng tụ, buông xuống tia chớp màu lam… Tia chớp này… Vì sao mà đến?
Ông lão ánh mắt chớp động, thầm than một tiếng, cũng không có ý định mình một bay tới trước xem xét mà chỉ thở dài một tiếng, sau đó thần sắc liền bình tĩnh trở lại, cùng đôi nam nữ bảo trì tốc độ, chậm rãi bay tới.
Giờ phút này tại Hàm Sơn thành, không trung nổ vang, thân hình giáp đen trên trời, chân thân thần tượng Khai Trần khi Tô Minh đạt tới chín trăm chín mươi mốt sợi máu lại lên tiếng, phía trên tầng mây ngưng tụ, lam quang lại lần nữa kịch liệt lập loè, một tia chớp màu lam còn to hơn so với lần trước lại buông xuống.
Tia chớp này khiến cho thiên địa vặn vẹo, mọi người dưới Hàm Sơn thành cơ hồ hít thở không thông, bọn họ nhìn thấy tia chớp này rầm rầm lao xuống thẳng tắp, lao thẳng đến xác Hòa Phong bên người Tô Minh!
Trong xác Hòa Phong, dược khí đang dần ngưng tụ, cấp tốc xoay tròn như muốn hình thành đan dược!
Nhờ có hai lần lôi kiếp bổ xuống, uy áp từ chân thân thần tượng Khai Trần liền bị suy yếu, xúc động khai trần trong cơ thể Tô Minh cũng cấp tốc tiêu tán.
Việc này đối với Tô Minh mà nói là cơ hội ngàn năm một thuở!
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc lôi kiếp khi luyện chế Đoạt Linh Đan thành công sẽ đến cùng với thời gian mình khai trần!
Sợi máu của hắn nguyên bản chỉ có thể đạt tới chín trăm chín mươi sợi, đây đã là cực hạn, lần này khai trần hắn cũng vô pháp áp chế, chỉ có thể lựa chọn khai trần!
Tuy hắn đã lựa chọn khai trần nhưng trên thực tế trong lòng hắn vẫn rất tiếc nuối. Khi chân thân thần tượng Khai Trần xuất hiện, hắn đã không còn cách nào để gia tăng sợi máu, sợi máu trong cơ thể hòa tan, cả người bị hơi thở khai trần tràn ngập, từ giờ khắc đó, hắn cũng đã mất đi tư cách gia tăng sợi máu.
Việc khai trần lúc đó với hắn là không thể nghịch chuyển, nhưng… nhờ hai đạo lôi kiếp xuất hiện, giống như đánh thủng ra hai cái lỗ to ở trên dòng sông bị đóng băng đã giúp Tô Minh từ một người như đang hít thở không thông, đột nhiên hô hấp được không khí. Tô Minh hai mắt lộ ra quang mang sáng ngời, nhưng vẻ chần chờ cùng không thể tưởng tượng cũng xuất hiện trong mắt hắn!
Tuy nhiên vẻ chần chờ này hiện lên không lâu lắm, rất nhanh Tô Minh liền có sự quyết đoán, sau khi sợi máu của hắn đạt tới chín trăm chín mươi mốt sợi, nương theo hơi thở khai trần hắn bắt đầu cố gắng hòa tan khối man cốt trong cơ thể!
Man cốt hòa tan, quá trình khai trần bị đình chỉ, sợi máu của Tô Minh lại lần nữa gia tăng!
Chín trăm chín mươi hai!
Chín trăm chín mươi ba!
Chín trăm chín mươi bốn!
Ba sợi máu gia tăng làm thân thể Tô Minh nổ vang, lực lượng sợi máu cùng hơi thở khai trần va chạm làm cơ thể hắn run lên, nhưng quang mang trong hai mắt Tô Minh lại càng thêm sáng ngời.
Hắn có thể cảm nhận được, khi ở trong trạng thái này, mỗi một sợi máu gia tăng đều sẽ làm cho hắn có cảm giác cường đại hơn vô số lần, hắn có thể cảm nhận được sự cường đại theo sợi máu gia tăng!
Giờ phút này trong không trung, chân thân thần tượng Khai Trần đột nhiên chấn động, thân hình nó xuất hiện điện quang màu lam quỷ dị, du tẩu toàn thân, phảng phất như bị thân thể Hòa Phong làm liên lụy, tựa hồ động tác khoanh chân đả tọa của xác Hòa Phong phía dưới cùng với nó giống nhau như đúc ẩn chứa thiên địa quy tắc nào đó, hoặc có thể vận mệnh chú định cùng với nó liên tiếp, khiến cho chân thân thần tượng Khai Trần thay thế thân thể Hòa Phong thừa nhận lôi kiếp chi lực.
Trong quá trình điện quang du tẩu, chân thân thần tượng Khai Trần hai mắt lộ ra vẻ vô tình, thân hình nó chậm rãi cử động tựa hồ muốn đứng lên!
Nhưng ngay lúc đó trên không trung, tầng mây lần thứ ba ngưng tụ xuất hiện đại lượng lam quang, lam quang lúc này còn cường đại hơn hai lần trước, toàn bộ tầng mây tại thời khắc này trở thành màu lam!
Man Công cùng tộc trưởng bộ lạc Phổ Khương hoàn toàn bị chấn động, quỳ xuống đất cúng bái, thân mình run rẩy.
Trên núi An Đông cũng xảy ra một màn đồng dạng như thế, sắc mặt Hàn Phỉ Tử cũng tái nhợt, nhìn không trung, thần sắc vô cùng kính sợ.
Trên núi Nhan Trì, Nhan Loan tuy có tu vi Khai Trần trung kỳ, nhưng giờ phút này dưới uy áp của dị tượng trên không trung nàng có cảm giác vô cùng yếu ớt nhỏ bé, lực lượng lôi kiếp làm nàng kinh hãi.
Hàm Sơn thành một mảnh tĩnh mịch, không có ai dám lên tiếng. Giờ phút này mọi người đều đang vô cùng khiếp sợ, mất đi năng lực suy nghĩ.
Bao gồm cả Nam Thiên, bao gồm Kha Cửu Tư cùng Lãnh Ấn, còn có Huyền Luân cũng đang quỳ gối.
Thậm chí ba thân ảnh đang bay tới gần Hàm Sơn thành cũng bị ảnh hưởng. Đôi nam nữ kinh hô một tiếng rồi vội vàng dừng lại, thần sắc bọn họ hoảng sợ, nhìn tầng mây trên không trung tỏ ra vô cùng khó hiểu.
Ông lão thì trầm mặc nhìn tầng mây màu lam nơi xa, hít sâu một hơi.
Tô Minh khoanh chân ngồi ở trên núi Phổ Khương, chín trăm chín mươi bốn sợi máu đã là cực hạn hắn có thể thừa nhận, khóe miệng hắn chảy ra máu tươi. Tô Minh cắn răng, tiếp tục hòa tan khối man cốt trong cơ thể, nhưng dù vậy sợi máu vẫn không hề gia tăng!
Mắt thấy chân thân thần tượng Khai Trần đang chậm rãi đứng lên, thời gian cấp bách, Tô Minh ngẩng đầu nhìn thoáng qua tầng mây màu lam. Lúc trước hắn chần chờ là bởi vì sợi máu trong cơ thể hòa tan, vẻ không thể tưởng tượng là bởi vì vừa rồi khi đạo lôi kiếp thứ hai oanh kích lên xác Hòa Phong có một ít va chạm vào người hắn.
Lôi kiếp ngưng lại trong cơ thể tuy chỉ khiến cho toàn thân Tô Minh chấn động một chút rồi tiêu tán, nhưng trong nháy mắt đó trong óc Tô Minh sinh ra một ý niệm kinh hãi thế tục, một ý niệm không thể tưởng tượng, thậm chí chưa bao giờ nghe nói, cũng không biết có thể làm được hay không.
Ý niệm này cực kỳ lớn mật, thậm chí có chút hoang đường nhưng hôm nay Tô Minh lại muốn đánh cược một phen.
- Cơ hội chỉ có một lần, rốt cục có phải là ảo tưởng hay là không đây… Ta muốn thử xem!
Tô Minh nhìn chằm chằm không trung, trong mắt lộ ra một tia điên cuồng.
- Đoạt Linh Đan có lẽ có thể trở thành bản mạng man khí khai trần của ta. Bản mạng man khí tựa hồ yêu cầu phải dùng vật thật…
- Lôi kiếp uy lực kinh người, nó có thể ở trong cơ thể ta ngưng lại trong nháy mắt, điều này thuyết minh, ở trong một cái chớp mắt kia nó cũng là vật thật, chẳng qua sau nháy mắt qua đi, nó liền hóa thành hư vô…